Sửu Tiểu Xà

Chương 18

Khi Lãnh Tịnh tỉnh lại, Lãnh Thanh Thanh đang ôm hắn trong lòng cọ a cọ, y hoàn toàn không biết trong thời gian Lãnh Tịnh ngừng thời gian đã làm gì. Mà Mai Hâm lại bị Lãnh Thanh Thanh mắng khóc hết mấy lần, co ro trong góc tường lau nước mắt__ Xà ba ba nổi bão lên thì vẫn rất đáng sợ a!

Lãnh Tịnh ngáp một cái, nằm trên đùi Lãnh Thanh Thanh cắn trái cây Lãnh Thanh Thanh đút tới, từ báo cáo của Bạch Điêu, hắn biết gió lốc đã nhỏ đi rất nhiều, có xu hướng dần ngừng lại.

Sửu tiểu xà sờ cằm, sau đó nói như thể an bài nhiệm vụ: “Ta bị thương, phải tĩnh dưỡng vài ngày. Bạch Điêu nhặt củi, Mai Hâm làm cơm, ngươi [chỉ Lãnh Thanh Thanh] tới xoa bóp cho ta.”

Nói xong nằm ngửa mặt trên giường, trải qua chuỗi ngày dưỡng thương xa xỉ như lão tài chủ.

“Long lười quá…” Mai Hâm rùng mình, cắn răng đi nhóm lửa.

Sửu tiểu xà trải qua chuỗi ngày dưỡng thương biếng nhác trong căn nhà nhỏ. Vì gió lốc chưa dừng, cho nên bốn con cùng trải qua cuộc sống quần cư trong căn nhà nhỏ. Có lúc cùng hàn huyên, có lúc thì chơi trò bài cửu (domino) mà Lãnh Thanh Thanh trong lúc vô ý đã mang tới, mà Lãnh Tịnh thì chỉ lo ngủ. Cuối cùng có một ngày, bầu trời âm u nhiều ngày hiện ra ánh dương quang, gió lốc đã ngừng.

Bọn họ lập tức chạy ra khỏi nhà coi thử, chỉ thấy một thành trì vốn tốt lành, lúc này sớm đã thành một đống đổ nát, trong trung tâm đổ nát có một đạo xoắn ốc phủ bụi lấp lánh phát sáng, vẫn đang chậm rãi chuyển động. Lãnh Tịnh bất giác co giật khóe môi, xem ra quái vật này cho dù bị mài thành bụi phấn, vẫn bảo trì xoay chuyển, thật sự quá ngoan cường.

“Đây chính là trung tâm gió lốc? Không thể nào tin nổi!” Mai Hâm nhìn vòng xoắn ốc đó, cảm thán. Nhưng nàng không dám tùy tiện thò tay tiếp xúc, chỉ dùng đạo cụ Lưu Ảnh kính của mình chụp cảnh tượng này vào trong kính, chuẩn bị giao cho trưởng lão trong tộc coi.

“Ta muốn về tộc một chuyến để báo cáo tình trạng nơi này, các ngươi đi cùng ta chứ?” Mai Hâm thu thập đồ đạt, sau đó hỏi Lãnh Tịnh.

“Gần đây ta vẫn còn chuyện quan trọng. Đợi ta xử lý xong sự vụ giang hồ, tự nhiên sẽ đi tìm ngươi.” Lãnh Tịnh nói.

“Xì, một con tiểu bạch long mà còn xử lý sự vụ giang hồ…” Mai Hâm trề môi, sau đó vươn tay, sờ sờ đầu Lãnh Tịnh so với mình còn cao hơn__

“Tiểu bạch long, ngươi là triệu hoán thú của ta, phải nhớ tới tìm chủ nhân đó nha! Ngươi còn không tới trăm tuổi, phải chú ý bảo trọng thân mình.”

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu lập tức đóng băng.

Lãnh Tịnh rất phong độ không tính toán với nàng, cứ vậy, trong ánh mắt tẩy lễ của ba người, Mai Hâm thiếu gân não chậm rãi đi xa khỏi tầm mắt của họ.

“Nhi tử à, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

Lãnh Tịnh cầm sổ tay lữ hành tự chế của mình xem xét, nói: “Đi Hòa Châu, đi ăn mì cá chép nổi tiếng thiên hạ.”

