Sắc giới

Chương 41

Con mắt màu xanh lam, trong suốt thuần túy, Như phát ra ánh sáng chói mắt, nhất thời làm cho mọi người không mở mắt ra được. Trên Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng hô hấp, đến cả bô lão như Hàn đại nhân chi lưu, đều hoảng sợ vạn phần. Ta không dám thét to, trong cổ họng như có cái gì đó chặn mọi thanh âm không thốt ra được. Quay đầu lại nhìn về hướng Hoàng thượng, hắn…

Lòng đã chùng xuống tận đáy hồ.

Lâm triều xong mọi người như hoảng loạn, cơ hồ không ai chú ý Nhiễm Du Nguyệt nói qua cái gì. Chỉ nghe thoáng qua như hắn nói yêu cầu cùng Hoàng đế mật đàm, ta cũng không rõ, đầu óc lặp lại hồi tưởng

cảnh hoàng đế hay Cận từng nhắc tới.

“Nguyệt… Báo thù… Đừng rời bỏ ta… Gϊếŧ hại… Ta thật sự chịu không nổi… Diệt tộc… Ta yêu ngươi… Máu tươi… Nguyệt… Nhiễm du nguyệt… Nhiễm du nguyệt… Mắt màu lam… Nguyệt… Nguyệt, Du, Nhiễm…”

Đầu óc của ta giống như một tiếng nổ tung, đau quá, đau đến ta không thể không ngồi gục ở trên mặt đất, thở không nổi…

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? …

“Hầu gia, Hầu gia, ngươi làm sao thế này?” Có người ở dùng sức lay động ta, ta mờ mịt ngẩng đầu lên.

“Là ngươi a.”

“Hầu gia, ngươi có khỏe không? Muốn ta đưa ngươi quay về đi nghỉ ngơi hay không.” Trần Kính tha thiết nhìn ta, đem ta nâng lên.

“… Ta không sao… Hoàng Thượng ở đâu rồi?” Ta muốn cất bước, nhưng hai chân mềm nhũn, ngã xuống vào l*иg ngực của hắn.

“Hoàng Thượng ở Ngự thư phòng tiếp kiến sứ thần Chiêu quốc. Để ta đưa ngươi trở về đi, tìm ngự y đến xem.”

“Không cần. Đưa ta, mau đưa ta đi ngự thư phòng. Mau!” Ta giãy dụa đi trước, trong lòng càng ngày càng khủng hoảng.

Rất nhanh, chúng ta tới Càn Khôn cung, hoàng tử và các đại thần đều ở ngoài cung bồi hồi, bởi vì Hoàng đế hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Ta móc ra lệnh bài Hoàng đế ban cho, thị vệ đều nhận được ta, cho ta đi vào. Bước nhanh chạy về phía ngự thư phòng, ở hoa viên nhìn thấy Nhiễm Du Nguyệt. Hắn cười đến rất vui vẻ, ngũ quan tuấn mỹ phi thường chói mắt, lại làm cho ta toàn thân kết băng.

“Vì cái gì?” Khi hắn đi qua bên cạnh ta đã nhỏ giọng hỏi hắn.

Hắn có vẻ hơi nhíu mày, trong mắt ánh lên tất cả đều là cười lạnh: “Có thể là hắn không tín nhiệm ngươi.”

Hắn đi rồi. Ta trong đầu trống rỗng, vô ý thức đi đến cửa Ngự thư phòng. Bên trong truyền đến tiếng đồ sứ bị ném tung tóe trên mặt đất, tiếp theo là tiếng Hoàng đế đang rống giận.

“Cút! Cút! Vĩnh viễn không cho phép đứng trước mặt ta nữa!”

“Lão nô phụng dưỡng Hoàng Thượng nhiều năm, hiện giờ đi trước một bước, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể.” Một âm thanh cuối cùng. Ta nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, thấy Trần công công té trên mặt đất, đầu đầy máu chảy. Ta lao tới, run rẩy vươn tay chạm vào, đã chết.

