Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 78

Editor: coki

Diệp Quân ầm ĩ khiến Việt Kỳ bình tĩnh lại. Điều này làm bọn An Lộ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ có người hung ác như Diệp Quân mới đối phó được với đại ca khi đang mất khống chế. Tên sát thủ này thử trăm lần trăm được, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện không may nào.

"Việt Kỳ, chuyện biển sâu quá khẩn cấp, tôi hi vọng anh nhanh chóng liên lạc với quân khu trung tâm để tìm biện pháp đối phó." Đường Yên vội vàng nói vì cô nhìn thấy vẻ mặt của đám người An Lộ rất thoải mái, hiển nhiên sự việc này không khiến cho bọn họ lo lắng lắm, chắc hẳn bọn họ nghĩ tuy rằng biển sâu khó đối phó nhưng không phải là không đối phó được!

"Không phải chỉ là mấy con sâu thôi sao, có cái gì to tát đâu?" An Lộ cười nhạt, cho rằng Đường Yên có chút chuyện bé xé ra to. Vừa rồi tuy rằng biển sâu trên màn hình rất dữ tợn đáng sợ nhưng không phải không giải quyết được, vì chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến quân khu trung tâm thì không đáng.

"Mấy con sâu?" Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Đường Yên đảo qua An Lộ sau đó cố định trên người anh ta, giọng nói nặng nề: "Mọi người đều cho là như vậy phải không? Cho rằng chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ?"

Trong giọng nói của Đường Yên mang theo tức giận, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao chuyện biển sâu càng ngày càng không thể cứu vãn được. Nguyên nhân chủ yếu chính là ngay từ đầu khi phát hiện biển sâu thì mọi người hoàn toàn không có để ý đến nó. Chờ tới khi sự tình khó có thể cứu vãn được thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hối hận lúc trước nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

"Sao vậy?" Việt Kỳ lên tiếng hỏi. Anh nhận ra giọng điệu của Đường Yên có chút không đúng nên quay sang nhìn cô, khi thấy đôi mắt Đường Yên hơi đỏ lên thì giọng nói mang theo chần chừ, ánh mắt dừng ở biển sâu trên màn hình: “Biển sâu rất nguy hiểm sao?"

Những người khác không biết đang có chuyện gì xảy ra nên bọn họ đều im lặng không xen vào. Hai tay Từ Mục lướt trên bàn phím điều khiển một cái rađa đi theo sau biển sâu, hình ảnh trên máy tính trước mặt Từ Mục không ngừng thay đổi. Vẻ mặt Từ Mục dần dần trở nên nghiêm túc, khóe miệng mím lại và mười ngón tay hơi run tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng anh ta giờ phút này.

"Mấy con sao, mọi người có nghĩ tới nếu như là ngàn vạn, thậm chí triệu vạn biển sâu xuất hiện thì sẽ là cảnh tượng như thế nào không? Đây là tận thế, đừng nói với tôi rằng điều này không có khả năng... Chắc hẳn mọi người ở đây đều đã đọc qua lịch sử, trong lịch sử không ít triều đại đã từng ghi lại sự xuất hiện của nạn châu chấu, nơi châu chấu đi qua không còn một ngọn cỏ.." Đường Yên lạnh lùng nói. Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, những người này nghĩ biển sâu quá mức đơn giản nên sau này mới thất kinh, hoảng sợ.

"Cái gì?" An Du kinh ngạc hô lên, cô che miệng, liếc mắt nhìn hình ảnh trên màn hình. Nghĩ tới cảnh tượng đó cô lập tức cảm thấy lạnh cả người, Đường Yên nói không sai, chỉ mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn... Quả thật không đủ để gây sợ hãi nhưng nếu hơn mười vạn, mấy trăm vạn, mấy triệu vạn... Khi đó chính là diệt thế của nhân loại!

"Đường Yên nói không sai, mọi người nhìn nơi này..." Từ Mục đang cúi đầu đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong buồng xe. Anh xoay laptop trước mặt về phía mọi người, trên màn hình là vô số con sâu lớn nhỏ trải rộng ra xun quanh. Hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, càng vào sâu bên trong, những con sâu này càng lớn dần, lúc trước thì bằng nắm tay sau đó dần dần bằng con mèo cuối cùng là khoảng bằng con báo săn...

