Người ta bảo con gái sớm nắng chiều mưa, chuyện thình lình đổi ý là điều quá đỗi bình thường. Nhưng An Huyên vẫn không tránh khỏi há hốc cả miệng khi thấy Lý Lan ôm theo cái túi xách, đùng đùng đòi về nhà vào sáng sớm hôm sau.
Mới hôm qua còn hào hứng với Tịch gia lắm mà? Thiếu điều muốn ôm chặt cây cột cẩm thạch, nhất quyết không rời. Thế mà chỉ qua một đêm đã nằng nặc đòi về, nhất định không nán lại một giờ nào nữa.
Cô đành chiều ý em gái. Trước khi Lý Lan rời đi, theo thói quen vẫn chìa tay xin tiền tiêu vặt từ An Huyên. Cô siết chặt cái ví lép kẹp, nhìn chiếc xe đưa em gái khuất sau rặng cây, trong lòng tự nhủ mình cũng nên tìm cách quay về nhà đi thôi.
Đã vào giữa hè, khắp nơi trên cả nước đều nô nức tổ chức lễ bế giảng. Học viện Tông Tứ cũng không ngoại lệ. Cuối năm học là thời điểm bận rộn nhất, An Huyên tự thấy mình cũng không thể mặt dày xin nghỉ mãi được. Chấm bài thi, nhận xét cuối năm, nhập điểm vào sổ điểm điện tử, viết học bạ, tổng kết chương trình cả năm, lên lịch họp phụ huynh, tổ chức dã ngoại theo khối, tổ chức chụp ảnh kỷ yếu cho học sinh sắp tốt nghiệp, ôn thi lớp 12... Cô dẫu còn đau đến mấy cũng cố mà xách túi đi làm.
Tất nhiên là hai anh em nhà nọ kiên quyết không đồng ý. Nhưng An Huyên sống lâu trong áp bức cũng dần khôn lên rồi.
Ban đầu cô dùng biện pháp cứng rắn, kiên quyết tranh cãi đến cùng:
- Đi làm hay không là quyền tự do của cô. Các em không cho cô ra ngoài là sai rồi!
- Sai thế nào?
- Hai đứa đang giữ người trái phép!
- Muốn kiện? - Tịch Minh liếc mắt qua mép tờ báo rồi lại tiếp tục chăm chú đọc, không buồn nhúc nhích một ngón tay - Bọn anh chưa đủ mười tám đâu. Bảo bối muốn lên trang nhất với tiêu đề "Cô giáo hϊếp da^ʍ học trò vị thành niên" phải không?
- ...
Thua lần 1.
Không sao! Cổ nhân có câu: Mềm nắn rắn buông. An Huyên chuyển sang phương án B. Lựa một buổi trăng thanh gió mát, trong nhà hòa khí vui vẻ, người vật đều ăn no đang nằm thở dốc, bèn thủ thỉ:
- Cô nhớ trường lắm. Ở đó có nhiều người, nói chuyện rất vui. Còn ở đây quanh đi quẩn lại có một mình, buồn chết đi được...
- Buồn lắm sao? - Tịch Phụng lập tức hất tấm chăn mỏng chính tay cậu vừa đắp cho An Huyên một phút trước - Nào, vừa đúng lúc anh muốn thử vài tư thế mới mẻ. Chúng ta chơi thêm chút nữa nhé.
- ...
Thua lần 2.
An Huyên tức đến ứa nước mắt!
Khốn kiếp, không cho đi... không cho đi...
Đã thế cô cũng không thèm nói nữa. Bất chấp bị người ta vần vò qua lại một hồi, cô nhất định mím chặt môi, không thốt ra dù chỉ một tiếng kêu.
- Bảo bối giận rồi sao?
Tịch Minh không chịu được bộ dạng im lìm của cô, lại tỉ mỉ hôn lên bờ vai trắng nõn.
Hôn cũng không thèm nói. Muốn làm lần nữa cô cũng mặc kệ. Kiên quyết nhắm mắt, cắn răng không nói không rằng. Dù sao bọn họ cũng coi cô như đồ chơi thôi, nói trắng là búp bê tìиɧ ɖu͙©. Cho nên mới giữ rịt cô ở đây như giữ một con chim trong l*иg. Cô cũng không cần để tâm tới thái độ của bọn họ. Có lúc đau quá, nước mắt theo phản xạ ứa ra, cô không buồn gạt đi, cũng không cầu xin họ dừng lại. Ra ra vào vào mấy lượt mà không thấy An Huyên hưởng ứng, Tịch Minh và Tịch Phụng có phần hơi chột dạ.
