Editor: Linh Đang
Xe thể thao màu trắng lái đi được một đoạn, Quan Hành nghiêng mắt nhìn kính chiếu hậu mấy lần, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có người đi theo chúng ta."
Trên mặt Lương Kiều còn vì lí do "Sống mũi của anh còn chưa khỏi hẳn không thể để bị tổn thương" mà sắc mặt không hề tốt, nghe vậy liếc kính chiếu hậu một cái, quả thực thấy một chiếc xe màu xám bạc có rèm che theo sát không xa.
Theo dõi?
Đột nhiên Lương Kiều vô cùng hào hứng, nghiêng đầu nhìn ghế ngồi phía sau: "Có thể cắt đuôi không?"
Quan Hành vô cùng cao ngạo hừ một tiếng: "Đợi anh vài phút!" Nhưng anh lại chuyển đề tài, "Trước hết để cho anh ta đi theo, anh muốn xem anh ta muốn làm gì."
Nói xong đặc biệt thả tốc độ xe chậm hơn một chút.
"Thật không mạnh mẽ!" Lương Kiều thấy không thú vị quay người lại.
Quan Hành lái xe đến nhà hàng đã hẹn, để Lương Kiều đi vào trước: "Anh đi mua bao thuốc, sẽ lập tức trở về."
Lương Kiều quay đầu lại nhìn nhìn, hình như chiếc xe kia không theo kịp, cô gật gật đầu xuống xe, "Không trở lại cũng không sao, cứ kí sổ vào đấy là được."
Quan Hành nhìn cô đi vào, ngồi ở trong xe lại đợi ước chừng hai phút, từ trong kính chiếu hậu thấy được chiếc xe màu xám bạc có rèm che kia xuất hiện ở đầu đường, tìm vị trí đỗ tại chỗ rồi dừng lại.
Nhưng cửa tiệm này vốn ở gần đầu đường, khoảng cách giữa hai chiếc xe không vượt qua một trăm mét.
Quan Hành mở cửa xuống xe, sải bước đi tới, từ cửa kính ghế lái nhìn được người đang ngồi trong, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Anh hết sức không khách khí gõ lên cửa kính xe hai lần, sau đó liền lui về phía sau một bước hai tay xỏ vào túi đứng đó chờ. Một lát sau cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống, mới hé ra một chút, anh liền khẽ quát một tiếng: "Đi ra!"
Cửa xe đang hạ xuống thì bỗng dừng lại, hai giây sau cửa xe mở ra, sắc mặt Hà Lập Hâm rất khó coi đi xuống xe.
"Hôm nay Hà tổng có hứng thú như thế sao, theo dõi tôi làm cái gì?" Khóe miệng Quan Hành còn mang theo một tia cười lạnh, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm con mắt Hà Lập Hâm.
Môi Hà Lập Hâm động động, một hồi lâu mới thấp giọng giải thích: "Không có. Tôi trùng hợp phải đến chỗ này."
"Trùng hợp... À!" Quan Hành nhấc chân đạp vào cửa xe của anh ta một cái, ánh mắt càng lạnh, "Anh cảm thấy tôi rất dễ bị lừa gạt sao?"
Lông mày Hà Lập Hâm vặn rất sâu, mí mắt rủ xuống nhìn chằm chằm mặt đất, không biết là xuất phát từ chột dạ hay quật cường, không lên tiếng.
Quan Hành đột nhiên thu hồi thần sắc lãnh khốc đó, nhíu mày, tay khẽ chống lên xe của anh ta, giọng nói rảnh rang: "Để cho tôi đoán một chút - - anh theo dõi tôi, là vì người phụ nữ này?"
Mí mắt Hà Lập Hâm giật giật, dừng một chút mới nói: "Không phải, nhị thiếu đừng hiểu lầm."
"Không có hiểu lầm à, làm sao lại hiểu lầm, quan hệ nam nữ rõ ràng đến cỡ nào." Quan Hành mang trên mặt vài phần ý cười hung ác, "Không phải anh là bạn trai cũ của cô ấy sao? Thấy bạn trai đương nhiệm so với anh ưu tú gấp một vạn lần, không cam lòng, bình thường cỡ nào, đúng không."
Sắc mặt Hà Lập Hâm bởi vì ba chữ "Bạn trai cũ" càng khó coi hơn một chút. Hắn ta há hốc mồm, giải thích: "Nhị thiếu ngài thực sự hiểu lầm rồi, tôi không có..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Quan Hành không có hứng thú nghe phất phất tay cắt đứt.
Anh hỏi như rảnh rỗi trò chuyện: "Chuyện của hai người kéo dài bao lâu?"
