Đừng Liếm Cô Nữa

Chương 10: Lần đầu nấu ăn

Sau một vài tuần, An Huyên cũng dần quen với kiểu thoắt ẩn thoắt hiện của anh em Tịch gia. Cả hai người vẫn không đến lớp, chỉ thỉnh thoảng ghé qua văn phòng hiệu trưởng trong chốc lát rồi lại đi ngay. Ngay cả người An Huyên, bọn họ cũng không có thời gian động vào nữa

Mùa xuân rồi cũng qua được một nửa. Chiều thứ sau hôm ấy, An Huyên kết thúc buổi họp toàn cấp trong sự hưng phấn lạ thường. Trường cô vừa kết thúc kì thi căng thẳng, cả tuần sắp tới sẽ chỉ dành riêng cho mọi hoạt động ngoại khóa, vui chơi, sự kiện. Cô nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc rồi về nhà. Đã lâu không dành thời gian chăm sóc bản thân, tối nay cô sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn và tự thưởng cho mình một bộ phim hài hước.

Một tay xách cặp, một tay xách túi thức ăn về tới cổng, An Huyên giật mình nhận ra có người đang chờ mình ngay dưới chân cầu thang. Ngay khi thấy bóng An Huyên, người kia đang ngồi bèn đứng phắt dậy, lao ngay về phía cô, khiến cô không kịp trở tay.

- Chị! - Vị khách không mời reo ầm ĩ - Lâu quá mới gặp! Chị ngày một xinh ra!

An Huyên cố nở một nụ cười, hai cẳng tay cứng rắn đẩy cô em gái ra xa một chút. Người kia không lấy đó làm phiền, chỉ đủng đỉnh đứng chống nạnh.

- Lý Lan, em lại có chuyện gì với mẹ chị và dượng?

Lý Lan lắc lắc mái tóc được chăm chút bồng bềnh như thác nước, đôi mắt lúng liếng nheo tít lại, đôi môi hồng nhạt chu ra, phụng phịu:

- Làm gì có. Em nhớ chị nên đến thăm thôi. Đang cuối tuần, em ở chơi vài ngày không được sao?

Thứ giọng nhõng nhẽo của cô em gái - con gái riêng của dượng Lý - khiến An Huyên khó chịu. Từ xưa cô vốn đã không thoải mái với Lý Lan nên dù mẹ cô thuyết phục cỡ nào, cô cũng không chịu dọn về ở chung với mẹ và dượng. Lý Lan năm nay đang học lớp 10, con gái đang tuổi lớn nên thường xuyên có tranh cãi với bố mẹ. Dượng Lý là một người chất phác nhưng vô cùng nóng tính. Hai cha con họ dù có nói với nhau bất cứ chuyện gì thì chỉ đến câu thứ ba là có người đùng đùng bốc hỏa rồi. Lần này cũng vậy, Lý Lan bất mãn với việc cha bắt chia tay với bạn trai nên giận dỗi bỏ nhà đi. Mỗi lần bỏ đi như thế, nhà An Huyên chính là nơi cô bé trú chân.

An Huyên không nói không rằng, lặng lẽ đi lên lầu, miễn cưỡng mở khóa cửa. Thế là buổi tối yên bình của cô đã đi tong. Lý Lan không để tâm tới sự phiền muộn của chị mình. Cô thản nhiên mở tủ lạnh, lấy sữa ra uống rồi ngồi xem ti vi, chờ cơm tối. An Huyên không còn cách nào khác, đành phải đi nấu cơm cho cả hai. Vừa vo gạo, cô vừa hỏi:

- Em đã nói với dượng sẽ ở đây chưa?

- Cần gì! - Lý Lan đã uống xong hộp sữa, liền vung tay ném chiếc hộp rỗng vào sọt rác - Tí nữa kiểu gì chả gọi đến hỏi là biết ngay.

Chiếc hộp đập vào thành của thùng rác, bắn ngược ra  ngoài khiến vài giọt sữa văng ra vung vãi.

Không kiên nhẫn chút nào, Lý Lan chuyển kênh lên tục trong khi vẫn để âm lượng ti vi quá lớn. Giọng cô át cả tiếng phát thanh viên:

- Chị làm bít - tết đi, đừng có làm bò kho đấy. Vừa đúng lúc em đang thèm thịt bò.

