Thê Tử Ngốc

Chương 24

Vào lúc này, vấn đề của Khâu Tiểu Ninh đã không chỉ là đỏ mặt, nàng quả thật không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình, kích động, vui vẻ, hay là nên vui mừng nhảy dựng lên. Nhưng lý trí cũng nói cho nàng biết, trừ giả bộ nghe không hiểu nàng cái gì cũng không thể làm, nếu không về sau nàng phải đối mặt với hắn như thế nào. Ánh mắt mê mang nhìn về phía lão gia gia, lại quay lại nhìn Khâu Minh Thông: "Ca ca, gia gia này thật kỳ quái, chúng ta cũng đã làm theo lời hắn nói, tại sao hắn còn không giúp chúng ta cứu cha? Hắn là một tên lừa gạt sao? Hay là căn bản hắn không biết y thuật?" Lão gia gia, không phải là hắn nhìn ra cái gì chứ?

Khâu Minh Thông cười khổ một cái, sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, nói nhỏ: "Ninh nhi đừng lo lắng, lão gia gia sẽ giúp chúng ta cứu cha." Thần y này mặc dù yêu cầu có chút vô lý, nhưng đã đồng ý chuyện của bọn họ hẳn sẽ làm được, nếu không sẽ không cần hao phí nhiều thời gian trên người bọn hắn.

"Được rồi, lão nhân cũng không làm khó các ngươi." Nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc để vào trong tay Khâu Minh Thông: "Cầm về, cho cha ngươi ăn vào, ta bảo đảm hắn ăn xong sẽ khỏi." Bọn họ nếu không trở về, Khâu Minh Thông cho dù cứu được cũng chính là cứu về một người bệnh tật, lòng dạ của vị Hàn gia kia thật đúng là hung ác.

"Thuốc này quả thật có thể cứu cha ta sao?" Đại phu phải xem qua, hỏi, bắt mạch, nhưng lão gia gia xem cũng không xem làm thế nào biết cha bị bệnh gì? Thuốc này là cái gì đây?

"Uổng công ta còn cảm thấy tên tiểu tử này thông minh, như thế nào cùng người khác một dạng? Nếu ta không có nắm chắc cần gì lấy thuốc quý như vậy tặng cho các ngươi, yên tâm! Cha các ngươi uống thuốc xong rồi sẽ tốt thôi, hắn không phải ngã bệnh, là trúng độc. Cho các ngươi thuốc, giải bách độc, làm sao có thể không cứu được cha của các ngươi?" Lão già khó được lúc tâm tình tốt, chịu nói cho bọn họ nghe rất nhiều.

"Thật cảm tạ lão gia gia." Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh cùng nhau, dập đầu với lão gia gia. Khâu Minh Thông lấy ngân lượng chuẩn bị trong ngực ra, lão đầu vừa nhìn thấy liền nói: "Ta nói, là tặng." Thuốc của hắn, nếu không phải người hắn nhận định, người khác cho dù tán gia bại sản cũng không mua được.

Nghe vậy, Khâu Minh Thông dừng lại động tác, lại lôi kéo Khâu Tiểu Ninh dập đầu với lão gia gia, mới nói: "Xin lão gia gia cho biết tên họ, tương lai Minh Thông nếu có cơ hội nhất định báo đáp ngài." Không nhận bạc, cái gì cũng không cần, đã cho bọn hắn thuốc, phần ân tình này Khâu Minh Thông hắn sẽ ghi nhớ vĩnh viễn.

Tên. . . . . ."Nhóc con, nhanh về nhà đi! Cha các ngươi vẫn chờ các ngươi trở về cứu mạng!" Lão đầu không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nhắc nhở.

"Thật cảm tạ lão gia gia, vậy chúng ta xin phép cáo từ." Khâu Minh Thông lên tiếng, nghĩ thầm, lão gia gia vẫn ở đây, về nhà cho cha uống thuốc chờ thân thể cha khỏe hơn bọn họ cùng nhau đến đây cám ơn lão gia gia.

"Ừ, mau mau trở về đi!"