Hà Lập Hâm mím môi, không lên tiếng.
Quan Hành cũng không thèm để ý, lẩm bẩm nói: "Anh dính dáng đến nhà họ La là khoảng từ ba bốn năm trước, tính ra hẳn là năm ấy tốt nghiệp... Anh cùng cô ấy hẳn là biết nhau từ đại học, nếu như là từ năm thứ nhất mới bắt đầu, ừ... Tối đa cũng ba bốn năm đi." (Ed: bạn gái hiện tại của HLH là La Nhã Bạch ở chương trc có nói đó)
Nói đến đây anh đột nhiên cười ý tứ sâu xa, còn hết sức thân thiết vỗ một cái vào vai Hà Lập Hâm, "Ba bốn năm đều có thể nhịn không có chạm vào cô ấy, quả nhiên là chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn... Tôi thật lòng cảm ơn anh, thực sự." Trên mặt anh toát ra xuân phong đắc ý không thèm che dấu, dựa vào gần bên tay Hà Lập Hâm, hạ thấp giọng nói, "Anh vĩnh viễn sẽ không biết rõ, cô ấy tốt bao nhiêu..."
Ý cười trong lời nói nghe thế nào cũng giống như là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mặt Hà Lập Hâm xanh lét, hai tay rủ xuống bên người sít sao cuộn lại.
Lúc hắn ta cùng Lương Kiều yêu đương, đều vội vã muốn chuẩn bị cho việc kết hôn, nhiều lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò, đều miễn cưỡng nhịn xuống, chính là muốn lưu lại những thứ tốt đẹp nhất để đến ngày cưới. Về sau phản bội cô, xác thực là hắn ta sai, nhưng mà hiện giờ nhìn thấy người mà hắn ta đã từng coi như trân bảo bị loại người như thế này lãng phí, còn treo ở trên miệng trêu chọc, trong lòng hắn ta xác thực có ý nghĩ muốn gϊếŧ người.
Quan Hành thấp giọng cười đến hết sức sung sướиɠ, cuối cùng vỗ trên vai hắn ta một cái, xoay người hăng hái rời đi.
Lương Kiều đã gọi món ăn chính xong và đang ăn ngấu ăn nghiến, cũng không biết ăn phải cái gì ngon nữa, cao hứng lắc lắc đầu. Thấy Quan Hành rạng rỡ đi đến, hỏi anh: "Mua bao thuốc mà lại vui vẻ như thế, sao lại có một bao?"
Quan Hành cười cười không có trả lời, chân dài giao chồng lên, một tay đặt ở trên bàn, chống cằm nhìn cô."Ăn ngon không?"
Lương Kiều gật đầu, sau đó hỏi: "Tiền mang đủ chưa?"
"Nói giỡn! Ba ba khi nào thì không đủ tiền?" Quan Hành khẽ dựa ra sau, lấy ví ra để lên trên bàn, ngẩng cằm lên, vẻ mặt không vui vì năng lực bị nghi vấn, "Mười người như em đều nuôi được!"
"Cực kỳ giỏi." Lương Kiều đưa tay vỗ tay phát ra tiếng, người phục vụ thắt nơ con bướm mỉm cười đi tới, không đợi anh mở miệng, Lương Kiều đã dùng cái muỗng chỉ chỉ đống hàu đã bị cô ăn đến chỉ còn lại xác sống, "Mang món hàu hấp nấm đến nữa cho tôi!"
Người phục vụ cười tủm tỉm: "Được, xin chờ một chút."
Quan Hành bật cười: "Nhìn chút tiền đồ của em này."
Ăn xong tính tiền rời đi, lên xe, Quan Hành lại không vội khởi động xe, nắm tay lái, ngón tay thon dài gõ vài cái, quay đầu nhìn cô."Đến nhà em hay nhà anh?"
Lương Kiều ăn quá no bụng, cơ bụng tê liệt ngồi trên ghế, nghe vậy liếc anh một cái, thản nhiên nói: "Em chọn loại thứ ba, mỗi người tự về nhà."
"Không có sự lựa chọn này." Quan Hành nói, "Ngày hôm qua không phải là nói xong rồi sao?”
"Nói xong cái gì?"
"Làm em khóc đến mệt."
Lương Kiều: "..."
Lương Kiều lại mang ánh mắt khinh miệt nghiêng nhìn anh: "Ngày ngày muốn ngủ với em, anh có đưa tiền không?"
Quan Hành chậc một tiếng: "Mời em ăn cơm không tính sao?"
