Mùa hè ở Cambridge rất tuyệt! Chẳng lúc nào nhiệt độ vượt ngưỡng 24 độ C. Những ngày An Huyên ở đây lại may mắn là những ngày có nắng nhẹ, ngọt ngào ve vuốt làn da.
Tịch gia đã mua một tòa nhà cổ nằm gần bờ sông. Đi qua cánh cổng cũ kĩ với những dây leo um tùm quấn quanh những thanh sắt cong cong cách điệu là một khu vườn xanh mát dẫn lối vào phần kiến trúc nhà ở cổ kính.
An Huyên càng ngạc nhiên hơn khi thấy bên trong nhà, ngoại trừ phòng khách chính có vẻ như giữ nguyên phong cách của người chủ trước, các phòng còn lại đều được bài trí nội thất giống hệt như ở Tịch gia.
Phòng ngủ của Tịch Minh khá rộng rãi và nhiều ánh sáng. Ngoài chiếc giường size lớn được đặt kiên cố chính giữa phòng thì tứ phía chất đầy những sách. Phòng Tịch Phụng cũng đặt một chiếc giường lớn gần cửa sổ, trên tường và trong tủ đứng bày biện đủ thứ dụng cụ thể thao.
Đặc biệt, cả hai phòng đều để một khung ảnh nhỏ ở đầu giường, bên trong l*иg ảnh ba người đã cùng chụp vào lễ tốt nghiệp. Trong ảnh, An Huyên giương to cặp mắt ươn ướt, gò má đỏ bừng đứng giữa hai anh em, cả ba đều lấp lánh ánh nhìn trẻ trung. Góc chụp rất khéo, vừa cắt đến ngang phần xương quai xanh của cô gái, không lộ ra bầu vυ' bị một bàn tay to lớn nắn bóp và dưới váy là một bàn tay hư hỏng khác đang nghịch ngợm.
- Cái này...? - An Huyên vừa nhớ lại thời khắc chụp ảnh liền đỏ mặt, cuống quýt úp tấm ảnh xuống - Lại còn dám đóng khung kính?!
- Dễ thương mà! - Tịch Phụng cười cười, đưa tay chỉnh lại khung ảnh về vị trí ban đầu - Nhìn xem, chẳng ai biết lúc ấy phía dưới cưng ướt dầm dề đến mức nào.
Ô ngôn uế ngữ cũng dám nói ra miệng!
Kinh nghiệm cho thấy, khi hai kẻ trác táng này bắt đầu "phun châu nhả ngọc" thì có nghĩa là bọn họ đang đói lắm rồi! An Huyên biết nếu mình còn dây dưa tranh cãi thêm thì sẽ thiệt lớn bèn lẳng lặng lui ra.
Nhưng Tịch Minh không buông tha cô dễ thế. Cậu kéo bàn tay nhỏ bé kia lại, nhanh chóng lật lên một vạt váy mềm mại, lần mò vùиɠ ҡíи đáo quen thuộc. Giọng cậu nghiêm nghị, trái ngược với động tác vô liêm sỉ:
- Bảo bối giận đúng lắm! Mỹ cảnh như thế lại bỏ qua... Hôm ấy cũng chụp được kha khá góc đẹp, sao lại không l*иg khung kính treo lên chứ!
- Hả?
Tịch Phụng ra vẻ nghĩ ngợi:
- Cũng đúng. Nhiều ảnh đẹp như vậy, phòng chúng ta cũng còn nhiều chỗ trống. Chi bằng chọn một tấm xinh đẹp nhất, dâʍ đãиɠ nhất, đem phóng lớn lên, treo ở ngay bức tường đối diện để ngày ngày tỉnh giấc đều nhìn thấy, đêm đêm đi ngủ đều nhìn thấy. Mỗi ngày đều ngắm tạo vật xinh đẹp, nhất định ngủ ngon, mơ đẹp, thế nào?
Thật quá quắt!
Bộ dạng háo sắc của hai thiếu niên khiến cô phát cáu! Coi cô là cái gì? Còn muốn mang ảnh chụp nơi tư mật của cô ra tiệm ảnh phóng lớn. Bọn họ muốn cho cả thành phố này nhìn hay sao? Muốn chọc cô giận đến tím mặt?
- Đừng nói vớ vẩn!
Thấy cô vùng vằng bỏ đi, Tịch Minh thôi không trêu nữa. Cậu lẳng lặng ôm cô chặt hơn, dán cả l*иg ngực săn chắc lên lưng cô rồi hôn lên tóc mai, dịu giọng:
- Đùa chút thôi, đừng giận. Làm sao bọn anh mang bảo bối nhà mình ra cho thằng khác ngắm được chứ!
Phía trước, Tịch Phụng cũng quỳ xuống, chui vào trong lớp váy mỏng manh, cười hì hì:
- Muốn giấu đi còn không hết. Thơm quá... cưng chảy nước ướt nhẹp rồi. Nghĩ đến cảnh để thằng khác nhìn ảnh l*и mình khiến cưng nứиɠ đến thế à?
An Huyên theo thói quen khẽ cựa mình khiến Tịch Minh như chạm phải chỗ ngứa. Cậu siết chặt cổ tay cô, bắp đùi từ phía sau chen vào giữa háng An Huyên, buộc cô tách rộng hai chân. Tịch Phụng nghịch ngợm kéo qυầи ɭóŧ cô về phía trước, đem xoắn lại thành một sợi dây mảnh, cọ cọ sát khe l*и ướt đẫm. Cô mím môi chịu đựng cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
- Đừng, cửa... chưa đóng...
Quả thực, cửa phòng, cửa ra ban công, cửa sổ, tất cả đều mở toang để thông khí từ lúc bọn họ bắt đầu bước vào nhà.
Tịch Minh cười trầm trầm:
- Điều tuyệt nhất ở đây là ai lo việc nấy. Không ai rảnh đi nhảy vào vườn nhà người khác rình mò đâu.
Không kịp nghe hết câu, An Huyên đã hét lên vì bị Tịch Phụng ngậm chặt toàn bộ vùиɠ ҡíи. Cậu vừa nhay cắn miếng thịt thơm thơm, vừa dùng lưỡi lách vào khe cửa hẹp.
Nước da^ʍ tràn ra ngày một nhiều, Tịch Phụng sì sụp nuốt xuống. Giữa không gian tĩnh lặng, âm thanh dâʍ ɖu͙© vang lên rõ mồn một, hại Tịch Minh cũng một phen miệng đắng lưỡi khô.
