Editor: Tinh Di
Lặp đi lặp lại nhiều lần gỡ rồi đeo, cuối cùng cô quyết định: không mang!
Đời người hiếm khi được một lần thử làm nàng công chúa trong cuốn tiểu thuyết, dù thế nào cô cũng muốn lưu lại kí ức hoàn mỹ này! Dù sao đây cũng là chuyến du lịch ngoại quốc, chim nhạn bay qua không để lại vết tích, qua đêm nay, ai còn nhớ đến một cô gái Trung Quốc nhỏ bé bình thường? Mà ba người bên ngoài, không phải đều là người nhà sao?
Hai tay che lỗ tai, vuốt vuốt vành tai, vẫn là kích động không yên? Qua một hồi rối rắm, hai lỗ tai cô đã muốn nóng lên, hai má cũng theo thế mà nóng lên.............
diedanleeeeeeduyyyyyyyd000n
Nghĩ đến ba người bên ngoài chờ đã lâu, cô nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Ánh mắt ba người bên ngoài tức khắc sáng rực, ai đây?
Ngay cả Tiêu Y Đình và Tiêu Thành Trác đã nhìn cô quen thuộc, cũng không khỏi bị cô làm cho kinh ngạc.
Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh nhân mở to, mái tóc dài được chải lên cao, dường như như bọn họ chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế của cô, đen sáng như viên ngọc bích, khiến cho khuôn mặt của cô đều tỏa ra vẻ rực rỡ.
Còn bộ trang phục Trung cổ này, mặc lên người cô khiến dáng dấp cô càng thêm cao gầy, dáng người khéo léo, không thiếu đường cong, tuy không thể so với người phương Tây đầy đặn, nhưng hơn một phần kì ảo và lịch sự tao nhã. Còn thấy, nhìn xa như nữ nhân vật bước ra từ chốn thần tiên, nhìn gần lại giống như một búp bê vải, đáng yêu đến nỗi người nhìn không thể rời mắt.
“Anh cả, anh hai..........” Cô đã dự liệu trước phản ứng như thế của mọi người, nhưng cô không quen bị họ nhìn như thế nên có chút thẹn thùng.
Tiêu Y Bằng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cười: “Rất hợp.”
“Cảm ơn anh cả.” Cô ngẩng lên, đón nhận ánh mắt tán thưởng của anh, khẽ cười.
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm vào cô, phát hiện khi cô cười rộ lên khóe miệng cũng sẽ nâng cao, giống như vầng trăng lưỡi liềm.............
Ngoại trừ Tiêu Y Bằng, đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ kia dự vũ hội.
Ở trong nước, tuy rằng cũng có tổ chức vũ hội, party nhưng nhà họ Tiêu luôn giữ vững phong tục truyền thống, Tiêu Thành Hưng nhất quyết không cho phép họ ra ngoài tham dự tiệc xã giao, càng không cho phép tổ chức tại nhà. Cho nên, bất kể là Tiêu Y Đình vốn yêu đương từ hồi mẫu giáo hay Diệp Thanh Hòa đa tài đa nghệ, đều mù tịt về nhảy múa.
Cũng may Tiêu Thành Trác là người cuồng đồ ngọt, không hề chống cự được trước một loạt bánh ngọt đang bày ra, đồ ngọt muôn màu rực rỡ thu hút hoàn toàn sự chú ý của nhóc, không cần đến những thứ giải trí khác.............
Mà Diệp Thanh Hòa rất ngạc nhiên trước cách mọi người khiêu vũ, không giống như trong ấn tượng của cô, chuyển động xoay tròn như thế kia có phần giống với điệu nhảy Clacket, liệu có phải vũ hội của tầng lớp thượng lưu thế kỉ XVIII?
######Deindannn^#*lequyyyyyyyyyd00000000n
Thỉnh thoảng, có vài anh chàng người Anh đến đưa tay ra mời cô, nhưng cô đều từ chối vì cô không hề biết khiêu vũ.
“Có muốn học hay không?” Tiêu Y Bằng thấy cô nhìn chằm chằm người khác khiêu vũ liền hỏi.
Cô nở nụ cười: “Anh cả, đừng có nói với em anh cũng biết nhảy?”
Tiêu Y Bằng bị cô nói như vậy, ngược lại càng thấy ngại ngùng: “Có học qua một chút, lúc trước trong trường học có học theo bạn học...........”
“Anh cả, quả thực anh............ không gì không làm được..........” Cô khen ngợi, trong lòng không khỏi cảm thấy đồng cảm với Tiêu Y Đình, khó trách anh đứng trước mặt anh cả toàn là cảm giác thất bại như vậy, anh cả quả nhiên là không có đối thủ............
Tiêu Y Bằng vốn dĩ là một thân sĩ,giơ tay nhấc chân đều là phong cách thân sĩ, xoay người trước mặt cô, khi đưa tay ra mời cô, phong thái nho nhã mà không người con trai nào ở đây có được.............
Từ nhỏ cô vui mừng vui buồn vẫn giữ vẻ yên tĩnh, năm đó mẹ cô có cho cô đi học khiêu vũ với nhiều bạn nhỏ khác, cô nhất quyết không đồng ý, cho nên, lần khiêu vũ này là trận chiến đầu tiên đối với cô...........
Hơn tất cả, cô cảm âm rất tốt, "thầy giáo" Tiêu Y Bằng chỉ dạy đúng cách, không bao lâu cô liền đuổi kịp động tác của Tiêu Y Đình......