Lương Kiều nghiêm túc suy tư một lát, bắt đầu cùng anh tính sổ: "Cơm hôm nay có thể tính là hai phần, như thế này thì coi như anh còn thiếu một phần nữa."
Quan Hành suy nghĩ một chút nói: "Còn có miếng thịt bò hôm đó mà, có thể bù lại bao nhiêu?"
"Nửa phần." Lương Kiều không hài lòng lắm nói, "Thịt bò quá cũ, bày bàn quá xấu, còn không có rượu đỏ. Quá kém."
"Đây chính là tự anh làm!" Quan Hành không phục nói, "Thành ý như thế phải được thêm phần chứ?"
Vẻ mặt Lương Kiều lại lạnh lùng: "Cò kè mặc cả sẽ trừ điểm, lại trừ một nửa, giá trị hiện tại là một phần tư."
"..."
Quan Hành bất đắc dĩ nâng trán: "Được được được, anh không nói. Em còn muốn ăn cái gì, hôm nay chúng ta nói sổ sách rõ ràng một lần, không làm trễ nãi sau này..." Anh ngưng một lát, dường như đang cân nhắc cách dùng từ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đυ.ng đến một chỗ- - "Mua bán."
Lương Kiều híp híp mắt: "Vậy em cần phải tăng giá."
"Em muốn tăng tới bao nhiêu?" Quan Hành buồn cười nhìn cô, "Nói nghe một chút."
"Vậy muốn xem anh cấp nổi bao nhiêu." Lương Kiều cười híp mắt.
Quan Hành liền lấy ví tiền ném tới chân cô: "Tất cả đều cho em, như thế này đủ sao?"
Lương Kiều cầm lên, mở ra nhìn nhìn, lần này ngược lại có một xấp tiền mặt, chừng hai ngàn, trừ cái đó ra chính là các loại thẻ, chứng minh thư của anh lại không ở bên trong.
Lương Kiều bĩu môi nói: "Đưa thẻ không cho mật mã, một chút thành ý cũng không có."
"Mật mã là sinh nhật anh."
Nhưng vấn đề là, Lương Kiều cũng không biết ngày sinh của anh, thẻ căn cước lại không ở đây...
"Sinh nhật của anh vào ngày nào?" Cô hỏi.
Khóe miệng Quan Hành nhếch lên chậm rãi cười rộ: "Muốn biết sao? Cầu xin anh đi."
Lương Kiều cũng học anh cười tà một tiếng như vậy, "Em vẫn nên hỏi trên mạng đi."
"Tin tức trên mạng đều là giả." Quan Hành cười, mang theo vài phần đắc ý nhỏ, "Em cảm thấy anh sẽ tung tin tức thật về mình lên mạng sao? Có nhiều người bụng dạ khó lường đang ngó chừng như vậy, đương nhiên phải lưu tâm nhiều một chút."
"..."
"Vậy em cầu xin anh." Lương Kiều hết sức thức thời, nhu thuận cười với anh.
Vui vẻ trong mắt Quan Hành sâu hơn: "Đến nhà em hay nhà anh?"
... Được rồi, vòng quanh một vòng lớn, lại nhớ tới lúc đầu.
"Đi tới nhà em đi."
Chơi đủ rồi, Lương Kiều lại quay trở lại, nhắm mắt lại dựa vào trên ghế ngồi nghỉ ngơi.
Mục đích đạt tới, Quan Hành cười đến vô cùng thoải mái, khởi động xe quay đầu rời đi.
Quan Hành còn lái xe về nhà một chuyến, cầm mấy bộ quần áo, áo mưa lần trước mua còn không có dùng, còn hết sức có tâm lấy hai chai rượu đỏ được cất kĩ.
Lương Kiều không cùng anh lên lầu, ngồi ở trong xe chờ anh. Lúc Quan Hành xuống thấy cô đang gọi điện thoại, nằm sấp ở cửa xe, nhìn thấy anh thì vẫy vẫy tay từ xa, mang trên mặt một chút vui vẻ, không rõ ràng lắm, lại không hiểu sao mà làm cho thể xác và tinh thần Quan Hành đều thư sướиɠ.
Về đến nhà, Lương Kiều đá giày ra, mang dép bông qua một bên rót nước uống.
Quan Hành mang thứ đó quăng lên ghế sa lon, dép cũng chẳng quan tâm đi, cởϊ áσ khoác ngoài liền nhào đến cởϊ qυầи áo của cô.
"Ừ!" Lương Kiều không có phòng bị, mặt như bị giội nước, sau đó theo cằm liên tục chảy đến cần cổ, quần áo đều ướt một mảnh. Cô tức giận đẩy Quan Hành một cái, "Anh gấp cái gì, chờ em uống nước đã."