Chừng khắc sau, bên khe núi ở ngoại ô Hòa Châu, Lãnh Tịnh đang mặc y phục. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ngốc ngốc hít mũi. Thực sự là quá nhanh, bất luận là từ mặt tinh thần hay là thân thể, thực sự khiến người ta không thể chịu nổi. Vì tốc độ bão tố của Lãnh Tịnh, lông toàn thân Bạch Điêu đều xù lên, giống như con nhím. Lãnh Thanh Thanh có kinh nghiệm thì tốt hơn nhiều, y đã biết đội khăn trùm.

Bạch Điêu lông xù chạy tới trước mặt Lãnh Tịnh lấy lòng, xoa vuốt hỏi: “Chân long, ngươi nhất định phải biến về nguyên hình mới có thể phi hành sao? Ta thấy thần tiên khác đều là trực tiếp đằng vân giá vụ đó.”

Lãnh Tịnh hơi nhíu mày, nói: “Đúng nha, trước đây ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đích thật là thay y phục tới lui quả rất phiền phức.”

“Đúng thế đúng thế, lần sau chân long đổi sang luyện tập đằng vân giá vụ được không?” Bạch Điêu mơ tưởng có thể ngồi trên mây cao chậm rãi phi hành, không nén được chảy nước miếng.

“Để ta thử.” Lãnh Tịnh lập tức bắt đầu thực nghiệm, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt rất lâu, nhưng qua nửa ngày, chung quy vẫn không rời khỏi mặt đất, mà vẫn đứng nguyên tại chỗ không đúng.

“Khẳng định sẽ không bay lên được, Tiểu Tịnh còn chưa biết đằng vân giá vụ mà.” Lãnh Thanh Thanh tháo khăn quấn xuống.

“Tại sao?”

“Vì nó giống như là đạo lý tiểu hài tử mới sinh ra đã biết bơi mà không biết đi vậy đó. Tiểu Tịnh quá nhỏ tuổi. Biến thành long bay lên là bản năng của hắn, nhưng nếu dùng hình người đằng vân thì phải trưởng thành chút nữa mới được.” Lãnh Thanh Thanh giải thích.

“Ân, không sao.” Lãnh Tịnh nhìn Lãnh Thanh Thanh vẫn luôn xem mình là tiểu hài tử, trong lòng lại lần nữa lập lại chuyện tuổi tác không phải vấn đề.

Tới Hòa Châu đương nhiên không phải chỉ để ăn mì, trên thực tế Lãnh Tịnh muốn xử lý một chút vướng mắc giang hồ ở đây.

Lãnh Tịnh được tôn xưng là võ lâm minh chủ xuất sắc nhất võ lâm trăm năm nay, hắn luôn giữ công chính trong võ lâm, được xem là hóa thân của võ lâm chính nghĩa. Lại thêm hắn tuấn mỹ tiêu sái, tự nhiên trở thành tình nhân đại chúng trong lòng vô số nữ tử, đáng tiếc hắn không có ý lấy thê, hơn nữa hơn mười năm nay không gần nữ sắc, thế là trên giang hồ liền lan truyền lời đồn Lãnh minh chủ thật ra là có đoạn tụ chi phích. Nhưng mà, Lãnh Tịnh đồng dạng cũng không gần nam sắc, khiến lời đồn này rất nhanh đã không đánh mà tan.

Tại một lần võ lâm đại hội, cửu công chúa nữ phẫn nam trang lén chuồn ra khỏi cung đã nhìn trúng Lãnh Tịnh, từ đó ngày nhớ đêm mông mắc luôn bệnh tương tư, không phải Lãnh Tịnh thì không gả, còn phao tin nếu Lãnh Tịnh không đồng ý, nàng liền tự sát. Cửu công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, vì bảo bối nữ nhi, hoàng thượng liền hạ lệnh cưỡng bắt Lãnh Tịnh vào cung bức hôn. Bất đắc dĩ, Lãnh Tịnh mới cùng Lãnh Thanh Thanh chạy khỏi sơn trang, trải qua cuộc sống giang hồ lang bạt tứ phía này.

Hòa Châu là một trọng trấn thương nghiệp thương nhân tụ tập, đường phố náo nhiệt phi phàm. Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh gọi mì ở một sạp nhỏ bên đường, bắt đầu ăn. Ai biết còn chưa ăn được một nửa, đột nhiên có một người xa lạ chỉ vào Lãnh Tịnh kêu: “Chính là hắn! Chính là hắn! Giang dương đại tặc! Người đâu mau tới a!!”

Lãnh Tịnh ngạc nhiên một thoáng, đám người đã lập tức ào tới, không biết là ai báo tin tới quan phủ, sớm đã có nha sai tay cầm hình cụ đuổi tới, kêu lên: “Người bắt được giang dương đại tặc, quan phủ thưởng ngàn lượng bạc!!”