"Xoẹt..xoẹt!" Màn hình chớp tắt liên tục, hình ảnh xẹt qua trước mắt mọi người trước khi màn hình tắt hẳn là một sâu to bằng con sư tử. Thân hình to lớn của nó được bọc bởi một lớp vỏ cứng màu đen, chân trước giơ lên giống như vũ khí sắc bén, cái miệng xấu xí há to để lộ răng nhọn lạnh lẽo bên trong. Rađa bị chân trước của nó quét qua, trong khoảnh khắc bị phá hủy có bốc lên một luồng khói mỏn.

"Vừa rồi... Chắc là không nhìn lầm chứ! Con đó thật sự là con sâu sao?" Sâu gì mà còn lớn hơn cả sư tử, đùa kiểu gì vậy, ánh mắt của nó màu đỏ tươi, lóe lên sát khí tàn nhẫn, vừa thấy

đã biết lực sát thương của thứ này không nhỏ.

"Làm sao bây giờ?" An Lộ vuốt cằm, dáng vẻ lười nhác lúc trước hoàn toàn biến mất, lúc này cả người tản ra hơi thở chém gϊếŧ.

Đường Yên bảo Từ Mục tua lại đoạn video lúc này vài lần, chân mày nhíu chặt, mục đích của cô chẳng qua chỉ là vật tư quân nhu bên trong nhà xưởng mà thôi nhưng cuối cùng lại gặp phải biển sâu cực kì khó giải quyết. Cô hiểu được nếu không giải quyết biển sâu này thì ngày sau chắc chắn nó sẽ trở thành tai họa cho nhân loại, nguy hiểm nên bóp chết từ trong trứng nước. Từ đoạn hình ảnh vừa rồi không khó để nhận ra những con sâu ẩn núp trong nhà xưởng công nghiệp quân sự đã phát triển tới một kích thước nhất định, nếu cứ để biển sâu này tiếp tục phát triển thì họa hay phúc rất khó đoán trước được!

"Từ Mục, có thể tra được địa điểm cuối cùng biển sâu biến mất hay không?" Đường Yên hỏi.

Từ Mục gật đầu, nói: "Có thể, nhưng mà tôi phải căn cứ vào bản kết cấu kiến trúc nhà xưởng mà Tướng quân đã đưa, đại khái cần khoảng ba giờ mới có thể biết được." Diện tích của nhà xưởng công nghiệp quân sự bao la bát ngát nên muốn xem xét toàn bộ bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự này nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian, sau đó phải kết hợp với chương trình mà anh đã tạo ra rồi kết hợp cả hai thành một thì mới có thể dò tìm địa điểm cuối cùng nơi rađa bị phá hủy, cũng chính là hang ổ của biển sâu.

"Ba giờ, không thể nhanh hơn được hả?" Ba giờ quá dài, Đường Yên muốn nhanh chóng tìm ra được hang ổ của biển sâu.

"Không thể, bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự rất phức tạp, ba giờ đã là tốc độ nhanh nhất rồi." Từ Mục lắc đầu, lúc này anh không có cách nào rút ngắn thời gian được.

"Cô muốn tìm được hang ổ của biển sâu, giải quyết sâu mẹ?" Diệp Quân bình tĩnh nhìn Đường Yên, đây đúng là một ý kiến hay. Dựa theo hành động của biển sâu thì tuy rằng chúng nó bị lây bệnh độc tang thi nhưng sâu mẹ vẫn khống chế được toàn bộ đàn sâu như trước. Sâu mẹ là con sâu nắm cả đàn sâu trong tay, tương đương với vua ở cổ đại. Nó có thể tùy ý sai khiến toàn bộ đàn sâu, sâu mẹ còn gánh vác chức trách sinh sản, có thể nói cho dù bọn họ có tiêu diệt toàn bộ đàn sâu nhưng nếu không có tiêu diệt được sâu mẹ thì không bao lâu sau nó sẽ sinh ra một đàn sâu mới rất nhanh. Sâu mẹ là mấu chốt của đàn sâu, tiêu diệt sâu mẹ hiển nhiên là có thể dễ dàng tiêu diệt đàn sâu, vấn đề là bình thường sâu mẹ luôn trốn ở chỗ sâu nhất, bí ẩn nhất trong tổ sâu, rất khó tiếp cận!

"Đúng vậy!" Đường Yên gật đầu sau đó liếc nhìn Diệp Quân, cảm giác của người đàn ông này thật sâu sắc. Chẳng qua cô chỉ hỏi thăm Từ Mục một vấn đề mà người này đã nhanh chóng đoán ra được mục đích của cô.