- Cô giáo, mở mắt ra nhìn anh nào! - Tịch Phụng đang ở tư thế đối diện với An Huyên, nâng cằm cô lên, gọi khẽ.
An Huyên cũng không bướng bỉnh nữa, chậm rãi nâng mí mắt lên. Ánh nhìn chiếu thẳng vào người đối diện hết sức lạnh nhạt: "Xin lỗi, làm cho hai người thấy không thỏa mãn rồi."
Một lời nói hàm chứa trăm vạn ý.
Anh em Tịch gia giật mình liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng đành nhượng bộ. Xem ra An Huyên cực kì nghiêm túc với chuyện này, không thể ép cô theo ý bọn họ mãi được.
Vẻ mặt lạnh nhạt của An Huyên khiến cả hai rất đau lòng. Người con gái bọn họ yêu thích chính là người lúc nào cũng vui vẻ, vô tư, không nên có thái độ buông xuôi như vậy.
- Được rồi, mai bọn anh sẽ đưa bảo bối đi làm.
Tịch Minh từ phía sau ôm cô chặt hơn, không động thêm nữa. Phía trước, Tịch Phụng cũng dừng việc ra vào, chậm rãi hôn lên môi cô: "Cô giáo đừng giận nữa được không? Vì bọn anh lo quá thôi..."
An Huyên không đáp lời, chỉ yên lặng nhắm mắt, trong bụng cố nhịn một trận hò reo mừng chiến thắng hiếm hoi. Hai anh em Tịch gia nghĩ cô còn giận, không dám manh động nữa, rất nghiêm chỉnh ôm cô, để cô nằm với tư thế thoải mái nhất tiến vào giấc ngủ.
An Huyên vô cùng hài lòng. Có... có điều...
Là đi ngủ đó...
Làm ơn rút giùm hai cái thứ vừa to vừa vừa cứng kia ra khỏi người cô có được không?
Tịch Minh túm chặt lấy eo cô, khẽ cau mày:
- Bảo bối đừng động. Dừng giữa chừng khổ lắm đấy biết không?
- Đúng vậy. Cô giáo không muốn nên bọn anh không ép. - Tịch Phụng thì thào bên tai cô - Cho bọn anh ngâm nhờ một chút cho đỡ khó chịu, đến sáng sẽ rút ra.
A a a... An Huyên muốn khóc thét mà!
Cô nhận thua (lần 3) là được chứ gì!
Thế là đêm ấy, trăng vẫn thanh, gió vẫn mát, người vật lại được đút ăn no thêm mấy lần.
...................................
Dạo gần đây Tịch Minh bận đến bù đầu. Ngoài việc làm ăn thông thường còn lo giải quyết nốt đám tàn dư của Khương Dịch, đồng thời thanh lọc lại bộ máy quản lý ở tập đoàn. Tịch Phụng cũng theo chân anh trai đến công ty, lo các công việc sổ sách trong lúc phòng nhân sự tuyển thêm thư kí mới. Lần này Tịch Minh rút kinh nghiệm sâu sắc, nhân viên mới tuyển vào Tịch gia tuyệt đối không thể là nữ. Trừ Phúc Khánh và Triệu Bảo Nhi là nhân viên lâu năm, phòng tổng giám giờ đây chỉ toàn nam nhân nhộn nhịp.
Tịch Phụng đang viết lịch công tác tuần, bỗng nhớ ra việc gì, liền ôm lấy quyển lịch nghiên cứu. Xong lại cau mày ngẫm nghĩ.
- Có chuyện gì? - Tịch Minh vẫn mải miết với đống bảng biểu vừa được Phúc Khánh trình lên, không buồn ngẩng đầu nhìn cậu em trai giống mình như hai giọt nước.
- Ừm... em đang xem lại mấy ngày này... có vẻ gần nhau quá. Lễ tốt nghiệp và sinh nhật của chúng ta.
Tịch Minh gật đầu:
- Bằng tốt nghiệp tuy đã lấy rồi, nhưng lễ tốt nghiệp nhất định phải dự.
Cách đây mấy tháng, do tình thế ngặt nghèo ở Tịch gia nên Tịch Minh và Tịch Phụng đã đăng kí thi tốt nghiệp sớm theo diện đặc cách. Hồ sơ xin học bổng cũng được gửi đi mấy trường. Cho nên, trong lúc bạn bè bận rộn ôn thi, bọn họ thành ra không có việc gì ở Tông Tứ nữa.
