Đừng Liếm Cô Nữa

Chương 13: Món quà nhỏ

[Warning]: Có sử dụng từ ngữ thô tục.

Cô không muốn quay về phòng làm việc nữa, chỉ sợ lại phải đυ.ng mặt Phạm Đạt, bèn rẽ về phía khu break out vắng vẻ, ngồi nghỉ một chút sẽ giúp cô khá hơn.

Đang cắm cúi đi thì một cửa phòng đột nhiên mở ra, có cánh tay rắn như thép lôi cô tuột vào trong.

Tịch... Minh?

Cô nhận ra mùi cơ thể cậu đang áp sát da thịt mình. Cậu ôm lấy cô, siết chặt như thể muốn đem cô khảm vào lòng, vĩnh viễn không tách rời.

- Buông... mau... - Cô cuống quýt đẩy vào ngực cậu - Mau buông ra...

Tịch Minh nghe giọng cô như vỡ nát, vội nhìn xuống, đôi lông mày rậm không khỏi nhíu lại:

- Bảo bối, gặp phải chuyện gì?

An Huyên lắc đầu quầy quậy, chỉ một mực muốn thoát khỏi vòng tay Tịch Minh.

- Ngoan nào - Cậu bắt lấy đôi tay cô, giữ chặt lại, còn tranh thủ cúi xuống hít hà hương thơm từ tóc cô - Để tôi ôm một chút.

Cậu từ tốn dụi cằm vào tóc cô, yêu thương đặt lên đó vô vàn những nụ hôn. Bàn tay với những ngón bị chai mơn man trên da thịt mát lạnh, thỏa mãn vờn nhẹ những lọn tóc thả buông trước ngực làm An Huyên thấy bình tâm hơn đôi chút.

- Người khác thấy mất...

- Bảo bối không biết phòng này bảo mật rất tốt? Cách âm cũng không tệ đâu. Có muốn thử không?

An Huyên ngẩng đầu lên nhìn quanh. Bọn họ đang ở trong phòng Chủ tịch hội đồng, quả nhiên cửa gỗ khép kín chứ không pha kính như các phòng khác, trên trần nhà cũng không gắn camera.

Tịch Minh đột nhiên bế bổng cô lên như người ta ôm một con búp bê, tiến về phía salon, đặt cô lên đùi mình.

Hai chân An Huyên mở ra hai bên bắp đùi cường tráng, đôi mắt cô rũ xuống, nhìn ỉu xìu không khác bánh đa ngâm nước là bao.

Tịch Minh mở cúc áo sơ mi của cô, mở luôn cả áσ ɭóŧ, quăng chúng xuống sàn.

- Đừng... - An Huyên giật thót người, không thể phạm sai lầm nữa.

- Bảo bối hôm nay nhạy cảm thế?

Vừa cười cười, Tịch Minh vừa há miệng ngậm lấy bộ ngực no đủ trước mặt. Cậu mυ'ŧ chặt quả anh đào nhỏ đang ửng lên ngượng ngùng, lưỡi mềm không quên lượn vòng quanh đầṳ ѵú, một mực liếʍ lên quầng vυ' hồng tươi.

- Thoải mái không?

Cậu lại dùng tay nhéo nhẹ đầṳ ѵú bên kia, mấy ngón tay thon dài kẹp lấy cục thịt mềm như nụ hoa, nhéo nhéo một chút cho nó thêm nhuận sắc. Yêu thương của cậu làm cho đầu óc An huyên dần mụ mị, cơ thể cô nhiệt tình hưởng ứng lại những âu yếm của thiếu niên.

- Ừm... thoải mái...

- Nữa không?

- Ừm... - An Huyên dần dần bị người ta dụ dỗ, đôi bầu ngực bị gom sát lại rồi cả hai núʍ ѵú đều bị đưa cả vào miệng sói. Cảm giác bị mυ'ŧ hai vυ' cùng một lúc thật khác lạ, cô ôm lấy đầu Tịch Minh, không kìm được hưng phấn gọi lên:

- Minh... a... ừm... Minh...

- Chuyện gì? - Tịch Minh vẫn nhẩn nha bú hai núm đỏ hồng như một đứa trẻ đói khát. Mà đúng là đói khát thật, đã một tuần rồi cậu mới được đυ.ng vào người của cô giáo, làm sao tránh khỏi muốn cô thật nhiều.

