Đại Phát Từ Bi

Chương 5

ấy ngày sau, Chân viên ngoại quả nhiên giữ chữ tín, bao hạ nơi ẩm yến sang quý nhất trong thành, tỉ mỉ chuẩn bị phong yến hội, tiếp đón khách quý.

Cảnh Tứ Đoan đương nhiên là vị khách quý nhất, hắn vui vẻ đi theo

giao hẹn. Rượu và thức ăn thật ngon, chủ nhà tiếp đón cẩn thận, chẳng

qua, vẫn đợi một thời gian nhưng vị khách quý khác chưa có hiện thân.

Lại qua mấy ngày, Chân viên ngoại lại lần nữa an bài gặp mặt, lúc này đổi thành Lâu thủy duyệt các nổi danh trong thành.

Lúc này Triệu gia mới xuất hiện, chẳng qua là đi cho có, dừng lại

không bao lâu liền vội vàng đi. Kinh động trong chốc lát, Cảnh Tứ Đoan

căn bản không có cơ hội nói chuyện nhiều với hắn.

Sau đó, lại giao hẹn ở phượng vân cục ở thành tây, từ nơi danh kỹ

treo biển hành nghề đến những nơi cao quý, Chân viên ngoại bỏ một bó bạc to nhưng Triệu gia lại lần nữa thất ước.

Vài lần như vậy, Cảnh Tứ Đoan đối với vị Triệu gia này cảnh giác quá

nặng. Người này am hiểu binh pháp hư thật, chính là không cho người ta

sờ vuốt.

Hơn nữa Triệu gia đối với việc ‘làm ăn’ không đề cập tới, vài lần

giao hẹn cũng chỉ uống vài chén rượu, nói chuyện xã giao vài câu không

đâu, hung hăng gõ chân con dê béo Chân viên ngoại. Cảnh Tứ Đoan vẫn thúc thủ vô sách, không thể đẩy cửa mà vào.

“ Có khó đến vậy không?” Nghe hắn nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật

quá trình, nha đầu Nhạn Y Phán thật nhu thuận, ở bên cạnh yên lặng lắng

nghe,vì ‘ chủ tử’ phân ưu giải nạn, đứng một bên rót trà.

Chẳng qua nào có nha đầu nào như vậy? Rót trà xong chính mình ngồi

xuống uống, chủ tử còn phải thuận tay giúp nàng đưa qua trà bánh?

“ Thật phiền toái, lại còn không thể đả thảo kinh xà. Người này

trong tưởng tượng của ta còn khó bám lấy hơn.” Cảnh Tứ Đoan hiếm khi

đứng đắn, khẽ nhíu mày trầm tư.

“ Đêm nay giao hẹn ở Tử uyển phía nam thành đi? Không bằng như

vậy, mang ta theo cùng thế nào? Ta cũng muốn trông thấy vị Triệu gia

thần bí này.”

Vài lần này, Nhạn Y Phán đương nhiên không ở trong danh sách khách mời, lần này cũng nóng nảy đề nghị mấy câu.

“ Nào có cha con dạo kỹ viện, uống rượu mua vui mang theo nha đầu? Không được.”

Mắt thấy thời gian sắp đến, Cảnh Tứ Đoan chuẩn bị xuất phát đi dự

tiệc, Nhạn Y Phán theo đuôi, một đường đưa đến cửa phòng, cố gắng thuyết phục.

“ Vậy….ta dịch dung thành nam, nói là biểu đệ bà con xa của ngươi, vậy có thể cùng đi đi?”

“ Lúc này mới đột nhiên chạy đến cái biểu đệ, ngươi nghĩ Chân viên ngoại hay Triệu gia là người mù hay ngốc tử sao?” Cảnh Tứ Đoan lắc

đầu phủ nhận, “ Đừng nghĩ mấy chuyện kỳ lạ, ta đi rồi sẽ về. Nếu thực sự có cái tiến triển gì mới, khi về ta sẽ nói hết cho ngươi.”

“ Ngươi khẳng định sẽ nói hết cho ta sao?” nàng không tin tưởng lắm truy vấn.

“ Đương nhiên, ta khi nào thì gạt ngươi.”

Còn dám hỏi? Hắn khi nào thì thành thật? Nhạn Y Phán không cho là đúng ánh mắt không chớp nhìn Cảnh Tứ Đoan đang nở nụ cười.

“ Được rồi, đừng làm bộ mặt ai oán.” Hắn nhịn không được muốn đùa vài câu, “ Bất quá chỉ là một buổi tối mà thôi, liền không rời ta được

?”

