Thê Tử Ngốc

Chương 2

Chuyển ngữ: Di Phong

Vào lúc Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, toàn thân không còn chút sức lực nào. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng rất ấm áp, sự ấm áp này làm cho Khâu Tiểu Ninh muốn vĩnh viễn giữ trong lòng bàn tay của nàng. Nhưng khi nàng vừa động, thì chủ nhân của bàn tay đó liền tỉnh.

"Muội muội, muội tỉnh rồi sao?" Khâu Minh Thông cảm giác được tay muội muội giật giật, lập tức nắm lấy bàn tay mập mạp của Khâu Tiểu Ninh, vẻ mặt cao hứng hỏi.

"Ca... Ca ca..." Tuy rằng trước mắt còn nhỏ rất nhiều, nhưng Khâu Tiểu Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra ca ca Khâu Minh Thông của mình. Nhưng sao ca ca lại nhỏ như vậy? Nàng đang nằm mơ sao? Hơn nữa vừa rồi nàng còn cảm giác được tay ca ca rất ấm, nàng không phải đã chết sao? Người đã chết sao còn có thể cảm giác được độ ấm?

Khâu Minh Thông thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của muội muội thì rất là lo lắng, sờ sờ cái trán còn chút nóng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng hỏi: "Muội muội, còn khó chịu sao? Ca ca sẽ đi mời đại phu cho muội, muội phải ngoan ngoãn nha….” Nói xong Khâu Minh Thông liền đắp chăn lại cho Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh liền hoảng hốt, nắm chặt tay Khâu Minh Thông, âm thanh có chút run rẩy yếu ớt, “Ca ca…Không cần đi…” Nếu là mộng, thì xin đừng bao giờ tỉnh lại, cứ vĩnh viễn như vậy là tốt rồi. Nếu nàng tỉnh lại thì không thể lôi kéo ca ca được, chỉ có thể ở trong mộng là có thể!

Nhìn ánh mắt có chút mờ mịt của Khâu Tiểu Ninh, cuối cùng Khâu Minh Thông không đành lòng bỏ nàng lại một mình, ngồi xuống mép giường, y cầm tay nàng: “Muội muội đừng sợ, ca ca ở đây, sẽ không đi nữa. Muội ngủ một chút đi, ca ca sẽ ngồi ngay bên cạnh, không rời đi đâu!” Muội muội đã được đại phu xem qua rồi, sao bệnh còn nặng như vậy? Có phải đêm qua y không đắp chăn kỹ cho muội muội? Khâu Minh thông vừa nghĩ vừa đổi cái khăn trên trán Khâu Tiểu Ninh.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khâu Minh Thông nhăn lên, trong lòng Khâu Tiểu Ninh vô cùng ấm áp. Mặc kệ là tỉnh hay mơ, ca ca vẫn luôn đối xử tốt với nàng. Nàng thật sự muốn làm thê tử của ca ca, cùng ca ca sống suốt đời. Đáng tiếc nàng không có cơ hội (*Di Phong: lúc này chị Ninh còn nghĩ mình đang nằm mơ đấy ạ ^^). Nghĩ vậy, trong lòng vô cùng mệt mỏi, làm cho Khâu Tiểu Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khâu Minh Thông thấy nàng ngủ, trên mặt không có biểu tình khó chịu vừa rồi, nhưng lông mà lại nhíu chặt lại. Y liền vươn tay, vỗ nhẹ mi tâm Khâu Tiểu Ninh, ôn nhu trấn an: “Ninh nhi ngoan ngoãn ngủ nha, ca ca sẽ ở cùng muội, không khó chịu…không khó chịu….”

Lại một lần nữa tỉnh lại, Khâu Tiểu Ninh ngồi dậy, cảm giác khó chịu đã không còn, nhưng người lại hơi suy nhược. Nàng vươn tay sờ trán, đột nhiên có cảm giác có cái gì đó không đúng. Khâu Tiểu Ninh lập tức đưa tay ra trước mặt, liền hoảng sợ đến mắt trừng to ra. Tại sao tay mình lại nhỏ như vậy? Không nhịn được nhéo trên cánh tay một cái, rất đau nha, đây không phải nằm mơ!? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hiện tại nàng như thế nào lại….

