Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 42

“Thời điểm nó có ý định tấn công thì tôi cảm nhận được sóng tinh thần của nó truyền đến từ góc bên trái nên tôi mới nhắc mọi người tập trung vào góc kia.” Lưu Thấm Nhã lạnh nhạt nói, động tác lưu loát băng bó vết thương cho người bị thương. Vẻ mặt xinh đẹp lộ ra một chút mệt làm cho người ta mỏi không cách nào đoán được lời của cô ta là thật hay giả.

Con ngươi đẹp dưới cặp mắt kính của Hình Liệt Phong hơi lóe lên, anh ta suy nghĩ một lát liền hiểu được sau đó ngẩng đầu nói: “Có vẻ như lúc chuột biến dị tấn công thì nó không cách nào dùng năng lực để che giấu mình được. Cứ như vậy đi, chúng ta chỉ cần biết được lần tấn công tiếp theo của nó thì có thể giải quyết được nó rồi.”

Hạ Dĩnh gật đầu, tầm mắt lướt qua Lưu Thấm Nhã, trực giác nói cho cô biết Lưu Thấm Nhã không nói thật. Tuy nhiên hiện tại không thời gian bận tâm chuyện đó, trước tiên phải giải quyết chuột biến dị đã. Mọi người tụ tập lại, nhanh chóng quyết định kế hoạch hành động tiếp theo, chuột biến dị rất mẫn cảm cho nên mọi người đều cố gắng áp chế thực lực, dùng súng máy và địa lôi bắn chết đàn chuột biến dị xung quanh tường đất, mấy người Đường Yên đứng ở bốn góc của tường đất, im lặng đợi đợt tấn công tiếp theo của chuột biến dị.

Lần này Miêu Trạch làm mồi nhử. Miêu Trạch là dị năng giả hệ kim, lúc này Miêu Trạch đứng ở vị trí dễ thấy nhất, im lặng dùng dị năng hệ kim bao lấy toàn thân, sau khi cậu ta hấp thu tinh hạch mà Đường Yên giao cho mình và Mạnh Lộ cộng thêm đợt huấn luyện đặc biệt của Bác Dương ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì Miêu Trạch đã sớm đạt tới tầng cao nhất của cấp hai, chỉ cần hấp thu thêm một viên tinh hạch nữa là có thể thăng cấp trở thành dị năng giả cấp ba.

Lúc ở căn cứ Đường Yên đã làm thí nghiệm. Sau khi Miêu Trạch phủ lên người dị năng hệ kim và cô không vận dụng dị năng thì không cách nào làm Miêu Trạch bị thương được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Đường Yên không dốc hết toàn lực.

Đường Yên hơi gật đầu với Miêu Trạch, ý bảo đứng yên, không nên lộn xộn. Những người khác cẩn thận xem xét chung quanh, xem thử chuột biến dị đã tới gần hay chưa. Hành động vừa rồi của Đường Yên làm cho chuột biến dị giận dữ, có thể dễ dàng nhận ra điều này vì đàn chuột biến dị ở xung quanh không ngừng tấn công tường đất, tuy chuột biến dị có được trí khôn nhất định nhưng cũng không quá cao hơn nữa chúng là loại thú dễ dàng mang thù, nhất định chuột biến dị sẽ không buông tha cơ hội trả thù để lựa chọn chạy trốn.

“Lưu Thấm Nhã, có phát hiện gì không?” Hạ Dĩnh hỏi.

“Không có.” Lưu Thấm Nhã cẩn thận quan sát xung quanh, tất cả mọi người đều hiểu được nhất định là chuột biến dị đang ẩn nấp quanh đây. Nhưng mà cụ thể là ở đâu? Trong khoảng thời gian ngắn vân không có cách nào xác định được.

