Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 114

Editor: Tinh Di

Mạnh miệng nói ra, vô cùng ngầu, khi đưa tay lấy bóp tiền anh mới nhớ ra, trong đó tiền không còn là bao………..

Cả đời này anh chưa từng một lần mất mặt như bây giờ, kể cả lần bị lưu ban, lần này còn doạ người hơn……………

Một khắc kia anh chỉ hận không có cái lỗ nào để chui………..

Ôi, mặt mũi của anh! Hơn nữa Cẩm Nhi còn đang đứng trước mặt, lần này cứ thế mất hết mặt mũi, sau này anh thật không dám xuất hiện trước mặt cô nữa!

Trong đầu anh là một vạn câu hỏi làm sao bây giờ………..

Em gái! Em gái! Trong lòng anh kêu gào em gái thân yêu, nếu như giờ phút này em gái từ trên trời rơi xuống như đã gọi, anh đảm bảo cả đời sẽ chỉnghe lời mình cô, cô nói hướng đông anh tuyệt đối không đi hướng tây, cô nói Trái đất hình vuông, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ ý kiến đó của cô nếu người khác có cố tranh cãi!

Anh nhìn chằm chằm cửa, nghĩ lại bóng lưng kiên quyết rời đi của cô, cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng đều là u ám……….

“Vị bạn học này, tổng số tiền nhiều như thế……….” Bà chủ quán đưa tờ hoá đơn ra trước mặt anh.

“Ừm…….” Anh nhìn chằm chằm tờ hoá đơn, đầu vang lên tiếng ong ong.

“Bạn học?” Ngay từ đầu bà chủ quán đã thấp thỏm lo âu……..

“Ừm……. Để tôi xem nào…….” Anh cố kéo dài thời gian, mồ hôi đã sớm ướt đẫm rồi có được không? Anh rất muốn hỏi có thể ký sổ nợ được hay không? Ký rồi hôm sau đến trả không được sao? Có thể gọi điện kêu bạn bè đến? Gọi điện cho lão Đại hay Vương Triết đến, nói là mời họ ăn cơm, xong xuôi lại kêu bọn họ trả tiền sao?

Nhưng………..

Làm như thế chẳng phải rất ngu xuẩn sao?

Hay là gọi điện cho mẹ? Để mẹ yêu đến trả tiền?

Làm như thế thì anh chả khác gì một đứa trẻ không chịu lớn! Cả cuộc đời anh hận nhất là việc quay lại tìm mẹ giúp đỡ, làm vậy chắc chắn Cẩm Nhi sẽ xem thường anh……….

Nếu không thì gọi điện cho trợ lý của cha hay lái xe thì sao? Xem như là là thiếu gia gọi họ đến nhờ giúp đỡ?

Nhưng còn những chuyện sau đó, chắc chắn sẽ không giấu cha được, rồi khi trở về nhà sẽ là một trận tơi bời, cũng lâu rồi anh chưa bị đánh………

Làm sao bây giờ? Cách nào mới là thượng sách?

Anh vụиɠ ŧяộʍ như có như không liếc nhìn Cẩm Nhi một cái, Cẩm Nhi đang nhìn anh cười, đều là dáng vẻ rất tin tưởng vào anh……..

Lại vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn bà chủ quán cái nữa, trong ánh mắt bà đã muốn tỏ ra nghi ngờ………

“Bạn học………. Cậu xem xong chưa?” Bà chủ quán lại hỏi.

“Hả……… Để tôi xem chút nữa……” Xem cái gì mà xem! Căn bản anh không có nhìn qua cho dù là một chữ có được không? Là tỏ vẻ trấn định mà thôi! Trên thực tế mười dòng đầu tờ hoá đơn đã đủ khiến anh tê dại……

Bà chủ quán tỏ vẻ đã hiểu, nhìn lên nói bằng một chất giọng lạnh nhạt: “Bạn học này, không phải cậu không có tiền đó chứ?”

