Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 1

Kể từ ngày có cháu, ông tôi có thú vui sưu tầm rất đặc biệt, đó là đặt tên theo bộ sưu tập thiên nhiên. Vì thế, hiểu nôm na theo nghĩa gốc, tên anh chị em chúng tôi là Biển Anh, Mây Anh, Núi Anh, Nước Anh và tôi là Rừng Anh.

Chú hàng xóm nhà bên cũng bị nhiễm thú vui “tao nhã” nên một mực đặt tên cậu con trai là Gió Anh.

Nhưng cứ mỗi lần có giỗ, anh chị họ đến nhà, người nào cũng tên Anh, thay vì Hải Anh ơi, Vân anh ới, con Thủy Anh đâu, mấy đứa chúng tôi được gọi tóm gọn như là Lâm và Phong. Phong là thằng con trai nhà hàng xóm ấy.

Cơ mà tôi là con gái, gọi là Lâm nghe kì kì làm sao, vì thế ngoài cái tên Lâm Anh, người lớn gọi tôi là Chun, sau đó thành thói quen, mọi người trong xóm, không phân biệt già trẻ, gái trai, đều gọi tôi là Chun hết.

“Mày về hỏi mẹ tại sao mày lại là Chun?”

Cho đến lúc năm tuổi tôi vẫn không hề thắc mắc về nguồn gốc cái tên thay thế của mình nếu thằng con trai hàng xóm không xúi tôi hỏi mẹ. Nghe theo hắn, tôi chạy một mạch về hỏi cho bằng được, nhưng mẹ đi chợ chưa về, tôi quay sang bố.

“Vì lúc con còn ở trong bụng, mẹ thích mặc quần chun.”

Bố trả lời vậy nên tôi đem nguyên câu nói với thằng hàng xóm. Sau đó nó đi rêu rao khắp xóm và tôi bị tất cả đám trẻ con châm chọc, tức đến nỗi nước mắt nước mũi nước dãi chảy tòng tòng, tôi chạy về, ở lì trong nhà, nhất định không ló mặt ra ngoài bởi hễ thấy bản mặt của tôi y như rằng thằng hàng xóm sẽ gán với cái chun quần. Đúng là tôi thật ngu ngơ, tự dưng khoe với nó “bí mật” gia đình làm chi.

Nói là bí mật vì ông nội chỉ thích mặc quần chun. Mãi sau này tôi mới khám phá ra sự thật, không chỉ cái tên Rừng Anh, mà cả Chun cũng là ông đặt cho.

Chỉ lầm lũi ở nhà được mấy lúc, tôi lại chạy sang chơi với Phong.

“Bé tý đã sát gái rồi.”

Hồi đó tôi không biết sát gái là gì khi bố gọi về ăn cơm từ nhà Phong, ngoài tôi ra còn có hai đứa nữa bị gọi về.

“Khéo phải nhận con dâu trước.”

Chả hiểu mấy người lớn nói gì hết, nhưng hôm sau đến giờ tôi lại mò sang nhà bên cạnh.

“À ha ha, tao mới nghĩ ra trò này hay lắm!”

“Trò gì thế anh Phong?”

“Tụi mình chơi trò cô dâu chú rể, tao sẽ làm chú rể, còn cô dâu thì… đứa nào ăn giúp tao quả trứng vịt lộn này sẽ được làm cô dâu.”

“Làm cô dâu nghĩa là sao chứ?” - Lúc này tôi mới lên tiếng.

“Thì… sẽ được tao thơm má.”

Ba đứa con gái tụi tôi nhìn nhau, rồi quay sang nhìn quả trứng. Chả ai trong số chúng tôi thích ăn trứng vịt lộn cả, tanh chết đi, lại còn có con vịt con trong đó nữa, thế không hiểu sao tôi ngồi ăn hết sạch.

Bọn chúng nhìn tôi ăn trong sự thán phục, kể cả Phong. Nhưng sau đó tôi không được làm cô dâu.