“Đừng nóng vội, nhất định là nó đang ẩn nấp ở đâu đây, tinh thần của tôi bị ngăn cản nên không có cách nào tập trung tìm vị trí của nó được.” Hình Liệt Phong nhàn nhạt nói, lấy tay đẩy mắt kính, cùng là dị năng hệ tinh thần nhưng anh ta lại bị một con chuột biến dị cấp ba đùa bỡn, điều này làm cho Hình Liệt Phong cực kì tức giận, khuôn mặt ôn hòa đột nhiên lóe lên sát khí rồi biến mất

Cao Phong và Đỗ Dương chia nhau ra đứng bên trái và phải để bảo vệ Lưu Thấm Nhã, Giang Ly im lặng cầm súng máy đứng ở bên cạnh Đường Yên, dáng vẻ giống như sẵn sàng nổ súng bắn nát chuột biến dị, mấy người bị thương vừa rồi do mất máu quá nhiều nên lúc này đang nằm nghỉ ngơi.

Nhìn thấy hành động của Giang Ly, khóe miệng Đường Yên hơi cong lên, trong mắt hiện lên vẻ sung sướиɠ. Cô yên lắng phóng ra tinh thần lực, đột nhiên thấy ở bên cạnh một chiếc xe cách a tường đất không xa có không ít tang thi xuất hiện, bởi vì bị chiếc xe che khuất nên trong lúc nhất thời mọi người không nhận thấy được, mà đám tang thi này lại đang có ý đồ đánh len bọn họ.

“Giang Ly, cẩn thận có tang thi đánh lén.” Đường Yên vội la lên.

“Nơi nào vậy?” Giang Ly mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, ngoại trừ chuột biến dị thì cũng chỉ có hchuột biến dị, hoàn toàn không thấy được nửa tên tang thi nữa là. Tuy nhiên anh ta biết Đường Yên không có khả năng nói dối, vì vậy lên đạn súng máy, xoay người nhìn khắp bốn phía.

“Tiến lên ba bước, phía sau chiếc xe quân dụng thứ tư, khoảng bốn mươi mét, số lượng tang thi không ít, khoảng ba bốn mươi tên, không xác định được là có tang thi đã tiến hóa hay không.” Đường Yên vội vàng nói, sau đó khom người xuống, nhặt súng máy ở dưới chân lên, ở xung quanh chiếc xe thì không thể sử dụng địa lôi, nếu làm hư xe thì phiền phức lớn rồi!

“Vẫn chưa tìm được chuột biến dị sao?” Hạ Dĩnh mất kiên nhẫn hỏi, chuột biến dị vẫn chưa giải quyết được mà lúc này lại xuất hiện thêm tang thi, mọi chuyện càng ngày càng phiền toái.

“Thấm Nhã, em cẩn thận tìm thử.” Hình Liệt Phong không nhịn được lên tiếng thúc giục, không thể tưởng được tang thi lại đến nhanh như vậy, phải giải quyết hết chuột biến dị trong vòng mười phút nếu không thì tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn sẽ càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy thì rất nguy hiểm!

“Em sẽ cố gắng hết sức!” Lưu Thấm Nhã cắn môi, cúi đầu, đáy mắt thoáng qua giận dữ, khi liếc Hạ Dĩnh thì toàn là sát khí: “Liệt Phong, vị trí bánh xe sau của chiếc xe thứ hai bên trái có chút không thích hợp, tuy nhiên không xác định được có phải là chuột biến dị hay không.”

“Tập trung vào bánh xe sau của chiếc xe thứ hai bên trái.” Hình Liệt Phong nói.

Đường Yên mở tinh thần lực ra, thị giác tập trung vào bánh xe sau của chiếc xe thứ hai bên trái, tay phải cầm chặt kiếm sắc bên hông, nín thở gật đầu với Hình Liệt Phong và Hạ Dĩnh sau đó lao thẳng tới như cơn lốc, gọn gàng linh hoạt chém sạch chuột biến dị có ý đồ tấn công, kiếm sắc lóe sáng Đường Yên vẫn rất tập trung, động tác vẫn không dừng lại mà đánh thẳng về đàn tang thi ở gần chiếc xe thứ tư, sau khi thu kiếm thì nghe thấy âm thanh vật thể rơi xuống đất.