"Không được." Việt Kỳ lạnh lùng cắt ngang: "Nhà xưởng công nghiệp quân sự là nguồn gốc lây nhiễm ám hệ, nếu tùy tiện xâm nhập vào nhà xưởng công nghiệp quân sự thì hậu quả rất khó lường. Sợ là chúng ta còn chưa tìm được tổ sâu thì đã bị nhiễm năng lượng ám hệ, quan trọng nhất chính là chúng ta không cách nào khẳng định những con sâu này có bị lây nhiễm hay không."

"Tiểu Kỳ Nhi nói không sai, nếu mẹ sâu trong tổ sâu là nguồn gốc lây nhiễm ám hệ, nếu chúng ta tùy tiện tiến vào tổ sâu thì chỉ có một con đường chết." Diệp Quân gật đầu. Mọi người nghe thấy Diệp Quân gọi Việt Kỳ

là Tiểu Kỳ Nhi thì đều không tự chủ được rùng mình một cái còn Việt Kỳ thì cứng đờ, sắc mặt khó chịu liếc Diệp Quân một cái ý bảo Diệp Quân an phận một chút.

"Việt Kỳ, mọi người đến rồi!" Ba người Hạ Bác từ bên ngoài đi tới, tất cả đều có chút chật vật, trên người Liễu Như Nhị có mấy chỗ bị thương lộ ra da thịt trắng noãn, vẻ mặt cực kì mệt mỏi.

"Sao lại thế này, sao lại trở nên chật vật như vậy?" Đường Yên cực kì kinh ngạc, thực lực của bọn Hạ Bác không kém, chẳng qua bọn họ chỉ đi điều tra dấu vết phía trước một chút mà thôi, tại sao lại bị thương thành cái dạng này?

"Gặp phải đàn tang thi, có ba con Ba Hành Giả đều đã thức tỉnh năng lực. Có thể trở về đến đây xem như là may mắn rồi!" Hạ Bác vừa nói vừa nghĩ đến hiểm cảnh cách đây không lâu, cái trán không khỏi chảy một lớp mồ hôi lạnh. Nếu không phải có vũ khí tốt trở lực thì rất có khả năng bọn họ sẽ bị lật thuyền trong mương, thua ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này!

"Làm sao có thể? Một giờ trước chúng tôi mới từ rừng rậm về, hoàn toàn không phát hiện xung quanh đây có tang thi qua lại chứ đừng nói đến tang thi cấp cao." Hoàng Mô lạnh lùng nói, anh và Miêu Trạch vừa mới trở về từ rừng rậm không lâu, đừng nói tang thi cấp cao, ngay cả bóng dáng tang thi bình thường cũng không thấy nữa là.

"Những thứ này đều là tinh hạch bọn tôi thu được, tôi dám khẳng định ở cửa số 1 của nhà xưởng công nghiệp quân sự có một đàn tang thi đang ẩn núp. Số lượng tuyệt đối không dưới một ngàn, vừa rồi cũng may là chúng tôi rút lui nhanh, nếu chậm một bước thì mấy người chúng tôi nhất định sẽ mất mạng. Đàn tang thi đó gần như đều là tang thi biến dị, hơn nữa táo bạo hơn tang thi mà chúng ta gặp trước kia rất nhiều, tay chân cũng linh hoạt mạnh mẽ hơn." Hạ Bác đổ toàn bộ tinh hạch trong túi đeo lưng ra, sau khi thấy rõ tinh hạch trên đất thì Việt Kỳ vội vàng tiến lên.

"Năng lượng ám hệ." Tròng mắt đen nhánh của Việt Kỳ chợt lóe lên sự tàn khốc, giống như sấm rền đầu mùa xuân, Đường Yên ở phía sau nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, cẩn thận kiểm tra tinh hạch trên đất, càng xem sắc mặt càng tối tăm. Quả nhiên là vậy, toàn bộ mấy chục viên tinh hạch này đều bị lây nhiễm năng lượng ám hệ, bên ngoài tinh hạch bị bao trùm bởi một lớp hoa văn màu xám vặn vẹo nhìn rất quái dị!

"Không thể kéo dài thêm được nữa." Đường Yên nhìn vị trí của nhà xưởng công nghiệp quân sự, giọng điệu thể hiện sự nghiêm túc.

Lần này Việt Kỳ không lên tiếng nữa, sự tình tệ hơn dự đoán rất nhiều. Việt Kỳ lấy một cái hộp từ trong ba lô rồi mở hộp ra, bên trong là vài bình thuộc, trên bình thuốc có ghi chú dược tính của nó. Việt Kỳ lấy cái bình màu đen nằm ở chính giữa ra: “Đây là thuốc trung hoà mà quân khu trung tâm nghiên cứu chế tạo, có thể làm giảm ảnh hưởng của năng lượng ám hệ ở một trình độ nhất định trên mỗi người, có tác dụng trong thời gian ba ngày."