Cậu lột áo của An Huyên, ném lên giường, ngay cả áσ ɭóŧ cũng một tay quăng sạch. Đầṳ ѵú trương to của cô khoe ra màu hồng sẫm, cứng lên như mời gọi. Tịch Minh thấy đầu óc trống rỗng, chỉ biết từ phía sau vòng tay lên bóp mạnh. An Huyên bị đau, chỉ dám nhăn mặt. Mấy ngón tay đầy vết chai do luyện kiếm lâu ngày của Tịch Minh cứ chà xát đỉnh vυ', sau đó quét vòng tròn quanh quầng vυ' khiến cô ngứa muốn điên. Cô chới với vòng tay ra sau, túm lấy mái tóc đen nhánh của cậu kéo lại. Khóe miệng hồng tươi vừa hé ra, Tịch Minh đã há miệng ngậm lấy, đẩy lưỡi vào sâu bên trong, quấn lấy lưỡi mềm của cô, ra sức nịnh nọt, vuốt ve.
Cảm giác hai cái lưỡi mềm đang khuấy động ở hai miệng nhỏ của mình, An Huyên dần buông xuôi, phó mặc cho anh em Tịch gia an bài. Một chân cô tự giác nhấc lên, Tịch Minh nhanh chóng bắt được, vôi giữ lấy. Bên dưới, Tịch Phụng nhận được tín hiệu cho phép của An Huyên, càng mừng như điên. Hai bàn tay với những ngón thon dài ôm chặt lấy bờ mông mềm mại, thô lỗ tách ra khiến toàn bộ lỗ l*и cùng c̠úc̠ Ꮒσα cô lộ rõ.
- Đẹp thật! Màu sắc tươi sáng sinh động lắm! - Tịch Phụng cảm thán làm An Huyên đỏ bừng cả mặt mũi. Mỗi lời cậu nói ra đều phả một luồng hơi ấm áp mơn man da thịt non mềm - Ồ, cưng vẫn chảy nước. Nước nhỏ xuống thành giọt luôn này. A... không được, cưng muốn chảy nước đến ướt cả thảm lót sàn à?
- Không... - An Huyên ngượng chín người, hận chính mình sao lại dâʍ đãиɠ đến thế! Cũng là lỗi của bọn họ, làm cho cô thành ra nhạy cảm đến mức này!
Tịch Phụng ngây người ngắm nhìn một lát, xong lại thấy khát khô cổ, liền úp mặt vào mυ'ŧ mát:
- Để anh liếʍ hết nước l*и cưng, thảm sẽ không ướt!
Đầu lưỡi cậu thỏa sức càn quét khắp nơi. Đầu tiên là quét dọc khe l*и ướt đẫm, mang theo rất nhiều nước nhờn thơm ngon nuốt xuống. Tiếp tục một đường lên hạt đậu đang cương cứng kia, cảm nhận rõ cái rùng mình của nữ chủ nhân. Lại thêm một đường nữa đưa lưỡi về sau hậu môn, liếʍ sạch nước da^ʍ đang tràn xuống. Mùi hương nồng đậm làm cậu như say, càng rúc sát vào miệng lỗ, đầu lưỡi đào thật sâu, mong được uống thêm. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ khóe miệng xinh đẹp như cổ vũ cho cậu cắи ʍút̼ nhiều hơn.
- Cưng ơi, anh yêu l*и em đến chết mất! - Tịch Phụng thở dài - Xin em đấy, cho anh bú l*и mỗi ngày được không?
Phía trên, An Huyên làm gì còn tâm trí đâu mà trả lời. Cô bị Tịch Minh hôn đến điên đảo, nước miếng chảy ròng ròng ra khóe miệng đều bị cậu liếʍ sạch. Một lát, thấy cô cần không khí để thở, cậu buông tha miệng nhỏ, liền cúi xuống mυ'ŧ lấy bầu vυ' săn chắc.
Môi Tịch Minh vừa chạm, An Huyên lập tức thấy đau. Cơn đau quen thuộc lan dần từ đỉnh vυ' xuống, khiến cô chỉ biết cắn môi chịu đựng.
Tịch Minh lại ngỡ cô đang tận hưởng cảm giác sung sướиɠ như mọi lần, liền mỗi tay ôm một bên, liên tục nhào nặn.
Cậu ngậm chặt một bên vυ' phải, môi mυ'ŧ lấy, lưỡi liếʍ liếʍ lên núʍ ѵú cứng chắc.
Đột nhiên, một hương vị lạ lùng tràn vào miệng Tịch Minh.
Cậu kinh ngạc ngẩng lên, từ khóe môi còn kéo một sợi nước óng ánh màu trắng đυ.c.
Lấy tay bóp thử, dòng nước trắng đυ.c lại ứa ra thêm một chút.
- Sữa?!
Thanh âm trầm trầm của Tịch Minh đánh gãy sự chuyên tâm của Tịch Phụng. Cậu từ bên dưới váy An Huyên ngẩng phắt dậy: "Cái gì?"
Không nhầm được!
Ngày ấy bọn họ còn tưởng mình uống say rồi nên mới có ý nghĩ kì quái. Sau đó, cũng không thấy lặp lại hiện tượng gì khác lạ, cũng đành coi như một giấc mơ hoang đường.
Nhưng hôm nay, giữa thanh thiên bạch nhật, ai ai cũng tỉnh táo, tuyệt đối nhìn rõ thứ nước màu trắng kia chảy ra từ núʍ ѵú An Huyên, lại có hương ngầy ngậy vừa quen vừa lạ.
- Cưng ơi, em có bầu à? - Tịch Phụng giật mình nhìn dòng sữa trắng chảy tràn ra kẽ ngón tay anh trai.
An Huyên lắc đầu.
Bị thế này vài lần rồi, bầu bì gì chứ!
Nhưng cô cũng không rõ vì sao mình lại có sữa. Chỉ biết là mỗi khi lên cơn đau, núʍ ѵú lại tiết ra dịch ẩm ướt.
Ánh mắt Tịch Minh chiếu thẳng vào khuôn mặt bối rối của An Huyên làm cô thấy sợ, vội theo phản xạ đưa tay lên che ngực.
Tịch Phụng hồ hởi nói:
- Anh trai, nếu không phải cô giáo có bầu thì là chúng ta dạy dỗ quá thành công! Không những luôn luôn ướt bên dưới, giờ còn phun sữa bên trên nữa. Để em nếm thử nào!