“…………” Gãi đúng chỗ ngứa, anh đang định cãi lại, nghe thấy ngoài cửa vâng lên một giọng nói trong trẻo:

“Làm sao như thế được? Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu đây chỉ cần duỗi đầu ngón tay là có thể đánh sập cái quán ăn này! Bà chủ quán, bà đánh giá thấp con người này quá……….”

Anh nghe tiếng nhìn ra: là Phạm Trọng không có hoạn! Quả nhiên là hắn! Làm sao có thể là hắn ta!

Giờ phút này, anh hoàn toàn tin tưởng trời cao không có mắt! Không có tiền trả đã khiến anh xấu hổ muốn chết! Lại còn bị tên khắc tinh này nhìn thấy! Danh tiếng nửa đời sau của anh chảy hết ra biển Đông rồi……..

Cái gì mà ‘đánh giá thấp con người này’….

Đây là phong cách nói chuyện của Phạm Trọng, luôn thích mang mấy cái chuyện không tốt nói che che lấp lấp, thật không phải đàn ông! Đàn ông ai mà không nói mấy lời tuỳ ý, tục tĩu chứ? Thật là không chịu nổi cái bộ dạng ra vẻ nhã nhặn lịch sự kia………

“Tiểu nhị, đã lâu không gặp!” Phạm Trọng chậm rãi tiến lên, định bắt tay với anh. Áo sơ mi màu lam vô cùng sạch sẽ kết hợp với quần trắng, giầy trắng, bước đi tao nhã, nụ cười dưới ngọn đèn càng thêm mấy phần toả sáng, nếu là đang đi giữa khung cảnh trời trong mây trắng thì………

Thế nhưng, chỉ có mình cậu ta là chân thành với bốn chữ kia.

Bà chủ quán thấy một người như thế đi vào, đều ngẩn ra, có cậu bạn này, bà không lo Tiêu Y Đình kia không trả được nợ……

Tiêu Y Đình khinh thường nhìn Phạm Trọng đưa tay ra, sắc mặt nghiêm nghị, theo bản năng che ở trước trước người Quách Cẩm Nhi, ngăn cản người kia đến trước mặt cô.

Tiểu nhị! Tên này dám gọi anh là tiểu nhị?! Anh ghét nhất là cách xưng hô này có được không? Nghe cứ như gọi tiểu nhị trong khách điếm! Anh đã cảnh cáo tên này không dưới một trăm lần! Không được gọi anh như thế! Trí nhớ thật kém cỏi! Có phải xương cốt lại ngứa hay không? Muốn anh giúp nằm liệt giường?

Phạm Trọng chỉ cười, thu tay về.

Mặc dù là bị cự tuyệt, cậu ta không hề có chút gì xấu hổ hay lạc lõng, lúc thu tay lại cũng rất thoải mái lịch sự, trước sau vẫn giữ nụ cười.

“Tiểu nhịm từ khi cậu thi đỗ vào trường này, tôi còn chưa nâng cốc chúc mừng, người làm anh này thật áy náy, nhân tiện hôm nay gặp gỡm có thể cho tôi chút mặt mũi, để tôi trả tiền chỗ này.” Phạm Trọng lấy ví tiền ra, rút ra một tấm thẻ, đưa cho bà chủ quán.

Tình thế nghịch chuyển…….

Tiêu Y Đình trợn tròn mắt.

Bọn họ là anh em tốt của nhau sao? Từ trước đến nay tên tiểu tử này cuỗm của anh không biết bao nhiêu là cô bạn gái! Hai người đánh nhau không biết bao nhiêu lần! Không! Nói đúng ra thì là tiểu tử này ăn không biết bao nhiêu là trận đòn của anh! Bây giờ la như thế nào đây? Yêu cầu hoà bình chung sống?