Nhìn bọn họ rời đi, hai bóng dáng nho nhỏ. Lão già trong lòng có chút bi thương, cái thế giới này, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình hắn, còn có vài chục năm đối với hắn mà nói cũng quá dài. Thở dài, thu hồi cảm xúc lại, hắn lúc nào thì đa sầu đa cảm như vậy, loại tâm tình này không thích hợp với hắn. Đúng lúc mùa xuân, hắn cũng nên đi ngắm cảnh xung quanh rồi, dù sao trước khi rời đi cũng phải xem hết mọi thứ trên thế giới này.

Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh rất kỳ quái khi nghe được lão gia gia nói trúng độc, nhưng là biết việc cấp bách hiện tại là cứu Khâu Khải Chính, cho nên dọc theo đường đi hai người một khắc cũng không dám trì hoãn. Trở lại Khâu gia, mới vừa bước vào cửa chính, Khâu Minh Trí tựa như kiến bò trên chảo nóng chạy ra ngoài, nhìn thấy hai người vội hỏi: "Ca, muội muội, đại phu đâu? Các ngươi mời đại phu đâu? Trán của cha càng lúc càng nóng hơn, hiện tại nương dùng cồn lau người cho cha cũng không còn một chút tác dụng."

"Đừng hỏi, chúng ta mau vào đi. . . . . ." Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh vội muốn chết, bước nhanh chạy vào trong nhà.

Viên thị thấy hai người trở lại, đang chuẩn bị mở miệng. Khâu Minh Thông bước một bước dài chạy đến bên giường Khâu Khải Chính, đem thuốc mới vừa rồi lão gia gia cho đút Khâu Khải Chính ăn, lại cho hắn uống chút nước mới buông lỏng tâm ngồi xuống một bên. Hi vọng trực giác của hắn đúng, nếu không cha nếu có mệnh hệ gì. . . . . .

"Thông nhi, ngươi cho cha ngươi ăn cái gì? Ngươi. . . . . ." Viên thị thấy thuốc là nhi tử cho ăn, không thể mắng nhi tử cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi.

Khâu Minh Thông đang chuẩn bị đáp lời, Khâu Khải Chính nằm trên giường có phản ứng, ho kịch liệt. Đám người Khâu Minh Thông vội dựa vào bên giường, Khâu Tiểu Ninh thấy phụ thân ho quá lợi hại, vội lên tiếng nói: "Nhanh, mau đỡ cha dậy." Nằm như vậy, cha sẽ càng khó ho hơn.

Khâu Minh Thông dường như tỉnh lại, vội đỡ Khâu Khải Chính lên. Khâu Khải Chính vừa ngồi dậy, ngừng ho một chút, lại phun ra một ngụm máu. Khâu Minh Duệ vội cầm lấy khăn, lau sạch sẽ cho Khâu Khải Chính. Mới vừa lau sạch sẽ Khâu Khải Chính lại ho ra một búng máu, Khâu Minh Duệ lại vội lau sạch sẽ. Khâu Tiểu Ninh dựa phía cuối giường, thấy máu trên cái khăn, lại là màu đen. Người bị bệnh nặng làm sao lại hộc máu đen? Chẳng lẽ thật sự như lão gia gia từng nói, cha hắn là bị trúng độc. Như vậy người hạ độc nhất định là Hàn gia, hoặc là người có quan hệ với Hàn gia. Cũng chỉ có khả năng này, nghĩ đến đây, Khâu Tiểu Ninh tức giận đến nghẹn khí. Nếu như trước kia nàng chỉ muốn Hàn gia không yên ổn, như vậy hiện tại nàng lại hi vọng Hàn gia suy tàn, vĩnh viễn không dậy nổi.

Hoàng triều Hiên Viên có một thế gia như thế này đúng là một loại sỉ nhục, không biết bọn họ còn bí mật làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Giờ khắc này, Khâu Tiểu Ninh quyết định toàn lực giúp Hàn Thiếu Khanh báo thù. Khâu Minh Thông ngồi bên giường rất nhanh cũng nghĩ đến giống như Khâu Tiểu Ninh, cùng Khâu Tiểu Ninh nhìn nhau một cái, trong lòng cả hai đã rõ ngọn nguồn. Hàn gia, ra tay đối phó bọn họ cũng thật để tâm, hạ độc, cha dường như không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý với Hàn gia! Bọn họ xuống tay cũng thật tàn nhẫn.

