Edit: Lăng Mộ Tuyết
Nàng hít hơi, môi lập tức bị hắn che lại. Nụ hôn mềm nhẹ khẽ mυ'ŧ môi non mềm của nàng, làm nàng khẽ kêu một lên, trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin nhìn hắn, nhân cơ hội hắn khẽ đẩy khớp hàm của nàng, chui vào trong miệng nàng nhấm nháp vị ngon ngọt của nàng.
Đôi mắt long lanh kia nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, đủ để cho tim của hắn vì nàng mà hòa tan.
Nụ hôn thình lình xảy ra khiến cứng miệng, thân thể không được tự nhiên muốn lui về phía sau, chỉ là cánh tay của hắn để ngang hông nàng, không để cho nàng có chỗ để lui.
Chạy không thoát tránh không được, nàng buông tha giãy giụa, khéo léo mặc hắn hôn. Phiền Bách Nguyên một hồi liếʍ, một hồi mυ'ŧ lấy, còn bất chợt nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng, cảm giác lạ lẫm khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, khiến nàng không nhịn được lè lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi tê dại.
Nhưng nàng còn chưa liếʍ lên môi của mình, cái lưỡi mềm mại của hắn đã đột nhiên quấn lấy nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng kéo vào phần môi của hắn, bừa bãi dây dưa, mè nheo, mυ'ŧ hôn.
Cảm giác quá mức thân mật, quá mức mắc cỡ, nhưng Phiền Bách Nguyên rất có kỹ xảo hướng dẫn nàng, quyến rũ nàng phát ra tiếng kêu mềm mại thở dốc.
Môi mỏng rời đi cánh môi hồng phấn kia, nhìn vào đôi mắt mà hắn thích nhất, ấn xuống một một chuỗi nụ hôn êm ái.
Thân thể Dương Như Tuyên mềm mại vô lực, mặc hắn tàn phá miệng mình.
Phiền Bách Nguyên không nhịn được muốn nhiều hơn, mong đợi quá lâu, trái cây ngọt ngào này giống như hắn túc làm người ta mê luyến, cánh tay ôm nàng bắt đầu di chuyển, lòng bàn tay không kềm chế được chậm rãi di chuyển trên lưng của nàng.
Lý trí nói cho Phiền Bách Nguyên, buổi chiều nàng vừa trải qua chuyện kia, tâm lý vẫn chưa ổn định, giờ không thể tiến thêm bước nữa. Hôn nàng thêm một lúc nữa rồi hắn sẽ buông nàng ra, hắn tự nói với nàng như vậy.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn cũng không đuổi kịp biến hóa, trong mơ Phiền Bách Nguyên cũng không dám nghĩ, tiểu thê tử trong ngực lại đột nhiên bắt chước động tác của hắn, kéo lưỡi của hắn vào trong miệng nàng, khẽ liếʍ láp, khẽ cắn.
Toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, Phiền Bách Nguyên thở mạnh một cái, khó nhịn hấp dẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, mất khống chế toàn diện.
Nàng biết Phiền Bách Nguyên do dự điều gì, nhưng nàng không sợ, nàng là thê tử của hắn, phu thê thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, chuyện hồi chiều cũng không khiến nàng bị ảnh hưởng gì cả.
Nàng biết hắn đang muốn nàng mà nàng cũng tình nguyện. Nam nhân cả đời này của nàng chính là hắn, nàng không cho hắn thì còn cho ai chứ.
Vốn Phiền Bách Nguyên không muốn trong lúc này mà lập tức ăn nàng, nhưng lại được nàng chủ động như vậy, khiến hắn mừng như điên, đầu lưỡi đổi khách làm chủ xông vào miệng nàng, quấn quýt dây dưa với đầu lưỡi của nàng, rồi sau đó bừa bãi lại tận tình mυ'ŧ ngọt ngào trong miệng của nàng.
Khác với nhu tình mật ý vừa rồi, hắn hôn quá mức mãnh liệt khiến Dương Như Tuyên hoảng hốt, người uốn éo muốn giãy giụa trốn tránh.