An Huyên thở dài. Lúc nào cùng sai cô đủ thứ việc lặt vặt. Nếu không vì muốn giữ hòa khí gia đình để mẹ khỏi khó xử với dượng thì cô đã tống cổ Lý Lan đi từ lâu rồi.

Bữa tối không mặn không nhạt được dọn lên.

- Chị nhìn này! - Cô đột ngột chìa điện thoại về phía An Huyên, trên màn hình là cảnh Lý Lan cùng bạn trai đang ôm hôn nhau. Cậu bé kia để ngực trần khoe cơ bắp căng phồng, hai tay úp trọn lên bộ ngực mới lớn của con bé. Lý Lan trong ảnh cũng rất thức thời, một tay vòng lên bá cổ bạn trai, tay còn lại cầm điện thoại căn góc chụp thật gợϊ ȶìиᏂ.

An Huyên ngán ngẩm hỏi:

- Thì sao?

- Sao gì? Chị thấy bạn em có đẹp trai không?

Phân nửa mặt bị che lấp, nửa còn lại thì khuất sau cánh tay Lý Lan, bộ phận duy nhất trên mặt cậu ta được để lộ chính là đôi môi đang chu lên hôn. An Huyên có nhìn cỡ nào cũng không thuận mắt, nhưng cô vẫn lịch sự đáp:

- Cũng được.

- Cũng được là thế nào! - Lý Lan kêu lên - Bo đì hơi bị chuẩn đấy. Múi miếc đầy đủ. Ối đứa thèm rỏ dãi mà có cua được đâu. Chị lạc hậu thế. Bảo sao tới giờ vẫn chả ma nào thèm.

An Huyên ngừng đũa, ngẫm nghĩ một lát. "Đẹp trai" của Lý Lan hóa ra là để hỏi về hình thể. Nếu mà nói về hình thể với cơ bắp thì... Cô thoáng đỏ mặt.

Cuộc nói chuyện đang đi vào ngõ cụt thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Lý Lan nhảy dựng lên:

- Chị đừng có mở cửa. Chắc là bố em đấy!

Nếu là dượng Lý thì cô càng sẵn sàng trải thảm đón rước tận tình. Đó chính là đấng cứu thế đến lôi cổ cục rắc rối này về giùm cô.

- Dượng à, dượng vào đi. - An Huyên vừa mở cửa vừa đon đả.

Bóng người vừa lướt vào, cô chưa kịp định thần thì đã bị ôm cứng. Một nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng xâm chiếm hơi thở của cô, gấp gáp, cuồng dã. Đôi tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ nhắn khiến vạt áo bị kéo lên cao không ít. Ở nhà, An Huyên không mặc áσ ɭóŧ, chỉ thêm chút nữa thôi thì toàn bộ bầu ngực cô sẽ bị phô ra mất. Đầu lưỡi tham lam lùng sục khắp khoang miệng, ráo riết đòi hỏi được thỏa mãn cơn khát.

- Ưʍ... - An Huyên nhận ra mùi hương quen thuộc của Tịch Phụng, vội vàng xô cậu ra nhưng vô ích.

Tịch Minh đẩy cửa bước vào sau, cậu vừa cởϊ áσ khoác vừa cằn nhằn:

- Bảo bối, em dễ dàng để cho người lạ vào nhà như vậy à?

Cả ba còn đang mải dây dưa thì Lý Lan từ trong lao vụt ra, chứng kiến trọn vẹn cảnh An Huyên bị ôm cứng trong vòng tay Tịch Phụng, áo ngoài không còn chỉnh tề. Đôi môi của cả hai đang ở khoảng cách cực kì gần nhau, lại thêm một đường tơ óng ánh đầy ám muội. Bên cạnh là Tịch Minh đang chậm rãi treo áo khoác lên móc.

- Bạn... trai của chị à? - Lý Lan không giấu nổi kinh ngạc, chỉ vào Tịch Phụng. Rõ thật là đẹp trai mà! Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo, sống mũi thẳng tắp như tạc, lại thêm khóe môi ướŧ áŧ gợi cảm đang khẽ nhếch lên. Còn xét về body thì... chắc chắn cao hơn Tuấn Kiệt của cô cả chục cm.

An Huyên lợi dụng lúc Tịch Phụng còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Lý Lan, bèn thoát khỏi vòng tay cậu. Cô hắng giọng:

- Không... không phải đâu. Mau vào ăn tiếp đi.

Lúc này Tịch Minh mới quay hẳn người về phía sau nhìn người lạ.