Lại cả lễ sinh nhật. Những năm trước có thể coi như một dịp để Tịch gia giao lưu với đối tác. Nhưng năm nay hai đứa cháu trai của Tịch lão gia, cũng là hai người thừa kế của Tịch gia hùng mạnh chính thức thành niên, không thể không hoành tráng.
Tịch Phụng nghĩ đến ông nội già nua của mình, cười như mếu:
- Anh trai, về việc này... chúng ta có cần chuẩn bị sẵn tâm lý giúp ông không? Không thì đến hôm đó ông sẽ xách chúng ta tới chào hàng với mấy đồng đội già khú đang nhăm nhe tìm cháu rể đấy.
Lo lắng của Tịch Phụng không phải không có lý. Bố mẹ của cả hai mất sớm, Tịch lão gia tuổi già đơn độc chỉ mong hai đứa cháu sớm trưởng thành, lập gia thất rồi sinh cho ông một đàn chắt nội nhung nhúc đầy nhà. Để nhánh nhà ông không còn vắng vẻ so với các nhánh khác trong dòng tộc, không để bọn họ nhòm ngó, gây khó dễ cho hai thằng cháu mồ côi đáng thương còn vị thành niên.
Tịch Minh dừng bút, ngẩn người ra một lúc. Nghĩ đến người nào đó thường xuyên được bọn họ "chào hàng" mỗi đêm mà lại hay từ chối, chỉ thích bị "ép mua", khóe miệng khẽ cong lên:
- Không phải lo. Anh sẽ sắp xếp vụ này ổn thỏa.
Cứ thế, chớp mắt một cái, lễ tốt nghiệp cũng tới.
Thời tiết ngày hôm ấy cũng vô cùng thuận lợi, nắng nhẹ, gió lộng, sáng sớm tinh mơ còn đổ một trận mưa rào mát mẻ cả phố phường.
Học viện Tông Tứ được trang hoàng lộng lẫy với hai màu chủ đạo đỏ và trắng - màu truyền thống của trường. Học sinh cả ba khối cùng tập hợp để tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp hết sức trang trọng. Đến phần trao bằng tốt nghiệp cho khối 12, mỗi khi một cái tên được xướng lên là bên dưới lại bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ở Tông Tứ có một truyền thống rất thú vị trong ngày tốt nghiệp. Trước khi buổi lễ kết thúc, toàn bộ những học sinh tốt nghiệp sẽ xếp thành hàng đi tới từng tầng để chào tạm biệt. Lúc này, các đàn em lớp dưới cùng giáo viên, nhân viên trong trường sẽ đứng dọc các hành lang để cổ vũ và chia tay toàn khối. Cũng trong chính lúc này, các nữ sinh sẽ tranh nhau xin cà vạt của người con trai mà mình thích để làm kỉ niệm.
Năm nay khối 12 lại hội tụ rất nhiều nam sinh đẹp trai, thành tích ưu tú, cho nên nghi thức chia tay càng thêm phần náo nhiệt. Khắp nơi đều ồn ào tiếng hét. Bên này, mấy nữ sinh lớp 10 gào toáng lên:
- Anh Phong Nhã... cho em cà vạt đi! Ném cho em nè... anh ơi!
Bên kia, Tiểu Hồng cùng đám nữ sinh lớp 9 cũng xô nhau hò hét:
- Tịch Minh... cà vạt của anh ấy đâu rồi? Ai lấy được cà vạt của Tịch Minh? Ai? Đứa nào? Là kẻ nào?
- Ở đây... a... tránh ra, tui giành trước mà! Tịch Phụng, anh đứng lại, đừng có chạy!
Ngay cả các nữ sinh lớp 12 cũng tranh thủ mối quan hệ "bạn cùng lớp" mà tìm cách lấy cho bằng được cà vạt của các bạn nam.
Giữa đám đông trẻ trung náo nhiệt hỗn loạn, An Huyên lẳng lặng đi lên lớp, nhìn ngắm căn phòng cô đã gắn bó suốt một năm qua.
Chuyển đến Tông Tứ không biết là đúng hay sai nhưng chắc chắn đây là bước ngoặt của đời cô. Năm học đầu tiên đầy biến động nhưng cũng vô vàn kỷ niệm.
An Huyên đi về phía bục giảng, hướng ánh mắt xuống phía dưới, nơi hai chiếc bàn được kê cạnh nhau. Cô chợt nhớ lại lần đầu cùng anh em Tịch gia thân mật, Tịch Minh đã nói bọn họ muốn cô ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô đi dưới sân trường. Lúc ấy An Huyên mới chuyển công tác tới đây, còn chưa được phân công dạy lớp Quốc tế của bọn họ.
