Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Chương 23: Gặp lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra bình thường.

Tiêu Khiết Lam thì vẫn làm con sâu gạo hết ăn rồi ngủ lại chơi, mọi việc trong phủ đều không đến được tay Tiêu Khiết Lam vì Lãnh Cô Hạo sợ nàng không hiểu rõ lại sợ nàng không để ý đến mình mà chỉ chum đầu vào sổ sách nên những thứ kia đều được Lãnh Cô Hạo giải quyết gọn gàng đâu vào đấy.

Cuối mùa xuân, trời vẫn còn se lạnh nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiêu Khiết Lam ngày hôm nay.

Mặc bộ y phục màu cánh sen nhạt rồi khoác lên tấm áo choàng mỏng, Tiêu Khiết Lam đứng ngoài sân viện ngắm những nụ đào mới đâm lên.

Gió thổi rào rạt, hương vị tinh khôi thanh mát, hàng mi cong của Tiêu Khiết Lam nhắm lại, ngẩng đầu cao lên đón ánh nắng dịu nhẹ phủ lên mặt, níu chặt vạt áo rồi thở nhẹ một hơn.

Từng động tác, từng cử chỉ của Tiêu Khiết Lam thu vào đáy mắt của bọn hạ nhân đều là hình ảnh của một vị tiên nữ.

Hôm nay Lãnh Cô Hạo lại rời phủ từ sớm, Tiêu Khiết Lam nghĩ nghĩ trong lòng hơi buồn. Hôm đó Lãnh Cô Hạo kể cho nàng nghe quá khứ của chàng khá ngắn gọn. Lúc đó nàng mới thật sự thấu hiểu được với Lãnh Cô Hạo là như thế nào.

Dự định sáng hôm nay nấu vài món cho Lãnh Cô Hạo nhưng không ngờ lúc nàng tỉnh dậy thì chàng đã đi từ sớm.

" Aiz.." Thở ra một hơi, đôi mắt mang nét u sầu ngước lên nhìn bầu trời hơi vấn đυ.c.

Nàng không biết những sắp diễn ra nhưng nhìn xung quanh từ con người đến cảnh vật đều nhuốm một màu gì đó rất có vấn đề.

" Ui! Ngốc thì đừng nghĩ nữa!" Xoa xoa cái đầu, Tiêu Khiết Lam nói lẩm bẩm một mình.

Xoay người trở vào viện, nói với nha hoàn mới được phân vào viện bên cạnh mình: " Báo với quản gia ta muốn ra ngoài, đi dạo trong thành thôi!" Hôm nay nàng quyết định đến chỗ của lão nhân nặn tượng kia, mong sao lão vẫn còn ở đó. Nàng vẫn còn băn khoăn nhiều điều, tuy đã trao đổi với Lãnh Cô Hạo nhưng nàng biết chàng vẫn rất bận, không thể tức thì đưa thông tin đến được.

Bảo nha hoàn chỉnh sửa búi tóc, trét trét cái phấn lên mặt. Tiêu Khiết Lam mang theo Vũ cùng một vài nha hoàn xuất phủ. Vì có sự việc lần trước nên Lãnh Cô Hạo bảo với nàng rằng đi ra ngoài phải mang theo tùy tùng bên mình.Vừa bước ra khỏi cửa phủ. Không khí náo nhiệt đã ụp vào, thật sự khác xa một trời một vật với trong phủ.

Đi bộ trên đường lớn, nối đuôi theo là một vài tùy tùng to con, bên cạnh còn có Vũ tà tà khát máu nên người xung quanh đều tự động tản ra, không dám đắc tội.

Tiêu Khiết Lam nhìn thấy vậy cũng không thoải mái nhưng nàng đã đồng ý với Hạo nên... Aiz phải chịu đựng chút, tập dần rồi quen thôi chứ biết làm sao.

" Vũ, ngươi nói thử xem. Sao bọn họ lại nhìn chúng ta đề phòng như vậy?" Tiêu Khiết Lam đi trước nghiêng đầu lui sau hỏi.

" Tất nhiên là nhìn thấy ta đây nên họ mới đề phòng như vậy!!" Khi nói Vũ hất cả mũi lên trời, tỏ vẻ ta đây trong rất ư là buồn cười.