- Sinh đôi? - Thấy một khuôn mặt đẹp đã đủ sốc rồi, giờ cái đẹp được nhân hai, Lý Lan há hốc cả mồm.

Tịch Minh liếc nhìn An Huyên, ý hỏi rất rõ ràng. Cô biết không thể trốn tránh được, bèn làm một màn giới thiệu nhanh:

- Đây là em gái tôi, tên là Lý Lan, hôm nay mới tới chơi ít ngày. - Cô ngừng một lát để Lý Lan chào khách, cũng là để nghĩ cách giới thiệu về thân phận của hai anh em Tịch gia - Còn đây là Tịch Minh và Tịch Phụng... ừm...

Vì Lý Lan vừa bắt tại trận nụ hôn cháy bỏng của cô và Tịch Phụng nên An Huyên không thể nói bọn họ là học sinh của mình được. Cũng may cả hai anh em đều mặc vest đen nên trông chững chạc hơn thường ngày. Có lẽ bọn họ vừa đi công chuyện về.

Trong lúc An Huyên còn đang mải ừm với à thì Lý Lan đã mau miệng:

- Chắc hai anh chưa ăn tối. Đến đúng lúc lắm, mời cả hai dùng bữa cùng nhà em ạ.

Trời ạ! An Huyên than thầm. Bọn họ tới đây chắc chắn vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý rồi. Nhưng hôm nay vô tình có Lý Lan, việc đó không làm được, nên chắc họ sẽ rời đi luôn.

- Rất sẵn lòng. - Tịch Minh đột ngột mỉm cười rồi tiến vào phòng khách trước. Tịch Phụng cũng cười rồi cùng An Huyên đang kinh ngạc nối bước theo sau. Căn phòng xinh xắn đột nhiên chật kín toàn người là người.

Tịch Minh ngồi xuống ghế, Lý Lan nhanh chóng ngồi cạnh bắt chuyện. Còn Tịch Phụng đi vào bếp giúp An Huyên làm thêm mấy món ăn nữa.

Nhìn thân hình cao lớn của cậu đứng trong căn bếp trần thấp thật cồng kềnh. An Huyên ngại ngùng vỗ lưng cậu:

- Để tôi làm cho, bếp ở đây cậu không quen đâu.

Tịch Phụng gật đầu, đứng tránh một bên, ngắm cô khoác tạp dề đi đi lại lại, bắc nồi nấu rồi thoăn thoắt nêm nếm. Cô cười:

- Hôm nay có nhiều khách đến ghê. May là lúc chiều tôi vừa mua rất nhiều thực phẩm, nếu không thì các cậu chỉ còn nước ăn mì gói.

- Không sao - Tịch Phụng lơ đãng đáp - Chúng tôi ăn cô là đủ rồi.

Toàn thân An Huyên cứng lại. Cô đã bắt đầu nhạy cảm hơn sau nhiều ngày tháng bị trêu đùa. Liếc ra ngoài phòng khách, thấy Lý Lan vẫn đang tíu tít cười nói với Tịch Minh, cô mới thở phào yên tâm em gái chưa nghe thấy gì.

Tịch Phụng nhìn bộ dạng như vừa thoát chết của An Huyên, buồn cười đi tới, vòng tay ôm cô từ phía sau rất chặt:

- Cô giáo sợ bị phát hiện?

- Phụng... - Cô rít qua kẽ răng, giữa nhà bếp với phòng khách chỉ cách nhau một quầy bar bé xíu, không hề có cửa - Mau buông ra.

Tịch Phụng càng nổi máu đùa dai, cố tình cọ cọ vào cổ cô, hai bàn tay cùng luồn vào trong áo, xoa nắn cặp miên nhũ mềm mại. Cậu thì thầm:

- Cô giáo kêu to hơn một chút đi. A, tuyệt thật! Đầṳ ѵú của cô đã cứng lên rồi. Tôi thật muốn được mυ'ŧ nó.

An Huyên khổ sở vùng vẫy, cô chỉ sợ Lý Lan quay ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này. Dù cả hai đang đứng quay lưng về phía phòng khách nhưng...

Như không để ý đến lời cảnh báo của An Huyên, ngược lại còn muốn trêu chọc cô nhiều hơn, Tịch Phụng cắn cắn vành tai đang hồng lựng của cô, liên tục trút vào đó hơi thở nặng nề của mình:

- Làn da của cô thật mát. Tôi muốn được hôn lên cơ thể cô, từng nếp gấp cũng không bỏ sót. Tôi nhớ cô đến phát điên lên, cô cũng vậy chứ?