Nhưng mà hắn không cho phép, không để cho nàng tránh thoát kiềm chế của hắn, không để cho nàng rời khỏi ngực hắn, đầu lưỡi nhảy lên, cưỡng ép nàng dây dưa cùng với hắn.
Là lỗi của nàng, nếu như nàng ngoan ngoãn để cho hắn hôn, lmt.lqd, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nàng lại cố tình muốn tới trêu đùa hắn, khiến phút chốc tìиɧ ɖu͙© bốc cháy lan tỏa như ngọn lửa giữa thảo nguyên khô cằn.
Trong đầu càng không ngừng thoáng qua ý thức như vậy, khiến hắn không dừng lại được, động tác trên môi không ngừng, tay của hắn cũng theo đó hoạt động, thuận theo khát vọng trong lòng đặt lên mềm nhũ trước ngực nàng.
Mềm nhũ lớn nhỏ quả thật khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, mặc kệ nàng ngượng ngùng kháng cự, bàn tay rút đi khan quấn, cảm thấy nụ hoa chậm rãi căng thẳng đứng dựng lên, hắn cũng không kềm nén được nữa, đầu ngón tay không ngừng vân vê tiểu quả mê người này.
Một hồi cảm giác lạ lẫm từ chỗ bị Phiền Bách Nguyên vân vê truyền đến, cảm giác hắn véo nhẹ xoa nắn cực kỳ gượng gạo, khiến thân thể Dương Như Tuyên không nhịn được run rẩy, trong miệng còn không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ ngay cả chính nàng cũng đều cảm thấy mắc cỡ.
"Không cần......"
Cho dù bản thân tình nguyên nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà kháng cự. Thể nghiệm quá dọa người như vậy, mà người nam nhân trước ngực cố gắng mang đến cảm giác xâm lược trước nay chưa có hơn, mặc dù biết hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, nhưng những thứ này vẫn khiến nàng có chút sợ hãi.
"Đều tại nàng......" Phiền Bách Nguyên lầm bầm trong miệng, động tác trên tay cũng không ngừng, nhưng không quên dùng giọng lên án nói: "Tại nàng khiến ta biến thành như vậy, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm."
"Thϊếp không có......" Nghe vậy nàng muốn phản bác, nhưng quả thật là nàng đã cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, nàng còn chưa phản ứng kịp, tiểu quả mềm mại bên phải đã bị hắn một hớp ngậm lấy.
Cảm giác tê dại, thấm ướt lập tức đánh thẳng vào giác quan non nớt của Dương Như Tuyên, đôi mắt nàng dần dần dính vào một tầng sương mù, phản kháng giãy giụa cũng dần dần chậm lại, cảm giác toàn thân giống như đều tập trung trên nơi bị hắn ngậm lấy.
Cảm thấy nàng thần phục, suy nghĩ tự đại, tự mãn trong lòng lập tức được thỏa mãn, Phiền Bách Nguyên càng không chút sợ hãi, càng thêm tùy tâm tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Một bên mềm nhũ bị liếʍ láp, bú ʍúŧ, bên kia thì bị hắn vỗ về chơi đùa, xoa lấy, Dương Như Tuyên không nhịn được thở dốc. Thân thể của nàng càng thêm nhạy cảm, cảm giác hắn vuốt ve trên người như tăng gấp bội.
Cảm giác tê dại như sôi trào vọt tới hướng nàng, nàng cũng không biết thân thể mình thì ra lại nhạy cảm như vậy, còn có tiếng rêи ɾỉ kia thật mắc cỡ chết người
......
Nàng thế nhưng lại phát ra thanh âm như vậy, điều này làm cho nàng không chịu nổi cắn chặt môi dưới, không chịu được cũng không thể để cho miệng mình kêu lên âm thanh như vậy nữa.
Không nghe được âm thanh ưa thích, Phiền Bách Nguyên thoáng dừng lại động tác liếʍ nhũ hoa của nàng, nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rồi sau đó trong miệng dùng sức một cái, hắn hung ác cắn một cái ở trên nụ hoa đang cứng rắn kia.
