Thầy... Đồ Biến Thái

Chương 7

Một bộ phim có thể nói lên tính cách hai con người. Khiết Như xem cười chảy cả nước mắt còn Cố Dư Thành lâu lâu chỉ biểu tình một chút để hưởng ứng phụ họa cho cô. Cô vừa ăn bắp rang bơ vừa quay sang nhìn hắn đang làm mặt đơ

:

" Thầy không thấy buồn cười sao? "

Cố Dư Thành gật rồi lắc:

" Tôi không thấy đặc sắc lắm."

Cô bĩu môi hắn đúng là nhàm chán mà.

Xem phim hài đã không cười lại còn nói không

đặc sắc, thật muốn cắn cho một miếng:

" Thầy thử làm xem có đặc sắc bằng họ không nào. Hứ."

Hắn thoáng im lặng rồi lúc sau nói:

" Ý em là ở đây? "

Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Khiết Như lén vào phòng chờ giáo viên với hắn ăn cùng. Hắn không giống đám giáo viên kia ra ngoài ăn mà ở lại ăn tại trường. Kể cả mời cũng không đi. Ngoài cô

ra hắn chẳng tạo mối quan hệ với ai trong trường. Khiết Như gật:

" vâng "

Hắn đứng dậy đeo kính đen bật bài hát lên,

bài hát này thật sôi động cô vừa ăn vừa nhún nhảy theo nhạc. Cố Dư Thành hất tóc chẻ giữa, dính socola lên răng, hai mắt kiếng đen hất tung lên lộ ra mắt kiếng có hình vẽ ngộ nghĩnh ra, hắn đưa tay lên nhảy sεメy dance thì nhạc chuyển qua bài " vọng cổ " y như hai người làm hài ban nãy trên tivi. Cố Dư Thành nhe răng cười.

Phụt!! Cô cười ngặt nghẽo trên ghế. Không thể tin được thầy giáo nghiêm túc của cô lại có lúc mang bộ dạng thế này. Hắn nhìn cô ho nhẹ, vuốt lại tóc trở lại bộ dạng ban đầu.

" Nhóc con."

Cô uống nước chống sặc:

" Dạ?"

Hắn cọ nhẹ vào vành tai của cô trầm thấp rì rầm:

" Tôi làm em thấy đặc sắc em cũng nên đáp lễ chứ?"

Xong rồi, xong rồi. Có mùi nguy hiểm...

Cô đứng dậy sắp xếp lại hộp thức ăn rồi lấm lét nhìn hắn, nói:

" Thầy.. em đi trước đây "

Cố Dư Thành túm cô lại không cho thoát, Khiết Như được phen kinh hãi. Hắn tà ác quét một lượt:

" Đầu nhỏ này lại nghĩ bệnh bạ cái gì? "

Cô lắp bắp lắc đầu chưa kịp nói gì

đã

bị môi hắn phủ lên một nụ hôn ngọt ngào.