Cậu nghĩ đến lúc nơi này thật sự chảy sữa, hẳn là khi ấy bụng của bảo bối cũng lớn lên không ít. Bên trong đó sẽ là một đứa bé đáng yêu. Liệu khi con trai ra đời, thằng bé có uống tranh sữa của bố nó không?

Suy nghĩ đó khiến Tịch Minh hơi giật mình nhưng không hề ghét bỏ. Cậu thích thú với ý nghĩ cô giáo sẽ mang giọt máu của mình trong người, cô sẽ sinh con cho cậu.

- Nóng quá... Cô nóng... - An Huyên uốn éo, muốn rời khỏi cơ thể đang nóng hầm hập của Tịch Minh. Nhưng cơn nứиɠ bắt đầu vây lấy cô, bên dưới đã róc rách chảy nước, thấm qua qυầи ɭóŧ đáng thương, ướt đẫm cả đầu gối quần Tịch Minh bên dưới.

Cậu vui vẻ lựa tư thế thật thuận tiện: "Nóng như vậy thì cởi nốt váy ra nhé." Dứt lời, không chỉ váy mà cả mảnh ren nhỏ cũng không cánh mà bay. An Huyên hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi dạng chân trên đùi Tịch Minh, miệng anh đào liên tục phát ra tiếng nức nở.

- Đứng lên đi, cho tôi ngắm một lúc. - Tịch Minh vỗ nhẹ cặp mông mẩy, buông tay để cô đứng trước mặt, cơ thể phơi bày trước mắt cậu không sót chỗ nào.

An Huyên miễn cưỡng đứng lên, lại theo yêu cầu của Tịch Minh quay một vòng, sau đó ngượng ngùng gác một chân lên thành ghế, hai tay ôm lấy bắp đùi, đẩy ra búi thịt non ẩn hiện sau lớp lôиɠ ʍυ mượt mà.

Tư thế mời gọi của An Huyên khiến Tịch Minh cực kì hài lòng. Cậu tự thưởng cho mình một lời khen vì đã đào tạo được cô giáo nhà mình từ nhút nhát, hay xấu hổ thành ra bộ dáng này.

- Đẹp lắm! - Cậu hơi vươn người về trước, hôn lên vùng bụng phẳng lì của cô. Bàn tay hư hỏng lướt xuống dưới, xoa lên vùng đùi non mượt mà.

Môi mỏng của Tịch Minh đi đến đâu, nơi ấy như bị châm lửa đốt đến đấy. Khắp vùng bụng, hai bên sườn, gần xương mu, nơi nào cũng nóng và ngứa ngáy đến phát điên.

- Ừm... khó chịu quá... - Cô ưỡn người thêm chút nữa. Ghế salon hơi thấp nên vóc dáng cao to của Tịch Minh ngồi vào lại vừa vặn đưa khuôn mặt sát với nơi tư mật của cô.

- Da^ʍ thật. Muốn tôi liếʍ không? - Cậu cười xấu xa, mấy ngón tay lại cầm lấy môi nhỏ, kéo ra hai bên khiến khí lạnh tràn vào.

An Huyên nhíu chặt miệng lỗ nhỏ, kiềm chế cảm giác muốn được ngồi lên khuôn mặt đẹp trai như tạc kia.

- Sáng nay lỗ l*и được liếʍ không đủ phải không? - Giọng Tịch Phụng thình lình vang lên. Cậu đứng sau lưng cô từ lúc nào, hai bàn tay nhanh chóng vòng ra trước, siết chặt bầu vυ' căng tròn.

Tịch Minh khẽ cau mày:

- Hèn gì bảo bối lại dễ ướt như vậy.

- Đừng ghen tị lộ liễu thế chứ. Không phải anh trốn việc đến đây để tranh ăn với em sao?

Bị nói trúng tim đen, Tịch Minh cũng không ngại. Ánh mắt cậu lóe lên một tia hoang dại:

- Để anh thưởng thức mĩ vị đi.