Dứt lời, cậu nhào vào ngực An Huyên, ngậm lấy một bên vυ', mυ'ŧ chặt. Cơn đau lập tức nhân lên, dòng sữa trắng ngần cũng tứa ra, thơm mát cả khoang miệng Tịch Phụng.
- Vị lạ, nhưng cũng đáng thử đấy! - Cậu nháy mắt.
Tịch Minh quan sát thêm một lúc, nhận thấy An Huyên hình như đã bớt nhăn nhó. Gương mặt đỏ bừng của cô khiến người ta muốn chà đạp thêm. Tịch Phụng dán lên người cô, vui sướиɠ liếʍ liếʍ. Cậu lớn như vậy rồi mà còn được bú sữa!
Không hổ là bảo bối anh em cậu nhìn trúng. Cái nước gì từ người bảo bối tiết ra cũng ngon!
Vẻ say mê của em trai khiến Tịch Minh sốt ruột. Cậu cũng muốn thử cảm giác được bú sữa, được bàn tay mềm mại kia nhè nhẹ vuốt tóc.
An Huyên vừa bớt cơn đau, nhìn lên thấy Tịch Minh vẫn đứng tần ngần, liền vẫy cậu lại gần.
Khuôn mặt dịu dàng của cô khích lệ Tịch Minh nhích thêm một chút. Bàn tay nhỏ xinh khẽ vươn tới, áp lên má cậu âu yếm. Tịch Minh yêu thích nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay ấy, ánh nhìn si mê tối dần lại. Cậu từ từ cúi xuống, thành kính hôn lên khóe môi cô. Nụ cười dịu dàng của An Huyên cứ thế rơi vào lòng cậu.
Sữa của cô, bất kể vì lí do gì mà có, đều dành cho hai anh em Tịch gia đầu tiên.
Cả hai vừa chậm rãi ngậm lấy một bên vυ', vừa mυ'ŧ nhè nhẹ. Bọn họ thích cảm giác được An Huyên ôm vào lòng và âu yếm vuốt tóc.
Trong đầu hai người vô thức hồi tưởng lại nhiều việc trong quá khứ. Bố mẹ mất đi, để lại hai anh em với số tài sản kếch xù. Ông nội vốn định về hưu sớm liền quay trở lại, một mặt chèo chống tập đoàn qua sóng gió, một mặt thay con trai, con dâu xấu số rèn giũa hai đứa cháu đích tôn. Tịch Minh, Tịch Phụng lớn lên cũng quen dần với việc tự mình đứng vững, lại thuần thục luôn cả việc dùng tiền. Đồ chơi, sách vở, xe cộ, ăn chơi tụ tập, kể cả đàn bà... tất cả đều quy ra một con số. Bọn họ biết cách sống sung túc, đầy đủ.
Cái anh em Tịch gia thiếu nhất chỉ có một. Chính là tình yêu của mẹ.
An Huyên mỗi lần ôm cả hai trong tay, quen thói vuốt vuốt tóc hai anh em, trong lòng lại dấy lên cảm giác không nỡ...
Có thể khiến hai con sói đang kì động dục bình tâm lại, cô cũng biết bọn họ thấy dễ chịu đến cỡ nào.
Chỉ là... mộng đẹp thì nhanh tỉnh, ngày vui khó bền lâu...
Cô thở dài, siết chặt vòng ôm thêm một chút.
----------------------------------------------
Cambridge chiều hè mang vẻ đẹp pha trộn giữa cổ điển và hiện đại.
Tịch Minh dành ra một ngày bận rộn để cùng em trai đưa bảo bối nhà mình đi thăm thú thành phố.
Cả ba cùng đi dạo xuyên qua những con phố hẹp và dài, ngắm những tháp chuông cổ xưa đang hồng rực dưới ánh chiều. Bọn họ vừa dạo qua cả những cây cầu nối hai bờ sông Cam thơ mộng. Cuối cùng, cả ba dừng lại ở cổng nhà nguyện King"s College, choáng ngợp ngắm nhìn tòa kiến trúc trên dưới 500 tuổi sừng sững, uy nghi được xây bởi những viên gạch đất sét đang tỏa ra sắc đỏ rực rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Tịch Minh và Tịch Phụng, mỗi người cầm một tay An Huyên, cẩn thận đưa cô vào trong. Cô không chút do dự, bước vào không gian linh thiêng. Lập tức, một mùi hương thanh thanh, ngan ngát của những ngày xưa cũ từ đâu bày lại, làm lòng người dễ lay động. Cả ba người tự giác đi chậm lại, anh em Tịch gia trong mắt chỉ còn có bóng hình xinh đẹp, thanh mảnh của người con gái đang say sưa ngắm những nan quạt cầu kì được trang trí trên trần nhà, trong lòng không ngừng cảm thán về công trình được Pevsner coi là tinh túy nhất của thời kì Phục Hưng ở Anh.
Băng ngang qua mười hai cửa sổ lớn gắn kính màu sặc sỡ, ba người dừng lại dưới bức ngăn tòa giảng bằng gỗ, thứ phân chia giáo đường và bệ thờ. Mùi hương thanh thanh vẫn luẩn quẩn đâu đó khiến không khí trở nên trang trọng hơn bội phần.
Tịch Minh chậm rãi siết chặt bàn tay nhỏ bé của An Huyên.
- Bảo bối à, để xây dựng nhà nguyện này, người ta mất đến 100 trăm. - Giọng cậu trầm trầm - Anh cũng mong rằng, một trăm năm nữa vẫn có thể tiếp tục nắm tay em.
An Huyên ngỡ ngàng nhìn sang. Cô chưa từng nghĩ một người con trai kiêu ngạo luôn đứng trên đỉnh cao như Tịch Minh lại hạ mình nói những lời sến sẩm như vậy với một "bà cô" hơn cậu đến bảy tuổi. Có vẻ chính cậu cũng ngượng ngùng, đành lúng túng hôn mu bàn tay cô, cố giấu đi hai vành tai ửng đỏ.
Tịch Phụng nhìn bộ dạng thẹn thùng của anh trai, cơn tự mãn giương lên phơi phới. Ít ra ông anh hoàn hảo này cũng có điểm không bằng cậu. Tịch Phụng dương dương tự đắc, ghé sát tai An Huyên, đơn giản nhả từng chữ:
- Anh. Yêu. Em.
Trước khi An Huyên kịp mở miệng, cậu lập tức cắt ngang:
- Không được từ chối. Không được thắc mắc.
