Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 20: Bệnh tình nguy kịch

Ánh nắng chói chang của một ngày dài đã tắt, thay vào đó là sự ảo diệu của ánh hoàng hôn. Nó rất đẹp, nhưng lại toát ra sự cô đơn cùng nỗi buồn hiu quạnh.

Trên con đường quốc lộ, một chiếc xe ô tô đang lao nhanh vượt qua cả đèn đỏ, tượng trưng cho sự khẩn trương của chủ nhân.

Thiên Kỳ nhanh chóng đưa Thiên Thiên vào bệnh vịên, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đầy mồ hôi cùng vết thương trên chân cô, trái tim anh cũng theo đó co rút từng cơn đau nhói. Anh thực sự không dám nghĩ, nếu như chỉ cần anh tới muộn một chút nữa thôi, liệu cô sẽ có hay không xảy ra chuyện?

Phòng cấp cứu cứ vậy sáng đèn, người ngồi ngoài cũng ngày càng khẩn trương. Không bíêt tình hình cô giờ này ra sao rồi?

"Thiên nhi, đừng xảy ra chuyện gì, xin em..."

"Ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Thiên Thiên? "

Một nữ y tá hấp tấp hô to khiến Thiên Kỳ mồ chảy đầy. Thiên, sao cô ấy chưa được ra ngoài. Liệu cô ấy bị làm sao?

"Tôi hỏi lại, ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Thiên Thiên? Cô ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch. Loại độc này rất lạ, chúng tôi cần con rắn đó để biết được thành phần độc tố"

Thiên Kỳ tai bỗng chốc ù đi. Tình trạng nguy kịch?

Vậy là sao? Anh không biết, mà cũng không muốn biết. Ngẫm lại mọi chuyện, quả thực rất lạ. Loài rắn đó, anh chưa từng gặp qua. Chỉ biết toàn thân nó là một màu máu đỏ tươi, riêng cái đầu lại xanh thẫm như màu nước biển. Nó to lớn gần như một con trăn nhìn rất đáng sợ.

Anh biết phải làm sao đây?

A! Cái xác! Đúng rồi. Khi cứu cô, anh đã dùng chiếc ghế đánh chết con rắn đó. Chắc chắn nó vẫn còn ở trong lớp. Chỉ cần tìm thấy nó, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nghĩ là làm, trong lòng anh bỗng dấy lên một tia hi vọng nhỏ nhoi. Có thể cứu được cô, dù lao vào biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

_______________

Bóng tối dần thay thế cho ánh hoàng hôn, phản chiếu lên gương mặt buồn bã của một người con trai hệt như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Đường phố đông đúc, dòng người tấp nập đi lướt qua nhau. Họ vô tâm, hờ hững à không hề hay biết sự cô đơn, lẻ loi tồn tại xung quanh mình.

Thiên Kỳ bước từng bước nặng nề về phía bệnh viện, ánh mắt không mang theo một chút tiêu cự. Anh tự trách bản thân mình, thật quá vô dụng! Nếu như sớm nhận ra đây là loài rắn lạ, anh đã mang nó cùng cô đến bệnh viện. Giờ thì sao? Con rắn đó không cánh mà bay, không một dấu tích để lại.

Cùng thời gian đó, tại một ngôi biệt thự, Bảo Khánh đi đi lại lại trong phòng. Một cỗ bất an nảy sinh trong lòng cậu, mami Thiên Thiên của cậu đã đi đâu? Sao gìơ này còn chưa về? Cô chưa bao giờ về muộn thế này.

"Cốc... Cốc... "

Bảo Khánh nhanh chóng mở cửa phòng. Cứ ngỡ là Thiên Thiên, cậu bèn nở nụ cười thật tươi chào đón. Nhưng khi nhận dịên được người đến, đôi mắt bỗng phủ một tầng băng lãnh. Lâm Ngọc Lan? Cô ta tới đây làm gì?

"Bảo Khánh a, từ trưa đến giờ em chưa có ăn gì phải không? Tới đây nào, chị đã nấu cho em chút đồ"

Thằng bé chán ghét mở miệng, bày ra một bộ dáng không kiên nhẫn. Làm ơn đi, đồ ăn cô ta nấu, còn không phải có độc hoặc sẽ bị ngộ độc thực phẩm mà chết sao? Bằng không, chỉ có thể là mấy cô hầu dưới kia làm thôi!