Tò mò, cô bước về phía hai chiếc bàn ở cuối lớp, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của hai anh em Tịch gia.
Quả nhiên, từ vị trí này có thể nhìn thẳng xuống vườn trường bên dưới.
Hồi mới tới đây, An Huyên chưa được phân công dạy nhiều tiết cho lắm, thời gian rảnh rỗi thường xuống vườn giúp tưới nước, nhổ cỏ. Thậm chí có lần...
Cô đột nhiên mở bừng mắt, đứng bật dậy.
Có lẽ nào, chính là lần đó bị bọn họ nhìn thấy?
- Sao thế bảo bối? - Tịch Minh từ đâu xuất hiện, ôm lấy An Huyên từ phía sau, yêu thương hôn lên vành tai cô. - Từ chỗ này nhìn được nhiều cảnh sắc tươi đẹp lắm. Bọn anh chọn vị trí có tầm nhìn rất tốt, đúng không?
An Huyên đỏ cả mặt, vội quay lại. Tịch Minh cùng Tịch Phụng vẫn còn mặc nguyên bộ áo choàng tốt nghiệp màu đen tuyền với viền đỏ, trông bọn họ dẫu có chút lôi thôi hơn thường ngày nhưng vẫn không che lấp được khuôn mặt khôi ngô, bừng sáng.
- Hai người... sao lại ở đây?
Tịch Phụng tiến lại gần, nâng máy ảnh lên bấm một cái, mỉm cười: "Tốt nghiệp rồi nên phải chụp ảnh với cô giáo. Tìm cô khó thật đấy."
Cô đỏ mặt, vội đẩy tay Tịch Minh ra: "Coi chừng có người."
Tịch Minh không dễ gì buông tay, cậu ôm chặt lấy An Huyên, hôn lên môi cô thật sâu. Bên cạnh, Tịch Phụng cũng thản nhiên nâng máy lên bấm liền ba bốn tấm.
Sau đó, cậu cũng tiến sát lại hai người, giơ máy ảnh thật cao để chụp chung tất cả. An Huyên bị người ta hôn đến hít thở không thông, chỉ kịp ngước nhìn lên, đã nghe tiếng click vang lên lúc nào!
Tịch Phụng kiểm tra lại hình chụp, mỉm cười hài lòng:
- Cô giáo xinh đẹp lắm! - Ý cười trong mắt cậu càng sâu - Giờ chụp thêm vài kiểu nữa nhé.
Chớp mắt một cái, An Huyên đã bị Tịch Minh cầm chai nước khoáng dội lên áo ướt sũng.
- Làm gì thế? - Cô hốt hoảng lùi xuống sát tường.
Tịch Minh tỉnh bơ bỏ chiếc mũ trên đầu mình sang một bên, đưa tay nắn bóp bầu vυ' tròn trịa đang lộ rõ mồn một dưới lớp áo trong suốt. Cậu cười cười:
- Cặρ √υ' này đúng là sinh ra để mặc áo ướt mà. Hôm ấy, nhờ cái vòi nước dưới vườn bị hỏng mà anh đây được chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Hôm nay bảo bối diễn lại một lần đi.
Bàn tay hư hỏng lại luồn vào trong lớp vải ướt, vén lên, để lộ chiếc áσ ɭóŧ trắng muốt.
Click! Click!
Tịch Phụng liên tục chớp lấy mĩ cảnh. Cậu chỉ đạo Tịch Minh vạch hẳn áσ ɭóŧ xuống, làm cho bầu ngực được lộ thiên hoàn toàn. Hai đầṳ ѵú hồng hào cứng lên dưới ánh nhìn chằm chằm của hai thiếu niên.
An Huyên ngượng chín cả người, bọn họ còn bắt cô tự tay xoa nắn hai đỉnh núm xinh xắn trong lúc Tịch Minh cởi khóa váy của cô. An Huyên bị nhìn đến phát run, yếu ớt phản đối:
- Đừng chụp...
Chiếc váy bị kéo xuống sàn, lộ ra qυầи ɭóŧ ren trắng sữa ben trong. Dưới lớp ren là màu đen mờ mờ của lôиɠ ʍυ mịn màng.
Tịch Minh không kìm nổi một tiếng thở dài: "Nhìn muốn cắn!"
Click!
Tịch Phụng nghiêm chỉnh điều khiển ống kính zoom sát vào vùng ngã ba của cô giáo nhà mình, liên tiếp bấm. Vẻ hăng hái của cậu khiến An Huyên có chút sợ hãi, dính sát lưng vào tấm bảng nỉ phía sau.