Anh nhìn chằm chằm Phạm Trọng, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối, ánh mắt không hề có ý tốt của tiểu tử này thỉnh thoảng liếc qua Cẩm Nhi đằng sau lưng anh…………

X! Cái bản tính khốn nạn kia vẫn không mất đi đâu! Chủ ý là tiếp cận Cẩm Nhi sao? Cho nên thể hiện mình là người phong độ, có tiền tài của cải trước mặt cô sao? Xưa rồi a~ ~

Còn tự xưng là anh cái gì mà anh! Chỉ hơn anh có một tháng tuổi! Anh cái em gái nhà hắn!

Chỉ có điều, hắn chịu trả tiền thay là thật! Không thích cũng không thể làm gì khác!

Lại thấy Phạm Trọng để lộ hàm răng, mặt vô cùng vui vẻ như phát hiện ra điều gì đó, cười nói: “Tiểu nhị, lại đổi bạn gái rồi sao? Sao không giới thiệu với anh đây?”

Phù phù…….. Cái gì mà lại đổi bạn gái? Lại còn giới thiệu với hắn? Giới thiệu thì khác gì tự mình làm trò cười đâu? Nghĩ đến đây liền âm thầm tự phỉ nhổ chính mình: Tiêu Y Đình, mày thật sự không có tiền đồ! Tại sao lại không có niềm tin vào khả năng của bản thân cơ chứ?!

“Ý mày là gì? Phạm Trọng!” Trong lòng anh tức giận, ánh mắt phun lửa, không biết Cẩm Nhi có nghe thấy cái chữ ‘lại’ kia hay không?

Phạm Trọng cố ý tỏ ra giật mình, bộ dạng lại giống như vô cùng áy náy: “Hả----- thực xin lối, tiểu nhị, tôi quên mất……… Sao có thể bôi xấu hình tượng thời trẻ của cậu được?”

“Mày……..” Giả tạo cái gì chứ! Rõ ràng là cố ý! “Cẩm Nhi, chúng ta đi thôi…...đừng nghe tên này nói bậy……..”

Tiêu Y Đình tự cảm thấy hôm nay mình ra cửa không đúng giờ hòang đạo, toàn gặp chuyện không hay ho gì đâu……..

Tuy rằng Quách Cẩm Nhi vẫn đang ôm một bụng nghi hoặc, chưa phân rõ địch ta, nhưng ít nhất thì bây giờ cô đang cùng bên với Tiêu Y Đình, anh bảo đi, đương nhiên cô phải theo.

Hai người vừa rời bước, Phạm Trọng lại nói với anh: “Tiểu nhị, tôi luôn muốn tìm cậu để giải thích một chuyện, thế nhưng cậu lại chuyển trường, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra làm trì hoãn, hôm nay gặp được rồi cũng nên ngồi nói chuyện với nhau.”

Giải thích? Giải thích vì sao tên này liên tiếp đào góc tường của anh sao? Anh không thích nghe! Vẻ mặt Tiêu Y Đình vẫn cau có, tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu nhị, giúp tôi nói lời xin lỗi với Thần An.” Giọng nói của Phạm Trọng lại vang lên một lần nữa.

Là chuyện gì có liên quan đến Thần An? Tiêu Y Đình kìm lòng không được dừng bước, chuyện của mình có thể anh không muốn nghe, nhưng là chuyện của mấy người anh em, anh không thể không dừng bước.

“Tiểu nhị, tay của Thần An đã khỏi hẳn rồi chứ? Thật sự rất xin lỗi, lần đó tôi cũng không biết anh trai của tôi có dẫn theo người đến, tôi không cố ý khiến các cậu bị thương, sau đó, còn hại cậu bị lưu ban…….”

Hừ! Tiêu Y Đình muốn bóp chết tên này!

Đủ được sao? Đây là xin lỗi sao? Dù nghe như lời xin lỗi nhưng hình như vẫn có ý làm anh xấu mặt? Lưu ban là chuyện cứ nói oang oang như thế sao? Xong rồi! Hình tượng của anh trước mặt Cẩm Nhi!

