Editor: Hạ Y Lan
Cuối cùng, ngày mở phiên tòa thẩm vấn đã tới.
Trước khi bắt đầu, thư ký tuyên đọc quy tắc của tòa án, Tiêu Y Đình ngồi thẳng tắp chỗ luật sư bào chữa.
Ở chỗ ngồi dự thính, người thân của anh chia làm hai phe — ba và mẹ, mỗi người ngồi một bên.
Thật ra thì ba rất muốn ngồi chung với mẹ, nhưng mấy cậu mợ đều vây quanh mẹ, giống như nữ vương kiêu ngạo, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ba......
Lúc này, chỉ cảm thấy gò má như bị mũi nhọn chiếu vào, anh không ghé mắt nhìn, không biết là ánh mắt của ai, ba? Hay mẹ? Hay không phải cả hai, hay do thần kinh của anh quá mức mẫn cảm?
Nhưng cho dù là gì, điều anh có thể làm là bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh......
Mấy năm qua, cũng coi như thân kinh bách chiến, nhưng lần này so với lần đầu tiên anh lên tòa còn khẩn trương hơn.
Cho đến khi thư ký tuyên đọc xong, chánh án tuyên, dẫn bị cáo Diệp Thanh Hòa ra, anh mới ép buộc mình hít sâu, ổn định tâm thần.
Nhìn cô bị nữ cảnh sát dẫn ra ngoài, đứng vào chỗ dành cho bị cáo.
Giống như có cảm ứng, cô giương mắt nhìn anh, ánh mắt giao nhau chỉ một giây, lại giống như viên thuốc an thần của nhau.
Anh cười như có như không, chỉ có họ mới nhìn thấy được nụ cười trấn an dành cho cô.
Cứ như vô tình nhìn nhau, người khác không hiểu được, nhưng Khương Vãn Ngư lại nhìn trong mắt, dù sao cũng là con trai mình, sao lại không biết? Tích tụ trong lòng nặng thêm mấy phần. Nói thật, làm mẹ, bà không hi vọng con trai thua kiện, nhưng vụ án này, con trai lại không thể không thua! Mặc dù, con trai không ở nhà bàn việc, nhưng làm mẹ, nhiều năm qua vẫn hiểu con mình, biết con trai nhận phần lớn vụ án về thị trường kinh tế, án hình sự này không phải là am hiểu của con, còn nữa, bà tin chắc, thế giới này không thể đổi trắng thay đen được, dù là con bà cũng không được! Mắt thấy con và Diệp Thanh Hòa trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng bà rất không thoải mái.
“Bị cáo Diệp Thanh Hòa, cô còn có tên gọi khác đúng không?” Chánh án bắt đầu hỏi.
“Có, trước năm mười sáu tuổi gọi là Phong Hà.” Những quá trình này, Diệp Thanh Hòa cũng đã học rất rõ ràng, hồi đáp hết sức bình tĩnh.
Rồi sau đó, Chánh án lại hỏi một loạt vấn đề, tiến vào giai đoạn điều tra, công tố viên tuyên đọc đơn khởi tố.
Chánh án liền hỏi: bị cáo Diệp Thanh Hòa, cô đối với đơn khởi tố và tội danh này có dị nghị gì không? Có thì tiến hành trình bày.
Ở chỗ ngồi của bị cáo, ánh mắt Diệp Thanh Hòa vững vàng, “Có, tôi không có đẩy người bị hại xuống lầu, lúc ấy người bị hại đứng ở tầng thượng, bảo tôi đến dìu, tôi đưa tay ra đỡ, kết quả, ông ấy rơi xuống.”
Tiếp đó, chình là thời gia nhân viên công tố và bào chữa tiến hành hỏi bị cáo, đầu tiên công tố viên hỏi Diệp Thanh Hòa một vài vấn đề, “Bị cáo Diệp Thanh Hòa, vào khoảng 17 giờ 21 phút ngày hai mươi bốn tháng mười hai, cô có ở trên tầng thượng của công trình hoa viên Đông Lâm không?”
“Thời gian cụ thể tôi không rõ ràng lắm. Nhưng lúc 16 giờ 24 phút ngày 24, anh cả tôi có mở tiệc đầy tháng cho con trai, khai tiệc không lâu sau tôi đi toilet, ở bên ngoài có người bắt tôi đến tầng thượng đó.” Diệp Thanh Hòa trả lời rõ ràng rành mạch.