Khỏi phải nói, An Huyên bối rối đến độ nào. Và như để cô tăng thêm phần kinh ngạc, một chiếc nhẫn xinh xắn lấp lánh viên kim cương hình giọt nước được l*иg thẳng vào ngón áp út thon thon.
- Em thuộc về bọn anh, bảo bối ạ.
Trái tim bé nhỏ trong ngực An Huyên đập thình thịch. Viên kim cương trên tay cứ lấp lánh dưới ánh nắng lung linh đa sắc phản chiếu từ những bức tranh kính trên cửa sổ. Cô ngượng ngùng nhìn hai chàng trai vừa kết thúc tuổi thiếu niên. Hai khuôn mặt đẹp trai giống hệt nhau cùng ngắm cô, ánh mắt dịu dàng hiếm có.
Bọn họ yêu cô, yêu con người và tính cách ngờ nghệch, nhút nhát của cô. Yêu cả những lúc cô mơ mơ màng màng như kẻ ngốc. Yêu luôn những lúc cô đứng trên bục giảng say sưa hướng dẫn học sinh. Và yêu đến chết đi sống lại tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của cô khi uốn cong tấm thân ngọc ngà dưới sự nhào nặn của họ.
An Huyên xúc động nghẹn ngào. Nước mắt cứ ứa ra, ướt đẫm khóe mắt. Cô để cả hai ôm lấy mình, trong lòng chua xót vô hạn.
Đúng là số phận ác nghiệt đang trêu đùa cô.
Khi cô mong một sự chân thành, bọn họ đều im lặng, miệt mài hưởng thụ thân xác cô như một trò chơi.
Nhưng tại sao trò chơi này không kéo dài mãi mãi?
Ngay khi cô đã xác định mình cần phải làm gì để chấm dứt mối quan hệ sai trái này thì bọn họ lại trói buộc cô vào bên họ, để cô không cách nào thoát khỏi những ngọt ngào đầy cám dỗ.
Tịch Minh và Tịch Phụng không hay biết gì về mâu thuẫn lớn lao trong lòng An Huyên. Thấy cô rơi nước mắt, cả hai chỉ biết ôm lấy cô, một mực an ủi suốt dọc đường về.
Cho tới khi cánh cổng đầy dây leo khép lại, cả ba lao vào nhau ngay trên đám cỏ xanh ngắt, giữa bốn bề hoa đang nở rực rỡ.
- Bảo bối, em ướt quá!
Tịch Minh cắn răng, nhìn chằm chằm nơi riêng tư của "vợ mình". Chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh bị ném trên bụi hồng bạch, làm lộ ra cả một mảng da thịt ngọt ngào.
An Huyên cực kì ngượng ngùng khi bị người ta lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa thanh thiên bạch nhật. Cô hơi khép chân lại, cố che đi cảnh sắc tươi đẹp đang lồ lộ dưới hai cặp mắt hau háu của anh em Tịch gia.
Từ bên kia tường vọng lại tiếng trẻ nhỏ cười đùa, có vẻ nhà hàng xóm đang cùng nhau tưới cây buổi chiều. Thỉnh thoảng, tiếng kẽo kẹt của một chiếc xích đu sắt đã rỉ vang lên giữa những tràng cười giòn tan.
Tịch Minh và Tịch Phụng trải một tấm chăn mỏng lên cỏ để ngăn lá cỏ làm tổn thương làn da của An Huyên. Bọn họ bắt cô đứng thẳng lưng để họ hôn khắp người cô. Hai cặp môi ấm nóng rê từ hai bên vành tai, xuống tới cổ thì bắt đầu gặm cắn. Bốn bàn tay cũng không nhàn rỗi, thay phiên nhau liên tục xoa bóp bầu vυ' cùng đùi non mịn màng. Làn da trơn mịn của cô sáng bóng lên dưới ánh chiều tà, rực rỡ ửng đỏ khiến người ta muốn hôn liếʍ mãi không ngừng. Bóng đổ từ những đường cong uốn lượn trên cơ thể càng làm cô như một bức tượng nữ thần, đánh thức du͙© vọиɠ đàn ông của người đối diện. Bàn tay Tịch Phụng luồn xuống dưới, vuốt ve dọc đùi non mềm nhũn. Tịch Minh thì nắn bóp hai bên mông tròn đầy, tách ra, co lại khiến cô ngứa ngáy muốn điên.
An Huyên thở dài dễ chịu. Cô thích được hai chàng trai này chăm sóc. Thích cách họ vừa ngậm vυ' mình vừa nhay cắn, mυ'ŧ lấy dòng sữa ngọt đang rỉ ra.
- À... Sữa này... - An Huyên chợt nhớ ra một việc quan trọng.
Tịch Minh vừa bú vừa trả lời:
- Không sao. Anh vừa liên lạc với bác sĩ lần trước khám cho em. Bác sĩ bảo đó là do lượng thuốc kí©ɧ ɖụ© còn dư trong cơ thể em phản ứng với thuốc trung hòa dẫn tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến sữa đấy.
- Vài ngày nữa sẽ hết. Hãy để bọn anh bú nốt nhé!
Hai bên vυ' được mυ'ŧ bằng hai cách khác nhau khiến An Huyên sung sướиɠ. Cơ thể cô bắt đầu rậm rịch đói khát, nước l*и tươi ngon tuôn ròng ròng.
- Ha... ngứa quá! - Cô rêи ɾỉ - Nữa đi...
Thân thể của An Huyên đã quen với phản ứng nhộn nhạo này. Cô tự giác nằm xuống, hai tay ôm lấy bắp đùi, banh rộng chân để khoe cái l*и nhỏ tươi non đang chảy nước ồ ạt. Ánh tà dương chiếu thẳng vào vùng tam giác đang mở rộng, túm lông mịn đổ bóng xuống thành một vùng mềm như nhung, loang loáng nước ẩm ướt, mềm và thơm, khiến nước chân răng hai anh em ứa ra. Cô bạo dạn hơn một chút, lấy tay vạch ra hai múi thịt, khoe lỗ l*и hồng hào rưng rưng nước đang mấp máy gọi mời.
- Bú nữa đi...
Bộ dạng khát tình của An Huyên khiến Tịch Minh chết đứng, hai mắt tối sẫm lại. Cậu khàn giọng ra lệnh:
- Gọi chồng.
An Huyên khựng lại, ngơ ngác nhìn một hồi. Tịch Minh vẫn không động, còn dùng tay tách lớp âm thần ướŧ áŧ, khẽ xoa nhẹ lên hạt đậu nhỏ như thử thách sự kiên nhẫn.