Thủy mâu mị lên, bắt đầu lóe ra quang mang, nàng lạnh lùng nhìn hắn.

“ Ta cũng rất luyến tiếc…” có người thật sự không sợ chết, được

một tấc lại tiến một thước, thân thủ nhéo hai má nộn nộn của nàng, luyến tiếc rời đi.

“ Ngươi cút đi!” Nhạn Y Phán dùng sức đẩy, thân mình cao lớn bị đẩy ra ngoài cửa, cửa lập tức bị đóng mạnh.

Tiếng cười của Cảnh Tứ Đoan ở thật xa còn nghe thấy. Người này càng

ngày càng bỉ ổi, uống phí tướng mạo đàng hoàng tiêu sái, bên trong hoàn

toàn không phải như vậy.

Không cần nghĩ cũng biết, tối nay hắn nhất định là uống rượu cùng mỹ

nhân, vui đến quên cả trời đất, tử uyển ước chừng là tơi tiêu phí không

ít tiền.

Nhạn Y Phán thật sự không hiểu, nam nhân nói chuyện làm ăn, vì sao

nhất định phải ở kỹ viện, tửu lâu? Cả đầu đều là rượu cùng mỹ nhân, còn làm chính sự như thế nào?

Kỳ thật Cảnh Tứ Đoan cũng không hiểu. Hắn cũng không có ý niệm hoang

da^ʍ mua vui trong đầu, ở ngoài nhìn như thoải mái tự nhiên, hưởng thụ

cuộc sống phóng túng, nhưng đáy lòng lại càng cẩn thận đề phòng.

Vị Triệu gia này cùng đại quan trong triều, hoàng thân quốc thích đều có lui tới làm ăn, hắn đuổi theo đã nửa năm, còn một mặt âm thầm bài

bố, bịa đặt vài cái thân phận khác nhau, tỷ như: hoa hoa công tử lưu

luyến kỷ viện, ở phụng huyện cùng các cô nương như ý lâu cười nói, hỏi

thăm hành tung gần nhất của Triệu gia, cùng hoa đại tỉ tranh giành tình

cảm, cuối cùng biết được Triệu đại gia chẳng những là nhân tình của Hoa

đại tỉ mà còn lợi dụng nàng qua tay một số bạc.

Sau khi biến thành quan tép riu thích tác uy tác phúc ‘Bạch đại

nhân’, đến quế huyện, từ trong miệng thủ phủ hỏi ra manh mối, Triệu gia

gần đây liên tiếp tiếp xúc với Chân viên ngoại, nói muốn làm ăn.

Thật không uổng phí công Cảnh Tứ Đoan dọc đường truy ra. Tuy rằng lúc trước thất bại, vồ hụt không ít lần nhưng lần này nhất định phải nắm

chắc cơ hội.

Cảnh Tứ Đoan chầm chậm đi tới Tử uyển, trận trận đãi khách đã bày ra

sẵn. Làm chủ là Chân viên ngoại, tiếp khách là đương gia danh kỹ hoa

khôi Tống tử, hơn nữa hai gã khách quý, thành ra ba gã nam nhân, toàn bộ tử uyển đều bao hạ cho bọn hắn.

Chỉ thấy trên bàn tròn ở phòng khách tràn đầy sơn trân hải vị, rượu

ngon món ngon, nhóm ca kỹ xinh đẹp nhẹ giọng ngâm xướng, yểu điệu vũ kĩ

thướt tha nhảy múa, bên cạnh quan nhân còn có những nàng mời rượu gắp

thức ăn, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Bất quá chờ a, ăn sáng, uống rượu, nghe xong vài khúc, múa cũng nhìn vài đoạn, khách quý vẫn không hiện thân.

“ Bạch đại nhân, cái này, này…..” Chân viên ngoại mãnh liệt chà

xát hai tay, từng cục mỡ trên mặt chảy xệ, nhan sắc ngày càng giống heo, “ Có khả năng Triệu gia có việc nên trì hoãn, hắn thật sự đâu có xác

định đêm nay chắc chắn sẽ đến dự tiệc…”

“ Không sao, cũng không phải lần đầu.” Cảnh Tứ Đoan thoải mái

ngồi trên ghế bành, thần thái nhàn nhã, “ Dù sao ta kiếm được một chút

ăn uống, còn có thể thưởng thức các cô nương ca hát nhảy múa, rất khoái

trá.”