Khâu Tiểu Ninh còn chưa có nghĩ thông suốt, thì Khâu Minh Thông bưng một chậu nước bước vào, thấy nàng đứng lên, liền để chậu nước lên giá, đi đến bên người nàng: “Muội muội, muội tỉnh rồi, còn khó chịu ở đâu không?” Khâu Minh Thông nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng muội muội cũng tỉnh.

Khâu Tiểu Ninh nhìn Khâu Minh Thông trong bộ dáng đứa nhỏ, lại nhìn cánh tay mập mạp của mình. Thì ra nàng không có nằm mơ, nàng sống lại, thật sự sống lại! Vui sướиɠ đến bất ngờ, làm cho hai mắt Khâu Tiểu Ninh đỏ lên, lúc này nàng chỉ biết khóc, kêu lên: “Ca ca…Ca ca…” Nếu trời cao thật sự cho nàng trở lại, vậy có phải chứng minh đời này nàng có thể ở cùng với ca ca?

Thấy muội muội khóc, làm cho Khâu Minh Thông gấp đến độ chân tay luống cuống, vội vàng vỗ nhẹ lưng Khâu Tiểu Ninh: "Muội muội đừng khóc... Muội muội đừng khóc... Ca ca ở đây ..." Muội muội làm sao vậy? Vì sao vừa tỉnh lại khóc lợi hại như vậy? Chẳng lẽ vì muội ấy bị bệnh mà nương không đến thăm sao?

Lau khô nước mắt trên mặt, đầu dựa vào ngực nhỏ Khâu Minh Thông, kiêu căng nói: "Ca ca, ca ca... Gọi muội là Ninh nhi." (*Di Phong: =`= chưa gì mà chị lại ăn đậu hủ của ca oy~~~)

Khâu Tiểu Ninh khác thường, Khâu Minh Thông vẫn chưa chú ý, chỉ nghĩ muội muội sinh bệnh, tinh thần còn chưa tỉnh táo: “Muội…Ninh nhi ngoan, đừng khóc, ca ca rửa mặt cho muội nha, rồi sau đó chúng ta đi ăn cơm được không?” Muội muội đã ngủ một ngày một đêm rồi, khẳng định sẽ rất đói, nhưng từ trước đến nay nương đều không thích muội muội đến phòng ăn.

Luyến tiếc buông Khâu Minh Thông ra, Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ, Ninh nhi và ca ca cùng đi ăn cơm." Ôi, trước đây ca ca thật đáng yêu mà, rất dễ bị lừa nha ^3^.

Khâu Minh Thông nắm tay Khâu Tiểu Ninh, một cao một thấp tiêu sái đến nhà chính, Viên thị đang chia đồ ăn, thấy Khưu Minh Thông đến, liền kêu lên: “Thông nhi, mau đến, chúng ta ăn cơm thôi.”, nhưng khi thấy Khâu Tiểu Ninh sau lưng y, sắc mặt liền trầm xuống: “Đã là con gái nhà nghèo mà sao lại liễu yếu đào tơ hả! Thật nghĩ mình là công chúa á!” Thật sự không biết nha đầu cho Thông nhi ăn cổ gì mà làm cho Thông nhi luôn đối tốt với nàng như vậy, hừ…

"Nương, Ninh nhi biết sai lầm rồi." Đối Viên thị, tạm thời Khâu Tiểu Ninh không biết nên đối mặt như thế nào. Bà đã nuôi nàng lớn lên, nhưng lại không chút do dự đem nàng đi làm thϊếp cho người khác, cũng chưa bao giờ quan tâm chăm sóc nàng như các ca ca. Kiếp trước nàng nghĩ rằng do mình không phải là con trai, nên nương không thích nàng. Nhưng khi đã biết nàng không phải con ruột của bà, thì nàng đã hiểu. Vậy mà cố tình nữ nhân này lại là người nuôi nàng lớn lên, nàng không thể không nhớ ơn dưỡng dục được.

