Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 20

Trước cửa Thánh địa nổi lên một làn khói trắng, bên trong có một nồi thịt gà ninh nấm béo ngậy dậy mùi thơm ngào ngạt. Hữu Thiên và Tại Trung ngồi xổm một bên cho thêm củi gỗ vào đun, Tuấn Tú ngồi bên cạnh thò tay ăn vụng.

“Hữu Thiên, như vậy xú tiểu tử kia sẽ đi ra sao?”

“Đừng nói như vậy, người ta là long, tôn quý long.”.

“Được rồi, vậy nó có thể đem yêu khí xua tan? Nó sẽ giúp chúng ta sao?” Tại Trung vóc dáng tiều tuỵ khẽ hỏi.

“Đương nhiên có thể. Ta dặn ngươi phải chuẩn bị cái gì ngươi đã làm chưa?”.

“Ta đã sai người đi chuẩn bị”.

“Vậy được rồi”. Hữu Thiên thay Tuấn Tú lau miệng. “Ăn từ từ, cẩn thận bỏng”.

“Hữu Thiên, ngươi như thế nào biết nó thích ăn gà ninh nấm?” Tại Trung sùng bái nhìn Hữu Thiên, cảm thấy hắn quả thực là cái gì cũng biết.

“Ta không biết. Bất quá, Tú Tú của ta thích ăn”. Hữu Thiên gắp một khối thịt gà nộn nộn, đưa đến miệng thổi cho nguội, sau đó đặt lên cái miệng nhỏ của Tuấn Tú.

Tuấn Tú miệng dính đầy mỡ bóng nhẫy, vừa hô hảo nóng hảo nóng vừa tham lam cắn miếng gà trên tay Hữu Thiên.

Hữu Thiên một bên gắp cho y ăn một bên hi hi cười. “Tú Tú, lưỡi có bị bỏng không? Muốn hay không ta giúp ngươi thổi thổi.”.

“Không có, không cần.” Tuấn Tú bĩu môi, chỉ vào trong nồi.“Miếng kia, ta muốn ăn miếng kia”.

“Hảo hảo, đừng nóng vội.” Hữu Thiên thấy Tú Tú ăn nhiều như vậy lập tức trở nên cao hứng, vui sướиɠ gắp thịt lên, khẽ lẩm bẩm,“Tú Tú của ta sau khi biến thành tiểu hồ ly liền trở nên tham ăn. Hắc hắc, như vậy, ta rất nhanh có thể đem ngươi dưỡng mập mạp”. (hay còn gọi là vỗ béo =]])

Dưỡng mập mạp sau đó là có thể làm thịt, Hữu Thiên trong lòng vô cùng hài lòng. Mỹ thực giữ gìn hai mươi năm, mắt thấy ngày tận hưởng sắp tới gần, cử chỉ lại càng thêm ôn nhu, tươi cười càng thêm mê người. “Nào, Tú Tú, ăn nhiều một chút, mau đem cơ thể béo lên”.

Đáng tiếc tiểu Tú Tú đơn thuần không thể nhìn thấu nụ cười mê đắm của hồ ly kia, cứ vậy hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của hắn. Nếu biết tên đó có tâm tư tà ác như vậy, không biết Tuấn Tú còn có thể cười đến ngốc nghếch thế không, cười đến quả thực khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Tại Trung ngồi xổm bên cạnh đỏ mắt nhìn bọn họ thân thiết, cầm trong tay hai khối củi gỗ bang bang đập loạn. ( =]])

“Tại Trung ca, ngươi đừng ồn ào”. Hữu Thiên trách cứ y một tiếng, lại đem một miếng nấm đến bên miệng Tuấn Tú. “Đến, Tú Tú, há mồm”.

Tại Trung buồn bực nhìn trời, quát to một tiếng. “Duẫn Hạo a, ta nhớ ngươi!”