“ Đúng, theo ý kiến của đại nhân, có phải chúng ta nên…đợi thêm chốc nữa?”

“ Cũng được, lấy thêm chút rượu với đồ ăn đi.”

Làm sao Chân viên ngoại dám chậm trễ, hắn lập tức truyền lời xuống,

rượu quý nhất, đồ ăn như nước chảy liên tiếp dâng lên, chỉ cần làm tâm

khách quý vui vẻ.

Yên tâm tiếp tục hưởng lạc, một canh giờ đã trôi qua, ‘ Bạch đại

nhân’ cùng ca cơ vũ kĩ đã tán gẫu một vòng, lại thay đổi một đám gương

mặt mới tiến vào hầu hạ, khách nhân thần đến chậm rốt cuộc khoan thai

xuất hiện.

Cảnh Tứ Đoan híp mắt, nhàn nhàn nhìn Chân viên ngoại vẻ mặt sáng lên

đi qua vái chào, giống như đón thần đem Triệu gia tiến vào, người vừa

ngồi xuống, các cô nương cười tươi như hoa, oanh thanh lịch lịch, trà

nóng, điểm tâm luân phiên dâng lên, nghiễm nhiên chính là ôn nhu hương.

Hai nam nhân cách bàn tròn đều đang đánh giá đối phương.

Người này ánh mắt cực gay gắt, mũi thẳng lại hơi cong như chim ưng,

bạc môi nhếch, làm người ta nhìn thấy mà sợ. Không phải người làm ăn tầm thường, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, quả quyết không thể

khinh thường. Cảnh Tứ Đoan thầm nghĩ.

Đã không phải là lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt lợi hại, mũi có chút

giống như chim ưng Triệu gia, thần thái vẫn lạnh như cũ, không thể bắt

chuyện, càng không có ý tứ muốn nói đến chuyện làm ăn, chính là thản

nhiên uống rượu dùng bữa, chén rượu đều để các cô nương bồi rượu tiếp

đón.

“ Triệu gia, về chuyện làm ăn kia, chúng ta có thể nói bây giờ

không?” gặp nhiều lần, rượu quá ba tuần, Chân viên ngoại thời gian này

thấy bó bạc lớn đến, tự nhiên phải nhận lấy, hắn là người đầu tiên kiềm

chế không được mở miệng hỏi.

“ Cái gì làm ăn? hôm nay không phải đến kết giao bằng hữu sao?” Triệu gia ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Chân viên ngoại không dám phản đối, đôi mắt nhỏ ngắm hướng Cảnh Tứ Đoan xin giúp đỡ. Bạch đại nhân, ngươi

cũng trò chuyện đi! Bình thường không phải chuyện trò vui vẻ sao?

Bất quá, Cảnh Tứ Đoan lại đang nhìn chằm chằm một cô nương mới vào ở bên người Triệu gia, giống như trúng tà.

Chỉ thấy cô nương xinh đẹp kia gắp một khối thịt đông pha đầy mỡ đưa

đến bên miệng Triệu gia, Triệu gia ăn thì ăn nhưng lại đối với bộ dáng

cô nương kia không co hứng thú, vẫy tay muốn nàng tránh ra.

“ Triệu gia chỉ chỗ nào nha? Thích ăn thịt đông pha sao? Xem

dáng mạo ngài đường đường…” hoan tràng nữ tử muốn làm nũng, vừa nói

ngọc thủ vừa đáp trên cánh tay Triệu gia.

Ngay sau đó, chính là tiếng kêu đau của cô nương vang lên, “ Đau a! Triệu gia…..”

“ Đừng tùy tiện chạm vào ta.” Triệu gia nắm chặt cánh tay cô

nương kia, lạnh lùng nói. Nói xong liền vung lên, cô nương kia lảo đảo

rút lui vài bước, té ngã trên đất.

Cảnh Tứ Đoan thấy thế, đứng dậy đi qua nâng cô nương hốc mắt rưng

rưng ủy khuất, nhẹ nhàng an ủi, “ Không có việc gì đi? Đến, trước đứng

lên rồi nói sau, ngươi tên gì?”

“ Không nghĩ tới Bạch đại nhân là hạng người thương hương tiếc

ngọc.” Triệu gia nói xong, khóe miệng cong lên, khẩu khí khinh thường,

tựa hồ chê nam nhân lề mề.

“ Đúng vậy, ta xem cô nương này rất thuận mắt.” Cảnh Tứ Đoan cười nói, nắm cổ tay cô nương người ta đứng dậy.