"Em cứ uống, không ảnh hưởng." Quan Hành cởi nút áo của cô rất nhanh, sốt ruột khó nén từ trong giọng nói cũng có thể nhìn ra.
Lương Kiều lại rót cốc nước, một bên uống một bên phối hợp để anh cởi xuống một ống tay áo, sau đó đổi lại tay cầm cái cốc, lại cởi xuống một bên khác.
Cô uống đủ bỏ cái cốc xuống, Quan Hành đã cởi bỏ hai nút áo trên của cô, một bên vội vàng giải quyết cái khác, một bên đến gần hôn nước còn dính trên cằm cô.
"Rèm cửa sổ chưa kéo đâu..."
Cởi hết nút áo đang muốn giật áo sơ mi xuống, Quan Hành chợt nghe cô nói một câu, quay đầu nhìn lại, ở bên đó là cửa sổ sáng ngời, cây cảnh đối diện bên kia đều nhìn thấy rõ ràng tường tận.
Anh sải bước đi qua nhấc rèm cửa lên, quay đầu lại liền thấy Lương Kiều đã tự mình cởϊ áσ sơ mi xuống, đang chắp tay sau lưng như muốn cởi nút áo. Chống lại ánh mắt anh, còn cố ý hất tóc xinh đẹp.
Cô thuần thục cởi bỏ nút áo, tháo áo ngực xuống.
Quần còn mặc nguyên trên người, phía thân trên đã hoàn toàn không có thứ gì che chắn, hai đóa tuyết trắng thanh tú động lòng người đối diện anh, theo động tác của cô nhẹ nhàng quơ quơ.
Quan Hành nuốt một ngụm nước bọt, máu toàn thân đều phóng xuống bụng dưới. Anh ba bước thành hai đi đến, ôm Lương Kiều ném đến lên ghế sofa, sau đó đứng ở trước mặt cô nhanh nhẹn cởϊ áσ sơ mi quần dài của mình, đến quần tam giác màu đen cũng cởi xuống.
Tiểu huynh đệ oai hùng bộc phát thẳng tắp đối diện cô, trong đỉnh miệng nhỏ đã có chất lỏng trong suốt dần dần chảy ra.
"Sắc bại hoại." Lương Kiều cười bấm tay gảy nhẹ phía trên một cái.
Quan Hành kêu một tiếng, chen đến giữa hai chân cô, quỳ ở trên ghế sofa, cúi đầu cắn ở hai luồng tuyết trắng liên tục vẫy gọi lắc lư trước ngực cô, đồng thời ngựa quen đường cũ cởϊ qυầи nhỏ của cô ra.
Anh trêu chọc một lát, hai hạt châu kia đã cứng rắn, Lương Kiều khẽ hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế duỗi tay vỗ về chơi đùa thứ đã vô cùng cứng rắn của anh.
Bàn tay anh như xoa nhẹ toàn thân cô một lần, cuối cùng sờ đến u mật trong bụi hoa, tìm được lối vào mềm mại, ngón tay khẽ động vài cái, trong nháy mắt đã bị một mảnh nóng ướt bao lấy.
"Ừm..." Lương Kiều than nhẹ một tiếng, ngửa đầu dựa vào phía sau, nhắm mắt lại khẽ mở môi ra, thở hổn hển.
Vẻ mặt này lại làm cho bụng dưới Quan Hành lại là một trận co rút nhanh, cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ mở của cô, mυ'ŧ cắn vài cái, đầu lưỡi từ giữa hàm răng tiến quân thần tốc, ở trong miệng cô làm càn cướp đoạt một phen.
Theo động tác rút ra đâm vào của ngón tay anh, cửa huyệt càng ngày càng nhiều dịch thủy tràn ra, hai người giao triền giữa răng môi cũng thỉnh thoảng lộ ra vài tiếng ưm làm người ta không thoải mái.
Trong thân thể hư không như thể bị mở rộng đến vô hạn, hô hấp của Lương Kiều đã dần dần mất khống chế, trên tay cũng không tự giác tăng thêm lực đạo.
Quan Hành nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn, buông cô ra, ở bên tai cô thở gấp nói: "Em muốn làm gãy của anh sao?"
Lương Kiều miệng to thở gấp hai cái, lấy tay với túi to vứt trên đầu ghế sô pha lại,
mở cái hộp ra, cầm một cái.
Lấy ra áo mưa nhỏ, giúp anh mang vào, cô giơ chân lên, kẹp lại eo anh.