An Huyên đỏ mặt lắc đầu.

- Cô giáo lại không thành thật rồi - Bàn tay hư hỏng trượt xuống, rất dễ dàng luồn dưới lớp vải mỏng của quần ngủ, đến cào nhẹ bên ngoài chiếc qυầи ɭóŧ ren xinh xắn - Nhưng nơi này của cô lại tố cáo cô đấy.

Cậu ấn một ngón tay vào rãnh mềm, cảm nhận một tầng ẩm ướt ứa ra, xuyên qua những lỗ nhỏ li ti của vải ren, bao bọc đầu ngón tay cậu.

- Tuyệt thật! Cô ướt sũng rồi. - Cậu thỏa mãn kêu lên, rút ngón tay ra, đưa lên miệng mυ'ŧ khiến An Huyên chỉ muốn chui xuống đất.

Cô kìm nén một tiếng nấc, chỉ mong việc khổ sở này đừng có xảy ra, ngay trong chính căn bếp lộ liễu, ngay trong tầm nhìn của Lý Lan: "Đừng ở đây... làm ơn..."

Tịch Phụng cố ý bẻ cong câu nói của cô:

- Không muốn ở đây sao? Được, vậy ở đây nhé.

Cậu tiếp tục đưa tay lên trên, nhẹ nhàng vân vê đỉnh nhũ phong đỏ lựng. Những ngón tay như có ma thuật hết ngắt lại búng nhẹ làm cho hai bầu sữa trắng ngần cồn cào, thèm được đối xử mạnh bạo hơn. Bên dưới, nước vẫn âm thầm rỉ ra, cảm giác trống trải vô cùng khó nói.

- Xin cậu đấy... dừng lại đi...

- Ừm. Cô muốn ở đây mà. Thế nào? Tiểu huyệt bên dưới lại thấy cô đơn?

Máu huyết trong người An Huyên sôi lên, cuồn cuộn kéo về hạ thân nóng rực. Đôi môi cô vô thức hé mở, vài tiếng rên khe khẽ thoát ra đánh thức ham muốn của Tịch Phụng. Toi thật! Vốn chỉ muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ lại bị "gậy ông đập lưng ông" thế này!

Cậu liếc mắt về phía Tịch Minh ra hiệu trong khi bàn tay mạnh bạo đã lột quần ngủ của An Huyên xuống. Đôi chân cô lộ ra cùng chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt. Chỉ cần Lý Lan ngước mắt lên cũng sẽ nhìn thấy chị gái mình bị người ta sờ soạng khắp đùi, cùng lúc đó, cần cổ thanh mảnh bị gặm cắn.

Ngay khi An Huyên nghĩ mình không thể kìm nén tiếng rêи ɾỉ thêm nữa, giọng Lý Lan bỗng vang lên:

- Chị! Em ra ngoài mua ít đồ nhé!

Sau đó là tiếng sập cửa và một âm thanh khô khốc của khóa sắt vang lên. An Huyên ngoái ra nhìn, chỉ thấy Tịch Minh mỉm cười nhìn khắp thân thể cô một lượt. Bằng cách thần kì nào đó, cậu đã đưa Lý Lan ra tới cửa mà cô bé không hề nhìn thấy cảnh Tịch Phụng cởi nốt qυầи ɭóŧ của An Huyên trong bếp.

Tịch Minh tiến vào nơi hai người đang đứng, cất tiếng nhắc:

- Còn cái áo nữa.

Tịch Phụng lập tức cởi khuy áo của An Huyên, kéo chiếc sơ mi ra, vứt xuống đất. Trên người cô giờ đây chỉ còn duy nhất chiếc tạp dề là vật che đậy cơ thể.

- Nói ra thì... - Tịch Phụng gãi gãi cằm - Hình như đây là lần đầu chúng ta được xem bảo bối nấu ăn.

Tịch Minh đưa tay mân mê viền tạp dề, tán thưởng:

- Rất nữ tính. Đã nấu xong chưa?

An Huyên quay lại nhìn đám bát đĩa trên bàn bếp một lượt rồi gật đầu: "Xong cả rồi."

Tịch Minh hài lòng:

- Vậy thì dọn lên đi. Chúng tôi đói rồi.