- Gọi chồng. - Cậu lặp lại - Em sẽ có tất cả những gì em muốn.
Dường như An Huyên vẫn chưa chịu, đến phiên Tịch Phụng liền cúi xuống chạm nhẹ đầu lưỡi vào miệng lỗ l*и đỏ ửng. Miệng lỗ mấy máy muốn mυ'ŧ lấy đầu lưỡi nhưng không kịp. Cậu rê đầu lưỡi thật chậm, chỉ để hai miếng thịt mềm chạm nhau như chuồn chuồn đạp nước, không có chút lực nào.
- Gọi chồng đi, và anh sẽ phục vụ l*и em.
Hơi thở ấm áp phả ra khiến l*и An Huyên run rẩy, nước tuôn trào càng dữ dội hơn. Tịch Phụng đυ.ng nhẹ vào dòng nước ngọt, dụ dỗ:
- Ngon lắm, nhưng bọn anh chỉ bú l*и vợ thôi. Gọi một tiếng chồng đi, bọn anh sẽ bú l*и em, vợ ạ.
An Huyên không chịu nổi sự tra tấn này, liền nức nở:
- Chồng... à, mau... liếʍ l*и em đi...
- Ngoan lắm!
Tịch Phụng vội ngậm lấy miếng thịt l*и thơm ngọt, mυ'ŧ chặt.
Bên trên, Tịch Minh cũng rời khỏi bầu vυ' căng tròn, liếʍ lên cái rốn xinh đẹp của An Huyên. Dường như chưa đủ, An Huyên nắm chặt mái tóc Tịch Minh, dí sát vào lỗ l*и đang bị Tịch Phụng mυ'ŧ liếʍ. Cô đã quen với cảm giác có hai cái lưỡi cùng liếʍ l*и mình.
Hành động dâʍ ɖu͙© của cô như chạm vào dây thần kinh bạo ngược của Tịch Minh, cậu gầm lên:
- Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, để xem l*и em chịu được bao lâu.
Âm thanh trầm thấp dội vào lỗ tai An Huyên khiến cô rùng mình. Không ngờ, bị hạ nhục lại khiến cô nổi lên cơn hứng, muốn được người ta chửi nữa. Vừa chửi vừa uống nước l*и cô càng thích.
Cậu bắt cô quỳ sấp như một con chó thực sự. Từ phía sau, cả hai anh em banh rộng chân cô và rúc vào mυ'ŧ ừng ực từng dòng nước l*и đang tuôn ra như hai con chó đực thèm l*и.
An Huyên hốt hoảng rướn người về phía trước theo phản xạ, liền bị hai bàn tay túm chặt hông lại. Một bàn tay khác đánh mạnh vào mông cô, làm nó nảy lên. Cơn đau ập tới, lại xen lẫn vài tia kɧoáı ©ảʍ chạy râm ran từ nơi bị đánh xuống lỗ l*и.
- A... đau... - Cô cắn răng thổn thức - Sướиɠ quá... liếʍ nữa đi... ăn l*и em đi chồng...
Hai cái miệng đồng loạt húp nước sùm sụp rồi chọc lưỡi vào lỗ l*и căng mọng.
- Vợ đĩ này, mau dâng l*и lên đây. Để bọn anh liếʍ sạch dãi l*и em!
An Huyên ra sức giơ cao một chân giống tư thế cɧó ©áϊ đi tiểu. Bên dưới, anh em Tịch gia vừa gầm gừ vừa dí sát mặt vào l*и cô, cho nước da^ʍ tưới ướt mặt.
Càng ngày, họ càng nghiện cảm giác được rúc vào bú và được cô cọ l*и lên khắp gò má và cằm.
- A... chồng ơi... Em banh l*и cho hai anh liếʍ nè... - An Huyên sướиɠ đến phát sảng, không kiểm soát được bản thân nữa - Làm chó đực uống nước l*и của em mau!
Hai cái lưỡi luồn lách như rắn. Một liên tục quét dọc khe rãnh, một xông thẳng vào bên trong cấm địa, đào xới cần mẫn. Những tia nước văng ra đều được cuốn sạch vào miệng.
Ánh mặt trời ngày càng trầm xuống. Bên kia hàng rào, tiếng trẻ con ríu rít cười đùa cũng vợi hẳn. Cả ba người vẫn còn quấn lấy nhau trên bãi cỏ, mải miết hôn liếʍ từng tấc da thịt mềm mại.
Bỗng có tiếng nói non nớt của một bé trai từ bên kia hàng rào vọng lại:
- Danny, hình như hàng xóm của chúng ta đã chuyển tới!
- Yep, mình có nên sang chào họ không, Antony? - Có vẻ như Danny còn nhỏ lắm.
An Huyên giật bắn mình. Thứ tiếng Anh bản xứ với âm gió đã khó nghe, lại thêm phần lúng búng trong miệng trẻ nhỏ khiến cô bối rối. Có phải "hàng xóm" mà bọn trẻ nói là ba người bọn họ không?
Antony khều em trai:
- Nhưng nếu họ bận thì sao? Mình chỉ nên nhìn qua hàng rào này xem có người không.
Danny "yes" một tiếng rõ to rồi từ xích đu nhảy phịch xuống đất.
Bên này cả ba người đứng hình mất một giây.
Aaaaa... Không thể diễn phim người lớn cho trẻ nhỏ xem được đâu!!
Cả ba cuống quýt nhìn quanh. Giờ mà chạy vào nhà thì xa quá! Xung quanh cũng chẳng có cây cối to lớn nào đủ sức che cả ba người, ngoài những bụi hoa. Mà bọn họ lại không thể đâm đầu vào bụi hoa!
Chết tiệt!!!
Tiếng chân lịch bịch vang lên ngày một lớn hơn.
An Huyên càng kinh hãi.
Bọn trẻ sẽ bị đầu độc trí tuệ! Sẽ bị ám ảnh cả đời mất!!!
Tịch Minh lập tức quơ lấy tấm chăn mỏng đắp lên người An Huyên, quấn chặt một vòng. Trong cơn hoảng hốt, An Huyên chạy vội về phía hàng rào. Bọn trẻ không thể nhảy qua hàng rào hoa tường vi um tùm kia, cô nấp ở đó cũng che được phần nào.