Duẫn Hạo hiện đang rất phiền não, thời tiết vốn đang tốt lành lại đột nhiên trở nên u ám, cuồng phong từng trận. Không khí không thể lưu động như vậy thật khiến người ta có cảm giác nặng nề không thôi, nhất là ở phía trên hoàng cung vẫn đang bị bao phủ bởi một đám hắc khí đáng sợ. Lời đồn đãi mặc dù đã tạm thời bị khống chế, chính là chuyện vô cùng xác thực này lại xảy ra trước mắt mọi người, sớm muộn gì cũng trở thành chuyện không thể làm chủ.

Chẳng lẽ thật sự phải dùng cường quyền ngăn chặn cái miệng của dân chúng, một cái hai cái còn có thể áp chế, trăm cái ngàn cái cũng có thể áp lại, cơ mà trăm ngàn vạn cái thì thế nào ngăn được đây?

Cho nên cần phải nhanh một chút xua tan yêu khí này, người có thể làm việc này tốt nhất đương nhiên là Hàn Canh. “Hi Triệt ca à Hi Triệt ca, ta xem như sợ ngươi rồi”.

Trong lòng Duẫn Hạo chỉ sợ có hai người, một là kẻ vừa được nói đến Hi Triệt, người còn lại đương nhiên là Tại Trung. Chính bởi Tại Trung còn ở đây cho nên không thể tuỳ tiện tìm một pháp sư đến trấn áp yêu khí được, nhỡ đâu kẻ đó không biết lại bắt luôn tiểu yêu tinh đi thì sao? Này người ngoài rất khó nói, hắn cũng không thể đem Tại Trung ra mạo hiểm được.. Thế nhưng, nếu không mau chóng xua tan yêu khí, cái đám quan thần lắm chuyện kia rất nhanh sẽ tìm đến cửa đi.Tư tiền tưởng hậu, vẫn là phải lôi Hàn Canh về thôi. Cùng lắm là lại thả hắn ra bên ngoài tự do vài năm nữa, xem như cấp Hi Triệt chịu tội.

Nghĩ vậy liền gọi ảnh vệ tới, “Mau chóng đi tìm quốc sư, lệnh trở về!”



Xương Mân núp ở trước cửa Thánh địa thò ra thụt vào, nó đã sớm mgửi thấy mùi thơm, lại nhìn thấy Tuấn Tú đang ăn đến ngon miệng, Xương Mân không kiềm chế được nuốt liền mấy ngụm nước miếng.

“Thối tiểu……” Nhàm chán đông xem tây xem bất chợt lại bắt được cái đầu màu đen đang lấp ló đằng xa, Tại Trung giương giọng kêu, lại vội vàng sửa miệng, cười đến hiền từ. “Xương Mân, đã đói bụng chưa? Mau tới ăn a”.

“Ai cho phép ngươi kêu tên ta?” Xương Mân vừa nhìn thấy Tại Trung liền xù lông nhím.

“Kia, long vương tôn quý, tiểu yêu cung thỉnh ngài di giá đến đây, để cho tiểu nhân hầu hạ ngài dùng bữa.” Tại Trung thay bằng vẻ mặt hèn mọn, cười nịnh nọt.

“Cười chán ghét như vậy, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang suy tính cái quỷ gì trong đầu”. Xương Mân nhìn chằm chằm vào phần thức ăn dần ít đi trong nồi, thái độ càng thêm ác liệt.

“Hả, ngươi không muốn giúp ta sao? Nhưng mà ta đã dựa theo tiêu chuẩn quốc yến chuẩn bị cho ngươi một bàn đồ ăn rồi”. Tại Trung ngữ khí thực tiếc hận. “Ai! Không có biện pháp, ta đành phải đem đổ hết đi thôi”.

“Quốc yến?” Vừa nghe đến từ đó, nước miếng Xương Mân liền bắt đầu tích táp. Trong đầu khẩn trương suy nghĩ, tối nào nó cũng phải đi ăn vụng thức ăn thừa, mà vì bình thường người trong cung rất nhiều, cái ngon cũng ăn gần hết, thức ăn nó trộm được chẳng phải mỹ thực gì. Hơn nữa lúc đó cũng đã bỏ lỡ mất thời gian thích hợp để dùng bữa rồi, giờ nếu chính mình có thể đường đường chính chính ngồi ăn một bàn quốc yến như những gì tên kia nói…

Này còn phải nghĩ sao? Xương Mân nhảy vọt ra, khẩn trương bắt lấy tay Tại Trung. “Cái kia, nếu cứ vậy đổ đi thì

thật lãng phí quá”.

