Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 4-1: Thượng

Tĩnh Huyền thấy thế kinh hãi, “Ngươi định làm gì?”

Hoàng Phủ Dật áp hắn xuống, hung hăng mà hôn như để thay câu trả lời của mình!

Đầu lưỡi ấm nóng cuốn lấy đầu lưỡi Tĩnh Huyền, trằn trọc hút lấy tân dịch trong miệng hắn.

Không… Bên ngoài còn có người… Hư ư… Điện hạ…

Trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển, Tĩnh Huyền vừa mới hoàn hồn được một chút, nay đã lại tiếp tục bị hôn một trận đến trời đất quay cuồng, chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ say mê…

“Hư ư… “

Hai người quấn quít trao cho nhau những nụ hôn mê đắm, Hoàng Phủ Dật xé rách áo cà sa ngự ban trên người quốc sư, hôn từ đôi môi như cánh hoa xinh đẹp xuống tới cần cổ thon dài, sau đó đi tới hai núʍ ѵú mê người!

A A A! Núʍ ѵú mẫn cảm đang nằm giữa đôi môi của ái nhân, bị người kia cuồng nhiệt cắи ʍút̼, kɧoáı ©ảʍ khó có thể thừa nhận làm cho Tĩnh Huyền không nhịn được mà phát ra tiếng thét chói tai!

Biết quốc sư sợ bị người ta phát hiện, nhưng thái tử càng không kiêng nể gì mà vén tiết y của hắn lên, một đường hôn xuống đến hạ phúc của hắn!

“Thối đạo sĩ! Đừng chạy!”

Sư bá kêu to một tiếng làm cho Tĩnh Huyền vì sợ hãi mà tỉnh táo lại!

Không! Đừng! Bên ngoài còn có người mà!

Nghĩ tới chỉ cách mình một tầng sa trướng mỏng là cả đám người sư bá cùng đạo trưởng, Tĩnh Huyền quả thực xấu hổ muốn chết, bắt đầu dùng sức mà giãy giụa.

Nhưng thái tử là mũi tên đã rời dây cung, đâu thèm quản nhiều như vậy, y lúc này như một con dã thú đói khát, trong đầu chỉ thầm nghĩ muốn đem con mồi mỹ vị ngay dưới thân ăn sạch sành sanh, ngay cả một đầu khớp xương cũng không chừa!

Hoàng Phủ Dật nhanh tay nhanh mắt đã đem tiết khố của quốc sư xé bỏ, thấy ngọc hành hồng hồng sáng bóng như ngọc cùng bộ lông thưa thớt ở nơi tư mật kia, nhất thời dục hỏa cháy hừng hực, miệng khô lưỡi khô, lập tức cúi đầu đem thứ xinh đẹp kia mυ'ŧ vào.

Ha ha ha…. Không….

Nghĩ tới thái tử địa vị tôn quý lại đang khẩu da^ʍ cho mình, Tĩnh Huyền liền kinh ngạc tới thiếu chút nữa òa khóc!

Không thể! Không thể nào!

Ngươi là thái tử, không thể làm ra loại chuyện đê tiện này được.

Nhưng hắn càng giãy dụa, nam nhân lại mυ'ŧ càng thêm say mê.

Thịt quan mẫn cảm được đôi môi tuyệt đẹp của thái tử vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, phát ra âm thanh nhớp nháp đầy dâʍ ɭσạи…

Ha ha… Điện hạ… Đừng… Buông tha cho Tĩnh Huyền đi… Thật xấu hổ… Quá xấu hổ rồi…

Lúc này nước mắt thẹn thùng đã không nhịn được mà rơi xuống, nhưng Tĩnh Huyền mới chỉ nức nở đôi chút đã lại bị kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử làm cho thần trí cũng mơ hồ…

Trên khuôn mặt Tĩnh Huyền tràn ngập mị thái mê người, đôi chân ngọc thon dài nâng lên giữa không trung, hai tay gắt gao nắm chặt những lọn tóc đen dài của nam nhân, da thịt toàn thân được phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng. Loại biểu tình si mê dâʍ ɭσạи như vậy khiến cho Hoàng Phủ Dật nhìn vào lại thấy khí huyết cuồng phun, cự bổng bên dưới đã cứng như thép giương lên trời đầy hiên ngang lẫm liệt. Y lúc này chỉ muốn lập tức tiến vào trong cơ thể dâʍ ɭσạи của hắn, thao hắn tới nghiêng trời lệch đất một phen!

“Tiểu da^ʍ phụ, mau mυ'ŧ ta!”

Hoàng Phủ Dật xoay người lại, lấy tư thế 69 mà đem dương khối của mình cắm vào miệng Tĩnh Huyền….

Ha ah… Không được… Như này thật quá mức dâʍ ɭσạи rồi… Lúc này sư bá đang ở ngay bên ngoài sa trướng, ta sao có thể vì nam nhân mà khẩu da^ʍ?

Lý trí Tĩnh Huyền không ngừng nhắc nhở hắn không được phá vỡ khuôn phép, nhưng trong miệng cảm nhận được tư vị quen thuộc của người trong lòng, đầu phút chốc nóng lên, miệng cũng trở nên đói khát mà tự động mυ'ŧ liếʍ!

Trận giao chiến bên ngoài sa trướng đang đến hồi gay cấn, mà hai người bên trong cũng đang liếʍ mυ'ŧ đến say mê, nhiệt hỏa tung trời!

Mặc dù quốc sư đạo hạnh cao thâm, nhưng nói về sức chịu đựng trên giường thì làm sao so được với thái tử huyết khí phương cương.