An Huyên cắm đầu chạy một mạch, Tịch Minh đang giữ chăn cho cô cũng bị lôi tuột theo. Còn Tịch Phụng vốn đủng đỉnh, dù sao cũng toàn đàn ông với nhau, cho hai thằng nhóc kia nhìn một chút cậu đâu thiệt gì. Nhưng thấy hai người kia trong chớp mắt đã bay tới bên hàng rào rồi thì cậu cũng theo phản xạ bay ra nốt. Cuối cùng, cả ba đứng thở dốc sát chân dãy tường vi um tùm, rậm rạp.
Hai đứa trẻ bên kia nghe tiếng động liền vô cùng hưng phấn:
- Danny, có người đó! Anh bế em lên để chào nha!
- Yes, sir! - Lập tức có tiếng loạt xoạt quần áo bị co kéo vọng lại.
Ai nói người Anh lạnh lùng chứ?! Thật là hiếu khách muốn khóc mà!
Tránh không xong kiếp nạn này!
An Huyên vội túm hai gã thiếu niên to cao ấn xuống, còn mình thì đứng bật dậy, nở nụ cười tươi hết cỡ:
- Hi, boys!
Cái đầu bù xù của cô thình lình nhô phắt lên làm Danny bé bỏng giật mình, ngoao một tiếng, suýt thì ngã ngửa.
Ơn trời, cái hàng rào cao tới cổ cô, còn bọn trẻ thì không tới. Trời cũng nhập nhoạng tối nên bọn trẻ chẳng thể nhìn rõ phía bên kia, khuất sau những cành lá rậm rạp có hai thân hình cao lớn đang bị người ta ấn chặt, bắt ngồi xổm xuống.
Đưa mắt nhìn một lượt, An Huyên cố trấn tĩnh lại. Bọn trẻ chẳng thấy được gì ngoài cái đầu của cô hết, thế cũng an tâm hơn nhiều, cô cười thật tươi.
Danny và Antony nhìn khá giống nhau, đều có mái tóc vàng và đôi mắt tròn xoe, có lẽ chúng chỉ cách nhau hai, ba tuổi, giống như trẻ tiểu học vậy.
Antony bạo dạn hơn em trai một chút. Cậu thấy cái đầu vừa vọt lên không có vẻ gì là định thè lưỡi, đung đưa hay nhe răng nhe lợi, liền vui vẻ bắt chuyện:
- Chào chị. Chị mới chuyển tới ạ?
- Ừ... xin chào ... - An Huyên lắp bắp, tự nhiên phải nói tiếng Anh có chút không quen - Chị... sẽ là hàng xóm mới của em đó... ưʍ...
Hai đứa trẻ tròn mắt nhìn "hàng xóm mới". Chị gái người châu Á thật xinh xắn, đáng yêu mà lại có biểu cảm hơi kì lạ. Khuôn mặt chị ửng đỏ, ánh mắt long lanh nước phản chiếu những tia lấp lánh từ mặt trời cuối ngày.
- Em là Antony. Đây là Danny. Chị tên gì?
Ồ, An Huyên hơi ngạc nhiên vì hai đứa trẻ quá mức cởi mở, lại chủ động nói tên cho người lạ. Có vẻ chúng ngóng chờ nhà hàng xóm chuyển tới đã lâu rồi.
An Huyên nghĩ một chút rồi đáp:
- Ms. An, mọi người hay gọi chị như thế.
- Anne? Annie? - Danny cười toe.
Nụ cười tươi tắn của cậu thật dễ khiến người ta yêu mến.
- Em thích gọi sao cũng được. Đơn giản là Ms. An cũng được, chị không... Ưʍ... - An Huyên ngừng câu nói đột ngột, cái đầu đang nhô lên qua hàng rào chợt rụt lại.
Antony chớp chớp mắt ngạc nhiên:
- Chị sao thế?
Cậu tinh ý phát hiện ra nét gượng gạo của người hàng xóm mới. An Huyên vội lắc đầu: "Không... không sao..."
Một mặt, hai tay cô ra sức đẩy hai kẻ xấu tính bên dưới. Bọn họ lợi dụng lúc cô đứng nói chuyện với lũ trẻ bên kia hàng rào bèn chia nhau liếʍ mυ'ŧ dưới háng cô. Tịch Minh đằng trước, Tịch Phụng đằng sau, cả hai đồng loạt vạch ra lớp thịt mềm mềm, cùng úp mặt sát vào nơi ngon lành ướŧ áŧ để liếʍ láp.
- Chị ổn chứ An? - Danny cũng nhận thấy vẻ đờ đẫn khác thường trong nét mặt An Huyên. Mồ hôi lấm tấm trên trán và hai bên tóc mai cô.
An Huyên chỉ đủ sức gật gật đầu, ra hiệu mình rất ổn, nụ cười trên môi cố giữ cho tự nhiên.
"Hai người... có thôi đi không?", cô liếc xuống thì thào, bàn tay luống cuống đẩy hai mái đầu ra khỏi hạ thân mình nhưng không được. Ngay cả tấm chăn quấn quanh người cô cũng bị người ta lấy đi mất.
Tịch Minh ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng còn hơn cả viên gạch của nhà nguyện King"s College trong nắng chiều, cười rất thỏa mãn:
- Em thấy nói chuyện với người lạ vui hơn đúng không?
Cô vội lắc đầu, nhưng Tịch Minh không nhìn thấy. Cậu lại vùi mặt vào giữa hai chân cô, hai ngón cái vạch ra múi thịt múp míp, để lộ một lỗ thịt tươi non, ướŧ áŧ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Lưỡi cậu không kiêng kị gì mà cắm thẳng vào miệng lỗ, ra sức cọ xát, lôi kéo lớp niêm mạc mềm mại đùa nghịch với mình. Đôi môi cậu ngậm lấy vành thịt bên ngoài, mυ'ŧ lấy dòng nước đang âm thầm rỉ ra. Miệng Tịch Minh tham lam mυ'ŧ vào bao nhiêu, lỗ l*и An Huyên cũng đói khát nuốt lấy lưỡi cậu chừng đó. Hai bên hút chặt lấy nhau, dính nhớp, ngon lành.
Đằng sau, Tịch Phụng rất phối hợp đem mặt lưỡi to dày của mình quét dọc khe hậu môn. Nước da^ʍ từ lỗ l*и An Huyên chảy xuống lan cả phía sau, làm cậu mê mẩn. Đầu lưỡi thèm khát chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα ướt nhẹp, ngọ nguậy liên hồi. Nước da^ʍ đầm đìa tràn đến cuống lưỡi của cậu, lan ra cả khoang miệng, mang theo mùi hương riêng biệt của An Huyên. Cú© Ꮒσα cô thắt lại theo phản xạ, muốn hút chặt lưỡi Tịch Phụng, không cho thoát ra. Cậu càng sung sướиɠ, coi cái lỗ dâʍ đãиɠ này như một miệng nhỏ hôn lấy hôn để, những nụ hôn chặt và sâu, lùa lưỡi vào từng nếp nhăn mịn màng như nụ hôn kiểu Pháp.