Lời này Triệu gia không cho là đúng, hắn hừ lạnh. Nghe Chân viên

ngoại nhắc tới ‘ Bạch đại nhân’, nói toàn lời hay, khoa trương cỡ nào,

chính mắt thấy mới biết được, chỉ là cái bao cỏ lòe loẹt, ham mê nữ sắc.

Tuy rằng Triệu gia khinh thường, nhưng các cô nương đều nhìn không

chuyển mắt, tâm đều bay đến trên người hắn. Nhìn một cái, vị Bạch đại

nhân bên ngoài anh tuấn không nói, đối với nữ tử còn ôn nhu săn sóc như

thế.

Đồng thời cũng không khỏi đố kỵ vị muội muội có thể lọt vào mắt xanh

của Bạch đại nhân kia. Nhìn đi, chẳng những an ủi nàng, còn lôi kéo tay

nàng.

Nói đi cũng phải nói lại, cô nương may mắn như thế rốt cuộc là ai? Tại sao các cô nương ở đây…đều không gặp qua nàng?

Đêm đã khuya, chim sớm bay về tổ, ẩm yến cũng nên tan.

Có nhà về nhà, không về nhà còn vì ý chưa hết, ở lại tử uyển, chỉ cần lấy bạc ra, căn phòng tinh xảo đều có, còn có cô nương tuổi trẻ mĩ mạo

hầu hạ, nghiễm nhiên là ôn nhu hương.

Bất quá, ôn nhu cũng có nhiều loại.

“ A!” cửa vừa mở ra, cô nương đã bị hung hăng đẩy mạnh, té ngã trên đất.

Cô nương này hôm nay đúng là vất vả, liên tiếp bị ngã hai lần, một lần là Triệu gia, lúc này là Cảnh Tứ Đoan.

Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan hung ác dùng sức đóng cửa, quay người lại, tức giận tràn ngập trên khuôn mặt tuấn tú luôn luôn ôn hòa.

“Bạch đại nhân, là Thu Vân hầu hạ không tốt sao? Vì sao lại tức

giận như thế?” thu vân điềm đạm đáng yêu, châu lệ trong suốt sắp rơi

xuống, ngẩng đầu hỏi.

Cảnh Tứ Đoan lạnh lùng cười.

“ Thu vân?” tiếng nói cũng rất lạnh lùng trầm thấp, lộ ra chút

nguy hiểm. “ Tên thật sự càng lúc càng tục, ta thích ‘ Tiểu mi’ hơn.”

“Đại nhân nói cái gì. Ta nghe không hiểu……”

“Câm miệng cho ta!” Hắn thể hiện cương hãn quyết đoán từ trước tới

nay chưa từng thấy, cả giận nói, “ Bằng không, ta sẽ tự mình ngăn

chặn.”

“ Ta chỉ muốn….ngô…”

Rất nhanh, có người nói được làm được, mà có người rốt cuộc không thể lên tiếng.

Môi hắn nóng như lửa, còn mang theo vị rượu, hung hăng che lại môi

của nàng. Hôn vừa sâu vừa lâu, thậm chí còn cắn đau môi đỏ mọng.

Nếu không vì bị dùng sức bắt lấy, cô nương sớm đã mềm nhũn ra.Namnhân này khí phách mười phần, dùng sức lâu như vậy, làm cho người ta không

thở nổi, một chút thương hương tiếc ngọc trước kia cũng không có, không

chút nào ngừng chà đạp thiên hạ trong lòng, còn là hoa cúc khuê nữ.

Đúng, nàng là khuê nữ, chẳng qua lại lần nữa vụиɠ ŧяộʍ dịch dung thành õ nữ thanh lâu, lại vừa vặn bị nắm bao mà thôi.

Thật giận, lần này rõ ràng là dụng tâm, hẳn là không có chút sơ hở mới đúng.

Hai người thật vất vả tách ra, Cảnh Tứ Đoan hơi thở hỗn độn, Nhạn Y

Phán cũng không hơn, mặt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đỏ hồng chu

lên.

“ Ta chỉ muốn hỗ trợ…ngươi rất kỳ quái, tức giận cái gì a? Ta lần này còn đặc biệt suy nghĩ, ngươi hẳn là nhìn không ra mới đúng…ngươi

như thế nào, ngươi làm cái gì!”

Cảnh Tứ Đoan cười lạnh, thuận tay cầm lấy ấm trà trên bàn, đem tay áo chính mình làm ướt, không chút khách khí ở trên mặt nàng dùng sức chà.

