Cảnh quốc, Tấn quốc, Đồng Bình, Thục quốc là bốn quốc gia lớn, đứng trong thế chân vạc. Cảnh quốc khi xưa nhờ thái tổ Cảnh Thiên vang danh bốn biển chỉ sau một trận đánh, giữ được vị thế bằng năng lực cầm quân của tổ tiên Thẩm gia. Vị Thái tổ hoàng đế uy vũ lẫy lừng đó sau khi lên ngôi lại mất sớm, may là người em trai lên thay cũng là người tài giỏi, thống lĩnh Cảnh quốc suốt gần ba mươi năm thịnh trị, phát triển rực rỡ. Tuy nhiên trong thời gian gần đây sự phát triển đó bị khựng lại, Cảnh quốc thường xuyên bị quốc gia láng giềng là Đồng Bình quấy phá. Mười lăm năm trước, thành Hạ Chu đã bị Đồng Bình chiếm lấy, qua không ít lần thương lượng vẫn không thể trở về.
Vượt Sa giang, băng qua rừng núi trùng điệp là đến Hạ Chu thành.
Một tuần trăng trước, Lương vương đã cho một ít tử sĩ giả làm lái buôn, trà trộn vào thành Hạ Chu. Tình hình Cảnh quốc bất ổn, Đồng Bình không tài nào đoán được, mục tiêu hắn nhắm tới lại là Hạ Chu thành chứ không phải tấn công vào đại đô Cảnh quốc.
Đêm, Hạ Chu nổi lửa. Lửa lan rộng khắp thành.
Dân chúng Hạ Chu hoảng sợ. Tướng giữ thành Đỗ Triết là người Đồng Bình càng hoảng hốt hơn khi trong thành không ngừng vang lên tiếng kêu khóc của dân chúng.Một số người rõ ràng lại bị kích động vội vã chạy về phía cổng thành.
-Dân chúng Hạ Chu bình tĩnh. Chỉ là có chút hỏa hoạn…Không sao!Không sao….
-Rầm….
Tiếng động càng lúc càng lớn, vang rền như tiếng sấm. Trước cửa thành Hạ Chu bỗng xuất hiện một đạo quân đông đảo. Tiếng ngựa hí vang dội, tiếng hò reo của quân vang vọng ngoài thành:
-Trả Hạ Chu lại cho Cảnh quốc. Dân chúng Hạ Chu là người Cảnh quốc.
-Đánh bại bọn xâm lựơc Đồng Bình.
-Đồng Bình cút đi!
-Cút đi!
Dân chúng Hạ Chu đã từng hy vọng triều đình sẽ đến cứu họ. Nhưng rồi tướng thủ thành rời thành, người Đồng Bình vào tiếp quản. Họ mang theo người của họ. Những kẻ đó khinh rẻ người dân Đồng Bình. Họ thường xuyên bị ức hϊếp, không được tự do.
Một số người dân đã dừng lại. Hạ Chu à nơi họ sống, bây giờ còn chạy đi đâu.
-Đánh đuổi bọn Đồng Bình….
-Đánh đuổi bọn Đồng Bình….
Trong thành đỏ lửa, ngoài thành những mũi tên lửa như hoa cũng trút xuống Đồng Bình.
Quân thủ thành khoảng một vạn nhưng lại không biết địch có bao nhiêu nên càng hoảng loạn. Đã hoảng loạn thì khó tập trung thành đội. Một số tử sĩ cải trang dân thường đã tới mấy chiếc cổng phụ bên cửa thành. Cửa được mở ra.
-Tiến công….
-Tướng quân, địch đến từ phía Bắc.
-Tướng quân, địch ở hướng Nam.
Đỗ Triết thực sự bị tình huống này làm cho hoảng loạn. Nơi này thuộc về Cảnh quốc, chỉ có quân Cảnh quốc tấn công thì mới danh chính ngôn thuận chiếm lại thành. Hạ Chu chẳng phải là nơi quá trù phú nên hoàng đế Đồng Bình cũng không mấy để tâm, ngoài một vạn quân thủ thành thì tướng trấn thành cũng không tài giỏi mấy. Trước cuộc tấn công bất ngờ, Đỗ Triết lúng túng thấy rõ, tiến thoái đều nan giải, hơi ngẩn người trên đài quan sát của Hạ Chu.
-Tướng quân!