Viên thị trừng mắt, nhìn nàng một cái, còn muốn mở miệng mắng chửi người.

Thấy vậy, Khâu Minh Thông liền lên tiếng: "Nương, muội muội mới vừa hết bệnh, người bớt tranh cãi đi.” Cho đến bây giờ Khâu Minh Thông vẫn không hiểu, đều là con của nương, vì sao nương lại không thương muội muội chứ? Quên đi, nương thương muội muội hay không thì có liên quan gì ,y thương là được rồi.

Người thứ nhất Viên thị luôn nghe lời là trượng phu, thứ hai chính là Khâu Minh Thông. Khâu Minh Thông đã nói như vậy thì bà sẽ không nói thêm cái gì. Liếc nhìn bộ dạng Khâu Tiểu Ninh không dám bước lại bàn, bà nói: “Còn không mau lại đây ăn cơm, muốn ta uy ngươi hả?” Mỗi lần thấy Khâu Tiểu Ninh sống tốt một chút, Viên thị thấy thật có lỗi với đứa con gái đã chết của mình. Phải ra lúc đó nàng không nên sợ trượng phu trách tội mà nhặt nha đầu kia về, để nha đầu chiếm chỗ con gái bà, mà chính thi cốt con gái, bà còn không tìm được.

Ăn một chút cơm, Khâu Minh Thông gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Khâu Tiểu Ninh. Nàng liền cười khổ trong lòng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, không cần nói nàng cũng biết, lúc này khẳng định nương và nhị ca đang trừng mắt với nàng. Trách không được kiếp trước nương lại chán ghét nàng như vậy. Khâu Tiểu Ninh đã hiểu được, nương coi đại ca như tâm can bảo bối, nhưng đại ca lại luôn che chở nàng, nương không ghét nàng mới là lạ! Nhưng khi nghĩ đến chuyện kia, đột nhiên nàng cũng không rối rắm khi đối mặt với Viên thị.

Ăn cơm xong, Khâu Tiểu Ninh nhu thuận cùng Viên thị dọn chén đũa. Vốn Khâu Minh Thông định lên tiếng, nhưng nghĩ đến tính tình nương, liền im lặng. Viên thị thấy Khâu Tiểu Ninh mới vừa khỏi bệnh mà giúp bà dọn dẹp, lòng cũng mềm xuống một chút, khó có được vẻ mặt ôn hòa bảo nàng đi xuống nghỉ ngơi.

Vừa ra cửa, nàng thấy Khâu Minh Thông vẫy vẫy tay với nàng, Khâu Tiểu Ninh liền bước ngắn bước dài chạy tới bên cạnh y, “Ca ca, tìm Ninh nhi có việc gì sao?”

"Muội muội, có mệt không, đến, ca ca cho muội ăn đường viên." Nói xong, thì móc trong ngực ra mấy viên đường, cho hết vào tay Khâu Tiểu Ninh.

Nhìn đường viên trong tay, hốc mắt Khâu Tiểu Ninh đỏ lên. Trong kiếp trước, trong ngực ca ca luôn có nhiều đường viên, mỗi lần nàng ủy khuất, thì ca ca sẽ làm ảo thuật, biến ra mấy viên đường đưa cho nàng, để làm nàng vui lên.

Khâu Minh Thông nóng nảy, y muốn làm nàng vui nên mới giả bộ biến ra mấy viên đường, nhưng tại sao muội muội lại khóc? Thuần thục tiến lên vỗ nhẹ lưng nàng, hỏi: “Muội muội, muội đừng khóc nha! Nế không thích ăn đường viên thì đừng ăn, đừng khóc, đừng khóc…” Tại sao muội muội ốm lần này lại quái lạ vậy chứ?

Lau khô nước mắt trên mặt, bóc một viên bỏ vào miệng, vị ngọt ngào là cho Khâu Tiểu Ninh vô cùng hạnh phúc, lại bóc thêm một viên nữa đưa đến bên miệng Khâu Minh Thông, “Ca ca, ăn nè!”