Ánh nhìn sắc như dao của cậu chiếu thẳng vào nơi lầy lội đang được mở rộng khiến An Huyên nảy sinh ảo giác rằng mình đang bị ánh mắt đó cưỡиɠ ɧϊếp vậy. Cô vội buông tay, không dám phô bày thêm nữa.

Nhưng Tịch Phụng đã nhanh hơn một bước, từ phía sau liền vòng tay xuống dưới khoeo chân cô, nâng bổng lên. Hai chân An Huyên bị cậu tách ra, tư thế so với trẻ nhỏ bị người lớn bế đi tiểu không khác gì.

- Nào, nhường anh trước đấy! - Tịch Phụng cười cười, đưa An Huyên tiến về phía trước, để tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô đưa thẳng tới miệng Tịch Minh.

- A... đừng... - Cô hốt hoảng, tư thế này quá sức xấu hổ. Lần nào cô cũng bối rối khi bị banh rộng hai chân, phần non mềm nhất bị đem dâng lên miệng hai anh em Tịch gia.

Miệng Tịch Minh há to, tham lam ngoạm lấy búi thịt mềm thơm nức. Hai tay phối hợp banh rộng cặp môi dưới, hàm răng trắng cà nhẹ vào âm thần, nhịn không được mυ'ŧ lấy mảnh thịt đỏ sẫm, nhay cắn trong miệng. Tiếng mυ'ŧ nước vang vang nghe như thể cậu đang thưởng thức một con hàu sống.

Phía trên, Tịch Phụng vòng qua cánh tay An Huyên, bú một bên vυ'. Cậu mυ'ŧ chặt núʍ ѵú tròn trịa, không ngừng đem đầu lưỡi vẽ những vòng tròn kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Huyên thêm nứиɠ, l*и nhỏ lại tuôn ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ cho Tịch Minh thưởng thức.

Tịch Minh đưa lưỡi lướt dọc khe l*и nhỏ hẹp, liếʍ láp từng đợt dâʍ ɖị©ɧ ứa ra, liếʍ cả xuống tầng sinh môn mềm xốp rồi nếm hương vị hậu môn đẫm nước. Nhấm nháp tư vị của An Huyên một hồi, cậu tặc lưỡi, không kiềm được cảm thán:

- Ngon lắm, bảo bối lúc nào cũng ngon.

Cậu lại liếʍ dọc lên, đầu lưỡi ướŧ áŧ lại luồn sâu vào trong khe nước, mơn trớn cọ lên vách thịt chật chội đang điên cuồng co bóp. Tiếng nước nhóp nhép lôi kéo tâm trí An Huyên, làm toàn thân cô ngượng chín như trái cà chua, khắp nơi nổi lên tầng tầng hồng rực.

- Cô giáo mở mắt ra đi, nhìn Minh đang dùng lưỡi thao cô kìa.

An Huyên vẫn cố tình nhắm tịt mắt lại khiến Tịch Minh không hài lòng. Cậu lập tức cong đầu lưỡi dò dẫm liếʍ ngược lên vách trong. Đầu lưỡi cứng chọc chọc tùy tiện, không ra nhịp điệu gì khiến An Huyên nhộn nhạo vô cùng. Đúng lúc đó, Tịch Minh tìm thấy khối nhỏ xôm xốp, liền ra sức ấn mạnh lưỡi vào đó, còn cố tình chà xát qua lại.

Một cơn rùng mình chạy dọc từ âʍ ɦộ lêи đỉиɦ đầu An Huyên khiến cô hét lên một tiếng, hoa huyệt phun ra luồng nước thơm ngậy thẳng vào miệng Tịch Minh, cậu háo hức nuốt xuống tất cả.

- Đừng... a... không chịu nổi... A... sướиɠ quá...

Tịch Phụng ghì chặt hai bắp đùi khiến cô không cách nào tránh thoát cuộc tấn công. Cậu cắn chặt đầṳ ѵú, làm cô vừa đau vừa ngứa ngáy.

- A... Minh... đừng mυ'ŧ nữa...

- Sao? Tịch Phụng bú l*и cô cả sáng thì được, tôi mới một chút đã không được? - Tịch Minh không thỏa mãn với chút nước da^ʍ kia, vẫn cần mẫn đưa lưỡi vào đào xới thêm nữa.