Nói thật, Vũ khi ở với Lãnh Cô Hạo và với nàng thì hoàn toàn khác nhau. Ở với Lãnh Cô Hạo Vũ sẽ đối đáp như chủ nhân, có trên có dưới còn với nàng thì cứ như tiểu hài tử, không phân biệt thứ cấp. Điều này làm nàng rất thoải mái. Cứ sống mà đều bị người ta gọi là " chủ nhân, tiểu thư, vương phi" thật làm nàng không quen.

" Ha ha" Cười nhẹ, môi mỏng nhẹ mở: " Uhm, ta thật sự biết được bản lĩnh của ngài Vũ đây!!" Nói xong Tiêu Khiết Lam cười phá lên.

Vũ đứng bên cạnh tuy mắt hơi giật giật nhưng mũi vẫn hếch lên trời.

Vũ được mọi người biết đến là một kẻ bạo lực chính thống, chỉ sau Lãnh Cô Hạo mà thôi. Hai chủ tớ nhà này gϊếŧ người như cắt củ cải, Lãnh Cô Hạo tuy hay gϊếŧ người nhưng thất thường, thích gϊếŧ khi nào thì gϊếŧ làm lòng người hoang mang tăng lên phần sợ hãi. Riêng Vũ thì khỏi nói, hắn một ngày phải được nhìn thấy ai đó bị tra tấn đến chết hay nghe tiếng rêи ɾỉ mới thỏa mãn. Phần e ngại Vũ của đại đa số người là mục tiêu của Vũ.

Nếu Vũ thật sự được biết nguyên nhân mọi người sợ hãi mình thì thật sự đập đầu vào tường hay trồng cây chuối!!!

Ta đây tuy thích bạo lực thật, thích nghe tiếng rêи ɾỉ thật nhưng đâu phải hắn thích đâu. Vì lý do công việc nên nhu cầu hay không nhu cầu cũng tự lọt vào tai. Thử hỏi xem ai làm trong ngục mà chưa bao giờ nghe tiếng rêи ɾỉ hay chưa thấy người chết?? Chỉ có thằng cha đó bị điếc hay mù thôi!!!

Suốt dọc đường, Tiêu Khiết Lam và Vũ chọc nhau. Thời gian thảnh thơi nên không lâu sau mới đến được gian hàng ngày đó của lão nhân.

Đi đến gian hàng, nhưng đã không còn như cũ. Các tượng đất tỉ mỉ đã thay vào đó là các mặt hàng dụng cụ trang điểm của nữ nhân. Lão nhân bây giờ lại biến thành một phụ nhân trung niên.

Ngạc nhiên nhìn tới nhìn lui, đảm bảo là không nhầm nơi. Tiêu Khiết Lam xoay hỏi phụ nhân: " Đại thẩm! Cho tôi hỏi vị lão nhân thường ngồi ở đây đâu ròi ạ?"

Phụ nhân nghe Tiêu Khiết Lam hỏi thế thì nhìn đánh giá Tiêu Khiết Lam, nhìn một lượt, rồi nhìn vào mắt Tiêu Khiết Lam nói dò: " Tiểu thư có quen lão ấy?"

Đưa tay nắm nắm phần tóc rơi trên vai, Tiêu Khiết khó xử: " Hì! Ta chỉ là một người đã mua hàng của ông ấy. Cũng không thể tính là quen biết nhưng cũng không đến nỗi là không quen. Hì hì!!"

Nghe vậy, phụ nhân ngẩn ra một hồi rồi nói: " Lão ấy chuyển đi nơi khác rồi, ta không biết gì hết, đừng có đứng đấy mà không mua. Đi đi, té chỗ người ta làm ăn!!" Không biết sao phụ nhân kia quát ầm lên, tính tình thật thất thường.

Nghe phụ nhân nói vậy, Vũ và những người hộ vệ xung quanh dần chuẩn bị. Nếu nữ nhân này còn điêu ngoa thêm lần nữa...