Khâu Minh Thông chuẩn bị vươn tay lấy, nhưng Khâu Tiểu Ninh lại quật cường nói: “Ca ca, há mồm!” Hôm nay nàng nhất định phải làm việc mà kiếp trước nàng không dám làm.

Thấy hành động của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông lặng lẽ đỏ mặt (*Di Phong: oa oa, anh Thông dễ thương quá nha ^^~), nghiêm túc nói, “Muội muội, làm vậy không đúng đâu, hơn nữa ca ca có tay có chân, sao lại có thể để muội muội làm vậy chứ.” Nói xong liền mở tay ra, đợi nàng để viên đường vào tay y.

Nếu là trước kia, Khâu Tiểu Ninh sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bất quá bây giờ là hiện tại, cúi đầu, ánh mắt đảo qua một vòng, một tay cầm viên đường, một tay ôm ngực, nước mắt lưng tròng nhìn y: “Ca ca, Ninh nhi thật khó chịu, có phải Ninh nhi còn chưa hết bệnh hay không?”

Vừa thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, Khâu Minh Thông thông minh liền bất động, lập tức sờ sờ trán Khâu Tiểu Ninh: "Muội muội, mau, mau về phòng đi, ca ca sẽ đi mời đại phu đến…” Nói xong liền xoay người định chạy ra cửa.

Khâu Tiểu Ninh vội vàng làm nũng với y: “Ca ca, không cần mời đại phu đâu, chỉ cần ca ăn đường viên muội đút là bệnh sẽ tốt thôi.” Nói xong liền đưa đường viên đến trước mặt Khâu Minh Thông.

Khâu Minh Thông không nói hai lời liền ăn, đường viên vừa vào miệng y liền thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Tiểu Ninh đang cười trộm, thở dài nhẹ nhõm, cũng không tức giận, vươn tay sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, cười nhẹ nói: “Bướng bỉnh! Còn dám lừa ca ca?” Trong giọng nói đầy sủng nịnh.

Ngữ khí như vậy từ khi Khâu Tiểu Ninh làm thϊếp Hàn phủ đã không còn nghe, tâm gắt lên, ngực hơi hơi đau. Nàng cúi đầu, sợ Khâu Minh Thông thấy vẻ mặt bây giờ của nàng, vương tay mập mạp nhỏ bé ra nắm lấy tay Khâu Minh Thông, “Ca ca, Ninh nhi muốn ca vĩnh viễn đối tốt với Ninh nhi nha! Không thể bởi vì Ninh nhi làm sai việc gì mà không thèm để ý Ninh nhi.” Mặc dù đã sống qua một đời, nhưng nàng đều vẫn sợ nhất việc này xảy ra.

“Được, tốt nha, Ninh nhi là muội muội của ca, không tốt với muội thì tốt với ai đây?” Ở trong lòng y, muội muội là cần phải bảo hộ nhất.

"Nếu Ninh nhi không phải thân muội muội của ca ca, ca ca có thể còn tốt với muội không?” Ca ca, ca phải nói rõ nha, bằng không Ninh nhi sẽ tức giận.

Lời Khâu Tiểu Ninh vừa ra, Khâu Minh Thông cũng không vội vã trả lời, còn nhìn nhìn muội muội, nhưng lại không khống chế được nói: "Ninh nhi nếu muội không phải muội muội ta, ta nhất định sẽ thú Ninh nhi làm thê tử của ta..." Còn chưa nói dứt lời, Khâu Minh Thông mạnh mẽ giật mình, như thế nào mà y có thể nói lời nói như vậy với muội muội của mình chứ!

Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nghĩ nàng đang khϊếp sợ lời nói vừa nãy của y, liền gấp gáp nói: “Ninh nhi, muội…”

"Ca ca, ca phải nhớ kỹ lời nói này, không được đổi ý.” Lời ca ca nói khi nãy không phải giống như câu nói cuối cùng trước khi nàng ngất đi ở Hàn phủ nghe được hay sao? Thì ra nàng không có nghe lầm.

Trong ánh mắt chờ mong của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông ma xui quỷ khiến mà gật đầu.