Cả hai cái lỗ thịt dâʍ ɖu͙© của An Huyên co giật vì sướиɠ, cô đờ đẫn nắm lấy tóc của cả hai để đứng vững.
Bên kia hàng rào, hai cậu bé ngây thơ không hề biết chị gái đang đứng trước mặt chúng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa khu vườn, hai chân mở rộng để hai anh trai cao lớn - chủ nhân thực sự của tòa nhà và cũng là hàng xóm "chân chính" của các cậu - người trước người sau đồng loạt bú ɭϊếʍ vùng nhạy cảm dâʍ ɖu͙©.
Thấy khuôn mặt An Huyên dần xa khỏi hàng rào, Antony định nhỏm lên ngó thêm một chút. Cậu vừa kiễng chân lên, An Huyên vôi đưa tay che ngực. Tịch Minh và Tịch Phụng thấy cô thả tay khỏi mái tóc của mình thì không vui lắm, đồng loạt dùng sức mυ'ŧ thật mạnh, như muốn hút khô người cô.
- A... a... - Cô không kìm nổi một tiếng rên sung sướиɠ.
Antony nhìn ánh mắt mênh mang của An Huyên, tự nhiên cũng thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu. Cậu lấy đà để nhảy lên xem phía bên kia thực sự có gì kì lạ.
- Khoan... - An Huyên vội xua tay. Nếu thằng bé thực sự nhảy lên, nó sẽ nhìn thấy vυ' của cô mất. Nó sẽ biết cô để ngực trần ngoài trời. Và nếu nó nhảy cao hơn nữa, nó sẽ thấy hai anh em Tịch gia đang vùi mặt vào hạ thân cô. - Chờ... đã...
Antony vừa nhón chân thì bên trong nhà đã vọng ra tiếng gọi: "Danny, Antony, bữa tối sẵn sàng rồi!"
Cả hai đồng thanh thưa: "Vâng".
Danny líu ríu vẫy tay với An Huyên: "Bọn em phải vào ăn tối ngay kẻo mẹ sẽ nổi cáu. Hẹn gặp chị sau nha."
An Huyên thở phào, gật đầu nói "Tạm biệt" mấy lần. Antony tuy còn chút lưu luyến vì chưa giải đáp được thắc mắc nhưng cũng chào cô và chạy vào ngay sau cậu em.
Thật sợ chết đi được!
- Hai cái người này! - Cô cáu kỉnh gắt - Sao dám làm như vậy trước mặt trẻ con chứ? Xém chút nữa là chúng nhìn thấy rồi!
Tịch Phụng từ phía sau, ngẩng lên cười toe toét:
- Học tập dần cho quen. Biết đâu sau này chúng sẽ cần kinh nghiệm để phục vụ cô giáo xinh đẹp của mình.
- Dâʍ ɖu͙©! - An Huyên đỏ mặt mắng.
Cô lợi dụng lúc được hai người kia thả lỏng, bèn chạy về phía cửa nhà. Nhưng mới được một bước đã bị người ta túm lại.
- Khoan đã vợ yêu! - Tịch Minh túm lấy eo cô từ phía sau, một tay banh rộng chân cô, một tay đẩy lưng cô cúi gập xuống, làm cho c̠úc̠ Ꮒσα cô mở rộng, đứng phía sau nhìn rõ mồn một - Anh còn chưa được nếm cái lỗ ngon lành này.
Nói xong, cậu thay thế em trai, chọc lưỡi vào c̠úc̠ Ꮒσα ướt mềm, tiếp tục mυ'ŧ mát. Phía trước, An Huyên vốn đang đứng thẳng thì bị gập người xuống, cô vội chống tay xuống cỏ để giữ cho đầu mình đỡ bị rung lắc bởi sự tấn công mạnh mẽ của Tịch Minh. Vừa đúng lúc Tịch Phụng ngồi xuống phía trước, vai cậu ghé vào cho cô tựa nửa thân trên cho đỡ mỏi. Cậu cúi đầu luồn xuống giữa hai chân cô, vui sướиɠ được uống nước l*и chảy ra từ sâu trong thân thể cô.
Cậu dùng miệng ngậm lấy hai cánh hoa đỏ bừng vì bị Tịch Minh nhay cắn. Đầu lưỡi tỉ mỉ liếʍ từng chút.
Trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng trong trẻo mờ nhạt trên cao rọi xuống hình hài ba người. An Huyên lần này không còn thấp thỏm lo sợ như trước, cảm xúc dâng lên càng mãnh liệt.
Cánh hoa dâʍ đãиɠ bị Tịch Phụng hết nhay lại mυ'ŧ, đến khi bóng loáng nước thì cậu lại nhả ra rồi thình lình ngậm chặt lại, mυ'ŧ mạnh. An Huyên rít lên, hạ thân co giật nhẹ, thịt l*и mài cả vào môi lưỡi Tịch Phụng.
Phía sau, Tịch Minh thấy cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế cũng vô cùng phối hợp. Hai tay banh kẽ mông trắng nõn ra, đầu lưỡi càng lùa sâu, viền qua từng nếp nhăn li ti quanh c̠úc̠ Ꮒσα. Chợt, cậu ngậm lấy những nếp nhăn, mυ'ŧ thật mạnh, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như con thú động dục:
- Cú© Ꮒσα em ngon thật! Vợ anh da^ʍ quá! Muốn ȶᏂασ chết em!
Tất cả cơ bắp trên người An Huyên siết chặt lại. Mông tròn đẩy về phía sau, hai chân dạng rộng mời gọi thiếu niên đẹp trai lao vào liếʍ mυ'ŧ. Lỗ l*и bị miệng lưỡi một thiếu niên khác chơi đùa, chợt trương to, đột ngột phun ra luồng nước nhờn ngọt ngào, chảy thẳng vào miệng Tịch Phụng.
