Editor: Tinh Di
Tiêu Y Đình đến nhà họ Phạm.
Lần cuối cùng anh gặp bác Phạm là sau ‘Cuộc chiến sinh tử’ thời thiếu niên, lần đó Tả Thần An bị gãy cánh tay nên bác ấy dẫn theo Phạm Trọng đến tận nhà xin lỗi.
Lần đó các vị phụ huynh gặp mặt, ai cũng nghiêm khắc đe con mình nhưng nhìn đứa nào cũng bị thương đều không khỏi đau lòng….
Đã nhiều năm như vậy mới gặp lại, mà lần gặp lại này…..
Anh không biết phải mang gì theo khi đến, do dự rất lâu cuối cùng quyết định mua một chút hoa quả với điểm tâm nhẹ, đơn giản tự nhiên như một người họ hàng xa đến thăm nhà.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Y Đình cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng mình… Ánh mắt anh chạm đến bức di ảnh của Phạm Trọng, đen trắng, bên ngoài là lụa đen…. Hai vị thân mẫu nhà họ Phạm ngồi ở sofa, bác trai trông già đi nhiều, tóc gần như bạc trắng…….
Trong lòng anh như có một tảng đá lớn đè lên, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng đó, nhìn trân trân vào di ảnh của người anh em tốt, giống như bên tai vẫn còn tiếng cậu ấy gọi anh “Tiểu Nhị….” “Tiểu Nhị…..”
Đột nhiên anh thấy thẹn, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Phạm Trọng….
Bác trai quay đầu ra phía ngoài, nhìn thấy Tiêu Y Đình có chút ngạc nhiên “A, là Y Đình……”
“Vâng….” Anh nén lại cảm xúc, đi lại chỗ ghế. Anh định an ủi hai người họ nhưng không hiểu sao giờ phút này một câu anh cũng không nói được…….
“Cháu ăn cơm chưa? Ở lại đây ăn với hai bác?” Bác trai hỏi.
“Vâng…” Anh ngoan ngoãn gật đầu, nếu đã không thể không bằng nên từ bỏ….
Sự xuất hiện của Tiêu Y Đình giống như không tồn tại với mẹ Phạm Trọng, bà vẫn ngẩn người, cho tới khi nghe thấy hai chữ ‘ăn cơm’ mới sực tỉnh, hốt hoảng vội vàng nói với người giúp việc: “Ăn cơm? Cô gọi điện cho Trọng hỏi hôm nay thằng bé có về không đi!”
Tiêu Y Đình nén nước mắt…….
Cảm giác này anh rất hiểu…..
Nhiều sáng thức dậy, anh mơ màng quay sang ôm người nằm cạnh, nhưng anh chỉ ôm được không khí lạnh lẽo, lúc ấy anh mới bừng tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn cô, trong vòng tay anh đã không còn cô……
Bác gái dường như cũng đã tỉnh ra, bà khóc nức lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc không biết bao nhiều lần………
Có vẻ như bà đã ý thức được sự có mặt của Tiêu Y Đình, bà bụm miệng đi lên lầu.
Bác trai tuy đau lòng không thôi nhưng vẫn cố nén, nói với Tiêu Y Đình: “Hơn một tháng nay bà ấy luôn như vậy…..”
Tiêu Y Đình nhớ lại khi Phạm Trọng thay anh đỡ viên đạn kia, anh thều thào: “Cháu… xin lỗi…..”
Bác trai không đáp lại lời anh, không trách cũng không nói tha thứ…….
Sự im lặng của người cha giống như con thú mạnh mẽ đánh ngã Tiêu Y Đình, anh đau đớn nhưng không thể giãy dụa, chỉ có thể mặc cho nó cắn nuốt…..
Anh có thể vùng dậy thoát khỏi đây không?
Lúc này đột nhiên bác ấy nói: “Muốn chơi cờ không?”
“….” Cả người anh cứng ngắc, “Dạ có….”
“Đi theo bác.”
“Vâng.”
Không ai nói nhiều hơn những lời kia nhưng tâm tình cả hai đều vô cũng phức tạp……
Die nd da nl e q uuydo n
Bác trai bật đèn, cả căn phòng sáng bừng lên…..
Trên bàn cờ hai người đều không nói gì, yên lặng đi* qua đi lại……
*đi nước cờ.
Tâm trí Tiêu Y Đình không yên nên anh liên tiếp để thua.
“Còn kém hơn thằng Trọng rồi….” Bác trai đột nhiên thấp giọng.
“….” Anh không biết phải trả lời như thế nào, thực ra anh không biết Phạm Trọng giỏi chơi cờ….