Nụ cười ám muội của Tịch Minh khiến An Huyên giật nảy người. Cô nhớ lại lần "dọn bữa" ở Phong Cầm. Chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại muốn nhét đồ ăn vào cơ thể cô sao? Cô sợ hãi nhìn chỗ canh và thịt bò xào vừa mới làm xong. Không muốn bị nhét vào chút nào!

Bộ dạng khϊếp hãi của An Huyên khiến Tịch Phụng thích thú. Cậu vỗ vỗ cặp mông căng mẩy của cô, nhắc nhở:

- Không cần lườm mấy đĩa thức ăn như thế. Đừng quên cô đã hứa cái gì đấy.

Ánh mắt đầy ham muốn của cậu chiếu thẳng vào nơi riêng tư của cô. Dẫu có qua một lớp tạp dề ngăn cách thì An Huyên vẫn thấy nơi ấy nóng bừng như bị đốt cháy. Cô nhớ lại lời hứa ngu ngốc của mình ở khu phức hợp.

Ngốc thật! Giờ muốn chạy cũng không được nữa. Bốn con mắt đang hau háu nhìn cô như sắp chết đói tới nơi, khẳng định nếu cô không ngoan ngoãn tự dâng mình lên thì kết cục sẽ rất thảm.

Cô nghiến răng, hai tay túm lấy vạt tạp dề, nhấc lên cao, khoe ra vùиɠ ҡíи đáo nữ tính với lớp lông tơ mềm mại.

Anh em Tịch gia như châm lửa nóng trong người, gắt gao nhìn cơ thể lõα ɭồ của cô giống như muốn dùng ánh mắt của mình để cưỡиɠ ɧϊếp cô vậy.

- Em nên nói gì, bảo bối? - Giọng Tịch Minh khản đặc.

An Huyên nuốt nước bọt, nhắm tịt mắt lại để khỏi bị ánh nhìn thèm muốn kia thao túng. Toàn thân trên dưới đều đỏ bừng, cô nói lí nhí:

- Xin hãy thưởng thức bữa tối của hai người.

- Ngoan lắm.

Tịch Minh và Tịch Phụng tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt An Huyên, mỗi người ngậm lấy một quả anh đào đỏ tươi của cô.

Chiếc tạp dề bị cả hai người giằng kéo đã đứt ra, rơi xuống đất. Giờ đây, An Huyên hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để mặc cho anh em Tịch gia đùa nghịch bầu vυ' tròn trịa của mình.Bọn họ đúng là sinh đôi, mỗi người một nhịp liếʍ vòng quanh nhũ hoa. Tịch Minh thích dùng môi mυ'ŧ lấy từng chút da mềm mại rồi liếʍ lên. Còn Tịch Phụng lại thích nhay cắn đầṳ ѵú, lưỡi cậu đảo qua đảo lại trêu chọc núʍ ѵú cương cứng.

Bốn bàn tay to lớn xoa nắn khắp người cô, lướt qua vùng bụng phẳng, gãi nhẹ sống lưng, bóp lấy mông cô và sờ nắn đùi non. Tiếng hút vang lên cùng tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ ngập tràn căn bếp.

- Mở mắt ra nhìn chúng tôi đang bú em đi. - Tịch Minh khàn giọng ra lệnh.

An Huyên từ từ mở mắt, cúi xuống nhìn rõ mồn một hai mái đầu mềm mại đang chuyển động trên ngực mình. Tay bọn họ đã chuyển hết xuống phía dưới, thay nhau tách đùi cô rộng ra để xoa nắn vùng bẹn. Nhưng họ tuyệt đối không chạm vào nơi đang ướt đẫm kia khiến An Huyên ngứa ngáy như có kiến bò khắp thân thể.

- Sao thế cô giáo?  - Tịch Phụng trêu chọc - Hình như cô không thỏa mãn lắm.

An Huyên lắc đầu, cố mím môi chịu đựng cảm giác ngứa điên cuồng. Anh em Tịch gia không hài lòng, cả hai liền tách nhau ra. Tịch Minh vòng ra sau, bắt đầu liếʍ lên tấm lưng trần nõn nà của cô. Hai tay cậu vòng ra phía trước, ra sức xoa nắn, bóp nặn cặρ √υ'. Còn Tịch Phụng hạ thấp người, nâng một chân An Huyên lên vai mình. Cậu chen vào giữa háng cô, ngửa mặt lên liếʍ đùi non và bẹn của An Huyên. Mấy ngón tay vạch hoa huyệt ra rồi khép lại liên tục khiến cô có những cơn co thắt ảo.