Khâu Khải Chính khạc máu, cả người như không có khí lực suy yếu mở mắt ra nhìn một chút, lại mê man thϊếp đi. Viên thị sờ sờ trán Khâu Khải Chính, phát hiện trán của hắn đã không còn nóng nữa, vui vẻ nói: "Bọn nhỏ, cha các ngươi hạ sốt, hắn hạ sốt. . . . . ." Vậy có phải hắn sẽ không sao nữa hay không, không biết lúc nào hắn mới có thể tỉnh lại.

Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh cũng đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ mặc dù tin tưởng lão gia gia cầm thuốc về vội vàng cho Khâu Khải Chính ăn. Nhưng Khâu Khải Chính đã bệnh đến không biết gì, bệnh tình nếu tăng thêm hoặc bị mất mạng, bọn họ tất nhiên cũng sẽ vì thế mà áy náy cả đời. Cuối cùng, không sao.

Hai ngày nay mọi người ở Khâu gia đều chưa ăn bữa cơm nào đoàng hoàng, lúc này Khâu Khải Chính đã không sao. Viên thị mới dặn dò Khâu Minh Thông chăm sóc Khâu Khải Chính cẩn thận, bà đứng dậy đi vào phòng bếp. Trước khi đi đặc biệt nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái, trong mắt thoáng qua chút áy náy. Bà cảm thấy hình như chính mình lại làm ra chuyện quá đáng, nhưng khi đó cũng là do bà lo lắng.

Viên thị nghĩ như thế nào Khâu Tiểu Ninh không biết, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Khâu Khải Chính trên giường, hi vọng hắn mau mau tỉnh lại. Vào lúc này Khâu Minh Trí và Khâu Minh Duệ cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn hai người Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh.

Im lặng một lúc lâu, Khâu Minh thông mới lên tiếng nói: "Muội. . . . . . Ninh nhi, ngươi cũng mệt mỏi! Trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa nương làm cơm xong ta gọi ngươi." Từ sau khi kêu Khâu Tiểu Ninh là nàng dâu, Khâu Minh Thông kêu không ra muội muội, cũng không dám xưng mình là ca ca của Khâu Tiểu Ninh. Trong lòng như có cái gì nảy mầm, chỉ là hắn cũng mơ hồ không biết, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì.

Mà biến hóa của Khâu Minh Thông, trong lòng Khâu Tiểu Ninh đang lo lắng căn bản là không có phát hiện, chỉ thật thà lắc đầu: "Không, ta phải chờ phụ thân tỉnh lại." Cha còn chưa tỉnh, gánh nặng trong lòng của nàng vẫn không buông xuống được.

Khâu Minh Thông nghe vậy, cũng không nhiều lời hỏi thêm, hắn biết tính tình của Ninh nhi. Khâu Tiểu Ninh ngồi vào bên cạnh Khâu Minh Thông, âm thanh cực kỳ thanh thúy: "Ca ca, ta vừa rồi rất lo." Nếu như cha thật sự có chuyện, về sau nàng vào Hàn phủ mỗi bước đều khó khăn.

"Không sợ, cho cha ăn thuốc chính là ta." Khâu Minh Thông vuốt vuốt đầu Khâu Tiểu Ninh, cười nhạt trấn an.

"Ta hiểu." Là ca ca thì như thế nào, nương vẫn sẽ trách nàng, may mắn cha không có việc gì. Cứ như vậy, hai người cũng không nói chuyện.