“Chơi lại!” Bác trai lại bắt đầu một lần nữa.
Anh im lặng làm theo, lại tiếp tục thua thảm bại…..
Nhưng chẳng có ai nhập tâm vào chuyện thắng thua cả… giọng bác trai không giấu nổi sự chua xót: “Hai năm rồi không được đánh cờ với thằng nhỏ….”
Về sau thì càng không thể?
Tiêu Y Đình đau xót, bàn tay cầm quân cờ của anh dừng lại giữa không trung…..
“Bác Phạm, cháu…. sau này sẽ thường xuyên đến đánh cờ cùng bác….”
“Cháu?” Ông ngừng một chút, “Cháu… hình như hơi kém đó…”
Câu nói của người cha đáng thương vào tai anh đã trở thành: Cháu? Cháu không phải Trọng…..
Giống như Phạm Trọng, không ai có thể thay thế vị trí của cậu ấy trong lòng người làm cha làm mẹ, Diệp Thanh Hòa đối với anh cũng là không thể thay thế….
Em gái, em nói anh còn có thể yêu người con gái sao?
Anh xin lỗi, anh không làm được……
Anh có thể vui vẻ sống tốt nhưng yêu thì anh chỉ có thể yêu một người mà thôi….
“Bác Phạm, cháu…” Anh khó khăn nói tiếp, “Cháu… sau này sẽ đến thường xuyên…. Cháu và Trọng đã kết nghĩa anh em…. mãi mãi là anh em…. Nên cháu…”
Anh phát hiện vào những thời điểm quan trọng thì anh không hề giỏi ăn nói….
Trong lúc anh còn đang rối rắm, người giúp việc đến báo cơm đã chuẩn bị xong.
Tuy được giải thoát khỏi khó khăn mở lời nhưng không thể nói ra được những lời mình muốn nói anh không khỏi tự trách bản thân, anh muốn được thay thế một phần nào đó của Phạm Trọng nhưng không biết nói như thế nào để không làm bác trai đau lòng…….
Die nd da nl e q uuydo n
Hai người đi ra phòng ăn.
Trên bàn bày năm bộ bát đũa, tính cả người giúp việc mới chỉ có bốn, bộ còn lại hẳn là của Phạm Trọng…….
Bữa tối hôm nay có gà, người giúp việc lấy phần cánh và đùi đặt vào chiếc bát cho Phạm Trọng …….
“Nhà đang có khách….” Bác trai nhẹ nhàng nhắc nhở.
Mẹ Phạm nhìn qua phía Tiêu Y Đình, “Là cậu?”
“….” Tiêu Y Đình như bị rơi vào sương mù, anh sợ khi phải nhìn vào người mẹ ấy, “Bác gái, là cháu chuyện gì ạ?”
“Trọng nó đỡ đạn thay cậu? Vì cậu mà nó…..” Nước mắt khiến bà không thể nói hết câu.
Tiêu Y Đình khẽ nhắm mắt, những chữ kia nào có ai muốn nói ra?
Bây giờ anh phải trả lời bác ấy như thế nào đây?
“Bác gái, cháu xin lỗi….” Anh không biết nói gì khác…..
“Ăn thôi!” Bác trai khẽ gõ lên bàn.
Mẹ Phạm không khóc nữa, nhưng bà cũng không ăn, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình, nước mắt không ngừng rơi……
Tiêu Y Đình cũng không thể ăn, cơm trong miệng giống như đá nuốt không trôi……
Chỉ có hai người còn lại ăn chút ít.
Bác trai nhìn về phía vợ mình, không biết an ủi như thế nào, ông lấy canh cho bà: “Ăn chút gì đi…”
Bà vẫn không phản ứng…..
Ông chỉ có thể thở dài lắc đầu…….
Tiêu Y Đình gắng sức nuốt xuống, cổ họng đau rát……
“Phạm Trọng, thằng bé rất thích ăn cánh và đùi gà, cậu có biết không?” Đột nhiên mẹ Phạm hỏi Tiêu Y Đình.
“…” Thực sự thì anh không biết, nhưng nếu nói sự thật anh sợ bác ấy không vui, “Cháu biết…..”
Mẹ Phạm lại hỏi: “Còn nữa…. Nó thích chơi bóng, thích Nhị Hồ, thích chơi cờ, thích thư pháp, những thứ này cậu có biết không?”
Anh gật đầu: “Cháu đều biết! Lúc trước bọn cháu có chơi cùng nhau!”
Sao anh có thể không biết những thứ đó được? Chỉ là chuyện đó qua lâu rồi…….