Thế là một đám người thấy tiền mờ mắt đều ào lên, muốn bắt Lãnh Tịnh.

Nhìn trận thế này, Lãnh Tịnh thầm nghĩ: nhất định là cửu công chúa đó bày ra gian kế, đem bức họa của ta làm thành lệnh truy nã phát ra toàn quốc, nếu chạy, còn không biết nàng lại nghĩ ra tai họa gì. Thế là cũng không phản kháng, để mặc bổ khoái bắt mình cùng Lãnh Thanh Thanh. Lãnh Thanh Thanh ngốc ngốc ôm mì của nhi tử, cùng Lãnh Tịnh bị đám bổ khoái áp giải.

Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh bị nhốt trong đại lao âm u ẩm ướt, Lãnh Thanh Thanh chớp chớp mắt ngồi xổm trong góc tường cười quái dị.

Lãnh Tịnh rùng mình, hỏi: “Cha, ngươi cười cái gì?”

“Tiểu Tịnh, ngươi không biết sao? Xà tộc chúng ta thích nhất chính là nơi vừa hẹp vừa tối tăm vừa không lộ gió như thế này thật hoài niệm a ” Lãnh Thanh Thanh ngồi xổm trong góc tường bưng bát mì hạnh phúc nói.

Lãnh Tịnh co giật khóe môi, đứng cách xa y.

“A quả nhiên có đồng tộc ” Lãnh Thanh Thanh lại hưng phấn phát hiện bên đá lát ở góc tường có một con tiểu thổ xà. “Thật có khí tức hương thổ tiểu lão hương, xin chào nha!” Y chào hỏi con thổ xà.

Thổ xà lè lè lưỡi, ý tứ là “Đồ ngốc nhà ngươi.”

“Còn có giun lão hương tây qua trùng lão hương (Armadillidium vulgare) còn có kiến ” Lãnh Thanh Thanh yêu thích bắt đầu lải nhải. Lãnh Tịnh khiết phích toàn thân đông cứng.

Kết quả__ Lão bách tính của Hòa Châu, vào buổi chiều một ngày nào đó đột nhiên cảm thấy một cơn địa chấn, kết quả dẫn tới hỗn loạn không lớn không nhỏ.

“Có long khí! Không phải là địa chấn bình thường. Xem ra chân long thiên tử tương lai giá lâm Hòa Châu rồi.” Bên đường có một tú sĩ bạch y bấm ngón tay tính toán, nhíu mày nghiêm túc nói.

“Nga? Túc Ngôn, ngươi thật sự là thần lải nhải.” Bên cạnh hắn là một hoa phục thanh niên, khóe miệng ngậm cười ôm lưng tú sĩ, “Ngươi a, học kỳ môn bát quái gì đó, đã sắp thành con mọt sách rồi.”

Bạch y tú sĩ lại lắc lắc đầu: “Không đúng, chân long thiên tử sao lại đến một nơi như Hòa Châu này chứ?”

Hoa phục nam tử cười nói: “Có lẽ là hắn muốn tìm kiếm ái nhân định mệnh của mình chăng!” Nói rồi không chút vết tích hôn lên mặt tú sĩ, thầm nói: “Túc Ngôn ngươi nói không sai, thái tử đương triều chính là đang ở đây, mà ngươi chính là ái nhân định mệnh của hắn.

Tú sĩ nhíu mày: “Ngươi làm gì, còn là trên đường nữa chứ! Không phải ngươi nói muốn tìm muội muội của ngươi sao?”

“Cửu muội đó của ta là tinh nghịch nhất a, trong nhất thời không tìm được nó đâu, không bằng chúng ta đi tìm nơi nào nghỉ ngơi trước đi!” Thanh niên cười nói.

“Nhìn nụ cười xấu xa của ngươi, nhất định là…” Mặt tú sĩ đỏ lên. Đột nhiên___

Một trận đại địa chấn cường liệt chấn động khiến hai người đứng không vững, song phương ngã ngữa xuống đất, quấn vào nhau.

Thanh niên đột nhiên cảm tạ thân phận chân long thiên tử tương lai này của mình, ha ha, quả nhiên lão thiên cũng chăm sóc cho mình.

Mà trong đại lao, long khí phát ra từ người Lãnh Tịnh khiến giun, kiến, tiểu xà trong mười dặm xung quanh đều bị dọa mất hồn, toàn bộ bỏ chạy sạch!