Cậu tham lam uống ừng ực, hai tay vạch toang miệng lỗ, lại dụi mặt vào cho nước da^ʍ thấm cả vào gò má, ướt đẫm cả cằm. Lưỡi dài của cậu cắm vào, khuấy đảo mạnh mẽ, giống như một cái dươиɠ ѵậŧ đang ȶᏂασ vào lỗ l*и. An Huyên vừa lên cao trào, chưa kịp nghỉ ngơi liền bị đầu lưỡi chọc mạnh, liếʍ liếʍ lên vách l*и, dò dẫm đâm ngang đâm dọc tùy ý. Cô cưỡi trên đầu lưỡi, rùng mình tận hưởng cảm giác bị liếʍ đến những điểm nhạy cảm trong lỗ l*и. Toàn bộ âʍ ɦộ bị Tịch Phụng mυ'ŧ đến sưng đỏ, liếʍ láp quá mãnh liệt, không bỏ sót một điểm nào.
- Sướиɠ... a... chồng ơi... liếʍ l*и em ngon không? - Cô rêи ɾỉ trong cơn mê, phóng túng buông thả.
Tịch Phụng dùng sức chen đầu lưỡi vào sâu thật sâu, cảm nhận vách thịt ướt đẫm đang lèn chặt. Tịch Minh lúc này cũng đã rời khỏi c̠úc̠ Ꮒσα An Huyên mà chen vào cùng, cậu thầm thì:
- L*и em ngon lắm... mau bắn thật nhiều nước cho anh uống... Vợ yêu của anh, anh đang vạch l*и em ra để liếʍ đây... Anh muốn bú dãi l*и em...
An Huyên cảm nhận cả hai lỗ thịt của mình bị hút đến trướng đau. Tiếng rêи ɾỉ tự giác bật lên:
- A... sướиɠ quá... chồng... đừng mυ'ŧ nữa... Rách mất... A... a... Mυ'ŧ hết nước của em rồi...
Phía trước, Tịch Phụng đang nhay cắn âʍ ѵậŧ sưng đỏ, làm cho lỗ l*и sướиɠ đến co giật. Một dòng nước bắn thẳng ra ngoài liền bị cậu dùng lưỡi cuốn lấy, nuốt cả vào miệng.
Tịch Minh không buông tha, cậu liếʍ mạnh quanh mép l*и, đẩy cơn cao trào của cô lên cao hơn. Bắp đùi An Huyên bắt đầu co giật, một luồng nước mạnh hơn phóng ra, Tịch Minh uống vội từng ngụm. Đồng thời, Tịch Phụng vẫn liên tục đâm lưỡi vào thẳng miệng lỗ đang mở toang, làm nước da^ʍ văng ra khắp nơi, bắn cả lên khuôn mặt đẹp như tạc của hai người.
An Huyên chổng mông, mặt áp vào lưng Tịch Phụng, hai tay túm chặt lấy eo cậu. Cô như cưỡi trên miệng cậu, ra sức chà xát thịt l*и vào môi lưỡi cậu. Đằng sau, Tịch Minh bắt đầu lôi ra dươиɠ ѵậŧ đã trương to cực đại của mình, kề ngay c̠úc̠ Ꮒσα An Huyên mà đâm.
- Á... đau... - Cô thét lên khe khẽ - Đau quá!
Cú© Ꮒσα An Huyên mới bị chơi vài lần, còn chưa thật quen. Tịch Minh cẩn thận chờ một lát cho cô thích nghi rồi mới động. Con mẹ nó, đúng là vợ cậu có khác! Đến c̠úc̠ Ꮒσα kẹp cũng chặt, như muốn cắn đứt thằng nhỏ của cậu luôn.
Đằng trước, Tịch Phụng luyến tiếc rời miệng khỏi vùng nước non thơm ngọt. Cậu nâng nửa thân trên của An Huyên thẳng dậy. Một tay vòng xuống, nâng chân trái của cô lên. Dươиɠ ѵậŧ to và dài của cậu nhanh chóng chọc thẳng vào nơi mà đầu lưỡi vừa chơi đùa vài giây trước.
An Huyên qua cơn đau, chỉ còn thấy rậm rịch ngứa ngáy.
- Nói sao, vợ yêu? - Tịch Phụng kéo nhè nhẹ dươиɠ ѵậŧ ra khỏi lỗ l*и ướt nhẹp, chỉ để lại đầu khấc to như quả trứng gà sát miệng lỗ. Cậu cảm nhận được cái l*и xinh đẹp của vợ mình đang ra sức mυ'ŧ lấy đầu khấc của mình nhưng vẫn cắn răng chờ đợi. Cậu thích trêu chọc cô thêm chút nữa.
- Không nói? Vợ anh cứng đầu như vậy, anh sẽ rút ra hẳn.
- Đừng... - An Huyên hốt hoảng ôm chầm lấy cậu. Hai tay cô siết chặt mông cậu, cố ý kéo sát vào vùng háng mình.
Tịch Phụng cười cười: "Vậy em nói sao?"
- Xin anh... - An Huyên đã nước mắt rơi đầy mặt, không còn phân biệt được trời đất gì nữa, giọng cô líu ríu - Chồng ơi...
- Hửm?
- Xin anh... ȶᏂασ em đi... ưʍ...
Một cú đâm cực mạnh khiến cô nấc nghẹn, lời muốn nói cũng tắc lại ở cổ họng. Đôi mắt khóc đến sưng lên của cô chỉ kịp thoáng nhìn thấy một ánh sáng lóe lên trong mắt Tịch Phụng và nụ cười tăm tối của cậu. Giọng cậu khàn đặc:
- Ngoan lắm, hôm nay nhất định sẽ ȶᏂασ nát cái l*и xinh đẹp của em, vợ ạ.
Ánh trăng nhàn nhạt vẫn từ từ rải xuống từng nhánh cỏ, khắc họa rõ tư thế ba người đang đứng. Hai thân thể cao lớn, rắn chắc liên tục thúc thật mạnh thắt lưng, khiến cho vóc dáng mảnh khảnh ở giữa nảy lên từng chặp. Những thanh âm rêи ɾỉ, gầm gừ xen lẫn vài tiếng gọi "vợ yêu" đầy âu yếm rơi xuống từng nhánh cỏ. Cả khu vườn trong đêm tối được đắm chìm trong khát khao du͙© vọиɠ, vạn vật đều được tưới tắm bởi những thương yêu và sung sướиɠ đến run rẩy. Đám cỏ dưới chân ba người bị xéo nát nhưng những lá non giàu sức sống vẫn mạnh mẽ vươn lên, khoe vẻ xinh đẹp bóng loáng ướt đẫm bởi những tia nước da^ʍ phun xuống.