Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 35: Kết thúc (2)

Lúc cô đưa tay vịn lên tay cầm cánh cửa định mở ra, bên tai nghe được nhiều tiếng “rầm rầm” được truyền ra từ thư phòng, đoán được Diệp Chi Sinh là đang vì tức giận cô mà náo thư phòng, anh chắc là rất hận cô đi, cho nên mới làm tới như vậy.

Tiếng “rầm rầm” vừa dừng được vài giây, tiếp đến liền truyền tới tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai, theo đó là tiếng bước chân gấp rút cùng giọng nói hốt hoảng của bà Lâm Thiếu Lan vang lên.

“A Sinh con có sao không, mau đưa tay cho mẹ xem..”

“A Sinh đừng như vậy nữa, máu chảy rất nhiều đó, con mau đưa tay cho mẹ…”

Máu? Anh bị thương sao? Cô hốt hoảng vội xoay người định chạy lên thư phòng, nhưng là chưa đi được nữa bước, cô liền nhớ đến anh nói không muốn nhìn thấy cô, cũng bởi vì căm ghét cô, mà náo thư phòng làm cho bản thân thành như vậy, cô làm sao lại còn không biết ngượng mà định đi lên đó…

Nghĩ tới đây, nơi mềm mại nhất lại nhịn không được đau đớn kịch liệt, cảm thấy hô hấp có chút khó thở, cô một giây quyết định trực tiếp đưa tay kéo cửa đi ra ngoài, đón một chiếc taxi đặt hành lý lên xe rồi nói tài xế cho xe chạy.

-

Bà Lâm Thiếu Lan lý ra còn vài ngày nữa mới hết huân tu một tháng, nhưng không hiểu vì sao những ngày cuối ở trên Long Tự, trong lòng bà cứ thấp thỏm, bồn chồn, lo lắng ở nhà sẽ có chuyện nên bà xin phép trụ trì trở về trước, không ngờ vẫn là thật xảy ra chuyện.

Lúc bà đi vào nhà, không nhìn thấy người, nhìn thời gian một chút bà đoán Diệp Chi Sinh và con dâu có lẽ là ở trên lầu, nên đã đi lên định gọi hai người, nhưng lúc bà định mở miệng lên tiếng, dư quang khoé mắt nhìn thấy vali và túi xách được đặt ở trước thư phòng, nên đổi lại không đi phòng ngủ mà trực tiếp xoay người đến thư phòng.

Vào lúc cánh tay bà vừa chạm đến tay nắm cánh cửa, mở ra được một chút, liền nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, biết được chuyện động trời này, bà gần như đứng không vững, nhất thời không biết phải làm thế nào, bà thật sự rất yêu thương người con dâu này, nhưng sao tới cùng mọi chuyện lại trở nên như thế.....

Thời khắc ba nhìn thấy Diệp Chi Sinh như là phát điên, đẩy hết đồ vật trên bàn xuống dưới đất, cầm chiếc ghế gỗ đập nát trong thư phòng, bà hiểu được con trai bà là rất yêu thương cô gái này, nhưng bà thật không biết nên mở miệng nói lời gì vào trong lúc này, nên đành im lặng để cho con trai bà tuỳ ý náo ở đó trút hết tức giận, không có ngăn cản.

Cho đến khi nhìn thấy Diệp Chi Sinh ném chiếc ghế sang một bên, vơ lấy chiếc bình bằng thuỷ tinh mà anh thích nhất, dùng sức đâp vào trong tường, bình thuỷ tinh bị va đập mạnh, vỡ vụn ra nhiều mảnh nhỏ trong tay, sau đó trực tiếp nắm chặt bàn tay lại để cho mảnh thuỷ tinh tuỳ ý cứa nhiều nơi trong lòng bàn tay đến đổ máu, mà anh lại không có ý định buông ra.

Lâm Thiếu Lan nhìn một màn này vô cùng hốt hoảng, vội vàng chạy vào can ngăn, tuy là anh nhìn thấy bà tới gần không có tiếp tục đập phá nữa, nhưng dù bà nói thế nào, mặc kệ máu đỏ không ngừng nhỏ giọt xuống dưới đất, anh vẫn giống như không có nghe thấy, còn gia tăng thêm lực đạo ở cánh tay đến nổi hết gân xanh.

Đến sau cùng, dư quang khoé mắt nhìn thấy thân hình Lâm thiếu Lan dần dần ngã xuống ngất xỉu, anh mới vội lao tới đỡ lấy bà đưa về phòng, gấp rút gọi bác sĩ riêng tới.

Sau khi khám xong bác sĩ Trác mới quay sang nói.

“Tình trạng của Diệp lão phu nhân, có thể là do vừa đi đường xa mệt mỏi, cộng thêm nhìn thấy Diệp tiên sinh như vậy, nhất thời kích động mà ngất xỉu.”

“Tôi vừa tiêm cho Diệp lão phu nhân một mũi thuốc an thần rồi, hiện bà đã ngủ không sao nữa.”

Diệp Chi Sinh nghe được mẹ anh là không có sao mới an tâm gật nhẹ đầu một cái, sau đó rút tờ một trăm đưa cho bác sĩ Trác.

Bác sĩ Trác sau khi nhận tiền, rồi nhìn qua bàn tay nhuốm đầy máu đỏ của Diệp Chi Sinh, mới lại lên tiếng.

“Diệp tiên sinh, viết thương ở bàn tay ngài nên xử lý một chút, niếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Diệp Chi Sinh phẩy tay cất giọng đạm nhạt: “Không cần đâu, anh có thể về rồi.”

“Nhưng miệng viết thương rất lớn không thể tự lành đâu, lại nói Diệp lão phu nhân chính vì nhìn thấy ngài như thế nên mới sinh bệnh, thiết nghĩ vẫn là ngài nên để tôi rửa vết thương đi.” bác sĩ Trác tận tâm thuyết phục.

Nghe nhắc đến mẹ, Diệp Chi Sinh khẽ đưa mắt nhìn bà Lâm Thiếu Lan đang an ổn nằm ngủ trên giường, im lặng một chút mới đồng ý ngồi lại trên ghế cho bác sĩ Trác rửa vết thương rồi dùng băng gạt băng bó lại.

Diệp Chi Sinh sau khi tiễn bác sĩ Trác ra ngoài cửa, rồi trở về phòng bà Lâm Thiếu Lan, đắp chăn cẩn thận cho bà, chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi ấm cho phù hợp mới khép cửa phòng lại trở về phòng ngủ.

Nhẹ đẩy cửa đi vào bên trong, đưa mắt nhìn một lượt trong căn phòng, những vật dụng trước đây Lương Tưởng Huân thường dùng thật là không có lưu lại một vật nào… Anh nhìn một hồi cảm thấy căn phòng thật ngột ngạt đến không thở được, mới cầm bao thuốc lá, bước bước chân đi đến đẩy cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công.

Vì nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, cho nên lúc Diệp Chi Sinh vừa đẩy cửa ra, bị gió bắc trực tiếp thổi vào mặt, nhất thời chưa thích ứng được toàn thân rùng mình một cái, sau vẫn là đi đến ban công, châm một điếu thuốc không nhanh không chậm hít vào một hơi.