Vũ hội nhẹ nhàng mà hoa lệ, cô khiêu vũ từng vòng từng vòng, chưa từng thử qua cảm giác vui sướиɠ như thế khi khiêu vũ. Hơn nữa, thứ âm nhạc này cũng rất có sức cuốn hút, có thể khiến một cô gái tĩnh lặng như cô trở nên hoạt bát năng động.
Cô cũng tự mình cảm thấy mình đêm nay đúng là điên rồi, cầm bàn tay của Tiêu Y Bằng, giống như có ma thuật, không thể dừng lại được.
Cuối cùng khiêu vũ đến hai gò má hồng hồng, hô hấp nặng nề, cô mới nhớ tới còn hai người vẫn im lặng nãy giờ.
Ra khỏi sân nhảy, bắt gặp Tiêu Thành Trác vẫn đang say mê ăn uống, dần trở nên buồn ngủ trong lòng Tiêu Y Đình.
“Anh hai, hai người buồn ngủ rồi sao?” Cô thở phì phò hỏi.
Quả thực anh không ngủ có được không? Vẫn chăm chú xem cô và anh cả khiêu vũ.......... Dường như đứng trong sân nhảy cô đã thay đổi bộ dạng thường ngày, hoàn toàn không còn là cô. Khiêu vũ có sức cuốn hút như vậy sao? Có thể làm thay đổi hoàn toàn một người? Dù sao anh cũng không có hứng, nghe loại âm nhạc này khiến anh cảm thấy phiền chán mệt mỏi.............
“Hừ! Thật nhàm chán!” Anh làm ra vẻ buồn ngủ, còn ngáp một cái.
“Vậy.............chúng ta về sớm một chút đi! Thanh Hòa khiêu vũ cũng mệt rồi đúng không? Chú nhỏ, chú tối nay ăn nhiều quá! Lát nữa sẽ đau bụng cho coi!” Anh cả Tiêu Y Bằng quan tâm đến từng người.
“Đi thôi!” Tiêu Y Đình một phát nhấc Tiêu Thành Trác lên, rời khỏi vũ hội.
Tiêu Y Bằng cùng Diệp Thanh Hòa đi phía sau, gió đêm nhẹ thổi, trong không khí tràn đầy hương cỏ hoa, Diệp Thanh Hòa hít đầy l*иg ngực, cảm thấy rất thư thái............
Vùng nông thôn này ban ngày và ban đêm không hề giống nhau, bốn phía mờ mờ ảo ảo, cỏ cây tươi tốt, khi còn có đom đóm lập lòe bay ra từ những bụi cây lớn, tiếng côn trùng lúc xa lúc gần, tất cả đều xinh đẹp thanh bình........
Khóe môi Diệp Thanh Hòa vẫn là nụ cười: “Anh cả, cảnh đẹp thật............”
Đúng vậy, thế giới mỗi ngày đều tươi đẹp hơn, mà cô, lại có thể toàn tâm toàn ý cảm nhận những đẹp đẽ này, cô cảm thấy rất hài lòng về bản thân. Giống như những gì cô đã nói với Vương Triết, cha cô luôn hi vọng cô sống vui vẻ và kiên cường, cô của bây giờ thực sự rất hạnh phúc, cha cô nhất định cũng rất vui mừng.............
Thế nhưng, đi trong gió đêm, vẫn có chút cảm giác lành lạnh, cô vừa khiêu vũ xong ra một thân mồ hôi, gió thổi qua liền cảm thấy rùng mình, nhịn không được hắt xì hơi thành tiếng.
Tiêu Y Bằng ôn hòa cười: “Cảnh đẹp không có nghĩa là cảm lạnh không xuất hiện.” Dứt lời, liền cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô.
Diệp Thanh Hòa cúi đầu mỉm cười.
Áo khoác của Tiêu Y Bằng có mùi của người con trai thành thục, cô có chút không tự nhiên, thế nhưng, ấm áp vẫn là vấn đề quan trọng nhất. Lần này với lần bị cảm trên xe lửa đều giống nhau, nhưng khi đó khoác áo của Phó Chấn Ngôn cô không hề có cảm giác như vậy. Cô nhớ rõ lúc đấy mình chẳng những không tự nhiên mà còn có chút bối rỗi và sợ hãi. Nhưng ở bên cạnh anh cả, tuy rằng không quá gần gũi, nhưng ngay lập tức cảm thấy yên bình trở lại, trong lòng cũng ấm áp lạ thường.
Có anh trai thực sự là một chuyện hạnh phúc....
Tiêu Y Đình mang theo Tiêu Thành Trác ở phía trước đi rất nhanh, sau khi đem nhóc đặt vào phòng ngủ liền trở về phòng mình, lập tức đóng cửa, vẫn là khiến cánh cửa phòng vang tiếng lớn.
Diệp Thanh Hòa đã quen với sự thiếu tự nhiên này của anh, lắc lắc đầu, lên tiếng chào anh cả rồi trở về phòng của mình.
Đêm nay giống như một kẻ điên cuồng vì khiêu vũ, không biết mai có bị đau chân không nữa? Anh cả còn nói, có cả vũ hội hóa trang, không biết khi cô mang chiếc mặt nạ sẽ trông như thế nào đây?
Cuộc sống nông thôn London mà cô chưa từng trải qua, trôi qua một cách lãng mạn và yên tĩnh như thế.