“Hoàng Thượng, Trần công công hắn………. đã chết.”

“Hừ, bị chết mới tốt, hắn đích xác là yêu chủng. Bọn họ đều đáng chết hết, Hoàng hậu, Hàn Chính Đức, còn có những người khác, hết thảy phải chết.” Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dáng hắn nổi giận điên cuồng như thế, tựa như một mãnh thú khát máu, không chịu trói buộc gì, chỉ muốn hủy diệt hết thảy.

“Bẩm báo! Tuyên Thừa tướng yết kiến.”

“Hoàng Thượng không truyền! … Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không hả?”

“Cút hết cho ta!” Màu đỏ máu của ánh mắt làm cho ta không rét mà run. Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới hoa viên, dựa vào cây lớn không ngừng thở dốc mà phát run. Hoàng hậu, Hàn đại nhân, Huyền dịch, Công chúa, còn có người là quan trọng nhất, Diệp Hân… Ta nhắm nghiền hai mắt. Không được, không thể nhìn

bọn họ chết được.

Ta chạy ra khỏi Càn Khôn cung, Huyền Dịch cùng Lục hoàng tử đứng ở xa xa lo âu trông ngóng lại. Ta lập tức chạy tới, lôi kéo Huyền Dịch chạy một đường

như điên, suýt đâm vào mọi người.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi mau. Hoàng Thượng muốn gϊếŧ lão gia cùng Hoàng hậu, còn có một số người khác. Các ngươi chạy mau.”

“Không có khả năng. Điều đó không có khả năng!” Nhìn hắn thần tình khϊếp sợ cùng kinh ngạc, ta gấp đến độ muốn khóc.”Huyền dịch, chạy mau. Mang theo Hân cùng công chúa chạy nhanh khỏi Kinh thành. Ta không có lừa ngươi. Thật sự. Trần công công tự vẫn. Hoàng Thượng hắn, điên rồi…”

“Ta không tin… Ta không tin…” Hắn thất thần, trong nháy mắt, Bao nhiêu kiêu ngạo cùng uy dũng trước đây nháy mắt đã biến mất.

“Đi nhanh đi…” Ta đẩy hắn về phía trước chạy đi.”Thừa dịp quan binh còn chưa tới, cửa thành còn chưa đóng, chạy nhanh đi.”

“Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?”

Huyền Dich tuyệt vọng đi rồi. Ta biết người nam nhi một lòng vì nước ra trận oai dũng kia sẽ không còn trở lại nữa đâu.

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, trong lòng nổi một trận chua xót, chưa từng nghĩ tới có lúc lại biến thành như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Cận, vì cái gì ngươi phải giấu

ta?

Không có thời gian bi ai, ta hoảng hốt chạy tới Hướng Hoa cung. Công chúa ở cùng với một số người trong phòng. Bọn họ nhìn ta xông vào, đều thay đổi sắc mặt.

“Trân, Hoàng Thượng muốn gϊếŧ Hoàng hậu cùng Hàn đại nhân.”

“Cái gì?” “Thật thế sao?” “Công chúa, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Các vị hán tử tất cả đều luống cuống ồn ào đứng lên.

“Hoảng cái gì? Không cần tự loạn lên như thế. Nhanh triệu tập nhân mã.” Nàng thâm hô một hơi, nói ra bốn chữ: “Bức vua thoái vị.”

Tất cả mọi người nhanh chóng ly khai. Trân ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi nâng trà lên, ngửa đầu uống sạch, lại hung hăng ném lên mặt đất. Nàng từ từ nhắm hai mắt, thần tình thống khổ, đợi cho khi mở mắt ra, đã khôi phục bình tĩnh.

“Phong, lưu lại ở chỗ này đừng có chạy lung tung.”

Ta ngồi ở trong Hướng Hoa cung, không biết nên làm cái gì, xa xa có tiếng động lớn xôn xao càng lúc càng lớn, tiếng thét chói tai, tiếng rống giận dữ, tiếng binh khí, tiếng đánh nhau… Tiếng gϊếŧ rung trời.