Tịch Phụng cười cười, thật oan uổng quá. Sáng nay cậu mới uống được có chút xíu, lấy đâu ra mà cả sáng chứ! Cậu cất lời trêu chọc:

- Cô giáo chịu khó phục vụ anh tôi đi. Tôi cũng chưa có uống đủ. Ráng chảy nhiều một chút thì anh em tôi biết ơn lắm.

- Ngoan, phun thêm dâʍ ɖị©ɧ ra cho tôi.

Tịch Minh chọc ngón tay vào trong lỗ l*и đang co thắt, không ngừng rút ra chọc vào, bắt chước dươиɠ ѵậŧ đang giao cấu.

Dâʍ ŧᏂủy̠ lại róc rách chảy theo ngón tay cậu. Tịch Minh kề miệng vào uống, mặt lưỡi to dày liếʍ sạch từng giọt, không bỏ phí chút nào.

Những tiếng ừng ực nhỏ phát ra từ cổ họng Tịch Minh làm cho Tịch Phụng cũng một phen miệng đắng lưỡi khô. Cậu đột nhiên đặt An Huyên xuống, bản thân cũng quỳ sau lưng cô luôn.

- Cô giáo tự mình banh háng ra đi, tôi cũng khát lắm rồi.

Nói rồi bóp lấy hai quả mông trắng trẻo, đẩy sang hai bên, luồn lưỡi vào liếʍ những nếp nhăn ẩm ướt quanh hậu môn An Huyên.

Hai anh em một trước một sau đồng loạt ngửa mặt lên bú ɭϊếʍ dâʍ ŧᏂủy̠. An Huyên sướиɠ đến đờ người, hai tay quờ quạng bấu víu lấy mái tóc đen nhánh, dày dặn của Tịch Minh, vùi cậu vào sâu hơn, những mong vòm miệng ấm áp của cậu làm cô bớt ngứa ngáy.

Tịch Minh mυ'ŧ lấy nụ hoa cương cứng, âu yếm dùng lưỡi mềm vờn qua vờn lại, thuận tiện cho em trai phía sau thâm nhập vào miệng lỗ. Nước da^ʍ tuôn không ngừng, nếu lấy chén hứng chắc đã được cả một ly vang.

- Nước ngọt lắm. L*и cô giáo là tuyệt nhất. - Tịch Phụng tấm tắc khen.

Thấy em trai thỏa mãn, Tịch Minh cũng nhanh chóng lùa sâu vào miệng lỗ nhỏ hẹp. Cả hai cái lưỡi mềm cùng nhau cọ xát khắp chung quanh vách thịt, khiến vách thịt co bóp dữ dội như muốn nghiền nát hai dị vật khuấy đảo bên trong mình.

Yết hầu anh em Tịch gia liên tục trượt lên trượt xuống, tiếng ừng ực phát ra mỗi khi nuốt dâʍ ŧᏂủy̠ vang vọng cả phòng kín.

An Huyên không biết đã bắn ra bao nhiêu lần, ra lần nào cũng bị anh em nhà người ta tranh nhau uống sạch lần đấy. Đến khi không chịu nổi nữa, cả hai mới buông tha.

- Bảo bối, bọn tôi no rồi nhưng hai thằng em của chúng tôi vẫn còn đói lắm.

Cô ngơ ngác nhìn lên, hốt hoảng thấy bọn họ đã móc dươиɠ ѵậŧ to lớn ra từ bao giờ.

Khi cả hai đang định nhét vào thì Tịch Minh có điện thoại. Vốn cậu sẽ không nghe điện trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, nhưng vì đang chờ tin từ đối thủ nên cậu không thể chậm trễ việc nghe máy.

- A lô, Tịch thiếu, quả nhiên bọn họ đã hành động rồi. - Tiếng Lộ Tư Viên vang lên - Tổng giám đốc của bọn họ vừa về thì cảnh sát tới khám nhà. Phóng viên chúng ta gọi tới cũng nhanh chóng nhập cuộc. Còn phó tổng của bọn họ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Tịch Minh hài lòng đón nhận tin tốt, trong mắt thoáng thấy An Huyên đờ đẫn sau khi Tịch Phụng liên tục đâm thúc từ phía sau. Tịch Phụng túm chặt lấy hông An Huyên, ra sức luật động. Dươиɠ ѵậŧ trắng trẻo, to dài của cậu dũng mãnh tiến thẳng vào nơi lầy lội kia. Hoa huyệt bị bú ʍúŧ nhiều lần đã sớm sưng đỏ, phồng lên như muốn nuốt chửng cự long đang xỏ xuyên qua mình.