“Ta cũng không phải là tham ăn gì cả, ta đây chỉ muốn cứu vớt đám thức ăn vô tội bị ngươi lãng phí”. Xương Mân nhắm mắt ngẩng đầu lên trời tự nhủ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tại Trung như muốn khẳng định lại lần nữa. “Quốc yến?”.

“Ân, quốc yến.” Tại Trung trả lời chắc nịch. “Nghe nói có khoảng một trăm món ăn trong đó, cũng không biết có phải hay không?”.

“Một… một trăm món?” Xương Mân kinh hãi lắp bắp, lập tức không do dự nói. “Ngươi chờ!”

Nói xong, toàn thân liền hoá thân thành một ngũ trảo kim long thật lớn, thét dài một tiếng, thân hình xoay tròn phóng lên, đuôi dài uốn lượn, hắc khí lập tức tan hết. Lại bay lượn quanh hoàng cung một vòng, mây đen u tối lập tức bị xua tan.

“Thần Long hiện thân giúp đỡ Trịnh quốc, vạn tuế vạn tuế!!”.

Hoàng cung lại một trận huyên náo, thanh âm hô to vạn tuế liên tiếp dội vang.

Xương Mân nhẹ nhàng hạ xuống, biến trở về hình người, đưa tay nâng đầu tựa vào trên thạch bích, không ngừng thở hổn hển. “Lão thái bà kia, xuống tay cũng thật ngoan độc, hại ta biến thân đều vất vả như vậy”.

“Cái gì lão thái bà a?” Tại Trung vội chạy đến gần, ân cần đấm lưng xoa bóp chân tay.

“Ngươi đừng quản, quốc yến của ta đâu?” Xương Mân trừng mắt liếc Tại Trung một cái.



Bên trong chính điện Thái Hoà Cung, Xương Mân vục đầu vào một bàn đầy sơn hào hải vị, vô cùng tập trung chiến đấu, Tại Trung ngồi bên thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng cho nó. “Chậm một chút chậm một chút, đừng vội”.

“Hữu Thiên”. Tuấn Tú liếʍ mép nhìn nhìn.

“Ngươi không thể ăn được nữa?” Hữu Thiên yêu thương sờ cái bụng nhỏ tròn tròn của Tuấn Tú. “Nào, ăn thêm chút nữa trông sẽ ngon miệng hơn”

“Trông ngon miệng?” Xương Mân nghe được, ngẩng đầu nhìn.

“Khụ khụ.” Vừa thấy cảnh Hữu Thiên xoa bụng Tuấn Tú liền bị sặc.

Tại Trung vội vuốt lưng thuận khí giúp Xương Mân, còn lấy nước cho nó uống, đem toàn bộ thực vật nuốt xuôi, nhân tiện cầm một cái chén phi thẳng vào đầu Hữu Thiên. “Ngươi nói linh tinh cái gì? Không biết bên này đang có tiểu hài tử ngồi sao?”

“Tiểu hài tử? Ai là tiểu hài tử?” Hữu Thiên bắt được cái chén, tà tà cười. “Nào, Tú Tú, chúng ta không cần để ý đến họ”.

Tuấn Tú đem cái tay Hữu Thiên đang sờ sờ mình cào loạn.

“Tú Tú, ngươi này hồ ly độc ác rốt cuộc giống ai?” Hữu Thiên kêu thảm, khó khăn bắt lấy móng vuốt của Tuấn Tú.

Tại Trung ở một bên cười vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Xương Mân cúi đầu đối với chén đĩa trong tay căm giận nói: “Ta không phải tiểu hài tử, không được xem ta như vậy!”

“Chậc, thật đáng yêu.” Tại Trung nhìn gương mặt nghiêng của Xương Mân, trong lòng liền rộn rạo, không tự chủ được thò tay sờ.