“Phạm Trọng! Được rồi! Đừng nói nữa! Chuyện đã qua mấy năm rồi! Quên sạch sẽ rồi! Thần An cũng đã khỏi hẳn! Về sau muốn đánh nhau, tao sẽ chiều mày! Còn mấy cái chuyện không hay thì đừng nên nói ra!” Anh cũng rất muốn lôi hết gốc gác của Phạm Trọng ra trước mặt Cẩm Nhi, thế nhưng, anh cũng không phải dạng người đê tiện như tên tiểu tử đó!

“Tiểu nhị, sao có thể nói như thế được? Hôm nay tôi thành tâm xin lỗi các cậu! Có phải cậu bạn họ Trữ đang làm huấn luyện viên đúng không? Nếu không thì sắp xếp một cuộc gặp mặt, gọi Thần An nữa, tôi sẽ chi hết, chúng ta cùng uống ly rượu ôn lại chuyện xưa, cậu thấy sao?” Cho dù thái độ của Tiêu Y Đình có khó chịu như thế nào, giọng nói của Phạm Trọng vẫn nhẹ nhàng ôn hoà.

Tiêu Y Đình quá hiểu rõ hắn! Chính là cái sự giả tạo này đã mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái! Dịu dàng, săn sóc, dáng vẻ đẹp đẽ, ra tay hào phóng,….. Nếu đem hai người so với nhau, nhìn chung có vẻ anh không được bằng, ngoại trừ vẻ bề ngoài không hề thua kém (cái này là do bạn học Tiêu tự nhận), còn những mặt khác, xem ra anh đều không được bằng tên nhãi ranh này…….. Con gái cắn mồi câu của hắn là chuyện dễ thấy……….

Lại nói, không phải anh không hiểu dịu dàng, mà là khinh thường!

Anh chính là một người con trai có cá tính đàn ông truyền thống như thế! Những cô gái thích anh phải là thích ở bản chất! Chứ không phải mấy cái thể hiện giả dối!

Hừ! Mấy cô gái kia kết quả sẽ ra sao? Phạm Trọng dịu dàng lại giằng co được bao lâu? Dài nhất cũng không hơn một tuần, Phạm Trọng sẽ hiện nguyên hình thôi! Mấy cô gái đó sẽ phải chịu cảnh khổ bị vứt bỏ! Khi đấy tên nhãi này còn nhặt phế phẩm về dùng lại sao?

Anh đè lại cục tức trong l*иg ngực, hôm nay anh không muốn mất mặt hơn nữa trước mặt Cẩm Nhi, không thể tuỳ tiện phát hoả, lời nói càng phải cởi mở rộng lượng: “Không cần, Phạm Trọng, không cần ôn lại chuyện xưa làm gì, đều là đàn ông con trai, đánh xong là đánh xong, ân oán cũng đã hiểu rõ, ai còn mang thù làm gì chứ? Dù là lúc đó hay bây giờ chúng ta đều không cùng chung tư tưởng, bởi vì, vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè.

Thật sự, trở thành bạn bè với tên này sao? Trừ phi mặt trời mọc hướng Tây! Anh và nó mãi mãi là thiên địch! Cho dù lần suýt phá hỏng cả cánh tay của Thần An không phải là do hắn ta cố ý, thế nhưng cũng không thể hoá giải hận thù giữa hai bên.

Nghĩ đến đây, anh lại hiểu ra thêm một chuyện: trước kia mỗi lần hai bên đánh nhau Phạm Trọng đều không cần ai giúp đỡ, bị đánh cho bầm dập cũng không kêu, trận đánh ba năm trước, vậy là anh trai tên đó tự đến…….

“Cẩm Nhi, đi thôi.” Anh dẫn Cẩm Nhi ra khỏi quán ăn.

“Bạn học này, mật khẩu chuyển tiền.” Bà chủ quán chờ hai người nói chuyện xong mới dám xen vào.