Lãnh Thanh Thanh chống tường si ngốc nhìn Lãnh Tịnh đang ngồi khoanh chân, cuối cùng kinh hồn táng đảm nói: “Tiểu Tịnh, ngươi làm gì vậy chứ… dọa mọi người chạy hết rồi…”

Lãnh Tịnh ngồi trên đống cỏ nhắm mắt dưỡng thần không ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Ta không làm gì hết, ngươi cũng thấy rồi đó. Ta chỉ ngồi ở đây mà thôi.”

“Nói bậy!” Lãnh Thanh Thanh tận mắt thấy từng tia long khí phát ra xung quanh người hắn, như hỏa diệm nhảy nhót uốn lượn, dường như cảm ứng được khí tức đáng sợ trên người hắn, trùng xà xung quanh đều chạy sạch bách, chuột cũng kết thành đội thành đoàn rời khỏi đại lao ngục giam, mà Bạch Điêu vì không muốn lại đi bậy lần nữa, nên không biết đã trốn tới chỗ nào.

Lãnh Thanh Thanh đột nhiên ý thức được, nhi tử mới sáu mươi tuổi đã vênh váo vậy rồi, nếu trưởng thành nữa, thì làm sao đây chứ?

Cũng giống như tiểu hài tử phàm nhân phải đến học đường tiếp nhận giáo dục vậy, đúng rồi, cũng nên tìm người quản giáo Tiểu Tịnh thôi! Lãnh Thanh Thanh thầm hạ quyết định, phải tìm một sư phụ cho Tiểu Tịnh!!

“Nhi tử ” Lãnh Thanh Thanh liền sáp lại, lấy lòng dán sát vào Lãnh Tịnh, “Nhi tử, theo như niên kỷ của yêu quái mà nói, ngươi đã tới tuổi bái sư rồi, đừng chạy lung tung ở nhân gian nữa, cha muốn tìm một sư phụ cho ngươi.”

Lãnh Tịnh nói: “Ta có sư phụ.”

“A gì? Ai là sư phụ của ngươi a?”

“Miêu đầu ưng.” Lãnh Tịnh trả lời.

“Ngươi là nói miêu đầu ưng lão đầu sống trên cây hòe ở Bích Hải Thương Đào cốc trước kia? Tao lão đầu đã đi khắp nơi gieo phân chim đó?” Lãnh Thanh Thanh mặt đầy hắc tuyến, “Miêu đầu ưng đó không thể tính vào! Tuy hắn đích thật từng dạy ngươi một chút. Cha muốn tìm cho ngươi sư phụ tốt hơn! Muốn để Tiểu Tịnh nhận được giáo dục tinh anh không thua gì thái tử thiên giới!”

Lãnh Thanh Thanh tràn đầy lòng tin nói với nhi tử của mình.

“Lão thái gia lẽ nào không biết gần đây môn lộ tu tiên thiên giới đã đóng cửa hơn mười năm rồi sao?” Bạch Điêu không biết từ chỗ nào ăn no uống đủ thức thời xuất hiện. Nó chắp vuốt sau lưng đi từ kẽ hở ra, sau đó vuốt râu nói: “Chẳng qua tại nhân gian đồng dạng có thể tìm được nơi tu tiên không tồi. Sơn cốc của nha đầu Mai Hâm hôm bữa chính là một chỗ linh địa. Ngoài ra còn có thể chọn Đông Hoa sơn cách đây không xa, trên núi có một vị cao nhân tu đạo, nếu bái hắn làm sư, cũng có thể học được tiên thuật diệu pháp.”

“Đúng đó đúng đó! Tiểu Tịnh, xem ra không tồi đâu! Mình chọn một nơi đi xem thử đi?” Lãnh Thanh Thanh mắt lấp lánh nói.

“Nói sau đi.” Lãnh Tịnh tựa hồ không cảm hứng gì với chuyện bái sư.

“Tiểu Tịnh ” Lãnh Thanh Thanh tiếp tục mắt lấp lánh, đáng thương vô cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Thanh Thanh.

Trạng thái đông cứng duy trì sau một khắc…

___

“Huyện lệnh! Ngươi không phải nói bắt được Lãnh Tịnh rồi sao!!” Cửu công chúa tới lao phòng nổi trận lôi đình khi thấy phòng giam trống không, huyện lệnh bên cạnh vâng vâng dạ dạ, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Đúng mà, đã bắt được… không biết sao lại không có nữa…”

“Đáng chết!!!! Lãnh Tịnh!!! Bổn công chúa bắt được ngươi nhất định dỡ ngươi ra tám khúc!!!” Cửu công chúa tức tới mức không màn hình tượng hét ầm lên.