Sau khi lau xong, mặt mày như họa mới lộ ra, chẳng qua quần áo của nàng cũng bị ướt, vạt áo trước ướt đẫm.

“ Được rồi, được rồi! Ta đã biết, đừng lau, sẽ đau…”

“ Cho dù ngươi hóa thành huệ ta cũng nhận ra được.” cho đến khi

đem lớp hóa trang trên mặt nàng chùi sạch, Cảnh Tứ Đoan mới ngừng tay,

nhưng tức giận vẫn chưa tiêu, “ Nói, vì sao không ngoan ngoãn đợi ở phủ

Chân viê ngoại lại chạy đến đây tác quái? Ngươi không phải đã đáp ứng

ta, đợi ta trở về sẽ nói cho ngươi nghe?”

“ Ta cũng không có đáp ứng…” nàng vẫn là vẻ mặt bất hảo, “ Hơn

nữa chính ngươi rỗi hơi hơn nửa tháng cũng không tra ra cái gì, có tiến

triển gì, cho nên ta giúp chút việc có gì không được?”

“ Cho ngươi giúp….”

Một đại tướng theo lệnh Hoàng thượng tra án, cư nhiên lại bị khinh

thường như thế. Cảnh Tứ Đoan lửa giận càng lớn. Huống chi cô gái nhỏ này không hề có ý hối cải, dụ dỗ không thể dùng, mắng cũng không sợ, rốt

cuộc nên làm sao bây giờ?

Thời điểm ở như ý lâu, hắn yên tâm để nàng dịch dung đi loạn, là vì

đối với khách nhân lui tới cùng các cô nương đều nắm chắc, sẽ không gặp

chuyện không may, nhưng hiện tại đối mặt với Triệu gia khó có thể nắm

lấy, an nguy của bản thân đều cảm thấy bị uy hϊếp, Nhạn Y Phán lại đột

nhiên hiện thân, hắn thật sự một hơi cũng thở không ra.

Có người còn ra chủ ý: “ Ta thấy tính tình Triệu gia có điểm quái gỡ, nếu tán gẫu với hắn lâu một chút, hẳn là có thể tán gẫu ra..ngươi,

ngươi làm cái gì?”

“ Làm cái gì?” bạc môi cong lên, đôi mắt hắn có chút nguy hiểm,

động thủ muốn muốn mở vạt áo ẩm ướt của nàng, “ Ta xem ngươi diến hoan

tràng nữ tử đến nghiện, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, cùng

ngươi diễn.”

“ Ách, nhưng, nhưng là…”

Thật là nghịch lửa tự thiêu, Nhạn Y Phán thế mới phát hiện Cảnh Tứ

Đoan thực sự tức giận, hơn nữa luôn luôn nói nói cười cười, chuyện động

trời gì cũng không để ý, thời điểm này lại đáng sợ như vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn lại bị ngăn chặn, nàng lại lần nữa thưởng thức tư

vị cửa rượu. A, đêm nay hắn cũng uống rượu, lại lửa cháy đổ thêm dầu.

“ Ô….” Bất lực rêи ɾỉ truyền ra, lại thúc giục tình niệm.

Trong lúc nàng choáng váng hoa mắt, áo khoác của nàng đã bị cởi ra,

rơi trên mặt đất, cả người mãnh liệt bị ôm lấy, lướt qua căn phòng hoa

lệ, sau đó bị ném tới trên giường lớn mềm mại.

Nàng bị hôn đến không thở được, nhịn không được nhẹ nhàng giãy giụa,

nhưng càng phản kháng, lại càng khiến nam nhân kí©ɧ ŧìиɧ. Đêm nay kinh

hoảng cùng tức giận, hơn nữa sớm chiều ở chung, âm thầm nảy sinh tình

tố…toàn bộ xen lẫn, chuyển hóa thành sóng tình khó nhịn.

“ Ngươi, tay ngươi….đừng xằng bậy nha!” nàng thật vất vả mới thở được, hắn đã hôn đến gáy ngọc, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, vừa

tê dại tuân lệnh người vừa thoải mái lại khó chịu, quan trọng nhất là

tay hắn, không chút do dự mở nội thường của nàng, hung hăng mở ra vai

trắng noãn như ngọc, cùng với chỗ cao ngất đẫy đà khó nhịn….

Da thịt mềm nhẵn bị bàn tay hắn cẩn thận ma sát, rất nhanh đỏ ửng đến mê người.