Ngoài đình viện có thanh âm người chạy tới, cửa mở, bảy tám

cấm vệ quân vọt vào

phòng.

“Phụng chi mệnh Thừa tướng, Tiêu Dao Hầu mưu phản, gϊếŧ!”

Ta vô lực nhúc nhích, chỉ có thể ngồi yên ở ghế trên nhìn bọn họ đi từng bước một tới gần mình. Cuối cùng, ta hai mắt nhắm nghiền.

“Gϊếŧ!”

Đao kiếm không có rơi xuống trên người của ta. Truyền vào trong lỗ tai chính là tiếng kêu thảm thiết của những người khác. Ta mở ra mắt. Nguyên lai là Trần Kính tới cứu ta.

“Mạt tướng đến chậm, làm cho Hầu gia bị sợ hãi.”

“Ta không sao. Cám ơn ngươi… Hiện tại trong cung thế nào?” Chết hay bị tống giam lưu đày đều là do một cái mệnh mà ra, biết đâu có may mắn.

“Cấm vệ quân, rồi kỵ quân, tất cả đều chia làm hai phái đánh nhau. Trong cung, ngoài cung đều loạn thành một đống.” Hắn hít một hơi.”Ta đưa ngươi tới chỗ an toàn. Thừa tướng muốn gϊếŧ ngươi. Vừa rồi những người này chính là hắn phái tới đó.”

“Hoàng Thượng đâu?”

“Hoàng Thượng ở Càn Khôn cung, Hầu gia, ngươi chẳng nhẽ…” Hắn chần chờ nhìn ta.

“Lệnh mang theo người của ngươi. Chúng ta đi Càn Khôn cung. Mặc kệ bên nào thắng, nơi đó đều là chỗ an toàn nhất.” Nhìn hắn thần sắc lo âu, ta tao nhã cười.”Yên tâm. Ta còn không muốn chết. Ta tuyệt đối không để lại bị người ta đặt đao lên cổ tùy tiện chém. Lão thất phu Họ Chu muốn ta chết, để xem hắn có lo trọn nổi cái bổn sự đó không?.”

Một đường trốn trốn tránh tránh, tránh được binh lính hỗn chiến, Trần Kính mang theo ta xuyên qua nội cung một đường yên lặng chạy về tới Càn Khôn cung. Thủ vệ cung điện đều rất khẩn trương, như rắn mất đầu. Ta phân phó Trần Kính tiếp quản hết thảy, lại sai người đi gọi Phiên đến. Tiếp theo, liền lập tức đi tới Ngự thư phòng. Bên trong một mảnh

hỗn độn, trên mặt đất tất cả đều là đồ đạc bị đập tung. Hoàng Thượng giận dữ

đi tới đi lui. Thi thể Trần công công đã bị nâng đi rồi, chỉ chừa

một bãi máu đen, không người quét tước.

“Hoàng Thượng.”

“Ngươi không phải đi rồi sao? Cút! Trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi. Tất cả đều cút hết đi!” Hắn đá ngã một cái ghế, phịch một tiếng, ở trong cung điện trống rỗng vang lên tiếng vọng.

“Thần đã nói vĩnh viễn ở cùng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng không nhớ rõ sao? Thế nhưng ta lại nhớ rõ. Cho nên ta trở về bên ngài.” Ta đi sang, đem tạp vật trên long ỷ phủi thật sạch sẽ, sau đó lôi kéo hắn ngồi xuống.”Hoàng Thượng, ngài hảo hảo nghỉ ngơi trước. Sau một hồi rối loạn sẽ bình ổn thôi.”

Ta nhẹ nhàng xoa cho hắn huyệt thái dương cho hắn bình phục tức giận.”Hoàng Thượng! Sẽ rất nhanh thôi. Chỉ cần

chờ thêm một lát.”

Lần biến sự này là hai ngày hai đêm, tận tới khi kỵ binh đi chinh phạt phía nam trở về kinh thành.

“Hầu gia.”

“Trần đại nhân, tình huống bên ngoài thế nào? Gia quyến của Hàn đại nhân bình an không?”