“Người ép buộc cô có hình dáng gì? Người nào.”
“Tôi không biết. Tổng cộng bốn người, toàn bộ mặc áo và mũ đen, mang kính mát lớn.”
Công tố viên hỏi những chuyện xảy ra một lần, câu trả lời của Diệp Thanh Hòa lúc gặp Tiêu Y Đình đều giống nhau.
Cuối cùng, công tố viên hỏi, “Người bị hại là do cô đẩy xuống lầu đúng không?”
“Không phải.”
“Các người nắm tay nhau, tại sao ông ấy ngã xuống còn cô thì không sao?”
“......” Diệp Thanh Hòa sững sờ, thật ra thì đây cũng là điều cô không hiểu được, chỉ là, trước đó Tiêu Y Đình cũng nghĩ đến việc công tố viên sẽ hỏi đến, bảo cô trả lời thành thật là được, cô làm chuẩn bị, cũng trả lời theo sự thật, “Tôi không biết, lúc ấy tôi đã cảm thấy tay ông ấy buông ra.”
Mặc dù biết cách nói này không đủ để phục người, nhưng cô cũng không thể nói láo, sự thật chính là sự thật.
“Sáu năm trước, cô đã từng đi Vân Nam, hơn nữa hiệp trợ cảnh sát Vân Nam phá được vụ án buông lậu ngọc giả? Đúng không?” Công tố viên lại hỏi.
“Phải”
“Cô chỉ là một cô gái, tại sao dám can đảm một mình đi Vân Nam?”
“Tra nguyên nhân cái chết của ba tôi, rửa sạch oan khuất cho ba tôi.”
“Ba cô tên gì?”
“Phong Nặc.”
“Cái chết của ba cô và người bị hại có liên quan nhau sao?”
“...... Tôi hoài nghi.”
“Cô có căn cứ gì để hoài nghi?”
Diệp Thanh Hòa liền kể lại những gì mình nghe thấy năm mười sáu tuổi và cuộc gặp ở nghĩa trang năm ấy.
Thẩm vấn tới đây, chính cô cũng biết, công tố viên hỏi những điều này đối với cô rất bất lợi, cô đã có động cơ gϊếŧ người — báo thù.
Cô nhìn Tiêu Y Đình, anh vẫn trấn định như cũ, nhớ tới anh nhất định có biện pháp thay đổi Càn Khôn, lòng liền bình tĩnh lại.
Công tố viên hỏi đến đây liền kết thúc, rồi sau đó, đến phiên Tiêu Y Đình đặt câu hỏi, vẻ mặt anh chăm chú mà nghiêm túc, những điều công tố viên đã hỏi anh không hỏi lại nữa, chỉ hỏi, “Cô nói có hai người dẫn cô đến tầng thượng sau đó liền rời đi?”
“Phải”
“Hai người đứng bên cạnh lan can tầng thượng cùng người bị hại cũng rời đi?”
“Phải”
“Sau khi người bị hại té xuống, cô nhìn xuống đã không thấy chiếc xe kia?”
“Phải”
“Vấn đề của tôi đã hỏi xong.”
Từ đó, biện khống hai bên đều không có vấn đề đặt câu hỏi, liền tiến vào giai đoạn đưa bằng chứng đối chứng.
Đầu tiên công tố viên trình chứng cớ, băng giám sát công trường.
Công trường vì phòng ngừa vật liệu xây dựng bị trộm, ở nhiều góc đã trang bị máy theo dõi, cuộn băng ghi được cảnh Khương Tông Văn rơi xuống, mà đồng thời hệ thống theo dõi bên kia cũng rất hoàn chỉnh, trong đó có một cái ghi cả cả quá trình trên tầng thượng, trong đó thấy rất rõ ràng Diệp Thanh Hòa có tiếp xúc thân thể với Khương Tông Văn, cũng ghi lại một màn Khương Tông Văn rơi xuống,.
Công tố viên trần thuật, trọng tâm té của Khương Tông Văn là ngửa về phái sau, rõ ràng cho thấy có ngoại lực tác động vào, mà loại lực này thường sẽ bị kéo theo, thế nhưng bị cáo lại không bị dẫn theo, điều này chứng minh, bị cáo chính là người dùng sức đẩy.
