Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 22: Bại lộ

Edit: LoveBabyCute

"Ta cũng đi."

Thấy Lộ Miễn nói muốn đi cùng, Cổ Đường Viên ngay liền cự tuyệt, nói giỡn sao, nếu có hắn đi cùng, cô sẽ không dễ dàng lấy thuốc trong không gian ra được, như thế sẽ rất phiền toái.

Nhưng Lộ Miễn căn bản không nghe cô, dẫn đầu đi ra ngoài trước, mà đích đến chính là vị trí của xe con báo.

Cổ Đường Viên ngay lập tức chạy tới, còn nhảy lên xe con báo trước Lộ Miễn, sau đó liền điều khiển cho nó chạy nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại không nghĩ đến động tác của Lộ Miễn còn nhanh hơn, trong lúc xe con báo vừa mới khởi động đã kịp nhảy lên bám chặt vào đầu xe.

Cổ Đường Viên không ngăn cản được ý định muốn đi của Lộ Miễn, lại càng không có khả năng đi kiếm thuốc ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bởi vì cô căn bản không biết đường đi, nếu biết cũng chưa chắc tìm được.

Tốc độ của xe con báo rất nhanh, chạy được một đoạn liền dừng lại, nhưng Lộ Miễn vẫn ngồi ở trên đầu xe, tựa hồ không có ý muốn vào trong, bằng không chỉ bằng mấy khối gỗ này căn bản không ngăn cản nổi hắn, phải biết rằng con báo này cũng là một tay do hắn làm ra.

Cổ Đường Viên mở cửa cho Lộ Miễn vô, lại thấy hắn tự nhiên bước vào nhưng vẫn không nên tiếng.

"Không cần nhìn ta chăm chú như vậy, ta cũng không có làm gì ngươi, không gian, đúng không?"

Cổ Đường Viên rùng mình, hắn làm sao mà biết được, rõ ràng cô đã rất cẩn thận mà!

Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cô, Lộ Miễn tiếp tục nói:"Ngươi che giấu rất tốt, nhưng, cây đao mà ngươi đã sử dụng ở đâu ra, còn có những viên tinh hạch biến mất không tung tích nữa?"

Đao, là lần trước chiến đấu với huyết đằng? Còn tinh hạch, quả nhiên đều là những thứ cần phải suy nghĩ, xem ra cô đã xem nhẹ khả năng cảm nhận năng lượng dao động của dị năng giả.

Căn bản Cổ Đường Viên không có biện pháp giải thích nào, Lộ Miễn không phải người thường (ừ ảnh khác thường), lúc trước cô đã biết, mạt thế mới bắt đầu mà đã mang hơi thở sát phạt quả quyết sắc bén, khác một trời một vực với hơi thở nghiêm nghị chính khí của quân nhân, liền ngay cả nhìn mặt đoán suy nghĩ cũng không thể.

.........................................................................

Hiện tại cô không thể xác định nếu mình quyết đấu cùng hắn thì có thể có vài phần thắng hay không, nhưng cô chắc chắn không giao toàn bộ vật tư trong không gian ra.

"Ngươi đánh không lại ta." Trong giọng nói của Lộ Miễn tràn đầy kiên định, " Không cần khẩn trương, ta không hại ngươi."

Cổ Đường Viên nắm chặt tay phải, cho dù hắn muốn cướp cũng cô cũng ngăn cho bằng được.

"Bất quá ta hiếu kì, ngươi không phải là mộc hệ dị năng giả sao, thế nào còn lòi ra cái không gian."

"Song hệ."

Dị năng giả có nhiều hệ rất ít, nhưng nếu có thì có thể là một đòn sát thủ bảo vệ tính mạng, nếu là ngươi bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra, vả lại nhiều hệ so với một hệ thì lợi hại hơn, nhưng tốc độ tiến giai sẽ giảm một bậc.

"Ầm!"

Đột nhiên một tiếng nổ xẹt qua bầu trời, mà trời mưa càng thêm mãnh liệt, thậm chí đứng ở dưới màn mưa tầm mắt cũng không thể thấy rõ.

............................................................

Áo mưa trên người đã bị gió quét cho lộn xộn, giúp cho hạt mưa thuận thế chui vào, đánh vào mặt ngoài thân thể tạo ra một tầng trong suốt óng ánh.

"Đã trở lại, đã trở lại."

Nhìn thấy hai người Cổ Đường Viên trở về, đám người Lí Hiển phá lệ cao hứng không thôi.

Đem bao thuốc trong tay đưa ra, cô liền cởi chiếc áo mưa ra.

Thấy Tiêu Luật Hằng đang ngồi trên giường, Cổ Đường Viên đi qua, trong một bao khác lấy ra một bộ quần áo, nếu Lộ Miễn là biết, cô cũng tự nhiên có thể hào phóng về phương diện này, nhưng ở trên trong không gian có bao nhiêu vật tư chắc không ai có thể đoán ra được.

Trước mạt thế Cổ Đường Viên cũng không nghĩ thu quần áo trẻ em vào trong không gian, nhưng may mà lúc ở trong siêu thị, cô có càn quét qua một đống, không nghĩ tới hiện tại lại có chỗ dùng.

Trong phòng chỉ có hai chiếc giường, sau khi tiểu hài tử uống thuốc xong liền đi ngủ, Cổ Đường Viên mang theo Tiêu Luật Hằng cùng với lão nhân và Vương Hoa chen chúc ngồi trên giường, ngay cả nằm cũng không có khả năng.

Cuối cùng cô phải kéo Tiêu Luật Hằng ra xe con báo, Lộ Miễn tự nhiên cũng đi theo hai người.