“Tô tướng quân dẫn dắt đại quân chạy về

kinh thành, hiệp trợ Tam hoàng tử bình ổn chính biến. Tàn dư phe phái của Lục hoàng tử hiện tại đều bị vây ở

Dục Tú cung, bên trong có gia quyến nhà Hàn đại nhân. Nghe nói là Cửu công chúa cùng Thập Tứ

công chúa bày ra

chính biến trận này. Hầu gia, Hoàng Thượng hiện tại như thế nào?”

“Chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hiện tại ngủ rồi.” Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng đế đang nằm ở long sàng mê man bất tỉnh, ta hít một hơi. Không khí bạo loạn hai ngày hai đêm ở đây đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại có

hối hận cùng tuyệt vọng.”Đi thôi. Chúng ta đi Dục Tú cung. Phiên, ngươi hãy ở tại chỗ này.”

“Phong. Đừng đi. Ngươi nên biết…” Phiên lôi kéo ta không cho ta xuất môn.

“Phiên, ta muốn đi xem Hân cùng Công chúa có sao không. Ngươi cũng không muốn Hân gặp chuyện không may mà.”

“Ta biết sẽ có sự phát sinh, lại không ngờ rằng là như thế này… Chúng ta về sau nên làm cái gì bây giờ?” Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ hoảng sợ luống cuốn giống như thế.

“Yên tâm. Chỉ cần còn có người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chúng ta sẽ không phải chết.”

Mặc vào triều phục chính thức, cưỡi ngựa đem tướng, chúng ta một đường thuận lợi đi tới Dục Tú cung. Trong ngoài đều là binh lính cầm trong tay cung tiễn trường kích. Vốn có người muốn ngăn ta, đều bị Trần Kính chặn lại.

“Ngươi đã đến rồi.” Cận đi ra từ trong đám người kia. Vẫn là khuôn mặt giống nhau,khôi giáp giống nhau, thân hình giống nhau chỉ

là… Ta đã không muốn nhận hắn nữa.

“Tô tướng quân. Đã lâu không gặp.” Đã không còn

tâm tình trêu đùa nhau như ở Nam Cương, ta chỉ nghĩ muốn mau chóng chấm dứt hết thảy để rời đi khỏi nơi này.”Bản hầu phụng mệnh Hoàng Thượng đến. Thỉnh tướng quân nhường đường.”

“Nơi này thực loạn. Người ở bên trong kháng cự không đầu hàng. Hầu gia tốt nhất đi về trước.”

“Chuyện nơi đây Bản hầu đều có chủ trương cả rồi. Tướng quân không suy nghĩ xem muốn giải quyết tốt hậu quả như thế nào. Sao đã điều động

binh mã tới nhanh như vậy? Luận lộ trình, còn chưa kịp đi qua Ma Vân Quan cơ?”

“Hầu gia.” Hắn đưa tay giữ chặt ống tay áo của ta, không nói gì. Ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể hất tay hắn, cũng không quay đầu lại mà đi tới hướng Dục Tú cung.

“Giang Hiểu Phong cầu kiến hai vị công chúa.” Ta đứng ở các xa mười trượng, cao giọng cầu kiến. Cửa mở. Ta một mình vào cung điện.

“Hân, các ngươi vì cái gì mà không đi?” Nhìn cả phòng toàn phụ nữ và trẻ em lộn xộn hoảng sợ, lòng ta lạnh run.”Công chúa thế nào?”

“Sao ngươi lại tới đây? Nghe bọn hắn nói người ở phía ngoài là Cận, thật vậy sao?” Hâm vẻ mặt cười thảm, lung lay sắp đổ. Gặp ta không hé răng, sắc mặt của hắn càng tái nhợt hơn.”Ngươi không đi cùng hắn, chạy đến nơi đây tới làm cái gì?”

“Huyền Dịch đâu? Hắn tại sao không mang bọn ngươi rời đi?”