“Bị cáo, cô có dị nghị gì với chứng cứ mà công tố viên đưa ra hay không?” Chánh án hỏi.
“Không có.” Diệp Thanh Hòa nói, từ băng ghi hình, quả thật rất giống như cô đẩy Khương Tông Văn rơi xuống, “Nhưng không thể dùng điều này suy đoán do tôi đẩy xuống, cũng có một khả năng khác, chính là ông ấy thả tay.”
Chánh án chuyển qua hỏi Tiêu Y Đình, “Luật sư bào chữa đối với chứng cứ công tố viên đưa ra có dị nghị không?”
“Không có.” Tiêu Y Đình bình tĩnh đáp.
Chánh án liền hỏi công tố viên có chứng cứ khác không, công tố viên liền đọc giấy giám định, xác nhận Khương Tông Văn rơi từ trên cao xuống, não bộ chạm đất dẫn đến tử vong.
Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đối với chứng cứ này cũng không có dị nghị.
Sau khó công tố viên truyền nhân chứng ra toà, nhân chứng thứ nhất là Tống Thành Huy......
Vẫn là công tố viên hỏi, “Ông là Tống Thành Huy?”
“Phải”
“Ông và người bị hại có quan hệ thế nào?”
“Bạn bè, đã từng hợp tác với nhau, tôi làm việc cho ông ấy.”
“Nói cụ thể”
“Cụ thể phải ngược dòng đến mười mấy năm trước, người bị hại vẫn còn buôn bán về ngọc, ở mặt ngoài là kinh doanh đứng đắn, nhưng bên trong lại không thể đưa ra ánh sáng, ở Vân Nam chế tạo ngọc giả và các loại đồ cổ. Ông ta là chính nhân quân tử, không tiện ra mặt, khi đó gia cảnh nhà tôi sa sút, là kẻ vô tích sự, đã giúp ông ta làm việc, công ty cũng dùng danh nghĩa của tôi, nhưng trước tôi, ở Vân Nam ông ta cũng đã có một tuyến đường, đó là công ty của Phong Nặc.”
“Phong Nặc mà ông nói là người nào?” Công tố viên hỏi.
“Phong Nặc là ba của bị cáo Diệp Thanh Hòa, khi đó cũng không gọi là Diệp Thanh Hòa, mà là Phong Hà, sau khi ba mẹ mất mới đổi tên.”
“Phong Nặc chết như thế nào?”
“Đây cũng là chuyện gần mười ba năm trước, Khương Tông Văn bảo tôi đến Vân Nam hợp tác cùng tổng giám đốc của công ty Phong Nặc chính là Thạch Gia Minh. Tôi cũng là nghe ông ta nói, Thạch Gia Minh ở trong công ty của Phong Nặc chiếm rất ít cổ phần. Mà trong nhà Phong Nặc vì có vợ bị bệnh nên không có nhiều thời gian ở Vân Nam, cho nên phần lớn thời gian đều là Thạch Gia Minh quản lý công ty, bỏ ra nhiều, hồi báo lại ít, ngay lúc đó lại gặp chuyện cần dùng tiền, khi đó Khương Tông Văn đang tìm kiếm người giúp ông ta buôn lậu, nhìn trúng Thạch Gia Minh, cũng đã thu mua được hắn ta, thông qua tay Thạch Gia Minh, buôn lậu được một số lượng lớn vật quý, đồng thời cũng chế tạo ngọc giả, sau đó thông qua công ty của Phong Nặc rửa tiền, làm giả sổ sách. Phong Nặc không thường ở Vân Nam, khi phát hiện đã là chuyện của vài năm sau, không biết làm thế nào lại nắm giữ được sổ sách riêng của Thạch Gia Minh, bức bách Thạch Gia Minh đi tự thú, Thạch Gia Minh không muốn, liền cầu cứu Khương Tông Văn, ông ta liền đi thẳng đến Vân Nam, thề phải đoạt lại sổ sách, tiêu hủy chứng cớ, không tiếc bất cứ giá nào. Ông ta sai người động tay chân vào xe của Phong Nặc,cả Phong Nặc và Thạch Gia Minh đều chết trong tai nạn, xe cũng phát nổ......”