Chỗ bị cắn thật ra cũng không đau, nhưng tê dại đến kinh người, Dương Như Tuyên bị sợ một cú, đồng thời miệng kêu lên một tiếng thét kinh hãi, đôi măt ướŧ áŧ cũng không nhịn được mở.
Thật là hỏng bét, bị nàng mê đến nỗi ngay cả lý trí cái gì cũng vứt bỏ toàn bộ, cũng chẳng còn để tâm đến chuyện giả mù nữa. Hắn tự tay trút đi tất cả y phục trên người.
Cơ thể hắn cứng rắn hòa hợp với thân thể mềm mại của nàng, toàn thân bọn họ trên dưới kết hợp như thể nàng trời sinh chính là vì hắn mà tạo thành. Thuộc về hắn, chỉ một mình hắn.
Đầu óc mê loạn không cách nào suy nghĩ, bây giờ Dương Như Tuyên đã không có năng lực suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể theo động tác của hắn mặc cho hắn xoay vần.
Nhưng nếu nàng để ý một chút nhất định sẽ phát hiện ánh mắt hắn đang dò xét khắp cơ thể nàng.
Khi môi Phiền Bách Nguyên ngậm tiểu quả trước ngực mình lần nữa thì nàng không thể đè nén cảm giác chưa bao giờ có cùng với tiếng rêи ɾỉ, thở dốc, theo nhịp độ lức nặng nhẹ gặm cắn, bú ʍúŧ của hắn. Nàng thở dốc chợt nhanh chợt chậm, chợt cao chợt thấp, giống như ngâm xướng bài hát tình yêu thuộc về hắn và nàng.
Bàn tay thoáng khó hiểu, Phiền Bách Nguyên rời đi mềm nhũ của nàng, lmt.lqd, đi xuống đến hông của nàng, da thịt mềm mại bên eo co dãn, khiến hắn yêu thích không buông tay, sau một lúc lâu mè nheo, bàn tay từ từ đi xuống, bàn tay xoa nắn cặp mông mềm mại mà lại săn chắc của nàng.
Nơi tư mật bị hắn xoa nắn tứ phía sau như thế, nàng vươn tay nắm cổ tay của hắn, muốn lấy ra bàn tay đang xoa nắn từ trên mông mình, nhưng sao hắn có thể cứ buông ra như vậy.
Phiền Bách Nguyên không những không thả, một bàn tay khác cũng phụ trợ dường như cùng nhau đi tới ngực của nàng, nâng gương mặt tuấn tú tới trước ngực nàng, còn xấu xa cười với nàng một tiếng, hai tay bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn toàn thân, so với vừa nãy chỉ có một bàn tay hoạt động thì lúc này càng sắc tình hơn, càn rỡ hơn.
Thấy thế chân Dương Như Tuyên cũng mềm nhũn, đôi tay khoác lên trên vai của hắn, đầu ngón tay nàng hơi cong, lưu lại mấy vết đỏ trên bờ vai màu mật ong của hắn.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong ngực đột nhiên tăng lên khiến hắn quả quyết tách hai chân của nàng ra, chen người vào giữa hai chân nàng, phái nam ngẩng lên thật cao như có như không cọ qua chỗ tư mật giữa đùi của nàng.
Cả người nàng run rẩy, bị loại thân mật như vậy đυ.ng vào làm cho nàng chỉ muốn đem thân thể co lại, nhưng người đàn ông trên người nàng không cho, ngược lại, còn lần nữa ngậm tiểu quả mềm trên ngực của nàng mà bú ʍúŧ rồi khẽ cắn.
Ngón tay thon dài đi xuống, từ tiểu quả mềm trên ngực đi xuống, đi qua chiếc bụng mềm mại, phất qua bắp đùi hoạt nộn, sau đó đi tới địa phương nàng muốn ẩn núp giữa hai chân.
Bởi vì mới vừa bị trêu chọc, thân thể Dương Như Tuyên nhạy cảm đã sớm ướŧ áŧ, chỉ cần ngón tay của hắn vừa đυ.ng, liền phát hiện ra bí mật nhỏ của nàng, nhưng mà nàng không còn sức lực ngăn cản, chỉ có thể thở hồng hộc, cảm giác tay hắn nhẹ nhàng đặt lên chỗ tư mật của mình.