“Chúng ta phải để cho hắn một mình chạy thoát. Ta không thể cưỡi ngựa, công chúa mang thai cũng không thể cưỡi ngựa… Phụ thân cùng mẫu thân uống thuốc độc tự vẫn, người hầu trong nhà hoặc chết hoặc bị thương, hoặc là tự sát, Lưu bá cũng đi rồi…”

Ta nắm chặt nắm tay, tận lực cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh như thường: “Nguyệt công chúa đâu?”

“Ở bên trong. Khó sinh.” Hâm vẻ mặt đau thương. Trước kia một chút việc nhỏ hắn đã chịu không nổi mà rơi lệ, nhưng mà hiện tại không có nửa điểm nước mắt.

“Hân…” Cuối cùng cũng nói không ra lời. Ta thâm hít một hơi, hướng nội điện đi vào.

Trong đình viện có một nữ tử, là Trân công chúa, nàng tựa như lần đầu tiên ta thấy, vẫn hết sức chuyên chú chăm một chậu hoa nhỏ.

“Công chúa.”

“Ngươi đã đến rồi. Ngồi đi. Ta đang ở chăm bồn hoa này. Rất nhanh sẽ ra hoa đó.” Nàng không có ngẩng đầu, cũng không có ngừng động tác tay, bấm kéo rắc một tiếng, một cành cây rớt xuống dưới.”Mỗi khi ta tâm tình không tốt, không khống chế

được tính tình, ta sẽ chăm bồn hoa, đây là một loại công việc làm cho ta bình ổn cảm xúc. Từng lá từng lá rơi xuống, tưởng tượng như chúng chính là địch nhân của ta, ta phải thận trọng…Phải đánh bại………Có điều lý luận suông cuối cùng cũng không thành. Chúng ta đã bị đánh bại.”



“Ngươi nghe. Là thanh âm của tỷ tỷ đó. Lại một cái sinh mệnh sắp tới thế giới này. Chờ nó là cái gì đây? Thống khổ, thương tâm, phản bội, ngu muội, bạo lực, huyết tinh… Đến đây chính là phải chịu tội.”

“Chính là dù sao cũng có thời điểm hạnh phúc, có lẽ nó sẽ có may mắn nào đó hơn chúng ta chăng?”

“Có lẽ vậy. Ngươi nói rất đúng, thời điểm luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, chúng ta thường thường vì kia một chút hạnh phúc kia mà không từ thủ đoạn. Rốt cuộc là được nhiều hơn hay là mất nhiều hơn, ai có thể nói được đây?”

Chúng ta ngồi lẳng lặng, Trân tiếp tục đùa nghịch cây kéo, ta nghe Nguyệt thống khổ rêи ɾỉ, không biết ra làm sao.

“Bên trong chỉ có một bà đỡ chiếu cố nàng. Nơi này đã không còn ai. Lục hoàng huynh bị gϊếŧ ở chỗ hỗn chiến, Hoàng hậu vừa mới thắt cổ tự sát, còn có bao nhiêu người chịu liên lụy, chết có mà bị thương cũng có, rất nhanh sẽ đến phiên chúng ta thôi.”

“Công chúa, Hoàng Thượng cũng không nói phải đem bọn ngươi xử tử, hắn vẫn còn do dự.”

“Ha hả, lịch sử ngôi vị hoàng đế chi tranh, chưa bao giờ nghe nói có người

bị đánh bại còn có thể an hưởng quãng đời còn lại, còn sống thì còn chịu nhục, không bằng chết sạch sẽ. Ta năm nay mười tám tuổi, sống thế đã là lâu lắm rồi, cần phải đi thôi.”