Bên này đám người Đường Yên đã chuẩn bị để tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự bất cứ lúc nào, đồng thời bên kia của nhà xưởng công nghiệp quân sự, đám người Hình Liệt Phong cũng không có rãnh rỗi hơn bao nhiều. Lưu Hãn Vũ dùng sáo dọc khống chế đàn tang thi để che giấu cho bọn họ. Hình Liệt Phong thì không ngừng hấp thu tinh hạch để tăng thực lực, Lưu Thấm Nhã âm trầm ngồi ở kề bên cửa sổ, trong góc phòng tối tăm có một bóng người.

"Tinh hạch, chuẩn bị cho tôi một số lượng lớn tinh hạch." Cổ họng Lưu Thấm Nhã khàn khàn, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị Đường Yên cắn, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo càng làm nổi bật khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Lưu Thấm Nhã, dị năng chữa khỏi đã mất... Vậy mà lại biến mất, nhất định là do con tiện nhân Đường Yên kia động tay động chân gì đó! Sau khi nhận ra dị năng chữa khỏi đã biến mất, Lưu Thấm Nhã đành phải dùng kế làm cho bản thân bị thương nặng, vì để tránh bị mọi người hoài nghi nên Lưu Thấm Nhã đã sắp đặt khi bị thương cô ta sẽ mất toàn bộ dị năng mà nguyên nhân năng lượng bị khô kiệt là vì cứu Đỗ Mộng lại phải chịu thêm một cú vồ của thú biến dị, toàn bộ sau lưng đều là máu thịt be bét, còn có thể thấy rõ xương trắng phía dưới đám máu thịt bầy nhầy đó.

Lưu Thấm Nhã ác độc với người khác nhưng với chính mình còn ác hơn! Cứ như vậy vì điều kiện chữa bệnh thiếu thốn nên dị năng của Lưu Thấm Nhã tạm thời không cách nào khôi phục lại được, mọi người cũng không có nghi ngờ đi. Lại nói năng lượng của thú biến dị tấn công Lưu Thấm Nhã rất kì lạ, nếu đến lúc đó không còn cách nào sử dụng dị năng chữa khỏi thì cũng không đến nỗi tìm không thấy lí do.

"Tôi cho cô tinh hạch, cô sẽ trả lại tôi cái gì?" Giọng nói của người đứng trong bóng tối khàn khàn, người đó chậm rãi đi ra, ngón tay lạnh lẽo dừng trên mặt ở Lưu Thấm Nhã, chậm rãi vuốt ve sau đó lạnh lùng nói: "Gần đây thực lực Hình Liệt Phong đã tăng lên, hai phần năm tinh hạch trong đội đã bị hắn chiếm mất nên lúc này không dễ lấy được tinh hạch, huống chi mọi người đều biết cô có thương tích trong người nên không thể hấp thu tinh hạch được."

Lưu Thấm Nhã cúi đầu, khóe miệng hiện lên sát ý. Ai mà không biết dị năng giả cần phải hấp thu tinh hạch, huyết hạch để bổ sung vào năng lượng bị tiêu hao của mình, không biết vì sao trong khoảng thời gian này số lượng tinh hạch phân cho cô càng ngày càng ít, trước mắt dị năng hệ thủy có thể làm miệng vết thương trên người khép lại nhưng không cách nào khiến cô nhanh chóng khôi phục sức mạnh được hơn nữa chỗ bị thú biến dị làm bị thương vẫn không có cách nào khép lại hoàn toàn, bên ngoài miệng vết thương nhìn như đã khỏi nhưng kì thực gân cốt bên trong vẫn chưa hoàn toàn kết nối với nhau, Lưu Thấm Nhã đến cả rời khỏi căn phòng này cũng không được chứ đừng nói đến ra ngoài tiêu diệt tang thi và thú biến dị để lấy tinh hạch, huyết hạch.

Lưu Thấm Nhã không đẩy bàn tay của người đàn ông kia ra mà để cho cái tay kia tùy ý trượt theo gò má vào ngực. Môi cô ta hơi mở ra, miệng phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, khuôn mặt hơi hơi ngẩng lên, hai tay vòng qua hông người đàn ông kia, thong thả vẽ vòng tròn trên lưng người đó, mềm mại cười nói: "Anh muốn cái gì?"