Không đầy ba phút, một mình Đường Yên đã giải quyết hơn ba mươi tên tang thi, cường độ chiến đấu rất cao khiến cho thân thể có chút chịu không nỗi, hai chân bắt đầu đau đớn, bước chân lảo đảo, dị năng cũng bị tiêu hao rất nhiều nên phải sử dụng kiếm để chống đỡ thân thể, sau khi thở ra một hơi thì mới xoay người xem xét tình huống xung quanh.

Đột nhiên mí mắt Đường Yên giật giật.

Quả thật ở bánh xe sau của chiếc xe thứ hai có một chuột biến dị đang ẩn núp, tuy nhiên không phải là con bị Đường Yên chém mà là một con chuột biến dị cấp hai khác. Quả nhiên sự tình không đơn giản như vậy.

Kinh ngạc quan sát chung quanh vài giây, bỗng nhiên sắc mặt Đường Yên lập tức không đúng. Tình huống rất không đúng. Dựa vào thực lực của Hạ Dĩnh và Hình Liệt Phong thì không có khả năng không nhận ra được tình huống gây ra rủi ro, vì sao lâu như vậy mà bọn họ vẫn không có hành động gì? Đường Yên lập tức xoay người nhìn mọi người ở bên trong tường đất.

Không thể nào, chẳng lẽ chuột biến dị đã bắt đầu công kích rồi? Đường Yên giật mình lấy lại tinh thần, khó trách bên này lại nhẹ nhàng như vậy. Không suy nghĩ nhiều nữa, Đường Yên nhanh chóng triển khai tinh thần lực, bị dội lại, quả nhiên trong nháy mắt mà cô hành động thì chuột biến dị đã bắt đầu phát động công kích với mọi người.

Tuy nhiên dựa vào thực lực của bọn họ thì không có khả năng chỉ là một con chuột biến dị cấp ba mà không đối phó được, hơn nữa lại còn có Lưu Thấm Nhã dối trá ở đó, sau khi nghĩ thông suốt thì Đường Yên lẳng lặng dựa vào chiếc xe, lấy nước từ hồ nước trong không gian ra để giảm bớt mệt nhọc, suốt đoạn đường này cô vẫn luôn phải giữ vững tinh thần và chiến đấu ở cường độ cao, quả thật là có chút không chịu nổi! (người ta đang đánh chuột còn mình ngồi ăn bánh, uống nước. Kể cũng dui:v)

Đường Yên đánh giá đàn chuột biến dị đang vây bọn họ ở trên quốc lộ, không đến hai trăm mét ở phía trước chính là cầu Thanh Ninh, Đường Yên nghiêm túc nhìn cầu Thanh Ninh cách đó không xa, cầu Thanh Ninh bị sương mù mỏng manh bao phủ làm cho cô không thể thấy rõ tình hình của cây cầu. Trong lòng Đường Yên có chút không nắm chắc, đàn chuột biến dị này đang có mưu đồ gì đây?

“Rầm.... “ Trong lúc Đường Yên đang suy nghĩ thì đột nhiên tình cảnh trước mắt thay đổi, tường đất bốn phía rút đi, chung quanh bị lấp đầy bởi thi thể chuột biến dị, máu đỏ thẫm theo quốc lộ 107 chảy ra hai bên, nhiễm đỏ vùng đất quanh đó, từ đó có thể nhận ra trận chến này kịch liệt đến mức này. Đùi Miêu Trạch chảy máu, ngã ngồi dưới đất thở hổn hển, Mạnh Lộ thì ở bên cạnh giúp đỡ Miêu Trạch, cẩn thận dùng băng gạc cầm máu tuy nhiên miệng vết thương hơi lớn nên cầm máu cũng không có tác dụng gì mấy.

Tuy Hạ Dĩnh và Hình Liệt Phong không bị thương nhưng cũng rất chật vật, tình huống của Lưu Thấm Nhã tốt hơn, tuy nhiên Đỗ Dương, Cao Phong bên cạnh cô ta thì có chút hỏng bét, Đường Yên nhướn mày, không nghĩ tới chỉ có ba phút ngắn ngủi mà lại hung hiểm như vậy!

