Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 59: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!

Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận trở thành thái tử trắc phi, không thể nghi ngờ khiến Nam Khởi phải sinh ra lòng cảnh giác. Dù sao thế lực Doãn gia không tính là một tay che trời, ít nhất cũng có thể che nữa bầu trời cho Nam Hải. Nếu Doãn Lưu Quang bởi vì Doãn Lưu Nguyệt mà đứng bên Nam Dận, Nam Khởi muốn đoạt vị càng thêm khó khăn.

Thời điểm Nam Khởi đang lo lắng, thì tin tức —— Doãn Lưu Nguyệt mang thai lại truyền ra càng làm cho bọn họ lo lắng.

Đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt, đại biểu không chỉ là thái tử đầu tiên, còn là trưởng tôn hoàng thất, là mối lien hệ giữa Doãn gia và hoàng thất .

Liễu quý phi nghe được tin tức này cũng không ngồi yên được nữa. Nhiều lần phái người đi mời Nam Ức Tịnh vào cung, nhưng bị Nam Ức Tịnh lấy lý do thân thể khó chịu mà cự tuyệt. Ngay cả khi nàng biết Nam Ức Tịnh cố ý kiếm cớ không vào cung, nàng cũng không có cách nào bắt Nam Ức Tịnh được.

Bản thân nàng không gặp được Nam Ức Tịnh, chỉ đành phải để nữ nhi và con rể ra tay. Dù sao nếu như Doãn gia đứng bên Nam Dận, vậy thì người có thể trợ giúp Nam Khởi đi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ có một con đường kho báu Ma Cung này.

Lúc này là mùa đông, thời tiết cực kỳ rét lạnh. Cho dù ngồi bên trong phòng, cũng sẽ cảm thấy khí lạnh bức người, không thể thiếu lò sưởi để ôm trong tay sưởi ấm.

Nam Ức Tịnh giống như không cảm thấy cái rét lạnh này, ngồi một mình ở trong sân. Nàng chỉ mặc một y phục màu đỏ đơn bạc, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu lửa đỏ cũng không tính là dầy.

“Cung chủ, công chúa Tú Cầm và Lam Cẩn Du tới. Nói là có chuyện muốn gặp ngài.” Tiểu Tuyết khoác một cái áo lông thật dầy, trong tay cầm một lò sưởi, đứng sau lưng Nam Ức Tịnh, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh cô tịch, không khỏi có chút đau lòng.

Cung chủ luôn có thói quen này ngồi một mình, ngày trước là ngồi ở đình nghỉ mát Ma Cung, hôm nay là ngồi ở trong sân. Người đời đều nói Cung chủ tàn nhẫn vô cùng, xinh đẹp khác thường, nhưng người nào có biết trong lòng Cung chủ cô tịch và đau đớn?

Mặc dù nàng không biết ban đầu Cung chủ đã phải trải qua chuyện gì, nhưng năm đó Cung chủ là công chúa Nam Ức Tịnh, cũng đang muốn gả cho Lam Cẩn Du, nhưng lại bị hạ rượu độc mà chết. Sauk hi Cung chủ lên làm Cung chủ Ma Cung, liền một lòng đối phó với Nam Hải. Mặc dù Cung chủ không nói chuyện năm đó dù chỉ một chữ, nhưng nàng cũng có thể đoán được năm đó nhất định xảy ra chuyện làm Cung chủ đau thấu tim gan.

Nam Ức Tịnh nghe được lời Tiểu Tuyết nói, vốn dĩ con ngươi không hề có tiêu cự dần dần nóng nảy, từ từ hội tụ ra ý vị sâu xa, khóe môi chậm rãi nâng lên nụ cười, giống như một bức họa trong phút chốc nhiễm phải sắc thái hoa mỹ, giọng nói nàng lười biếng, mang theo mấy phần đùa giỡn, “A, thật là thiếu kiên nhẫn? Chắc hẳn Liễu quý phi đã gấp đến độ không ngồi yên được rồi.”

“Càn rỡ! Cẩu nô tài, lại dám ngăn lối bản công chúa?! Không muốn sống sao! Đến Doãn Thiếu chủ của các ngươi nhìn thấy bản công chúa còn phải nhường lễ ba phần !” Giọng nói chua ngoa đột ngột vang lên trong viện yên tĩnh, không cần nhìn cũng biết là Nam Tú Cầm không để ý nô tài ngăn trở.