Trong phòng rất yên tĩnh, Khâu Minh Thông hai ngày cũng chưa ngủ, thật sự chống cự không nổi hoàn cảnh như vậy vừa vặn tạo cho hắn một cơ hội ngủ tốt. Không bao lâu, mơ mơ màng màng ghe vào bên giường ngủ thϊếp đi. Khâu Tiểu Ninh vừa rời ánh mắt khỏi người Khâu Khải Chính, liền thấy Khâu Minh Thông đang ngủ.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, Khâu Tiểu Ninh liền giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ca ca ngủ gần như vậy. Ca ca lúc ngủ, so với lúc hắn thức yên tĩnh hơn. Mùi mực viết từ người Khâu Minh Thông nhàn nhạt bay vào mũi Khâu Tiểu Ninh, làm cho xao động bất an trong lòng của nàng bình tĩnh lại. Không khỏi kích động, chậm rãi tựa đầu đến gần Khâu Minh Thông, môi nhàn nhạt rơi vào trên mặt Khâu Minh Thông.

Ca ca, tâm ý của ta, ngươi chừng nào thì mới có thể hiểu. Đời này, ngươi có thể không để cho Ninh nhi khổ sở như vậy hay không.

Ngoài cửa, Khâu Minh Duệ vội ẩn người đến chỗ người khác không nhìn thấy, muội muội quả nhiên thích đại ca. Hắn đã sớm nhìn ra muội muội đối với đại ca không giống như đối với bọn họ, chỉ là không dám nghĩ đến muội muội lại có tâm tư này, nàng mới năm tuổi mà thôi. Hơn nữa con đường này, là đường chết, huynh muội ruột thịt, nàng và đại ca nhất định là sẽ không có kết quả. Khâu Minh Duệ nhắm mắt, lại mở ra, chuyện này, hắn sẽ không quản, chỉ hy vọng muội muội sớm hiểu được.

Bên trong phòng, Khâu Khải Chính hồi phục được chút hơi sức đã tỉnh lại, mới vừa khẽ mở mắt liền thấy Khâu Tiểu Ninh hôn lên mặt Khâu Minh Thông. Trong lòng Khâu Khải Chính cả kinh, vội nhắm mắt lại. Ninh nhi, như thế nào lại làm như vậy? Nàng biết thân thế của mình rồi hả? Nếu không làm sao có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa ánh mắt của nàng mới vừa rồi nhìn Thông nhi, tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn một ca ca.

Trên bàn cơm, người một nhà yên lặng ăn cơm, mới vừa buông chén đũa xuống Khâu Khải Chính liền tỉnh. Viên thị vội bưng cháo đã nấu kĩ ra, để vào trước mặt Khâu Khải Chính: "Lão gia, nhanh dùng chút cháo, ngươi đã ngủ hai ba ngày rồi." Cuối cùng đã tỉnh, không biết Thông nhi cho phu quân ăn cái gì? Thế nào bệnh lập tức khỏi vậy?

Khâu Khải Chính đẩy cái muỗng Viên thị đưa tới ra, lắc đầu một cái: "Không vội." Lúc này hắn đâu thể nuốt trôi cơm, chuyện của Ninh nhi cùng Thông nhi, làm cho hắn nghĩ thế nào cũng không ra? Bọn họ cũng không biết bọn họ không phải là thân huynh muội, vì sao lại. . . . . . Không riêng Ninh nhi, ánh mắt của Thông nhi nhìn Ninh nhi cũng rõ ràng không giống trước kia. Chuyện này, nên làm thế nào cho phải? Suy nghĩ một chút, Khâu Khải Chính cũng không có nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể trước hết để cho Ninh nhi trở về Hàn phủ: "Ninh nhi, ra ngoài cũng đã lâu, phải trở về Hàn phủ sớm chút đi, đừng để cho người ta nắm được cán làm khó dễ ngươi." Chuyện này, hắn phải tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ.

"Cha, giờ Ninh nhi trở về, ngài đã tỉnh Ninh nhi cũng yên lòng." Khâu Khải Chính có biến hóa, Khâu Tiểu Ninh không nhìn ra, trong lòng vui mừng vì Khâu Khải Chính vì Khâu gia cũng vui mừng vì mình.

Thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, trong tâm Khâu Khải Chính cảm thấy có lỗi, Ninh nhi thật sự là rất tốt.