- Bảo bối, tự mình vén qυầи ɭóŧ sang một bên! - Tịch Minh ngồi xổm bên dưới, ánh mắt trông đợi nhìn thẳng vào nơi tư mật đang dần ẩm ướt kia, khóe miệng cong lên thích thú. - ...Sao? Không muốn tự mình làm? Được...
- Không không... - An Huyên biết chắc chắn Tịch Minh sẽ không ngại tự ra tay, lúc ấy còn thảm hơn rất nhiều. - Cô sẽ làm...
Những ngón tay thon thả chậm chạp đưa xuống, lách vào mép quần, rụt rè vén nhẹ sang một bên, đẩy múi thịt căng phồng ra ngoài.
- Ngoan lắm, đặt chân lên đây nào.
Tịch Minh nhanh chóng nắm lấy bắp chân tròn trịa của An Huyên, mở rộng ra một bên, gác lên vai mình. Cậu kéo tách hai đùi của cô ra xa nhau nhất có thể, khiến An Huyên loạng choạng muốn ngã. Lưng cô dựa vào bảng nỉ, phần ngọt ngào dâʍ ɖu͙© bị ưỡn ra phía trước, thuận tiện cho Tịch Phụng dí sát ống kính vào chụp lia lịa.
Click! Click! Click!
Âm thanh khô khốc như dội vào múi thịt phập phồng, làm mấy sợi lông mảnh như tơ rung lên. Từ sâu bên trong, vài giọt nước nhờn ẩm thấm ra, làm múi thịt bóng lên, lấp lánh mời gọi.
Tịch Minh nuốt khan, quả thực mĩ cảnh trước mặt quá hấp dẫn. Cục yết hầu nam tính trượt lên trượt xuống, thèm khát được mυ'ŧ lấy múi thịt ngon lành.
An Huyên xấu hổ tới mức chỉ biết đưa hai tay bịt mắt, không dám nhìn thêm.
Tấm lưng ướt đẫm cong như một dây cung, đẩy phần hông trần trụi ra phía trước, nơi có bốn con mắt đang thèm thuồng nhìn ngắm. Tịch Phụng liên tục bấm máy không biết chán, còn tấm tắc khen:
- Giỏi lắm, cô giáo lên hình nhìn da^ʍ cực kì... Minh, bỏ cái qυầи ɭóŧ đi - Qυầи ɭóŧ lập tức bị bàn tay to lớn xé toạc, nằm lủng lẳng trên đầu gối cong cong mềm mại. - Vạch cái khe ướŧ áŧ kia ra anh xem nào!
An Huyên không nhúc nhích, nhưng đến khi phát hiện Tịch Minh đang nắm chặt bắp đùi của mình trong tư thế chuẩn bị dùng sức banh ra, cô vội làm theo lời Tịch Phụng.
Những ngón tay run run chạm đến phần thịt da^ʍ đến chảy nước, rụt rè tách đôi chúng, khoe ra một đóa hoa đỏ tươi đang ngào ngạt hương thơm. Những tia nước óng ánh bên mép cánh càng làm cho bộ phận kín đáo kia thêm diễm lệ.
Click! Click!
- Ưỡn cao lên nữa đi, cô giáo dâʍ đãиɠ! Khoe lỗ l*и xinh đẹp của cô cho ống kính nào!
Click!
Mấy lời của Tịch Phụng khiến cô xấu hổ muốn chết. Làm gì có giáo viên nào ngay trong lớp học lại ưỡn cong thân mình, tự tay vạch nơi bí ẩn nhất của một người con gái cho nam sinh chụp ảnh. Bên dưới hai chân trắng nõn lại còn một nam sinh khác vẫn đang ngồi ngước mặt lên say sưa ngắm nhìn cô phô bày vùиɠ ҡíи không khác gì gái điếm khoe cho khách chiêm ngưỡng.
Ánh mắt Tịch Minh như có lửa, cậu chằm chằm nhìn vào lỗ nhỏ đang bị kéo giãn ra, cơ thể vô thức rướn gần thêm một chút để ngửi được hương thơm riêng biệt của An Huyên.
Hơi thở của cậu chạm vào lớp da non của cô, phả ra sự ấm áp quen thuộc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ nhỏ co rút, làm nước rậm rịch chảy ra ngày một nhiều. Tịch Minh nhìn thấy sự khẩn trương trong miệng lỗ đang co thắt đẩy dòng nước lấp lánh ra ngoài, khẽ nhếch môi cười. Đầu lưỡi cậu vươn ra chờ đợi một món quà nhỏ.