“Đừng thương tâm, người đều có lúc chết. Hoặc sớm hoặc lúc tuổi già lão bệnh, ta trước đây để cho Chu Hồng Bích Lục làm ảnh vệ đi theo người, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ phải trung thành. Ta sợ bọn họ phản bội, cho nên dùng dược vật khống chế, ngươi nhớ phải giúp bọn họ giải độc. Ta làm nhiều chuyện xấu xa gϊếŧ người nhiều như vậy, trước khi chết vẫn cố làm một chút chuyện tốt. Hy vọng có thể tích một điểm đức, đi tới địa ngục Diêm vương có thể làm cho ta thấy Hổ Tử ca ca một lần. Hắn bỏ ta đi lâu lắm rồi, ta đã quên mất hắn trông giống như thế nào. Ta không muốn luân hồi, quá mệt mỏi. Ước chi cứ đứng trông ở cầu Nạ Hà, chờ hắn mỗi lần luân hồi chuyển thế đi qua, có thể lại gần liếc hắn một cái.”

“Trân…”

“Nhanh đi gặp mặt tỷ tỷ lần cuối đi.” Nàng cười đẩy ta rời đi.”Thế sự vô thường. Ngươi phải nhớ kỹ, không cần giống như chúng ta bỏ lỡ mới hối hận.”

Ta từng bước một thối lui về phía sau. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng khờ dại dưới nắng, nhìn miệng nàng ửng đỏ sậm như máu tươi, nhìn đột nhiên Chu Hồng Bích Lục ôm nàng khóc… Bất lực, ta bất lực.

Tâm đau đớn khôn nguôi, có tiếng

trẻ con vang lên

từng trận khóc nỉ non, từng tiếng lại từng tiếng một, ngân nga lên, tràn ngập sức sống, giống như phá đi không khí chết chóc trong cung điện này.

“Một cái sinh mệnh chết đi, lại sẽ có một sinh mệnh sinh ra, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng. Hân, chúng ta đều như thế, bị thay thế bị quên đi, không lưu lại gì với thế gian đâu phải không?”

“Ta không biết. Có lẽ như thế, nhưng nhân sinh trên đời, có người ta vĩnh viễn sẽ không quên đi, có người trong lòng ta vĩnh viễn không thể thay thế.”

“Ngươi trở nên kiên cường hơn rất nhiều rồi.”

“Người phải biết thay đổi. Giống như chính ta và ngươi… Đi xem Nguyệt đi.”

Cảnh Nguyệt nằm ở giữa vũng máu lớn, ôn nhu nhìn chăm chú vào trẻ mới sinh đang được bà đỡ ôm. Nghe thấy chúng ta đẩy cửa vào, nàng ngẩng đầu cười cười, dùng ánh mắt ý bảo chúng ta lại gần thêm.

“Đứa nhỏ khóc to quá. Con trai hay con gái?”

“Con gái.” Bà đỡ nghẹn ngào. Thấy Nguyệt sầu lo nhìn, vội vàng thu hồi

nước mắt.”Ta không sao. Công chúa, nàng yên tâm. Ta sẽ hảo hảo chiếu cố của con của nàng.”

Nguyệt nở nụ cười. Nàng dùng sức nâng cánh tay, lôi kéo tay Hân đặt ở đứa nhỏ trên người hắn.

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ đem nàng nuôi nấng lớn lên. Làm cho nó vui vẻ hạnh phúc. Về sau cô bé sẽ là hài tử của ta. Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm hại nó.” Hân cầm tay nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Nguyệt an tâm nở nụ cười, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người của ta, môi giật giật. Ta cúi xuống, ghé lỗ tai sát vào nàng.

“Đệ đệ… Rừng…”

“Thập hoàng tử hiện tại rất an toàn, ngươi đừng lo lắng.”

“Giúp ta… Hắn… Cứu… Ta, ta…” Hơn thở trên mặt ở ta đích càng ngày càng mỏng manh, nàng đã giống như đèn cạn dầu.

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố hắn, còn có đứa nhỏ này… Ta sẽ nghĩ biện pháp đưa bọn họ rời đi. Nguyệt, ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi, lần này tuyệt đối không thất hẹn.”

Thâm tâm ta đã chết lặng, ta không nghĩ mình sẽ khóc, nhưng thứ lướt qua khuôn mặt ta là cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Ba ngày ngắn ngủn, phong vân đột nhiên nổi lên, ta sống một ngày bằng một năm, lại mờ mịt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?