“Sao lại thế?”

“Mày ngu quá, cô dâu phải xinh đẹp như con Yến, mày với con Mai đóng làm con tụi tao.”

“Làm con nghĩa là sao?” - Tôi thắc mắc.

“Thì phải gọi bọn tao là bố mẹ.”

“Không chịu đâu, Mai muốn làm cô dâu cơ.”

Một khi con bé Mai Mít ướt mà khóc, có thánh dỗ được. Thế là anh bạn hàng xóm đành giở yêu sách mới:

“Thì cho mày làm vợ hai.”

“Thế còn Chun?”

“Mày làm con của tao với con Mai, tao thương con Yến hơn nên không bắt nó sinh con.”

“Nhưng mà…”

“Tao quyết thế rồi, mày không chơi bọn tao không cần.”

Thế là tôi chấp nhận làm con dù đã ăn hết bát trứng, vì tôi nghĩ rằng cô dâu phải xinh đẹp như cái Yến, hoặc cũng nhõng nhẽo như nhỏ Mai.

“Chụt.”

Tôi và Mai trố mắt nhìn Phong chạm môi vào má Yến. Chúng nó chưa tổ chức lễ cưới đã làm hành động người lớn ấy là sao. Tôi tá hỏa chạy về nhà, nối gót ngay sau Mai.

Bữa hôm đó, Phong bị bố mẹ Yến mắng cho một trận, con nhỏ Mai ôm bụng cười lăn lộn. Phong không được phép chơi với Yến nữa nên hắn vào nhà tôi chơi.

“Chun ăn nhanh lên con kẻo Phong cười cho bây giờ!”

Tôi lờ đi lời mời mọc của mẹ, món trứng tanh lòe làm sao nuốt nổi.

“Sao mày không ăn? Sáng ở nhà tao mày ăn ngon lành lắm mà?”

“Sáng nay Chun nuốt chửng chứ có ăn đâu.”

“Thế giờ mày nuốt chửng đi!”

“Ứ.”

“Mày không ăn thì làm sao đi chơi với tao được.”

Chỉ chờ có thế, tôi tống vào miệng hết số trứng mà mẹ đã xắt miếng nhỏ, nuốt cái ực, tung tăng chạy theo Phong.

“Ơ, sao không rủ Yến và Mai?”

“Rủ làm sao được. Còn con Mai xấu tính mách lẻo, tao nghỉ chơi nó luôn.”

“Ừm.”

“… Tý bố mẹ tao đi làm về kiểu gì cũng biết chuyện, hay là mày bảo mày xúi dại tao.”

“Không được nói dối, nói dối không tốt.”

“Kiểu gì tao cũng bị đòn nát mông, mày không thương tao à, nếu là mày, bố mẹ tao chỉ nói với nhà mày thôi, rồi mày bảo con nói trêu ai ngờ Phong nghe theo.”

Tôi bắt đầu xuôi xuôi, bố Phong mà cầm roi thì suốt ba ngày liền cậu ấy chỉ nằm liệt giường với cái mông đỏ như quả mận chín, mà như vậy sẽ không có ai chơi cùng tôi.

“Thôi, mày không giúp thì tao về chuẩn bị ăn đòn.”

“… Thì giúp.”

*

Đúng như dự đoán của Phong, cậu ấy “chỉ” được ăn hai quả roi, còn tôi không bị sao hết vì bố mẹ không tin con gái mình nghĩ ra trò ấy.

“Ngốc ơi là ngốc! Con tôi suốt ngày bị thằng nhóc bắt nạt, cho chơi cùng để học cái khôn của nó chứ để nó xỏ mũi suốt à!”

Eo ơi, xỏ mũi là luồn khuyên tai vào lỗ mũi á, thật kinh dị. Tôi ăn cơm mà cứ ngồi nghĩ làm thế nào xuyên kim qua mũi được. Phong xỏ mũi tôi bằng cách nào chứ?