Click!
Đúng lúc một giọt nước da^ʍ rơi khỏi mép l*и nhỏ, đáp xuống đầu lưỡi đang chờ đợi bên dưới.
Click! Click!
- Đừng chụp! - An Huyên cuống quýt muốn che giấu khoảnh khắc phóng đãng mình vừa làm ra nhưng không kịp. Hai tay cô bị Tịch Minh giữ chặt, không cho buông hai mép thịt hồng hào. Tịch Minh tiến gần thêm chút nữa, đầu mũi gần như chạm vào hạt đậu nhỏ đang sưng lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cơn kɧoáı ©ảʍ chạy dọc từ âʍ ɦộ lêи đỉиɦ đầu An Huyên. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thỏa mãn thở ra, hài lòng nhìn âʍ ɦộ đỏ bừng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Máy ảnh tiếp tục ghi lại khoảnh khắc khóe miệng sắc sảo của Tịch Minh mở ra, đôi môi mềm của cậu được tắm trong dòng nước ngọt ngào.
Tịch Phụng điên cuồng bấm máy. Bảo bối nhà cậu đúng là da^ʍ tính cực kì cao. Chỉ cần bị nam sinh chụp ảnh và há miệng dưới hai chân chờ từng giọt nước da^ʍ cũng khiến cô lêи đỉиɦ!
Khoảnh khắc này thật hiếm có.
Cậu nhất định phải ghi lại như một chiến công của hai anh em!
Tịch Minh không thể kiềm chế thêm được nữa, cậu đã úp hẳn mặt vào nơi ngọt ngào kia mà húp lấy nước ngọt. Tiếng mυ'ŧ mát vang lên khắp phòng học. An Huyên vừa qua cơn cao trào, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại bị môi lưỡi của người ta sục sạo cắи ʍút̼, khắp toàn thân nổi lên một trận rùng mình.
Chỉ chớp mắt, cô bị lột sạch áo, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được đặt lên bàn giáo viên, mặt hướng xuống dưới dãy bàn học sinh, hai chân bị banh rộng hết cỡ.
Tịch Phụng vẫn tiếp tục kiềm chế cơn đói đang làm háng cậu nóng sực, ra sức bấm máy chụp lại biểu cảm phóng túng của cô khi ngả người ra sau, phó mặc cho Tịch Minh rúc vào giữa hai chân mình.
- Cô giáo xinh đẹp, mỗi lần nhìn cưng trên bục giảng, anh chỉ muốn đặt cưng lên bàn giáo viên, lột sạch váy áo mà chơi cho thỏa! Hẳn là cưng cũng muốn thế chứ? Ngay khi đang giảng bài thì được học sinh ưu tú của lớp Quốc tế chui vào giữa hai chân và bú ɭϊếʍ cái l*и thơm tho ngon lành!
Đầu lưỡi mềm lướt dọc khe l*и sưng phồng, quét thẳng lên chóp và cuốn lấy âʍ ѵậŧ đỏ tươi. Tịch Minh liên tục dùng sức chà xát mép l*и, làm An Huyên sướиɠ đến không kiềm chế được.
- A... chờ... chờ một chút... Đừng liếʍ chỗ đó... khoan...
Tịch Phụng cực kì mê mẩn khuôn mặt đờ đẫn của cô, tay bấm máy không ngừng. Cậu trêu chọc:
- Nhìn xem... Ở dưới kia là hai mươi tư học sinh đang chăm chú chờ đợi bài giảng của cô đấy! Cho bọn nó biết thế nào là dâʍ ɖu͙© đi! Cô giáo của tôi, ưỡn cao nữa lên, cho học sinh của cô thấy bộ mặt phóng đãng của cô khi được liếʍ l*и đi!
- Không... A... Chậm lại, Minh... Đừng nhay nữa... A, a...
- Thích không, bảo bối? - Tịch Minh mυ'ŧ mạnh miếng thịt mềm nhũn - Em thích được khoe l*и cho những thằng học sinh khác ngắm sao? Nhìn xem em đã chảy ra bao nhiêu nước này, muốn cho chúng nó uống? Đừng có hòng!
Cậu lại dúi miệng vào l*и cô, nhay cắn liên tục:
- Anh sẽ ăn hết! Anh chỉ ăn duy nhất l*и của bảo bối thôi!
- Đúng đấy! - Tịch Phụng cười lớn - Cô giáo không biết đúng không. Bọn này chỉ duy nhất ăn l*и của một người, đó là cô.