“Cô không sao chứ!” Hình Liệt Phong đẩy mắt kính, khi nhìn thấy Đường Yên đang đứng ở bên cạnh xe, trong tay là kiếm sắc đang nhỏ máu, bên cạnh chất đầy xác tang thi thì lên tiếng hỏi.

“Không sao, sau khi tấn công thì mới phát hiện bị mắc mưu. Tình huống của mọi người như thế nào?” Đường Yên nhanh chóng lấy thuốc cầm máu từ trong balo ra đút vào miệng Miêu Trạch, sau đó ném bình sứ cho những người bị thương khác: “Thuốc cầm máu do trung tâm nghiên cứu sinh hóa nghiên cứu phát triển, mỗi người hãy uống một viên.”

Trước khi xuất phát thì La Hồng Bân đã đưa thứ này cho cô, mấy thứ này rất ít. Tuy nhiên dùng để thu mua lòng người thì không thể tốt hơn, mọi người thấy Đường Yên ra tay hào phóng như vậy thì ánh mắt khi nhìn cô đều mang theo cảm kích, uy danh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa như sấm ở bên tai, tất nhiên sản phẩm của trung tâm nghiên cứu sinh hóa đều là đồ tốt.

Thấy sự thay đổi của mọi người, Lưu Thấm Nhã tức giận đến cả người phát run, cô ta liều sống liều chết dùng dị năng chữa trị cho mọi người, kết quả là lại làm lợi cho Đường Yên! Tức giận nghẹn ở ngực, càng ngày càng sinh sôi làm cho gương mặt của Lưu Thấm Nhã lúc xanh lúc trắng. Liên tục vận dụng dị năng chữa khỏi làm cho cổ họng của Lưu Thấm Nhã dâng lên mùi vị ngai ngái, khóe miệng tràn ra máu tươi. Đỗ Dương vội vàng lấy tinh hạch ra bảo Lưu Thấm Nhã hấp thu, thấy chuyện này, ánh mắt Hình Liệt Phong không khỏi có chút phức tạp.

“Tất cả mọi người đều bị thương không nhẹ, chỉ sợ là không có cách nào đi tiếp được.” Hạ Dĩnh lạnh nhạt nói, giọng điệu không được tốt lắm.

Sắc trời dần tối hơn, vào ban đêm thì thực lực của tang thi càng được nâng cao, rất bất lợi đối với bọn, hơn nữa nơi này nồng nặc mùi máu tươi nên không thể ở lâu được. Hạ Dĩnh ngẩng đầu nhìn Hình Liệt Phong, chờ Hình Liệt Phong quyết định.

“Gần đây có chỗ nào nghỉ tạm không?” Hình Liệt Phong mở bản đồ ra, nhìn quét một vòng, sắc mặt có chút nặng nề sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn phía cầu Thanh Ninh cách đó không xa, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.

“Phía trước là cầu Thanh Ninh, tôi đến đó xem thử có qua được hay không, mọi người dọn dẹp nhanh một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này, mùi máu tươi ở đây quá nồng, vừa rồi đã hấp dẫn một đàn tang thi rồi, nếu cứ tiếp tục chậm trễ thì chỉ sợ đàn thứ hai sẽ tới sớm thôi. Trong đội ai là dị năng giả lực lượng thì đi theo tôi, nhân tiện dọn dẹp mặt đường luôn!” Đường Yên lau máu trên kiếm rồi xoay người đi đến cầu Thanh Ninh.

Trong tiếng gió loáng thoáng tiếng tang thi gào thét, là tiếng gào hưng phấn lộ ra khát vọng và cố chấp với máu thịt làm cho lông tơ người ta dựng đứng. Quốc lộ 107 đi qua rất nhiều tỉnh và thành phố của cả nước nên saukhi tận thế tiến đến thì xe bị bỏ ở đây nhiều vô số kể, không dọn dẹp mặt đường thì không có cách nào đi qua cả.

“Lô An, cậu đi cùng với Đường Yên đi.” Hình Liệt Phong nói.

“Vâng.” Hứa Lô An gật đầu, cất súng sau đó chạy theo Đường Yên đến cầu Thanh Ninh.