Nàng nặng nề thở dốc một tiếng, chỉ vì ngón tay Phiền Bách Nguyên cố tình làm bậy, giữa cánh hoa đã ướŧ áŧ của nàng qua lại hoạt động, theo di chuyển của hắn, miệng tiểu huyệt khép chặt thế nhưng càng tiết ra nhiều dịch thủy hơn nữa.
Thê tử của mình vì mình mà động tình, Phiền Bách Nguyên chỉ có cảm giác du͙© vọиɠ của mình càng thêm hung mãnh, nhưng hắn lại kềm chế xuống, lần đầu quá mức mãnh liệt sẽ làm nàng cảm thấy khó chịu.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Dương Như Tuyên tiếp xúc với những chuyện này, nhưng cảm giác Phiền Bách Nguyên mang tới là yêu thương say đắm khác hoàn toàn với Phiền Bách Văn chỉ là giải quyết du͙© vọиɠ.
Đầu ngón tay thay đổi phương hướng, đè xuống tiểu hạch cứng rắn mà nàng cẩn thận cất giấu, cánh hoa theo hoạt động xoa nắn, tiểu hạch màu hồng từ từ mà trở nên cứng hơn, thậm chí dính vào một tầng sâu sắc đỏ tươi hơn, ở thủy dịch tôn lên cực kỳ kiều diễm, cực kỳ xinh đẹp.
Phiền Bách Nguyên muốn cho nàng vui thích hơn, muốn nhìn nàng hoàn toàn đắm chìm vào trong sự kí©ɧ ŧìиɧ của hắn, đột nhiên hắn đưa ngón tay thăm dò miệng huyệt khép chặt, mấy đốt ngón tay theo thủy dịch tràn đầy thuận thế đi vào bên trong hoa huy*t chặt chẽ mà ấm nóng kia.
Thình lình xảy ra đau nhói khiến nàng nâng hai hàng lông mày đau kêu thành tiếng, khi hắn xoa nắn lần nữa, đau đớn trong thân thể nhạy cảm dần dần tản đi, thay vào đó là một loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ chưa bao giờ thể nghiệm qua, nàng khó nhịn thở dốc rêи ɾỉ ra tiếng, thân thể trở nên hưng phấn mềm mại hơn.
Đầu ngón tay truyền tới từng trận thấm ướt cùng với tiểu huyệt càng ngày càng co rút lại, ám chỉ nữ nhân phía dưới sắp đạt tới cao trào, hắn không khỏi tăng nhanh động tác đầu ngón tay, thậm chí lại thêm vào một ngón tay dài khác, hai ngón tay đồng thời ở trong tiểu huyệt mềm mại chặt khít đến khiến hắn không ngừng rút ra đâm vào, mà ngón cái càng không ngừng xoa nắn tiểu hạch đã trở nên đỏ tươi của nàng, buộc nàng tiết ra nhiều dịch thủy hương vị ngọt ngào hơn.
Gia tang tốc độ ngón tay khiến cả người Dương Như Tuyên buộc chặt hơn, cảm giác mình sẽ bị hắn làm cho nổ tung, nhưng nàng không cách nào mở miệng cầu xin tha thứ, toàn bộ bởi vì cảm giác khát vọng xen lẫn khó chịu chất chứa trong người càng ngày càng nhiều, khi hắn đâm khẽ một cái thì tất cả cảm giác giống như nước thủy triều bao phủ lấy nàng.
Hét lên một tiếng, bị cảm giác lạ lẫm hù dọa, sợ hãi đưa tay ôm cổ Phiền Bách Nguyên thật chặc, không để cho mình bị bao vây trong cảm giác này mà hít thở không thông.
"Hầu gia?" Dương Như Tuyên nỉ non.