Nói xong, cậu xếp máy ảnh sang một bên, chen vào giữa hai chân cô, giành với ông anh trai của mình.
An Huyên bị người ta vần vò đến thất điên bát đảo, chỉ loáng thoáng nghe câu được câu mất. Nói như vậy, cô đã hiểu vì sao mình lại trở thành đối tượng để nhiều người ghen tị đến thế!
Nếu những nữ sinh trong lớp, và cả những đồng nghiệp nữ khác biết cô đêm nào cũng nằm dạng chân cho anh em Tịch gia liếʍ mυ'ŧ thế này, chắc họ sẽ xé xác cô mất.
Hai anh em kia giống như bị tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não vậy, thi nhau gặm cắn rồi bú sạch nước da^ʍ của cô trào ra.
Bọn họ không khác gì hai con dã thú bị bỏ đói lâu ngày, hung hăng rúc vào nơi ngọt ngào vốn dành cho riêng họ.
- Bảo bối, chảy thêm nước nữa đi! Anh khát lắm...
Tịch Minh vừa nài nỉ, vừa thọc lưỡi vào lỗ hậu môn mềm xốp, cố moi thêm tư vị của cô để thưởng thức. Tịch Phụng ấn chặt lỗ l*и của cô bằng cái lưỡi linh hoạt của mình, sung sướиɠ cảm nhận nước nhờn thấm đến cuống lưỡi, chảy thẳng vào cổ họng khát cháy.
Hai anh em một trước một sau, cùng nhau chiếm lấy hai lỗ nhỏ của cô, mυ'ŧ từng giọt nước da^ʍ ngầy ngậy, tuyệt đối không bỏ phí giọt nào.
Hai bầu vυ' của An Huyên bắt đầu căng tức, cơn đau âm ỉ lại nhen lên. Cô vội vàng bóp chặt bầu ngực sữa của mình, dùng ngón tay vân vê núʍ ѵú hồng sẫm đến cương lên, mong làm giảm cơn đau.
Động tác đó của An Huyên lọt vào mắt anh em Tịch gia lại mang hàm ý khác.
Bọn họ chỉ thấy cô giáo của mình đang hứng tình đến mức tự vuốt ve bầu vυ', hai mắt nhắm nghiền cảm nhận niềm khoái lạc chảy trong từng mạch máu. Bộ dáng khao khát đến nỗi vừa dạng chân cho nam sinh bú l*и, vừa tự xoa nắn đầṳ ѵú của cô khiến cả hai anh em càng thêm hưng phấn, tim đập liên hồi, ra sức quyến rũ cô bằng cách dùng môi lưỡi phục vụ nhiệt tình, làm cô tăng thêm cơn hứng.
Lỗ l*и của An Huyên bị Tịch Phụng nhét lưỡi vào , liên tục co thắt vì kɧoáı ©ảʍ. Các cơ vòng bên trong vặn xoắn lấy lưỡi cậu, giống như một cái miệng nhỏ liên tục hút vào, muốn nuốt luôn cả miếng thịt mềm kia, làm cho Tịch Phụng khoan khoái vô cùng. Đôi môi mềm của cậu mυ'ŧ chặt miếng thịt non mềm ấm áp bên ngoài, sung sướиɠ tận hưởng cảm giác được thỏa mãn trong khoang miệng.
Bên dưới, hậu môn An Huyên cũng gắt gao co bóp, làm cho lưỡi Tịch Minh chui vào sâu hơn nữa, đến nỗi cậu há miệng ngậm cả vùng c̠úc̠ Ꮒσα cô, mυ'ŧ chặt không nỡ buông. Hai tay cậu bóp chặt cặp mông căng tròn của cô, hài lòng vì độ đàn hồi của da thịt mang đến cho bàn tay của mình.
An Huyên bị hút đến khô nóng cả người. Hai cái miệng tham lam kia vẫn không chịu tha cho cô. Lưỡi mềm vẫn liên tục ra vào, mô phòng theo động tác giao hợp của dươиɠ ѵậŧ mà cưỡng bức lỗ l*и cùng lỗ hậu môn của cô.
- Sướиɠ không bảo bối?
- Bọn anh đang ȶᏂασ em bằng lưỡi này.
An Huyên không đủ sức kiềm chế nữa, giữa những chuỗi rêи ɾỉ là tiếng thét đầy khoái lạc:
- Sướиɠ... lắm... A... a... nữa... Thật sướиɠ... Bú cô nữa đi... ừm... Mau liếʍ sạch đi... Nhanh quá, ưʍ... Được liếʍ thật thích...