Vì Tịch Minh đang nghe điện thoại nên An Huyên cắn chặt môi, không dám kêu to. Nhưng càng nhịn, cậu nam sinh đằng sau càng cố tình đâm mạnh hơn. Vật cứng đút vào rút ra với vận tốc ngày một nhanh, làm nước da^ʍ bên dưới bị kéo ra bắn tung tóe xuống sàn, ướt cả bắp đùi cậu.

Hương thơm da^ʍ mỹ lượn lờ trong phòng kín, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác nhạy bén của cả hai anh em.

Tiểu huyệt co thắt liên hồi, không chịu nổi cuộc tấn công thô bạo, ngày càng đỏ lựng, nhìn rất mực dâʍ ɖu͙©.

Tịch Minh ngắm nhìn bộ dạng chật vật của bảo bối, liền vui vẻ đem cự long của mình nhét chung một chỗ với em trai khiến An Huyên thét lên.

- Đau quá! Đi ra... Mau đi ra...

- Bảo bối ngoan, chịu khó một chút, thả lỏng đi - Cậu nghiến răng dỗ dành, chính mình cũng đang bị cô thít chặt đến muốn bắn ra.

Bên kia Lộ Viên Tư thất thần nghe những âm thanh ám muội: "Tịch thiếu?"

- À, tôi biết rồi - Tịch Minh thành công xâm lược lãnh thổ, thở ra một hơi khoan khoái - Nhắn phóng viên tới khu phức hợp săn tin đi. Sếp tổng của bọn họ bị xích, chắc chắn phó tổng đang hân hoan nghĩ đến ngày tiếm quyền. Hắn nhất định đang đến gặp bà thầy bói mà mình rất mực tin tưởng đấy. Nhân tiện mang chỗ tài liệu đã thu thập được gửi cho cục cảnh sát, lại gửi thêm một bản cho thời báo Kinh tế, đặt họ làm một loạt bài. Lát nữa tôi cùng Phụng sẽ quay về công ty.

Cắt đặt công việc xong xuôi, cậu ôn nhu vuốt ve người phụ nữ trước mặt đang đau đớn chịu đựng cả hai cái gậy to đùng một lúc:

- Đừng khóc, sẽ phục vụ cô ngay đây.

Những âm thanh cuối cùng lọt vào điện thoại khiến Lộ Tư Viên muốn phát điên.

Cái quái gì thế? Trong lúc cô đang ở đây làm việc thì cô ta lại được cùng Tịch thiếu lăn lộn. Cậu ấy còn nói sẽ phục vụ cô ta nữa.

An Huyên... Khốn kiếp!

Lộ Tư Viên siết chặt nắm tay đến lồi cả khớp xương, nghiến răng trèo trẹo. Hồ sơ về con hồ ly tinh đội lốt giáo viên này cô đã thu thập đầy đủ. Nhưng nếu công bố ra sẽ bất lợi cho Tịch thiếu.

Những lần cô ta ra ra vào vào phòng làm việc của Tịch thiếu khiến cô ngứa mắt vô cùng nhưng không thể làm gì được. Lộ Tư Viên biết rõ Tịch Minh không có thói quen nuôi tình nhân, càng không thích dây dưa đến cửa. Người này có khả năng khiến Tịch thiếu quay lại nhiều lần, còn hết sức cưng chiều, chính là một mối đe dọa lớn.

Chi bằng, tự cô xử lý gọn ghẽ trước.

Đầu óc nhạy bén của Lộ Tư Viên bắt đầu hoạt động hết công suất. Trước phải đem đối thủ dìm xuống bùn đen, làm cô ta rách nát thê thảm đến mức nhìn không ra, Tịch thiếu ắt sẽ quay lưng.

Nghĩ vậy, Lộ Tư Viên gọi cho Tiêu Tần, nhắc cô ta làm tất cả những việc Tịch Minh giao phó. Bản thân mình thì gọi cho một người khác, Vũ Phi, kêu hắn tới học viện Tông Tứ một chuyến.