- Đừng làm vậy... - Cô khổ sở van xin.

- Thế nào? Cô giáo muốn được học sinh của mình liếʍ ở đâu nữa?

Những kẻ dạn dày kinh nghiệm này thật biết cách hành hạ người khác. Nếu đấu nữa cô chỉ có thua. An Huyên thở dài, nức nở: "Ở đó... làm ơn... liếʍ nơi đó của cô đi..."

Tức khắc, đầu lưỡi Tịch Phụng vươn vào trong tiểu huyệt đang bị banh rộng, quét lấy màng nước nhầy nhụa. Đằng sau, lưỡi của Tịch Minh cũng kéo quân tới tầng sinh môn, nơi ngăn cách giữa hai cái lỗ nhỏ xinh.

- Tôi nhớ mùi vị của em, bảo bối.

An Huyên bám chặt lấy bàn bếp để không bị cơn sóng cuốn đi.

Tịch Phụng dùng ngón tay banh rộng miệng lỗ nhỏ. Đôi môi cậu mυ'ŧ chặt hạt đậu hồng tươi, liên tục dùng lưỡi đá vào khiến An Huyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nước nhờn của cô cứ thế tươm tướp rỉ ra. Tịch Minh ở phía sau cũng đã hạ thấp người, quỳ một chân xuống như  em trai. Cậu ngửa cổ, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nhìn ngắm da^ʍ huyệt lầy lội của cô giáo. Nước da^ʍ của cô tí tách rơi xuống, cậu đều há miệng hứng trọn. Chưa đủ, đầu lưỡi còn đâm sâu vào trong lỗ, bắt chước dươиɠ ѵậŧ ra vào giao cấu. Cậu thực sự đang muốn làm chết cô bằng lưỡi của mình. Đôi môi mυ'ŧ chặt hai mảnh âm thần đỏ như cánh hoa. Cậu muốn nuốt chửng cô, nuốt cả vùиɠ ҡíи dâʍ đãиɠ này vào bụng.

Kɧoáı ©ảʍ đột ngột xông tới như một cơn lốc cuốn bay mọi suy nghĩ của An Huyên. Cô gồng cứng bụng dưới, tay chân thì nhũn ra. Mật ngọt liên tiếp róc rách chảy.

- Đã lâu không chạm vào cô, nơi này của cô vẫn ngon lành như thế. - Tịch Phụng than thở - Minh, cho em uống với.

Đầu lưỡi của Tịch Phụng chen chúc vào hoa huyệt lầy lội. An Huyên đờ đẫn, cảm nhận như có hai con rắn nhỏ núc ních trườn bò trong âʍ đa͙σ, chui vào tận hoa tâm. Bên trong cô co  bóp liên hồi. Vách thịt mềm mại thít chặt để nhốt hai con rắn lại. Chúng ngọ nguậy, tranh nhau cào lên vách thịt ướŧ áŧ làm cô ngứa ngáy, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra ngày càng nhiều. Tuôn bao nhiêu, bên ngoài hai cái miệng hứng sẵn lại bú ʍúŧ bấy nhiêu, không bỏ sót một giọt. Tiếng sì sụp da^ʍ tục vang lên không ngớt khiến An Huyên ngượng chín người. Cô không dám nhìn vào gương, nơi đang phản chiếu hình ảnh cô đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một chân gác lên vai Tịch Phụng để mở rộng háng cho cậu rúc vào bú ɭϊếʍ hoa huyệt. Đằng sau, Tịch Minh đang chọc lưỡi vào lỗ hậu môn của cô, nghịch ngợm liếʍ những nếp nhăn mềm xốp.

- Cô giáo, tôi thích được liếʍ mυ'ŧ cái lỗ tục tĩu này của cô. Tôi nhớ mùi vị ngon lành này.