"Cô, cút khỏi đây, đừng có mặt dày mà đeo bám tôi như vậy. Nói cho cô biết, tôi tuyệt đối chỉ ăn đồ của mami nấu. Còn đối với những thứ đồ không có vệ sinh thực phẩm như này, đổ hết cho tôi. Ngay lập tức! "

Lâm Ngọc Lan âm thầm nghiến răng. Cô đã có lòng mà thằng ranh con này còn dở thói kiêu ngạo. Muốn nhịn? Được! Vậy thì nhịn cho tới chết luôn đi.

"Nếu cậu không ăn thì tôi cũng đành chịu. Tôi biết cậu thích ăn đồ Thiên Thiên nấu, nhưng cô ấy hôm nay sẽ không về, còn chưa rõ sống chết ra sao, cho nên... "

"Cô nói cái gì? Không về là sao? Chưa rõ sống chết ra sao? Lâm Ngọc Lan, mau nói rõ ràng cho tôi! "

Bảo Khánh rống giận, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Cô đã xảy ra, chuyện gì? Sao không ai nói cho cậu nghe một tiếng???

"Thế cậu không biết à? Cô ta đang trong phòng cấp cứu của Trung tâm thành phố, bệnh tình rất nguy kịch, chắc gì sẽ sống nổi đến ngày mai? "

Cậu trợn to mắt, không dám tin, trái tim như ngừng đập, bàn tay sợ hãi bấu chặt vào nhau.

Đẩy Lâm Ngọc Lan ngã ngồi trên sàn nhà, Bảo Khánh đôi chân bước đi vội vã. Bệnh tình nguy kịch? Nhưng tại sao lại như vậy? Còn ba, ba có biết không?

________________

"Thế nào rồi? "

Trong quán bar sập xình, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau làm không biết bao nhiêu trái tim nữ nhân bị đánh cắp. Đây là hai người đàn ông cực phẩm a. Một người là chủ tịch tập đoàn Dương Thị Dương Thế Minh, người còn lại là con cháu Hoàng Tộc có dòng dõi lâu đời, là vị giáo sư được người người ngưỡng mộ Trần Cảnh Đường. Không ai là không biết đến danh tiếng của hai vị soái ca trước mặt. Nhưng khi nhìn vào sát khí dày đặc tỏa ra xung quanh, ai cũng biết tự lượng sức mình không dám trèo cao. Còn không phải lại gần họ thì sẽ chết không có chỗ chôn sao? Mà họ chưa có múôn chết a~~~"

Trần Cảnh Đường khẽ nhấp một ngụm rượu, không nhanh không chậm mở miệng pha lẫn một tia, phức tạp:

"Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế họach. Xác của con rắn Atesama đã được mang đi không còn chút dấu vết. Có điều... Cô ta đã bị rắn cắn ,độc tố trong cơ thể sẽ phát triển rất nhanh. Nếu không có thuốc giải, e là sẽ không sống nổi đến ngày mai"

Dương Thế Minh nhíu chặt đôi mày kiếm, hơi thở lạnh lùng phảng phất mùi rượu thượng hạng. Chỉ cần một chiêu mà đã chết nhanh như vậy sao? Thế thì còn gì là thú vị?

Không được! Cô ta không thể chết. Dương Thế Minh anh chơi đùa còn chưa có thỏa mãn.

"Hãy cứu lấy cô ta"

Trần Cảnh Đường giật mình, nhìn anh đầy nghi hoặc. Là thực sự bạn anh nói hay do chính tai anh nghe lầm? Cứu lấy cô ta? Còn không phải là muốn cô ta chết đi để tạ lỗi với Nguyệt Ánh Phương sao?

Như nhìn thấu ánh mắt thắc mắc của bạn mình, Dương Thế Minh đưa, mắt về phía ly rượu trong tay. Màu rượu đỏ tươi như máu, cực kì chói mắt. Lắc lắc cho màu máu lan tràn, anh như có như không nở một nụ cười của một ác quỷ:

"Đường, cậu có biết hay không? Chết như vậy, thật sự là quá dễ dàng cho cô ta. Tôi muốn Triệu Thiên Thiên sống không bằng chết. Đau đớn, ăn năn, hối lỗi,... Đó mới thực sự thỏa mãn bản thân tôi. Cô ta nhất định phải sống. Sự nếm trải mọi hành hạ mới là cái chết đau đớn nhất!"