Crush Của Tôi Bá Đạo

Chương 27: Không ăn được thì đạp đổ

Vậy là cô trở thành bạn gái của Dương Tử Lâm rồi, đơn giản thế thôi sao? Sao cô cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ thế nhỉ?

Cả buổi học người cô cứ lâng lâng như đang trên mây, muốn tìm cái gì đó để chứng thực sự thật là cô đã tỏ tình và Dương Tử Lâm cũng thích cô, thế nhưng tìm hoài cũng không tìm được thứ gì.

Dương Tử Lâm đang ngồi ở lớp bên cạnh cũng không khác cô là bao, có điều trong túi cậu vẫn còn thư tình của Diệp Chi đưa nên hoàn toàn có thể khẳng định, đây là sự thực.

Cứ nghĩ mình đơn phương lâu nay bỗng lại nhận được lời tỏ tình từ cô, còn gì vui hơn thế. Từ giờ trở đi, Diệp Chi chính là bạn gái của Dương Tử Lâm cậu, không cần lo lắng cô không thích mình, không lo bị cô từ chối. Thật sự quá tốt!

Chỉ cần nghĩ đến có thể cùng cô ở một chỗ, Dương Tử Lâm không nhịn được dương lên khóe miệng nhẹ.

Nụ cười này làm không ít nữ sinh trong lớp luôn âm thầm để ý Dương Tử Lâm suýt ngất. Người nổi tiếng lạnh lùng, hôm nay lại có thể cười một mình, không phải là rất lạ sao?

Ai không biết chứ Kiều Dung thì vừa nhìn liền hiểu, có thể khiến Dương Tử Lâm cười chắc chắn là liên quan đến nhỏ Diệp Chi, nhìn Dương Tử Lâm một tay còn cẩn thận miết túi quần lộ ra một góc tờ giấy màu hồng.

Kiều Dung tức giận, có ý nghĩ, không ăn được thì đạp đổ.

Đến tận khi tan học, nhìn Dương Tử Lâm đang đi bên cạnh, cô vẫn cảm thấy có chút không thật. Mà không thật thì phải kiểm tra, có điều cách kiểm tra của cô hơi bị ấu trĩ, cô gọi:

“Dương Tử Lâm ơi?”

“Ơi!”

“Cậu đã là bạn trai tôi rồi đúng không?”

“Ừ.”

Một lát sau.

“Dương Tử Lâm nè.”

“Ừ”

“Chúng ta thật sự trở thành người yêu rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“...”

“Dương Tử Lâm ơi!”

Dương Tử Lâm: “!!!” Sau câu hỏi lần thứ n của Diệp Chi thì Dương Tử Lâm đã chịu không nổi:

“Cậu còn muốn hỏi đến khi nào?”

Diệp Chi chán nản:

“Tại tôi thấy chúng ta chẳng khác gì lúc trước.” Thật ra thì Dương Tử Lâm cũng vậy, trả lời câu hỏi của Diệp Chi mà giống như tự trả lời chính mình hơn.

“Chúng ta hẹn hò đi!” Dương Tử Lâm đề nghị.

“Hẹn hò á?”

“Ừ, yêu đương dĩ nhiên phải hẹn hò rồi. Cậu muốn đi đâu?”

Diệp Chi nghĩ hồi lâu vẫn không biết là nên đi đâu mới lãng mạn, đành hỏi lại:

“Khi hẹn hò người ta thường làm gì nhỉ?”

“Thì đi ăn, rồi xem phim.” Dương Tử Lâm nhớ đến những cảnh thường có trong phim mà trả lời, chứ cậu cũng đâu có biết.

Diệp Chi bĩu môi:

“Cậu làm như bọn mình chưa cùng đi xem phim bao giờ ấy. Nói như cậu thì chúng ta chẳng hẹn hò từ lâu rồi còn gì.”

“Cũng phải.” Cậu nhớ lần ấy, Diệp Chi mè nheo đòi xem phim XXX bằng được, kết quả xem xong khóc liền hai ngày. Từ đó đến giờ cũng chưa thêm lần nào. Không ngờ đến giờ cô vẫn còn nhớ. Nhớ đến chuyện trước kia, Dương Tử Lâm cười nhẹ.

Diệp Chi đột ngột la lên:

“Lâu rồi chưa quay lại trường cấp hai.”

“Được.” Chỉ cần cậu thích!

Đúng lúc đến nhà, Diệp Chi chào tạm biệt Dương Tử Lâm rồi vào nhà, vừa đi vừa ngâm nga hát:

“Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái phải làm sao? Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình...” ( Say you do - Tiên Tiên)

Bảo An thấy Diệp Chi vui vẻ ca hát thì lấy làm lạ:

“Hôm nay chị yêu đời nhỉ? Có chuyện vui hả?” Nhìn biểu hiện của cô, Bảo An cũng đoán được 7, 8 phần rồi nhưng vẫn hỏi.

“À, chị với Dương Tử Lâm...” cô nói được một nửa thì đỏ mặt cúi đầu, tay làm động tác hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau.

Bảo An nhìn mà không nhịn nổi, bật cười ha hả, cười xong mới hỏi lại:

“Chị tỏ tình?”

Cô chối ngay:

“Không phải!” Không nhắc thì thôi, nhắc tới liền thấy tức, cô mà biết cậu sẽ tỏ tình thì còn lâu mới viết cái thư tình gì gì ấy. Ngồi một chỗ chờ là được rồi, haizz, đúng là “biết trước đã giàu” mà.

Bảo An biết thừa cô nói dối nhưng tốt bụng không vạch trần cô, cười:

“Phải hay không thì cũng nấu cơm cho em ăn, đói sắp xỉu rồi đây.”

Cô vừa đi vào bếp vừa cằn nhằn:

“Em nấu còn ngon hơn chị, sao không tự nấu?”

“Em là đang tạo điều kiện cho chị rèn luyện mà.” Bảo An nhìn Diệp Chi vui vẻ nấu ăn trong bếp, lắc lắc cái đầu. Đúng là “ruột để ngoài da”, tuy là cậu không thích tên Dương Tử Lâm cho lắm nhưng chị vui là được. Sau này hắn ta dám bắt nạt chị cậu, đến lúc đấy cậu ra tay cũng chưa muộn.