"Cô nói thử xem." Người đàn ông đó cúi xuống, hai tay vòng qua eo Lưu Thấm Nhã, ôm Lưu Thấm Nhã đi tới ghế sofa sau đó há mồm cắn lên cổ Lưu Thấm Nhã, nói: "Lúc này không có ai quấy rầy cả, chúng ta có thể làm chút chuyện có ý nghĩa, như thế nào?"

Lưu Thấm Nhã đưa tay đẩy ra đầu người đàn ông đang kề sát mình, trầm giọng nói: "Nhẹ chút, đừng để lại dấu vết, đến lúc đó bị người ta phát hiện thì rất phiền toái, chắc anh cũng không muốn lúc này bị người ta phát hiện chứ!" Lưu Thấm Nhã hưởng thụ bàn tay linh hoạt của đàn ông trêu chọc trên thân thể mình, thân mình nằm nghiêng trên ghế sa lon, gian phòng này hơi tối lại ở chỗ yên lặng, hẻo lánh, cho dù là ban ngày thì trong phòng cũng không sáng lắm. Lưu Thấm Nhã bị thương, Đỗ Dương mượn cớ để cô ta yên tâm dưỡng thương nên mới sắp xếp Lưu Thấm Nhã ở gian phòng này. Hằng ngày đúng giờ có người đưa đồ ăn tới cho cô ta còn những lúc khác thì rất ít có người tới nơi này.

"Nhẹ chút, tôi nhớ lần nào anh cũng đi vào điểm chính mà, nhanh chút... Ừ a!" Người đàn ông đó tức giận xé quần áo trên người Lưu Thấm Nhã sau đó hung hăng đè xuống, hơi hạ thắt lưng trực tiếp chen vào. Miệng không ngừng cắn xương quai xanh của Lưu Thấm Nhã, càng cắn càng nhẹ tuy nhiên động tác phía dưới lại càng mạnh hơn, càng lúc càng hung mãnh.

"Đau..." Lưu Thấm Nhã hít một hơi, trong phút chốc cả người cứng lại, hai chân dùng sức quắp chặt lấy hông của người đàn ông kia: “Anh không thể dịu dàng một chút sao, chậm một chút... Mỗi lần đều thô lỗ như vậy!" Lưu Thấm Nhã nói rất dịu dàng nhưng đôi mắt lại cực kì ác độc bị che giấu dưới làn hơi nước, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn đồng thời cũng có chút hưởng thụ động tác bá đạo thô lỗ của người đàn ông đó tuy nhiên miệng cũng không ngừng quát lớn vài tiếng.

"Chẳng lẽ cô không thích tôi thô lỗ với cô như vậy sao?” Khi nói chuyện người đàn ông đó không quên cắn mạnh vào đôi môi Lưu Thấm Nhã sau đó dùng sức mυ'ŧ vài cái làm phát ra tiếng động cực kì ái muội. Động tác phía dưới càng thêm cuồng dã làm cho Lưu Thấm Nhã chịu không nổi, chỉ có thể đưa tay ôm chặt cổ người đàn ông kia.

"Hình Liệt Phong quả nhiên không thể cho cô ăn no, vậy thì để tôi ra ngựa lấp kín cái miệng đói khát của cô vậy." Cách nói chuyện của gười đàn ông đó càng thêm thô bỉ, động tác lại càng mạnh hơn, tuy rằng cuồng bạo nhưng lại rất cẩn thận không để lại dấu vết trên người Lưu Thấm Nhã, hắn ôm lấy eo Lưu Thấm Nhã, cẩn thận tránh chỗ bị thương trên lưng.

"Câm miệng, làm thì làm đi, ai mượn lắm mồm!" Lưu Thấm Nhã lạnh lùng nói.

"Thôi, không nói những lời này nữa, để tôi đút cái miệng phía dưới này ăn no nào..." Người đàn ông đó nói vài câu sau đó ôm chầm lấy Lưu Thấm Nhã, tăng thêm lực va chạm. Trong phòng yên tĩnh mờ ảo,, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh quét qua thổi tan xuân sắc trong phòng.

Hai người đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© không hề phát hiện cửa phòng bị một người nhẹ nhàng mở ra. Sau khi phát hiện chủ nhân đang “chiêu đãi” khách thì im hơi lặng tiếng biến mất. Ngoại trừ cửa phòng không đóng chặt thì không ai biết có một người khác xuất hiện ở chỗ này...

Ôi H. OK, I"m fine. Còn sống....