Đường Yên cầm kiếm cùng Hứa Lô An chậm rãi đi đến cầu Thanh Ninh. Trong tầm nhìn thì không thấy bất cứ thứ gì nhưng Đường Yên không dám khinh thường, không cách nào biết được có phải kẻ địch đang trốn ở trong bóng tối chuẩn bị cho bọn họ một kích trí mệnh hay không, mà kẻ địch này có thể là người cũng có khả thể là tang thi.

“Cẩn thận một chút! Đừng có chủ quan.” Đường Yên quay đầu lại nhắc nhở Hứa Lô An không có cảm giác khẩn trương chút nào.

Nhìn những chiếc xe bị bỏ lại trên quốc lộ thì không khó đoán được đàn tang thi vừa rồi từ đâu mà đến. Vừa rồi bọn họ đã đại chiến với đàn chuột biến dị, dùng toàn lực chiến đấu nên động tĩnh rất lớn! Nhất định là dẫn đến không ít “khách”, có vẻ như các vị khách này cũng không muốn cho chủ nhân biết là chúng nó đã tới.

“Có...” Hứa Lô An vừa định nói gì đó thì có một bóng đen dùng cánh tay khô gầy có móng tay sắc bén bắt lấy cánh tay anh ta, xé xuống một miếng thịt.

“A....”

Đường Yên nhanh chóng chém tới, lúc Hứa Lô An lên tiếng thì cô đã nhận ra không ổn rồi, định ra tay nhưng không nghĩ tới tốc độ của Thiểm Thực Giả này quá nhanh, chằm chằm tấn công vào Hứa Lô An, chân phải Đường Yên mượn lực lao tới chỗ Thiểm Thực Giả, nhanh chóng khóa cánh tay đang xé thịt từ tay Hứa Lô An xuống của Thiểm Thực Giả, là Thiểm Thực Giả tốc độ! Trong lòng Đường Yên thầm mắng một câu: “Tang thi biến dị tiến hóa càng lúc càng nhanh rồi!”

Tốc độ này không thua gì dị năng giả hệ phong, khó trách Hứa Lô An là dị năng giả lực lượng cũng không tránh được.

“Keng!” Kiếm của Đường Yên chém vào cánh tay Thiểm Thực Giả nhưng lại phát ra tiếng vang khi kim loại chạm vào nhau. Đường Yên kinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay, cho dù là vừa rồi vội vã chém xuống, chưa kịp sử dụng dị năng nhưng sức lực cũng không coi là nhỏ, thế nhưng chỉ để lại trên cánh tay của Thiểm Thực Giả này mộ vết thương rất nhỏ. Hiển nhiên là Thiểm Thực Giả trước mặ này không chỉ có tốc độ tăng nhanh mà xương cốt cũng trở nên cực kì cứng rắn, đây không phải là một tin tức tốt đối với bọn họ.

“Cái gì?” Hứa Lô An hoảng sợ. Vừa rồi anh ta tận mắt thấy một kiếm của Đường Yên có thể để lại vết chém sâu năm sáu cm, rốt cuộc tên Thiểm Thực Giả này là sao vậy? Khuôn mặt luôn ung dung của Hứa Lô An trở nên nặng nề.

Ánh mắt Đường Yên rét lạnh, tâm tình không được tốt lắm. Không cho hai người suy nghĩ thì Thiểm Thực Giả đã giơ móng vuốt sắc bén lên tiếp tục tấn công, mùi vị thơm ngọt của máu thịt làm cho Thiểm Thực Giả cực kì hưng phấn, di chuyển lại càng nhanh hơn!

Nhanh nhạy né tránh công kích của Thiểm Thực Giả, Đường Yên giơ chân phải lên, đá một cái vào mạn sườn Thiểm Thực Giả đang định nhào tới làm Thiểm Thực Giả văng ra ngoài hơn mười mét. Đường Yên khởi động dị năng lôi điện ở bàn tay trái sau đó phủ nó lên thân kiếm, rút kiếm xông tới.