“Không thể nào! Ba tôi sẽ không làm như vậy!” Từ chỗ ngồi dự thính truyền đến giọng nói bén nhọn ngắt lời Tống Thành Huy.
Người nói chuyện chính là Khương Vãn Ngư, nghe xong không chấp nhận nổi, không kìm chế được cảm xúc.
Chánh án cường điệu mấy lần nội quy của tòa án, Khương Vãn Ngư mới bị mấy anh giữ chặt lại.
Thật ra thì đâu chỉ Khương Vãn Ngư, mặc dù Tiêu Y Đình đã biết từ sớm, nghe Tống Thành Huy nói lại lần nữa, mày vẫn gắt gao nhíu chặt, trong lòng có nơi nào đó co rút đau đớn.
“Bản sổ sách kia đã tìm được chưa?” Công tố viên lại hỏi.
“Không có, đã đến nhà Thạch Gia Minh và Phong Nặc, cũng không tìm được.”
“Lúc đến nhà của Phong Nặc, người chết mang theo một chiếc nhẫn bạch ngọc sao?”
“Đúng vậy.”
“Trước khi rời khỏi nhà Phong Nặc các người đã nói gì?”
“Không nhớ rõ, ước chừng là nói, dù sao Phong Nặc đã chết, không có gì uy hϊếp. Sau đó lão già nói, ngọc Dương Chi kia phải tìm cho kỹ.”
“Sau đó công ty của Phong Nặc không thoát khỏi liên quan án buôn lậu, thành hình nhân thế mạng sao?”
“Phải”
Công tố viên hỏi xong vấn đề, trình lên chứng cớ, “Nhân chứng Tống Thành Huy cung cấp chứng cớ, chứng minh điều ông ta nói là sự thật.” Trong đó, có trương mục những năm gần đây Tống Thành Huy vì Khương Tông Văn mà hoạt động phạm pháp, ghi âm điện thoại của ông ta và Khương Tông Văn, còn nữa, có vụ án đã qua của Phong Nặc, đủ làm chứng cứ kể tội Khương Tông Văn
Tiêu Y Đình nhìn Tống Thành Huy, hai người anh cả và Vi Vi, hình như cũng không biết Tống Thành Huy đến làm nhân chứng......
Đây là quan hệ thế nào chứ......
“Nhân chứng, sáu năm trước Diệp Thanh Hòa đến Vân Nam, hiệp trợ cảnh sát phá được vụ án ngọc giả, ông vì tội này mà phải ngồi tù, tài sản bị mất phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vì vậy ông đối với bị cáo ghi hận trong lòng?”
Tống Thành Huy vẫn chưa trả lời, công tố viên đã kháng nghị, kháng nghị luật sư bào chữa lấy ý kiến chủ quan của mình dẫn dắt sai đường.
Tiêu Y Đình lại cất cao giọng nói, “Đây không phải là chỉ dẫn sai đường, mà bởi vì nhân chứng và đương sự của tôi có ân oán cá nhân, điều này ảnh hưởng đến độ tin cậy của nhân chứng.”
Mặc dù như vậy, chánh án vẫn tuyên bố kháng nghị hữu hiệu, yêu cầu luật sư bào chữa chú ý.
Tống Thành Huy liền bị cảnh sát mang đi ra ngoài, kế tiếp truyền nhân chứng thứ hai, người chứng kiến trên tầng thượng – Đặng Tử.
Công tố viên hỏi, “Chuyện xảy ra, lúc ấy anh đang ở trên tầng thượng?”
“Đúng vậy.”
“Anh tận mắt nhìn thấy bị cáo đẩy người bị hại xuống.”
“Đúng vậy.”
“Giữa bọn họ nói những gì?”
“Người chết nói, dìu tôi xuống, nhưng bị cáo không chịu, đứng ở đó bất động, người chết nói nhiều lần, bị cáo mới đưa tay, nhưng khi hai người vừa tiếp xúc, người chết bị cô ấy đẩy ngã ra sau, liền rơi xuống lầu.”
Công tố viên hỏi đến đây, đến phiên Tiêu Y Đình làm luật sư bào chữa đặt câu hỏi, bèn ngừng lại, anh ta chỉ hỏi rất ít.