Sau khi Hoàng Phủ Dật mυ'ŧ thật sâu ngọc hành của Tĩnh Huyền mấy cái, đột nhiên một ý nghĩ dâʍ ɭσạи nảy sinh, liền vươn đầu lưỡi hướng nơi lỗ nhỏ trên đỉnh dùng sức đâm đâm một chút….

Y nha ha ha ha…. Không….

Toàn thân Tĩnh Huyền như thể bị một dòng điện mãnh liệt truyền qua, sống lưng run rẩy kịch liệt, sau đó một luồng dịch co rút từ nơi âm nang, xuyên qua ngọc hành điên cuồng phun ra….

Ha ah…. tiết rồi…. tất cả đều tiết ra rồi!

Trước mắt như thể có một đạo bạch quang xẹt qua, Tĩnh Huyền thất thần mà hé miệng, muốn hét lên mà không thốt ra được bất cứ âm thanh nào!

“Ồ, vị thật ngon nha… “

Hoàng Phủ Dật hơi lật người lại, khóa chặt Tĩnh Huyền trên người, để cho hắn có thể thấy rõ bộ dạng đói khát của mình đang liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

Vẻ mặt của Tĩnh Huyền lúc này như không thể tin nổi.

Chính mình thật sự đã bắn tinh vào miệng của Thái tử tôn quý sao?

Phật tổ! Đệ tử có phải sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không?

Người bảo đệ tử từ nay về sau sao còn mặt mũi mà đi gặp Hoàng thượng Hoàng hậu chứ?

Đôi mi thanh tú trên dung mạo tuyệt thế của vị cao tăng đắc đạo hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp thoáng rưng rưng.

Tư thái tuyệt diễm mà thê mỹ khiến cho thái tử quả thực muốn phát cuồng!

“Ngươi là cái đồ yêu tinh dâʍ đãиɠ!” Hoàng Phủ Dật nắm lấy cự bổng của mình, ở ngay trước mắt Tĩnh Huyền không ngừng lên xuống thủ da^ʍ!

côn th*t cực đại đã trướng hồng đến cực điểm, từ lỗ nhỏ nơi đỉnh không ngừng chảy ra chất nhầy trong suốt…

Đầu lưỡi mới nếm qua tư vị của cự bổng, ánh mắt lúc này lại tràn ngập hình ảnh dương v*t to lớn kia khiến Tĩnh Huyền cảm thấy xấu hổ vô cùng, thân thể lại càng khô nóng!

Thấy toàn thân Tĩnh Huyền lộ ra sắc đỏ ửng, mị nhãn như tơ nhìn mình, Hoàng Phủ Dật liền kích động đến phát điên, cũng không nhịn được mà điên cuồng bắn ra!

Hô hô….

Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun lên khuôn mặt tuyệt mỹ của quốc sư, vài giọt còn khéo rơi rớt lên cả đỉnh đầu bóng loáng xinh đẹp của hắn…

Chỉ là nhìn khuôn mặt vừa thánh khiết lại vừa dâʍ ɭσạи dính đầy dịch thể của mình, thái tử lập tức lại cương lên!

Y cúi đầu, kích động mà liếʍ lên cái đầu bóng lưỡng tạo thành một hình cung xinh đẹp của quốc sư, dùng ngữ khí thô bạo nói, “Bổn thái tử hôm nay nhất định phải thao chết ngươi, cái tên hòa thượng dâʍ đãиɠ này!”

Đỉnh đầu bóng lưỡng của Tĩnh Huyền cũng chính là tử huyệt của hắn, trước kia thường bị Dật ca ca liếʍ cho đến mức liên tục đạt cao trào.

Hôm nay lại bị thái tử liếʍ, làm cả người hắn mềm nhũn ra, thở hổn hển không ngừng.

Ha ah… Điện hạ… Điện hạ của ta… Liếʍ ta… Hãy liếʍ Tĩnh Huyền nữa đi…

A A… Ngứa quá… Cái mông sao lại ngứa đến thế… Ta muốn… Ta muốn…

Tĩnh Huyền bị làn sóng kɧoáı ©ảʍ cuốn đi, bất tri bất giác mở rộng bắp đùi, dâʍ đãиɠ giãy dụa cái mông.

Những trận hoan ái cùng Dật ca ca trước đây đã in đậm vào trong trí nhớ, từ nơi sâu thẳm trong cơ thể lúc này tuôn tràn mãnh liệt, Tĩnh Huyền chỉ biết mình vô cùng khát vọng thứ thô to nóng bỏng kia đi vào, hung hăng đâm loạn để cơn ngứa kia dịu bớt!

Hoàng Phủ Dật mặc dù chưa từng làm chuyện này với ai, nhưng y cũng đã nghiên cứu qua không ít long dương xuân cung đồ, vừa nhìn đã biết yêu tinh dâʍ đãиɠ này đã động tình, liền tà tà cười, đoạn cầm lấy một chiếc gối kê dưới mông Tĩnh Huyền, khiến cho hai chân hắn mở thật to, lộ ra cúc hoa xinh đẹp ở giữa….

Cúc hoa kia màu sắc lẫn hình dáng đều vô cùng diễm lệ, phát ra ánh sáng da^ʍ mỹ, Hoàng Phủ Dật vừa nhìn, yết hầu đã dâng lên một trận căng thẳng!

Không…. điện hạ! Đừng nhìn!

Tĩnh Huyền cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Thái tử đang nhìn chằm chằm vào cái địa phương mình thấy thẹn thùng nhất kia, toàn thân càng không ngừng run rẩy, ngay cả cúc hoa cũng vì xấu hổ mà khẽ nhúc nhích co rút lại…

Yêu tinh này! Sao nơi nào trên thân thể hắn cũng xinh đẹp một cách chết tiệt thế chứ! Khiến cho người ta nhìn rồi chỉ hận không thể một ngụm nuốt xuống luôn!