Thiểm Thực Giả đang ngã nhào trên đất nhận ra có vẻ như thức ăn lần này quá mạnh, sau khi ngửa đầu tru lên mấy tiếng, móng vuốt sắc bén lưu lại mấy vết cào thật sâu trên mặt đất thì định chạy trốn.

Thấy thế, Hứa Lô An run lên, từ lúc nào mà Thiểm Thực Giả lại thông minh như vậy, biết đánh không lại thì bỏ chạy? Hứa Lô An ném chiếc xe ở bên cạnh qua cản trở Thiểm Thực Giả chạy trốn.

Đường Yên nhanh chóng dùng tinh thần lực khóa Thiểm Thực Giả lại, sau đó dùng kiếm đâm thẳng về phía Thiểm Thực Giả.

“Rầm!” Một tiếng động thật lớn vang lên, chiếc xe bị hóa thành mộ đống sắt vụn.

“Gào gào.... “ Thiểm Thực Giả ngửa mặt lên trời rú dài, Đường Yên giơ kiếm lên, chém thẳng vào đầu Thiểm Thực Giả.

“Răng rắc!” Kiếm sắc chém rơi nửa cái đầu của Thiểm Thực Giả, đau đớn cùng cực khiến Thiểm Thực Giả nổi điên, giơ móng vuốt sắc bén lên hất Đường Yên bay ra ngoài, Đường Yên dùng hai tay ngăn lại nên lực đánh bị giảm đi một nửa nhưng cũng làm cho Đường Yên lui về sau hơn mười mét, Đường Yên vội vàng lấy ra thuốc cầm máu nổi điên bỏ vào trong miệng, cánh tay phải máu thịt lẫn lộn, hơi thở gấp gáp nhìn Thiểm Thực Giả đang nổi điên rú dài, mấy người Hạ Dĩnh ở phía sau cũng phát hiện có gì đó không đúng nên cử Mạnh Lộ và Giang Ly bị thương không nặng lại đây giúp đỡ.

“Không có sao chứ!” Mạnh Lộ tiến lên, đỡ Đường Yên dậy.

Hứa Lô An và Giang Ly thì đứng bên trái và phải, luân phiên chiến đấu với Thiểm Thực Giả.. Đường Yên không thể tưởng được mình lại Thiểm Thực Giả làm cho chật vật như vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu, dị năng tiêu hao quá nhiều nên vừa rồi không thể dùng hết sức lực được, nếu không thì cũng sẽ không bị Thiểm Thực Giả làm bị thương.

Hứa Lô An dùng dị năng làm cho quả đấm to lên, hướng về phần đầu không có da của Thiểm Thực Giả, Giang Ly đứng ở đối diện thì dùng dị năng nhốt Thiểm Thực Giả lại.

“Rầm....”

Nhìn Thiểm Thực Giả bị đánh thành mộ đống máu thịt bầy nhầy thì Hứa Lô An mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ ngồi dưới đất, dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, tay lành ôm cánh tay bị thương, đau đến hít hà. Đường Yên tiến lên nhặt tinh hạch sau đó đưa thuốc cầm máu cho Lô An bảo Hứa Lô An uống.

“Vận may của thằng nhóc cậu không tệ, còn có thể lượm một cái mạng trở về!” Đường Yên lườm Hứa Lô An, vừa rồi chỉ cần chậm một chút thì Thiểm Thực Giả đã vặn gãy cổ cậu ta mà không phải chỉ là chút thịt trên cánh tay rồi, móng vuốt sắc bén trên cánh tay khô gầy của Thiểm Thực Giả vẫn còn lóe sáng làm cho người ta sợ hãi.

“Vừa rồi... Cám ơn!” Hứa Lô An gãi đầu, ngượng ngùng nói cảm ơn với Đường Yên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Không cần!” Kỳ thực khi Hình Liệt Phong bảo Hứa Lô An đi cùng cô tới cầu Thanh Ninh thì Đường Yên đã hiểu được, Hình Liệt Phong muốn thử cô, tuy nhiên cô cung không thèm để ý, có ít thứ sớm hay muộn gì cũng sẽ ngoài cho nên cô cũng không có ý định che giấu mãi!