Nam Ức Tịch không nghe được gì cả, chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên ghế, ánh mắt vắng lặng mà thâm thúy, nhìn một cây nhỏ cách đó không xa đã khô héo, giống như trong mắt của nàng chỉ có thể chứa được cảnh vật yên tĩnh này mà thôi.

Thời điểm Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du xông vào sân, thấy chính là một cảnh tượng như vậy. Thiếu nữ mặc xiêm áo đỏ rực lẳng lặng ngồi trên ghế, không có hào quang vạn trượng ngày thường, có chỉ là yên lặng và sâu lắng.

Lam Cẩn Du cũng không tán thành phương thức làm việc kiêu ngạo ngang ngược như vậy của Nam Tú Cầm, nhưng hắn hiểu tính tình Nam Ức Tịch, nếu Nam Tú Cầm không xông vào mà để nô tài đi mời thì kết quả nhất định chỉ có không gặp được. Vì vậy hắn liền ngầm cho phép Nam Tú Cầm xông vào.

Vốn tưởng rằng xông vào trong sân, Nam Ức Tịch c nhất định sẽ đóng cửa không gặp. Không nghĩ tới vừa vào viện, liền thấy Nam Ức Tịch ngồi trong sân. Một màn kia tươi đẹp chói mắt cứ như vậy bất ngờ va vào đôi mắt không kịp đề phòng của hắn.

Nàng mặc vô cùng mỏng manh đơn bạc, thậm chí ngay cả lò sưởi cũng không cầm, thoạt nhìn nhỏ yếu, giống như đóa hoa khô héo trong ngày mùa đông, để cho hắn không tự chủ được đi lên trước, muốn thay nàng chống đỡ mưa gió.

Một nhánh cây giống như lưỡi dao sắc bén, rơi vào trước chân Lam Cẩn Du, nhánh cây cắm thật sâu vào trong đất bùn, đủ để thấy người ném nhánh cây có nội lực kinh khủng bực nào.

“Nếu như còn muốn giữ tính mạng, tốt nhất đừng đến gần nữa!” Áo choàng đỏ lửa của Nam Ức Tịch vung lên phía sau, miễn cưỡng xoay người lại, con ngươi xinh đẹp mà thâm thúy nhàn nhạt liếc nhìn Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm, khóe môi hàm chứa nụ cười lạnh lùng, trong giọng nói có rét lạnh âm trầm không cho kháng cự.

Lam Cẩn Du có chút kinh hãi dừng bước, nếu vừa rồi không phải hắn phản ứng kịp thời thu bước chân lại, nhánh cây này chỉ sợ không phải cắm trên mặt đất, mà là cắm ở trên chân hắn rồi. Cũng không biết là Nam Ức Tịch tính toán vô cùng tinh chuẩn, hay là nàng vốn dĩ không quan tâm nhánh cây này sẽ có khả năng thật sự cắm trên chân hắn.

Lam Cẩn Du lần nữa ngước mắt quan sát Nam Ức Tịch, nơi nào còn thấy có bộ dạng yếu đuối nữa, tay áo đỏ lửa kia giống như lửa mạnh thiêu đốt, tỏa sáng tà mị, không cho kháng cự uy nghiêm, ánh mắt của nàng sao mà lành lạnh cao ngạo, giống như vương giả cao cao tại thượng, không được phép khinh nhờn nửa phần.

Nàng thật sự là đóa hoa mùa đông, không sợ gió mưa vẫn như hoa mai nở rộ. Cho dù nhỏ yếu, nhưng nàng không yếu đuối, bởi vì kiên nhẫn trong xương cốt nàng, cho dù có mưa to gió lớn, cũng áp không khiến nàng cúi đầu.

“Cung chủ bớt giận. Ta và Tú Cầm mạo muội bái phỏng, thật sự là có chuyện muốn thương lượng.” Lam Cẩn Du dừng bước không tiếp tục áp sát, quay về phía Nam Ức Tịch ôn hòa nói, mà người làm Doãn phủ đã bị Nam Ức Tịch cho rời khỏi viện, trong sân to như vậy chỉ còn lại Nam Tú Cầm, Lam Cẩn Du, Tiểu Tuyết và Nam Ức Tịch.

Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ là nhíu lông mày. Nàng tự nhiên hiểu rõ ràng lý do tại sao bọn họ đến, đơn giản là thay Nam Khởi cầu hôn, hi vọng nàng có thể gả cho Nam Khởi, thuận tiện giao kho báu Ma Cung ra, trợ giúp Nam Khởi thượng vị.

“Ta và các ngươi không có gì thương lượng.” Trong ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, Nam Ức Tịch miễn cưỡng nhìn Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm, dáng vẻ không có gì để nói.

Nam Tú Cầm nhìn thái độ Nam Ức Tịch ngạo mạn như thế, cơn giận không khỏi bốc lên, nàng chỉ vào Nam Ức Tịch không khách khí nói, “Quỳnh Lạc, ngươi không cần quá kiêu ngạo! Đừng tưởng rằng trong tay ngươi có kho báu Ma Cung, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm!”

Nghe được lời Nam Tú Cầm nói, con mắt khẽ sắc bén, trong tay cầm một cành khô ném về phía Nam Tú Cầm, Lam Cẩn Du thấy thế, lập tức ôm Nam Tú Cầm xoay một vòng, tránh được cành khô này, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, cành khô này sẽ đánh thẳng vào trên mặt Nam Tú Cầm, gương mặt đó chỉ sợ sẽ bị phá hủy.

“Ngươi!” Nam Tú Cầm sợ hãi không thôi, vừa sợ vừa tức giận nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, còn đang muốn tiếp tục nói lại bị Lam Cẩn Du kéo tay, Lam Cẩn Du đi tới trước mặt Nam Tú Cầm, ôn tồn nho nhã nói, “Tú Cầm luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, Cung chủ không nên tức giận.”

“Tức giận?” Nam Ức Tịch giống như nghe được chuyện cười, nàng cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Nam Tú Cầm mang theo mấy phần giễu cợt, giọng nói từ từ, “Muốn ta tức giận, nàng còn chưa xứng. Ta chỉ không thích thái độ nói chuyện của nàng ta, cho nàng chút dạy dỗ, để nàng biết nên làm sao khi nói chuyện cùng ta mà thôi. Nếu ta thật sự nổi giận, ngươi cho rằng bằng ngươi có thể có khả năng cứu được nàng ta?”

Lam Cẩn Du mặc dù phụng ý Liễu quý phi, một lòng muốn hoàn thành chuyện này, không muốn so đo với Nam Ức Tịch, nhưng giọng điệu Nam Ức Tịch khinh miệt cuồng vọng khiến trong lòng hắn có chút không cam lòng. Dù sao hắn đã làm hữu tướng nhiều năm, không còn là thiếu niên không quyền không thế ban đầu, sao có thể nhịn được oán khí như vậy?

Ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ. Tính khí phách lối cuồng vọng này của Cung chủ Ma Cung rốt cuộc có quan hệ gì tới Nam Ức Tịch? Tại sao lại có điểm giống Nam Ức Tịch, tại sao lại nhảy giống Nam Ức Tịch, tại sao lại ngâm thơ Nam Ức Tịch đã từng ngâm cho hắn?!

Nam Ức Tịch nhìn vẻ mặt Lam Cẩn Du biến đổi nhiều lần, giống như chỉ đang xem kịch, nàng không nhịn được nhíu lông mày, giọng nói lạnh lẽo nói, “Hữu tướng và công chúa Tú Cầm còn đứng lỳ ở đây, chẳng lẽ là muốn bổn tọa tự mình tiễn các ngươi rời đi sao?!”

Lam Cẩn Du nghe được lời Nam Ức Tịch nói, nhớ tới mục đích của chuyến đi này còn không chưa hoàn thành, nhịn xuống oán khí và nghi ngờ trong lòng, ôn hòa nói với Nam Ức Tịch, “Không dối gạt Cung chủ, ta và Tú Cầm lần này đến đây, là vì chuyện lớn cả đời Cung chủ.”