“ Đừng xằng bậy? Ta nói ngươi đừng xằng bậy, ngươi có chịu nghe

ta?” tiếng nói khàn khàn của Cảnh Tứ Đoan sâu kín truyền đến.

Giống như bị rượu chảy vào toàn thân, Nhạn Y Phán cả người đều nóng,

nàng thật khó chịu, nhưng cũng thật thoải mái, e lệ cơ hồ chết đi, nhưng sâu trong đáy lòng lại có cỗ hưng phấn khôn kể chậm rãi lưu chuyển, tựa như làm chuyện xấu, so với lúc chạy ra kinh càng khẩn trương, lại càng

chờ mong.

Bàn tay nam tính nhẹ nắm hai ngực mềm mại trắng như tuyết, cái đỉnh

nhỏ chọc người trìu mến đến cực điểm, hắn không chút do dự lấy đầu ngón

tay nắm giữ, lòng của nàng cũng giống như bị nắm lấy, chịu không nổi lại rêи ɾỉ.

“ Đừng….a!”

Ngay sau đó, hắn há mồm hung hăng ngậm quả ngon miệng ngọt ngào kia,

hai tay chữ chặt eo nhỏ của nàng, không cho nàng giãy giụa thoát đi, chỉ có thể bất lực rêи ɾỉ, mặc hắn nhấm nháp.

Đợi hắn yêu hai ngực xinh đẹp kia xong, Cảnh Tứ Đoan tạm thời buông

tha nàng, đứng dậy thoát đi quần áo của chính mình, từng kiện từng kiện

bị quăng ra, thân mình gầy yếu lại đẹp đẽ chậm rãi lõα ɭồ.

Nhạn Y Phán xấu hổ đến không thể khống chế chính mình.

Sâu trong cổ họng hắn phát ra tiếng rít gào, ngay sau đó, thân mình

nam tính mà kiên đĩnh ngăn chặn nàng, tay nhỏ bé bị kéo ra, bắt lại trên đầu tóc đã muốn rối tung.

Môi hắn lại lần nữa tìm đến môi nàng, lại là một trận hôn khó chia lìa, hôn đến thở không nổi. Dục hỏa, đốt người.

“ Ngươi muốn đùa, ta cùng ngươi đùa.” Cổ họng hắn ngèn ngẹn, ở bên cái miệng nhỏ nhắn bị sưng đỏ của nàng nói.

“ Chẳng lẽ…ngươi đem ta làm….nữ tử thanh lâu sao?” Nhạn Y Phán

thở gấp, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, sóng mắt trong suốt, có chút ngượng ngùng, còn có ý tứ oán hận.

Cảnh Tứ Đoan chỉ cười, gương mặt tuấn mỹ có chút tà nịnh, “ Đương

nhiên không phải, Nhưng chính ngươi thích giả làm thanh lâu diễm kỹ,

đừng trách ta biết thời biết thế.”

“ Xuôi dòng…thôi thuyền….”

“ Hoặc là….nhân lúc cháy nhà mà hôi của?” hắn mỉm cười hôn cái

miệng nhỏ nhắn của nàng, một mặt kích động lưng áo, nàng cảm nhận được

dưới thân hắn ‘ hỏa thế’ đã muốn khẩn cấp.

“ Kia…kia là….”

“ Đây không phải cuộn giấy.” hắn cắn vành tai ngọc bạch đáng

yêu, ngữ khí mang uy hϊếp lại ẩn ẩn ý cười, “ Muốn nhìn xem là cái gì

không?”

Cái này làm sao mà trả lời a? Nhạn Y Phán cả người đều bị đốt thành tro, “ Ta không cần!”

Ngay cả quần áo phía dưới cũng bị cắt, thân thể nóng bỏng mà trần

trụi dính lấy nhau, nam nhân này tuyệt không muốn khắc chế, chính là đêm nay, muốn ăn nàng vào trong bụng, ngay cả xương cốt cũng không chừa.

“ Như vậy…ta làm thế nào…lập gia đình?” Bởi vì là lần đầu, Nhạn Y Phán gắt gao ôm vai hắn, bị hắn áp chế xuống dưới, run run xấu hổ

hỏi.

So với giấy cuốn càng cứng rắn, càng nóng, càng phấn khởi đã ở giữa

đùi non mịn của nàng cọ xát, cọ xuất trận trận hỏa diễm, đốt cháy toàn

thân. Giữa lúc thở dốc, Cảnh Tứ Đoan khó khăn trả lời..

“ Ngươi….còn muốn…gả ai?”