Tịch Phụng liếʍ môi, ngước nhìn cô bằng ánh mắt say đắm:
- Nói xem ai đang làm cô sướиɠ?
- Phụng... và Minh... A... Cả hai đứa đang làm cô sướиɠ... Cả hai đứa đang bú ɭϊếʍ l*и cô, làm cô muốn ra nữa...
Tịch Minh háo hức vạch hai bên mông tròn trịa ra, chờ đợi dòng nước ấm áp tuôn ra:
- Ngoan lắm, bảo bối. Mau bắn nước l*и của cưng đi, bọn anh sẽ liếʍ sạch.
Mấy ngón tay nghịch ngợm lại chọc vào cả hai cái lỗ, nhanh chóng moi móc đến điểm nhạy cảm của An Huyên. Bọn họ liên tục nói ra những lời dụ dỗ dâʍ ɖu͙©, dụ cô mau bắn âm tinh cho họ uống.
- Bảo bối ngoan, cơ thể của em đúng là bữa tiệc tốt nghiệp ngon nhất.
Tiếng nước lại róc rách tuôn ra, An Huyên bị chơi đùa đến mụ mị đầu óc, chỉ còn biết buông thả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào tay anh em Tịch gia, mặc bọn họ sờ soạng, hôn liếʍ.
- A... lại nữa... - Cô cong người, ghì chặt lấy hai mái tóc dày, dúi mạnh vào lỗ l*и đang phóng ra dòng nước trong veo - A... sướиɠ... quá...
Hai anh em Tịch gia thỏa mãn nuốt ừng ực từng ngụm. Nước của An Huyên trôi vào họng, làm dịu cơn khát của bọn họ nhưng lại đốt lên một thứ kɧoáı ©ảʍ lạ lùng. Mỗi tích tắc qua, thứ kɧoáı ©ảʍ ấy càng mạnh mẽ, cuối cùng bùng phát khiến cả hai nhanh chóng cởi bỏ quần đồng phục, giải thoát cho cự long to lớn đang gân guốc đòi được xuyên thủng cơ thể mềm mại kia.
- Ngoan lắm, cô giáo! - Tịch Phụng kề sát đầu dươиɠ ѵậŧ cứng như gỗ vào cửa mình vừa cao trào của An Huyên, trêu chọc miệng lỗ đang mấp máy co rút - Giờ thì đến lượt bọn anh ȶᏂασ em!
Khoang miệng của An Huyên lập tức bị nhồi vào bởi một thứ quen thuộc. Mùi hương của bọn họ thật dễ chịu. Cô theo thói quen mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ khủng bố của Tịch Minh, đầu lưỡi không quên lượn một vòng quanh đầu khấc khiến cậu rùng mình, phải nghiến răng kiềm chế.
Chết tiệt, cậu rõ ràng rất có kinh nghiệm. Nhưng chỉ cần một động tác lả lơi nho nhỏ của cô cũng muốn buông vũ khí đầu hàng.
- Yêu tinh! - Tịch Minh thở ra một hơi nặng nề - Ngoan ngoãn nằm đấy chờ bọn anh ȶᏂασ chết em!
Tịch Phụng xuyên thẳng vào miệng lỗ đang thu hẹp dần của An Huyên, ánh mắt hoang dại lóe lên một tia giảo hoạt:
- Hôm nay bọn anh sẽ phục vụ hết mình để tri ân cưng đã tận tụy dạy dỗ bọn anh. Cô giáo thân mến, hãy nhận lấy lòng biết ơn của hai cậu học sinh này nhé!
Hai người dốc hết sức ra vào, bất chấp mồ hôi tuôn ra như tắm. Từng cú thúc của họ lại khiến An Huyên nảy người, không kìm được phải hét lên.
Được chơi đùa với cơ thể mềm mại của cô giáo, được đặt cô lên bàn giáo viên, lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi bú ɭϊếʍ l*и và đít cô, được đâm thủng cô bằng dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ của nam sinh vị thành niên... Tất cả những khao khát của anh em Tịch gia với cô giáo của mình đều được thỏa mãn trong ngày lễ tốt nghiệp đáng nhớ này.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cả lớp học vắng lặng vẫn vang lên tiếng da thịt va chạm vào nhau nhớp nháp cùng chuỗi âm thanh rêи ɾỉ vì du͙© vọиɠ của An Huyên.
Chỉ sau hôm nay thôi, cả hai sẽ không còn là học sinh của Tông Tứ nữa. An Huyên cũng không còn là cô giáo của anh em Tịch gia nữa.
Quan hệ giữa bọn họ sẽ thay đổi hoàn toàn.