"Các ngươi ở đâu tìm ra được mấy cái này?"

Tiêu Luật Hằng đi vào liền kinh ngạc phát hiện, trong xe con báo ván giường đã được trải một lớp chăn, ngay cả gối đầu cũng có.

Không chỉ có như thế, trên bàn còn có cốc uống nước, đèn pin, quần áo, hòm thuốc, bát đũa, cự nhiên ngay cả dụng cụ làm bếp với đồ ăn linh tinh cũng có một bao.

"Phụ cận thật sự có mấy thứ này sao!"

"Ai nói ở phụ cận tìm được."

Tiêu Luật Hằng hồ nghi liếc mắt nhìn về phía Lộ Miễn, xong cũng xoay người leo lên giường.

Cổ Đường Viên ở bên trong một tầng, không gian cũng chỉ đủ nằm xuống.

Lấy ra tinh hạch hấp thu, cô có thể cảm thấy năng lượng bên trong cơ thể đang sắp đến điểm cực hạn, nhưng hình như thong thả hấp thu cũng không mang lại chút hiệu quả nào thì phải.

Có lẽ phải thuận theo tự nhiên mới được.

Mưa to mãnh liệt đến ban đêm liền ngừng, buổi sáng cũng như mọi ngày, nhưng lại không biết đến thế giới này đã bắt đầu thay đổi.

Mưa quá lớn làm mặt đất tạo thành bùn, nhưng nó cũng không thể ngăn cản mọi người tiếp tục làm việc, hoàn thành công việc ngày hôm qua.

Một đêm mưa to, làm rất nhiều người bị bệnh đa số đều không qua khỏi.

.....................................................................

An tán một cách qua loa, mọi người còn muốn lên dây cót tinh thần, vì những người sống sót, vì ngày mai tươi sáng hơn.

Trải qua một ngày làm việc vất vả, cuối cùng cũng làm xong ba chiếc xe, nhưng cũng chỉ ngồi được một nữa số người đi.

Sau khi xe con báo xuất hiện trong đại sảnh, nhượng đám người Lí Hiển kinh ngạc một phen, nhưng cũng không hỏi gì, nét mặt hiện lên tia hâm mộ không có khả năng che giấu.

Tìm một chiếc dây thừng đủ dài buột chặt từng xe nối tiếp lại với nhau, dẫn đầu là xe con báo.

Tiểu hài tử đối với xe con báo đều rất tò mò, một đám lần lượt vuốt ve không nỡ buông tay.

Oánh Oánh vẻ mặt hâm mộ nói với Tiêu Luật Hằng:"Mẹ ngươi thật lợi hại!" Vài đứa nhỏ khác cũng gật đầu mãnh liệt tỏ vẻ đồng ý.

Tiêu Luật Hằng liếc nhìn về phía Cổ Đường Viên, nhìn mãi cô cũng chỉ nhiều lắm hai mươi tuổi, khóe miệng co rút trả lời:"Hình như vậy."

Ngày thứ hai liền bắt đầu xuất phát, những thứ gì có thể sử dụng được mọi người đều mang theo, nhưng nhìn sao cũng ít đến đáng thương.

Bởi vì khi xe chạy độ giảm xóc rất lớn, mọi người đều đem chăn bông hay thảm gì đó đều trải ra hết, đầu tiên là cho người già cùng trẻ nhỏ ngồi trên đó, những người còn lại thì thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Cổ Đường Viên thấy mọi người đã chuẩn bị tốt, liền ngồi ngay ngắn trên xe báo tử, tâm niệm vừa động, liền xuất phát rời khỏi cảnh khu.

Ở trong này một thời gian dài, ai cũng đều có kỉ niệm, mà lần này đi không biết bao giờ có thể quay trở lại, nên mọi người đều nhất trí từ chiếc cửa sổ nhỏ bé trên xe mà quay đầu lại nhìn ngắm nơi này thật kĩ.

................................................................

Trên dường nếu gặp hố nước, thì kêu thủy hệ dị năng giả qua chuyển nước đi chỗ khác, còn thổ hệ dị năng giả thì giúp lấp hố, cho nên đường đi cũng không gặp phiền toái lớn gì, xe vẫn chạy từ từ.

Nhiều người sống sót đi theo có gia đình ở trấn phụ cận, nên Cổ Đường Viên tính toán điều khiển xe chạy đến hướng đó, nếu ở đấy mà có căn cứ, thì những người này có thể dàn xếp xong xuôi.

"Đồ ăn thì tính như thế nào? Không biết phụ cận có gì để ăn hay không, mà nước cũng là một vấn đề lớn."

"Thủy hệ dị năng đình chỉ công việc tu bổ đường đi, lấy mấy chiếc thùng để cho họ bỏ nước vào, sau đó thì đưa cho đám người Lí Hiển tìm người quản lí chút nước ấy, nếu không nhất thiết thì không nên lãng phí."

"Không thành vấn dề."

"Thịt của biến dị động vật có thể ăn được, đợi nghỉ ngơi hồi phục lấy sức xong, thì mọi người tạo thành tổ đội ra ngoài đánh biến dị động vật."

"Biến dị động vật có thể ăn!" Điều này làm đám người Lú Hiển kinh ngạc không thôi.

"Ừ, chỉ cần không phải là tang thi động vật thì đều ăn được."

"Nga, vậy thì tốt quá rồi, nhưng hình như nơi này không có động vật thì phải, đừng nói hoang dại, ngay cả nuôi trong nhà cũng không có."

Sẽ có, biến dị động vật chắc chắn có.