“Chuyện cười!” Mặc dù Nam Ức Tịch đã sớm ngờ tới mục đích Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm tới lần này, nhưng khi nghe được Lam Cẩn Du đường hoàng nói ra là vì chuyện lớn cả đời nàng như thế, nàng vẫn không nhịn được châm chọc nói, “Chuyện lớn cả đời bổn tọa từ bao giờ đến phiên các ngươi làm chủ rồi hả?!”

“Quỳnh Lạc, ngươi là nữ tử giang hồ, lục đệ ta chịu cưới ngươi, đây chính là phúc khí của ngươi. Nếu như ngươi ngoan ngoãn gả cho lục đệ ta, ngày sau sẽ là hoàng hậu dưới một người trên vạn người!” Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch châm chọc, lại không kềm chế được nói Nam Ức Tịch.

Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, cũng chỉ là nhíu mày, nhìn Nam Ức Tịch nói, “Cung chủ, Tú Cầm nhanh mồm nhanh miệng, khó tránh khỏi không diễn tả được ý, kính xin Cung chủ bỏ qua. Không để ý lời nàng nói chua ngoa, lần này chúng ta tới chính là thay Lục hoàng tử Nam Khởi cầu hôn. Lục hoàng tử, Cung chủ chắc hẳn cũng đã gặp, không chỉ có tác phong nhanh nhẹn, hơn nữa là người ôn hòa. Tương lai tiền đồ càng thêm rộng lớn, nếu Cung chủ chịu gả cho Lục hoàng tử, tất nhiên sẽ không sợ thiệt.”

Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du nói, nhưng chỉ cười nhạt, giống như không động lòng chút nào đối với lời bọn hắn, nàng nhíu mày nhìn bọn họ, từ từ nói, “A, công chúa Tú Cầm thật đúng là không thể diễn tả ý, gả cho Lục hoàng tử, chính là hoàng hậu dưới một người trên vạn người? Lời này nếu là bị người có dã tâm nghe được, không nghĩ là sẽ có chuyện sao?.”

Lam Cẩn Du nghe được Nam Ức Tịch nói, khẽ nhíu mày. Lời Nam Tú Cầm nói xác thực không ổn, nếu bị người có dã tâm nghe được, chẳng phải sẽ chứng minh Nam Khởi có ý đồ cướp vị trí thái tử? Nhưng mà bây giờ đang thời khắc mấu chốt, không kịp nghĩ nhiều như vậy, dù sao Nam Khởi có ý đồ với vị trí thái tử, đã sớm không còn là bí mật.

“Vì để cho Cung chủ nhìn được chúng ta thành tâm, chúng ta cũng không giấu Cung chủ. Thái tử Nam dận, làm việc ngang ngược càn rỡ, không tiếp thu ý kiến người khác, hơn nữa không học vấn, hoang da^ʍ vô đạo, thật sự không phải là người thích hợp thừa kế Nam Hải. Ngôi vị hoàng đế Nam Hải nên giao cho người có đức mới được, mà Lục hoàng tử không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất để chọn lựa. Nếu Cung chủ chịu gả cho Lục hoàng tử, trợ giúp Lục hoàng tử lên ngôi, ngày sau liền có thể trở thành quốc mẫu Nam Hải!” Trong lòng Lam Cẩn Du tự định giá một phen, biết Nam Ức Tịch không phải thật sự không hiểu sự tình trong đó, liền quyết định, nói ra tất cả, đả động đến Nam Ức Tịch.

Không ngờ Nam Ức Tịch không nhúc nhích chút nào, nàng nhíu lông mày, nhìn Lam Cẩn Du, trong mắt hình như còn hàm chứa mấy phần lạnh nhạt trào phúng, giọng điệu không chút để ý nói, “Tương lai người nào làm Hoàng đế không có quan hệ với ta, ta cũng không thèm khát gì ngôi vị hoàng hậu. Cho dù tương lai thật sự muốn làm hoàng hậu, cũng không phải là hoàng hậu Nam Khởi!”

Thời điểm Nam Ức Tịch nói câu cuối cùng, lại nhớ tới Nạp Lan Thần Dật. Mặc dù người đời đều nói Thập nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật nước Đông Lâm, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, thậm chí từ mười tuổi nói cũng không xong, trở thành người câm. Nhưng nàng biết, hắn chỉ đang ẩn nhẫn mà thôi, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ trở thành vương giả đứng đầu thiên hạ.