Phạm Trọng đứng yên tại đó nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Quách Cẩm Nhi váy trắng thướt tha phía sau Tiêu Y Đình, dáng người ưu tú, cảm thấy có chút hứng thú, có lẽ là một tiểu thư khuê các, đúng kiểu con gái mà Tiêu Y Đình thích…………

Con mắt Phạm Trọng nhếch lên mang ý cười, sâu thẳm, có một chút buồn………..

Cúi đầu, nhập mật khẩu, rất thuần thục, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt và đẹp mắt…….

Chuyện đầu tiên Tiêu Y Đình muốn làm sau khi ra khỏi quán ăn chính là tìm Diệp Thanh Hòa, dẫn theo cả Cẩm Nhi đi nhanh về phía phòng ở của Diệp Thanh Hòa.

Anh đi rất nhanh, Quách Cẩm Nhi mang giày cao gót nên để đuổi kịp rất vất vả. Cô cũng là một đại tiểu thư được người người yêu mến, người theo đuổi cũng không ít, đã quen với sự cao cao tại thượng, vì thế ở trước mặt Tiêu Y Đình dù đã kiệt sức vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng có vẻ Tiêu Y Đình không hề để ý đến cô, khiến cho cô cảm thấy sự hơn người như bị đánh bầm dập, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng không khỏi buồn bực, cố đi theo một lúc quyết định ll theo nữa, đứng lại nhìn Tiêu Y Đình đang đi phía trước. Cô thầm nghĩ trong lòng, cô đếm đến mười, nếu Tiêu Y Đình không phát hiện ra cô không đi theo thì cô sẽ về ngay lập tức!

Cô thầm đếm số trong bụng, chưa đếm đến năm, Tiêu Y Đình đã quay đầu lại, pháthiện cô đứng tận phía sau, lại nhìn đến đôi giày cao gót của cô, biết mình sai ở đâu.

Vì thế anh chạy vội lại: “Cẩm Nhi, thật ngại quá, anh quên mất em mang giày cao gót không đi nhanh được.”

Mắt của Cẩm Nhi rất sáng, có chút uỷ khuất, cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác tồn tại của bản thân, khoé mắt hơi ươn ướt.

“Cẩm Nhi, thực xin lỗi, đừng khóc mà!” Sợ nhất là con gái rơi nước mắt, huống chi còn là Cẩm Nhi? Anh tiếp tục khuyên nhủ, “Không bằng như vậy đi, anh sẽ nhanh chóng tìm Thanh Hòa cho nó một bài học! Bên kia đường có một quán cà phê, em sang đó ngồi uống gì đó chờ anh xong việc, được không?”

Quách Cẩm Nhi nghe xong, nước mắt thật sự rơi xuống: “Không cần! Em còn phải về nhà………”

“Đừng mà! Cẩm Nhi! Em cũng biết em gái còn nhỏ không hiểu chuyện, Phó Chân Ngôn kia còn là người xấu, nếu em gái còn đi với hắn, hậu quả thực sự khó lường! Cha và anh cả đã dặn anh, ở trường học phải chăm sóc thật tốt cho em gái, nếu em ấy có chuyện gì thì kết cục của anh sẽ rất thảm đó!” Anh rất khó xử, một bên là Cẩm Nhi, một bên là em gái, hai bên đều khẩn cấp.

“Cẩm Nhi, không phải chúng ta đã bàn với nhau rồi sao? Đêm nay là lần đầu tiên họp mặt fan của ngôi sao điện ảnh mới nhất, diễn viên em thích nhất còn là đàn anh cùng trung học với anh, vất vả lắm anh mới xin được anh ấy cho chữ kí đó!”

“Thật không?” Quách Cẩm Nhi nghe tới đó mắt sáng ngời.

“Thật sự! Anh còn suốt ngày theo chân anh ấy nữa kìa!”

“Vậy được rồi……. em sang quán cà phê chờ anh…….” Xem như Quách Cẩm Nhi miễn cưỡng đồng ý.