Nói rồi Tịch Phụng đột ngột úp hẳn mặt vào sát háng An Huyên. Cậu say sưa chà xát miệng và cằm thật mạnh vào âm thần để dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy trên mặt mình. An Huyên ngỡ ngàng muốn tránh mà không được, Tịch Phụng ghì chặt mông cô, bắt cô chứng kiến cảnh da^ʍ huyệt của mình cọ xát với khuôn mặt tuấn tú của cậu, bị sống mũi cao của cậu tách đôi mép thịt, để cho nước nhờn tuôn ướt đẫm. Làn da Tịch Phụng trở nên lấp lánh vì một tầng nước bao phủ. Đôi mắt cậu si mê ngắm nhìn hạ thân lầy lội của An Huyên trong lúc khóe miệng tham lam mυ'ŧ lấy tư vị của cô như thể sinh mạng cậu phụ thuộc vào đó.

- Bảo bối - Giọng Tịch Minh u ám cất lên - Em sẽ không thiên vị một cách lộ liễu như vậy chứ?

Ý là cậu cũng muốn được úp mặt vào nơi đó. An Huyên ngượng chín người, để mặc anh em Tịch gia thỏa mãn thú vui biếи ŧɦái của mình. Tịch Minh sau một hồi tranh giành nước nhờn với em trai liền đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô cười tà:

- Thằng nhóc này thật sự thèm muốn được liếʍ mυ'ŧ cái lỗ xinh đẹp của em đấy. Chiều nó một chút nhé.

Rồi cậu bế An Huyên lên trong tư thế hai chân banh rộng. Cô hốt hoảng vòng tay ra sau ôm cổ Tịch Minh. Tịch Phụng vẫn quỳ ở trước mặt hai người, cậu xúc động tán thưởng:

- Đúng là anh trai tốt. Để em giúp anh.

Nói rồi cậu kéo quần Tịch Minh xuống, cự long gân guốc bên trong lập tức nhảy ra. Tịch Minh khẽ nâng An Huyên lên cao chút nữa để Tịch Phụng căn chỉnh cho đầu dươиɠ ѵậŧ của anh trai vào đúng tiểu huyệt của cô giáo.

Dương cụ nóng hổi, cứng như thép chọc thẳng đến của tử ©υиɠ khiến An Huyên hét lên một tiếng. Bên trong các cơ vòng dồn dập co thắt, muốn nhai nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn.

- Giỏi lắm. Cái lỗ dâʍ đãиɠ này vẫn khít chặt như lần đầu. - Tịch Minh hôn An Huyên. Trên mặt cậu vẫn còn lấp lánh nước khiến cô ngửi thấy rõ mùi hương dâʍ ɖu͙© của chính mình. - Giờ thì bảo bối hãy cho em trai tôi được thưởng thức tư vị của em trong lúc đang giao cấu với tôi đi. Nó bị nghiện nước da^ʍ của em rồi.

Dứt lời, Tịch Minh thúc rất mạnh vào âʍ đa͙σ An Huyên khiến cô không kịp trở tay.

- Đau quá... Khoan đã... chậm, ưʍ.... a... chậm lại, ưʍ... ưʍ...

Những cú đâm dồn dập nhau như sóng vùi. Mất mấy phút để làm quen với việc bị người ta thao mạnh bạo, An Huyên cuối cùng cũng thích ứng được, da^ʍ huyệt gắt gao co bóp, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra ngày một nhiều.

- Cô giáo tuyệt lắm!

Tịch Phụng vươn người về phía trước, ngậm lấy âʍ ѵậŧ sưng phồng của cô, nhay cắn. An Huyên bị bức đến khóc nức nở. Tịch Minh nuốt hết tiếng khóc của cô, mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi mềm ẩm. An Huyên như ngây ngất trên một con thuyền giữa cơn bão táp. Miệng da^ʍ huyệt liên tục bị nhồi nhét bởi cự vật gân guốc, cứng rắn. Âʍ ѵậŧ nhạy cảm bị Tịch Phụng mυ'ŧ chùn chụt. Nước da^ʍ chảy ra đầm đìa trong suốt quá trình bị Tịch Minh thao liền bị mặt lưỡi nham nhám của Tịch Phụng quét qua, liếʍ sạch. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô trọn vẹn nằm trong tay anh em Tịch gia.

Tịch Phụng sung sướиɠ nói:

- Anh trai, đúng là hương vị của cô giáo lúc giao cấu còn ngon hơn nữa. Anh cũng nên thử đi.

- Được - Tịch Minh sủng nịch hôn An Huyên trong lúc bên dưới liên tiếp đâm vào nơi mềm mại chặt khít của cô - Lát nữa chúng ta đổi chỗ. Em thao bảo bối, anh sẽ bú ɭϊếʍ cái lỗ dâʍ đãиɠ ấy.