“Ngươi làm cái gì?” Ngữ khí tà ác, cử chỉ mạo phạm khiến Xương Mân giật nảy mình, bất chấp thẹn thùng liền hung tợn gạt tay Tại Trung ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn y. Cơ mà vừa mới ngẩng đầu nhìn lại bị doạ tới mức da đầu run lên, toàn bộ lông đều dựng thẳng. run rẩy: “Ngươi, ngươi đó là ánh mắt gì?”.

“Xương Mân, ngươi trở thành của ta đi.”.

“Cái gì?” Xương Mân kinh hãi thiếu chút nữa rớt xuống ghế.

“Tựa như Tú Tú là của Hữu Thiên ấy, ngươi liền làm con rắn của ta”. Tại Trung đối với tiểu hồ ly Tú Tú của Hữu Thiên vô cùng thèm muốn, chính là lại không thể đoạt lấy được.

Con rắn trước mắt này cũng xinh đẹp đáng yêu giống như Tuấn Tú, nếu có thể trở thành của mình thì tốt quá. Nghĩ đến có thể nuôi một con rắn xinh đẹp đáng yêu giống như nuôi đứa nhỏ của chính mình, Tại Trung cười thích chí đến không nhìn thấy mắt.

Đáng tiếc Xương Mân lại không giống y cao hứng như vậy. Xương Mân vừa mới nghĩ đến hình ảnh cùng hành vi của thối xà yêu này tại Thánh địa, trong nháy mắt mặt đều tái đi. “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, thối xà yêu”.

“Xương Mân, đừng như vậy, ta sẽ thương ngươi yêu ngươi, cùng ngươi chơi, cho ngươi ăn ngon”.

“Nằm mơ, ngươi biến đi. Ta muốn trở về”. Xương Mân một phen đẩy Tại Trung ra, đứng dậy muốn đi, mắt nhìn thấy cả một bàn đầy món ngon, lại nói. “Những cái này ta muốn mang về ăn”.

“Hừ, còn muốn chạy?” Tại Trung tay vừa động, một cái vòng trang sức lập tức phóng về hướng Xương Mân, đem nó chặt chẽ trói lên cây cột.

“Ngươi này thối xà yêu, ngươi lấy oán trả ơn”. Xương Mân không kịp phản kháng đã bị trói chặt, nhất thời nổi trân lôi đình.

“Thối xà, ngươi dám dùng Phược tiên tác trói ta. Ngươi chết chắc rồi!”

Tại Trung từng bước đến gần Xương Mân, cẩn thận tiếp cận con rồng nhỏ đang nổi giận, vươn tay ý muốn sờ sờ. “Mân Mân ngoan, đừng nóng giận đừng nóng giận.”.

“Ngươi này xà yêu ghê tởm, ai là Mân Mân, ngươi mau thả ta ra”. Xương Mân lập tức rống lên, khí thế kinh người.

“Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại hung dữ thế?” Tại Trung cười hì hì nói.

Xương Mân khí thế mặc dù doạ người, chình là không có gì đáng sợ cả, không đủ gây sợ hãi cho Tại Trung.

“Mân Mân, ngươi nghĩ xem. Về sau ngươi thương tâm sợ hãi đều có thể đến tìm ta, bị bắt nạt bị đánh đập cũng có thể đến nơi này tìm ta, từ nay về sau ngươi sẽ không bao giờ… cô đơn nữa, sẽ không bao giờ… tịch mịch nữa……”.

“Chuyện tốt như vậy, ngươi vì cái gì lại không đồng ý?” Tại Trung ở một bên cao hứng dụ dỗ, tình cảm mãnh liệt theo lời nói bắn ra tứ phía, hai tay khua loạn đứng nói đến miệng khô lưỡi khô.

Khuôn mặt tuấn tú của Xương Mân dài ra, sống chết trừng mắt nhìn thối xà yêu đang nước miếng tung bay thao thao bất tuyệt trước mặt.

“Tại Trung ca, trên đời này bắt nạt nó đại khái chỉ có mình ngươi mà thôi”. Hữu Thiên ngồi một bên cười muốn sặc.

Tại Trung đảo mắt liếc một cái.

Hữu Thiên cười ra nước mắt, thấy thế vội xua tay. “A, ta chưa nói chưa nói, ta cái gì cũng chưa nói.”.