Hô hấp rối loạn, mỗi một chỗ trên người cũng không thể bình phục lại từ trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nàng lại cảm thấy chống đỡ trước thủy huyệt chặt khít kia không phải là ngón tay nóng bỏng lúc nãy. Lập tức ý thức được đó là biểu tượng phái nam mạnh mẽ của Phiền Bách Nguyên đang muốn nàng.
Nàng không có chút cảm giác muốn lùi bước, ngược lại, trong lòng nàng dâng lên một cỗ mong đợi.
Mà Phiền Bách Nguyên cũng không để cho nàng chờ đợi quá lâu, hắn từng chút từng chút chậm rãi tiến vào trong nàng, không nóng không vội, giống như đang lăng trì mình mà tiến vào.
Hắn tiến vào khiến nàng biết cái gì mới gọi là căng cứng chân chính, hai đầu ngón tay này khiến nàng cảm thấy căng kín đó so với du͙© vọиɠ của hắn quả thực là không đáng nhắc tới.
Mặc dù biết khi nữ nhân lần đầu sẽ đau, nhưng trong lòng kinh hoảng khiến nàng không nhìn được thốt ra tiếng: "Không cần, sẽ đau......"
Lời từ trong miệng của nàng nói ra, giống như thêm dầu vào lửa, khiến dục hỏa của Phiền Bách Nguyên càng cháy dữ dội hơn.
Hạ thân dùng sức một cái, hắn xỏ xuyên qua đường mòn đang co rút nhanh, thẳng đến chỗ sâu nhất của nàng.
Động tác của hắn mang theo thủy dịch trơn bóng, cho nên cho dù sẽ đau đớn cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh Dương Như Tuyên đã có thể thích ứng cụ vật nóng bỏng rắn chắc không thuộc về mình đang tiến vào trong cơ thể, mà dường như vật vẫn còn ở trong cơ thể nàng đang trướng to lên. Không khó nhận thấy được nàng đã thích ứng, hơn nữa tiểu huyệt của nàng đang co rụt lại kẹp chặt cự vật của hắn, khiến hắn cảm thấy dục tiên dục tử.
Bàn tay nắm giữ hông nàng, Phiền Bách Nguyên không bao giờ muốn nhẫn nại nữa, bắt đầu hưởng dụng thức ăn ngon phía dưới đang thuộc về hắn.
Một hớp nhận một hớp, một cái tiếp một chút, mang theo ngọn lửa kinh người đốt cháy nàng không còn một chút.
Đôi tay Dương Như Tuyên vịn thật chặt cổ của hắn, thân thể cũng dán chặt vào hắn, cho dù thân thể hai người hiện đầy mồ hôi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ sát lẫn nhau thì cảm giác kia thật sự rất mắc cỡ, nhưng nàng vẫn không muốn tách ra, tình nguyện dán sát vào hắn, quấn quýt lấy hắn.
Hắn đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên chợt ôm nàng lên trên đùi. Cho dù ngồi ở trên đùi của hắn, nàng vẫn kề cận hắn, nhận thức này khiến khóe môi hắn nhẹ nâng lên, môi mỏng ngậm lỗ tai xinh xắn của nàng, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, bàn tay còn lại nắm lấy hông của nàng hung hăng đè xuống dưới.
Bị cự vật nhắm thẳng đi vào không có cảm giác quá mức khó chịu, dường như Dương Như Tuyên chỉ như bị ném vào trong nước nóng giật mình nhảy lên nhưng mà thân thể của nàng lại bị hắn vững vàng nắm giữ, chẳng những không có văng ra, ngược lại còn bị hắn đè xuống lần nữa, một lần lại một lần đi vào, đến nơi sâu nhất.
Hắn đoạt lấy quá mức cường thế dường như nàng không chịu nổi, cảm giác bị chiếm giữ, xấu hổ và kɧoáı ©ảʍ, phong phú không ngừng vọt tới khiến nàng lại không bỏ được, chỉ có thể không giãy giụa, mặc hắn ôm thân thể của nàng, mà nàng chỉ có thể theo động tác của hắn, bật ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc khó nhịn.
Đêm tuyết, ‘shasha’ vang lên liên tục, lại không che hết nhiệt tình kiều diễm trong nhà.