Một tiếng kêu thảm thiết. Tên hầu cận thảng thốt thét lên khi đằng xa một mũi tên vun vυ't lao đến, cắm thẳng vào tim vị tướng thủ thành.
Dưới kia một thân hình cao gầy vẫn còn cầm cung tên đứng yên ngạo nghễ. Một mũi tên lao vυ't trong đêm tối nhưng vẫn đảm bảo độ chính xác, lấy được mạng tướng thủ thành. Hạ Chu không còn Đỗ Triết, như lính mất đầu, chạy loạn. Lương vương khẽ mỉm cười:
-Một trận thành danh tướng. Ngươi đi đi…
Chiếc áo bào bay phần phật trong đêm vắng, Thiết Hàn lao vào màn đêm, hướng vào trong Hạ Chu thành.
Lập nên công trạng, trong một canh giờ phải hạ xong thành Hạ Chu và chờ đợi…Trận đánh này là trận đánh đầu tiên Thiết Hàn cầm quân xông trận. Chiến thần lừng danh thiên hạ- giờ lại là người của Lương vương phủ, từ nay ai còn dám chọc đến Đông đô?
…Tin chiến thắng truyền đến Cảnh quốc rất nhanh. Lương vương lấy danh nghĩa là quân Cảnh quốc, ‘gương đông kích tây’ lừa được Đồng Bình chiếm lại Hạ Chu. Không chỉ vậy, Thiết Hàn còn dùng phục binh, có 500 quân chặn đường tiếp viện từ Đồng Bình. Hắn trấn thủ tại Hạ Chu, liên tục trong vòng một tháng đã đánh tan không ít lần công kích, thủ vững thành trì.
Khi triều đình còn chưa kịp phản ứng, Lương vương đã tung tin đồn khắp trong dân chúng. Hắn được lệnh của hoàng thượng, giả vờ làm loạn, dùng kế kim thiền thoát xác, đóng quân ở Sa giang song thực tế lại âm thầm dẫn quân sang lấy lại thành Hạ Chu từ Đồng Bình. Giờ kế đã thành, Lương vương trở về phục mệnh, để Thiết Hàn ở lại trấn thủ Hạ Chu.
Triều đình dám bất lợi với hắn sẽ mang tiếng phụ rẫy công thần. Lương vương giũ sạch tiếng phản loạn trong chớp mắt, lại trở thành công thần trong mắt dân chúng Cảnh quốc. Cảnh đế dù thế nào cũng không thể tấn công Đông đô.
-Hoàng thượng, vương gia chúng thần đã giúp người lấy lại Hạ Chu. Có qua có lại, mong người….
Cảnh Đế không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy mình và cả triều đình Cảnh quốc đều bị một tên oắt con đùa giỡn. Nhưng bây giờ trở mặt, các quốc gia khác đang e dè Lương vương sẽ không ngại gì động binh đao.Trận chiến này lấy về Hạ Chu cho Cảnh quốc nhưng thực tế người hưởng lợi nhất lại là nhà họ Thẩm Lương vương.
-Truyền Lương vương…
Dưới ánh sáng màu vàng nhạt trong đại điện, hoàng đế chợt rùng mình khi nhìn thấy Lương vương đang nghiêm túc trong vai trò một thần tử, đưa tay nhận sắc phong:
-Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Lương vương Thẩm Hành Vân đánh đuổi Đồng Bình, lấy lại thành Hạ Chủ, lập được đại công. Này bạn cho chức Hiền lương vương, thưởng cho Đông đô và Đông bắc làm đất phong, không chịu thuế triều đình trong năm mươi năm. Hiền lương vương được toàn quyền ở đất phong, không cần theo luật lệ Đại Cảnh. Miễn cho
Hiền lương vương mười năm không phải vào kinh, được lập quân đội. Khâm thử!
-Tạ ơn hoàng thượng.
Lương vương nhận sắc phong, bộ áo triều phục màu vàng sáng càng thêm nổi bật. Không cần phải đóng vai quần là áo lượt nữa, khuôn mặt hắn lạnh lùng như pho tượng tạc. Tách được Đông đô ra khỏi Cảnh quốc mà không cần mang tiếng phản loạn, Lương vương thật khiến người kinh ngạc, như một hòn ngọc quý bao lâu vùi mình trong đống bùn nhơ bẩn, một ngày được tẩy rửa sạch sẽ trở nên sáng ngời dưới ánh bình minh.