Mẹ Phạm không ngăn được nước mắt: “Thằng nhỏ Phạm Trọng từ nhỏ vốn thông minh, nó thích Nhị Hồ nhưng tôi không cho, muốn nó chuyên tâm học Piano, chính nó trốn tôi để học, rốt cuộc thì cũng thành tài….”
Không ai chen ngang, bà ngưng một lúc lại nói tiếp: “Tôi thu Nhị Hồ không cho nó học, nó giấu tôi tập đàn…. Nó vẫn luôn như vậy, tôi không cho nhưng nó vẫn lén học, từ Nhị Hồ đến thư pháp…. Tôi không cho nó luyện chữ vì sợ nó mệt nó lại nổi giận với tôi…… Tôi bắt nó làm nhiều thứ nó không thích quá…. Lần này chắc nó thực sự giận rồi…. nó không chịu nói chuyện với tôi nữa…Sớm biết như vậy tôi đã không cấm cản nó, mặc kệ nó thích cái gì tôi đều nghe theo….. Tôi cũng không cần nó quá tài giỏi xuất sắc…. Phạm Trọng, con có nghe thấy không? Chỉ cần con không giận mẹ nữa thì cái gì mẹ cũng sẽ đồng ý! Trọng, con đừng giận nữa có được không?...... Người con yêu….. nó cũng đang ở đây…. ngay tại nhà chúng ta… con có thấy không…. đừng giận nữa nhé….. Trọng….”
Tiêu Y Đình đau đến dại người…….
Bác trai đột nhiên quát lớn, ném đũa trong tay đi: “Yên lặng! Trong nhà còn có khách bà không yên lặng được sao? Muốn mất mặt tới mức nào nữa?”
Mẹ Phạm càng khóc lớn, “Mất mặt? Tôi dỗ con trai tôi thì có gì mất mặt? Đều tại ông! Nếu ngày xưa ông không liên tục doạ mắng thì nó đã không phải khổ sở như bây giờ? Nếu ông không đuổi nó ra khỏi nhà thì nó đã không cô độc không ai chăm sóc? Nếu nó được ở nhà….. nó còn rời chúng ta sao? Toàn bộ là tại ông! Cả đời chỉ biết sĩ diện! Ông hại chết con trai tôi! Ông trả con lại cho tôi! Con trai tôi…..”
Bữa cơm này đã không thể tiếp tục…….
Tiêu Y Đình không biết nên làm gì, nói gì lúc này…..
Bác trai nén nước mắt nói với anh: “Để cho cháu chê cười rồi…..”
Ông đứng dậy đi về phía người vợ, nhưng bất cẩn vướng phải góc bàn, may Tiêu Y Đình đưa tay kịp thời đỡ được ông, ông vẫy tay ý nói không sao….
Tiêu Y Đình đứng như xác chết, không biết phải làm gì…..
Đột nhiên anh chạy vọt ra khỏi cửa,
bên tai vẫn còn văng vẳng lời của bác gái “Hại chết con trai tôi…”
“Là ông….” “Con trai tôi…..”
Là mình! Là mình!
Anh chạy như phát điên, không quan tâm sẽ chạy đến đâu………
Anh hối hận! Hận bản thân từng độc miệng với Phạm Trọng! Hận bản thân đối xử không tốt với cậu ấy! Hối hận nhiều lắm……
Những lời nói xấu xí kia không phải thật tâm của anh……..
Nhưng anh không thể khiến bản thân ngừng lại……
Phạm Trọng, cậu có biết không? Tôi chưa từng ghét cậu……
Anh chạy một hơi, đến khi dừng lại mới nhận ra mình đang ở đầu con phố nhà Phạm Trọng.
Đột nhiên có người đặt tay lên vai anh…..
Die nd da nl e q uuydo n
“Anh cũng ở đây?” Là Tống Tử Hành.
Anh vô thức gật đầu.
“Anh vừa từ đó ra?”
Anh lại gật đầu.
Tống Tử Hành có chút do dự, “Hai người họ…. có khoẻ không?”
“Hai người họ”, lúc đầu anh không hiểu nhưng ngay sau đó liền hiểu ra ‘hai người đó’ là cha mẹ Phạm Trọng…..
Anh lắc đầu: “Không khoẻ, rất không khoẻ….”
“Anh còn có thể vào đó thăm họ, còn tôi….” Đột nhiên Tống Tử Hành nói rồi im bặt.
Hai người không ai nói gì…..
“Có thời gian đi uống cùng tôi chứ?” Tống Tử Hành lên tiếng phá tan sự im lặng.