Trong lúc ấy, An Huyên bị người ta ăn đến mảnh xương không còn. Cô kiệt sức, nằm bẹp trên salon, trong tiểu huyệt vẫn ngậm hai cái dươиɠ ѵậŧ vừa xuất tinh, còn chưa kịp mềm đi, bụng óc ách một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn gấp đôi bình thường.

- Bảo bối giỏi lắm! - Tịch Minh yêu thương hôn lên gò má ửng đỏ của cô, đoạn lấy từ trong túi ra một quả cầu nhỏ có gắn thêm sợi xích mảnh bằng vàng. - Cái này cho cô.

Cậu nhanh chóng rút phân thân ra, kéo theo của Tịch Phụng. Ngón tay không chậm một giây, đem quả cầu nhét vào nơi mình vừa rút ra.

- Ôi... - An Huyên trừng mắt phản đối - Mau rút ra!

Tịch Phụng cười cười:

- Khó khăn lắm mới tặng cho cô được một chút tinh túy, cô nhất định phải giữ lấy.

Vừa nói, cậu vừa giúp An Huyên mặc quần áo.

- Giờ mà rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn xối xả, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.

An Huyên cắn môi, căm phẫn nhìn hai người bọn họ đang say sưa ngắm nghía cô mặc đồ. Tịch Minh ôm cô vào lòng, lưu luyến hôn lên tóc:

- Bảo bối, giờ tôi và Phụng phải về công ty ngay. Lần sau sẽ đưa cô đi ăn, nhé.

Bọn họ còn đòi đưa cô về phòng giáo viên nhưng An Huyên vội từ chối. Cô đem chuyện của Phạm Đạt tường thuật lại qua loa. Nghe xong, Tịch Phụng vỗ nhẹ đầu cô, dỗ dành:

- Tưởng gì, cô giáo đừng lo. Tôi sẽ xử lí hết mọi việc. Dù sao camera hành lang cũng mờ tịt, hắn nhìn không ra đâu.

Thấy An Huyên vẫn thấp thỏm, cậu lại bảo: "Tối nay tôi sẽ xử lý chỗ hình ảnh đó. Đảm bảo không còn dấu vết."

Lúc ấy, An Huyên mới tạm yên lòng. Bọn họ để cô nghỉ lại trong phòng Chủ tịch, Tịch Phụng chạy tới phòng giáo viên gom hết đồ đạc, túi xách của cô mang tới để tiện cho cô hơn. Xong xuôi, cả hai rời khỏi phòng, khép cửa lại.

- A, quên mất - Tịch Phụng ngó đầu vào - Mã số cửa là 8 số sinh nhật cô nhé.

An Huyên ngây người. Không phải sinh nhật của bọn họ. Hai người đó thực sự đặt mã mới cho phòng Chủ tịch là sinh nhật của cô sao?

Ba người vừa chia tay, xe của Vũ Phi chở Lộ Tư Viên đã đến trước cổng học viện.

- Cô đi đâu thế? - Tiêu Tần sau khi phân phó xong công việc liền gọi lại cho Lộ Tư Viên. Lẽ ra công việc này cô ta phải làm, cớ gì mà đẩy cho Tiêu Tần cô. Cô cũng không phải thư kí riêng của cô ta.

Lộ Tư Viên lúc này đang ngồi trên xe, thoáng thấy chiếc Audi mang biển số quen thuộc rời khỏi cổng trường, cô liền bước xuống xe, không giấu giếm ánh mắt sắc lạnh:

- Thu dọn vài thứ.

Đúng lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên. Tiêu Tần nhận ra âm thanh đó, kinh ngạc hỏi:

- Cô đến Tông Tứ làm gì?

Lộ Tư Viên cười giễu:

- Xử lí việc riêng thôi.

Tiêu Tần định hỏi thêm thì Lộ Tư Viên phát hiện bóng dáng người mình cần gặp thấp thoáng ngoài cổng liền ngắt máy, nhanh chóng đi tới, niềm nở chào:

- Cô An, Tịch thiếu dặn chúng tôi đưa cô về. Xin mời lên xe.