Thấy dáng vẻ chuẩn bị của bọn thị vệ, Tiêu Khiết Lam nhanh chóng giải vây: " Ấy! Ta chỉ là đi mua đồ mà không thấy lão ấy nên thắc mắt hỏi thôi, Oa!! Có nhiều trang sức trong đẹp ghê!!" Nói xong, Tiêu Khiết Lam giả vờ tiến lại gần lựa chọn từng món đồ trên gian.

Phụ nhân thấy thế cũng hòa hoãn hơn, nhưng cứ nhìn chăm chăm vào Tiêu Khiết Lam như sợ nàng có ý đồ bất chính, trong mắt phụ nhân cũng lóe lên một tia đề phòng.

Vũ biết Tiêu Khiết lam không muốn làm lớn chuyện nên khẽ phất tay,những người sau cũng trở về tư thế bình thản. Người xung quanh cũng tản dần đi, vì không thấy có cái gì thú vị nữa.

Bất đắc dĩ mua vài món trang sức, trả tiền, nói lời khách khí với phụ nhân xong rời đi.

Đi chưa được bao xa, gương mặt tươi cười của Tiêu Khiết Lam biến mất. Giọng nói uy nghiêm vang lên: " Vũ! Tra người đó!"

" Uhm! Ngươi không nói ta cũng làm"

" Ừ!"

Con ngươi của Tiêu Khiết Lam khẽ chếch lên, phụ nhân kia chắc chắn dấu cái gì đó.

Vừa đi vừa suy nghĩ, một cái bóng trắng tiến đến gần Tiêu Khiết Lam rồi dừng lại; nghi hoặc dương ánh mắt lên. Tiêu Khiết Lam kinh ngạc: " A! Ngươi!!"

Sở Thiên Ngạo đứng trước mặt Tiêu Khiết lam cười tươi rói, bạch y trên người hắn lại tôn lên vẻ đẹp như tượng kia, nét dịu dàng quanh mắt khiến bao thiếu nữ xung quanh ghen tị và hâm mộ với Tiêu Khiết lam.

" Tiêu cô nương!" Chưa để Tiêu Khiết Lam hoàn hồn, Sở Thiên Ngạo chào hỏi.

" A! Lại gặp Tề công tử rồi!!" Gặp lại người quen, Tiêu Khiết lam không giấu nổi nét vui mừng.

Sửa lại vạt áo, Tiêu Khiết Lam hỏi: " Thật trùng hợp, hôm nay Tề công tử đi đâu sao?"

" Uhm! Hôm nay có lễ hội đấu giá ở Quí Bản Ty, ta đang trên đường đến. Không biết Tiêu cô nương đây là..." Sở Thiên Ngạo nói đến đoạn cuối rồi kéo dài, như chờ đợi câu trả lời của Tiêu Khiết Lam.

" Ồ, Ta đang đi dạo!" Tiêu Khiết Lam bơ quơ nói, tránh ánh mắt nhiệt tình của Tề Thiên Ngạo rơi trên người mình.

Lòng Sở Thiên Ngạo đạp nhanh nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản, chỉ có ánh mắt hắn đang tố cáo tâm tư của hắn đều đặt toàn bộ lên người Tiêu Khiết Lam.

Nhìn quanh một vòng, thấy Vũ đứng bên cạnh Tiêu Khiết Lam thì khẽ nhíu mi, may mà trên sa trường hắn dịch dung không thì bị phát hiện mất. Dời ánh mắt lên người Tiêu Khiết lam, nói: " Không biết Tiêu cô nương có hứng thú đi Quí Bản Ty với ta không? Lâu rồi vẫn chưa được hội ngộ, nay sẵn tiện ta có đặc một gian phòng thượng hạng. Đi một mình cũng buồn, mong Tiêu cô nương có thể góp vui!" Giọng nói khẩn cầu gần như chắc chắn.

" Ách!" Nhìn lên Vũ, thấy hắn gật đầu ngầm đồng ý thì Tiêu Khiết Lam cũng đồng ý.

Từ đầu chí cuối, tâm tư Sở Thiên Ngạo đặt trên người Tiêu Khiết Lam nên nhận ra ngay sự trao đổi của nàng, hắn vẫn cười đến ôn nhu.

Di chuyển đến Quí Bản Ty, Vũ vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thiên Ngạo, thật quen, dường như đã thấy ở đâu đấy rồi.