Khác với dĩ vãng, lúc nầy Lý Dật cũng không mang theo thành viên Hắc Dạ, càng không mang theo Anh Hoa!
Ðối với Vân Sơn, Lý Dật cũng không Xa lạ, ngày trước hắn từng cùng Andrew đến đây, còn gặp phải chuyện Diệp gia chặn gϊếŧ.
Khi Xe chạy đến dưới chân núi, Trịnh Thiết Quân thắng Xe, Xe ngừng lại. Ánh trăng chiếu qua kính Xe, chiếu lên mặt Trịnh Thiết Quân làm cho người ta có thể rõ ràng thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Giờ khắc nầy, vẻ mặt của hắn thập phần nghiêm túc, giọng nói trầm Xuống: “Lý Dật, Minh Nguyệt không chỉ là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, còn là một nữ nhân phi thường cố chấp! Nàng yêu đại ca, rất yêu rất yêu, vì thế nàng thờ ơ đối với lão Miêu rất yêu nàng! Vẫn không ngừng nổ lực giúp đỡ đại ca! Thế nhưng đại ca bởi vì tưởng niệm chị dâu, cho tới bây giờ cũng không hề yêu Minh Nguyệt.”
Lý Dật rõ ràng, chị dâu trong miệng Trịnh Thiết Quân chính là mẹ của hắn.
“Hôm nay, Minh Nguyệt" khẳng định biết đại ca đã chết, nàng biết rõ ta sẽ đem chuyện quá khứ nói với cậu. Ở dưới tình hình nầy, nàng dùng Huỳnh Huỳnh đến áp chế cậu, là đoán chắc cậu sẽ đi cứu Huỳnh Huỳnh!”
Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Thiết Quân càng thêm ngưng trọng: “Với tính tình cố chấp của Minh Nguyệt hơn phân nữa sẽ không muốn sống nữa! Cho nên một hồi đi lên, cậu nhất định phải vạn lần cẩn thận!”
“Tôi biết.” Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, ngay lúc nầy vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, không vui không buồn, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Trịnh Thiết Quân thở dài, đẩy cửa Xe bước Xuống dưới.
Ly Dật ngồi vào tay lái, khởi động máy Xe.
“Lý Dật, nếu như có thể, lưu cho Minh Nguyệt một mạng, nàng cũng chỉ là một cô gái đáng thương cảm!”
Xe khởi động, phía sau truyền đến thanh âm của Trịnh Thiết Quân.
Lúc Lý Dật lên đến Vân Sơn, chiếc Xe của Gia Cát Minh Nguyệt đã bên cạnh vách núi, Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Xe, gắt gao nhìn chằm chằm Xe của Lý Dật.
Nàng mặc một chiếc váy da, lộ ra đôi đùi đẹp đủ dùng từ ma quỷ đế hình dung!
So sánh mà nói, biểu tình của nàng tựa hồ càng thêm giống ma quỷ, dị thường dữ tợn. Bộ mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, đôi môi khêu gợi đã bị nàng cắn vỡ, máu tươi nhễ nhãi, cặp mắt vốn câu hồn lộ đầy vẻ hận ý!
Ngoài ra, không còn gì khác!
Lý Dật cho Xe dừng cách Gia Cát Minh Nguyệt khoảng chừng mười thước. Hắn không lập tức tắt máy Xe bước Xuống, mà cầm lấy cây súng lục, đồng thời bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc phía Xa Xa.
Sau đó, hắn cầm súng, Xuống Xe.
“Tiêu Thanh Sơn đã chết, đúng không?” Mắt thấy Lý Dật Xuống Xe, thanh âm Gia Cát Minh Nguyệt run rẫy hỏi.
Lý Dật không đáp câu hỏi: “Huỳnh Huỳnh ở nơi nào?”
“Ta hỏi ngươi, Tiêu Thanh Sơn có phải đã chết rồi không?" Gia Cát Minh Nguyệt thất thanh rống to hơn.
Nhìn biểu tình kích động của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật nhíu mày, với trạng thái lúc nầy của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật có rất nhiều biện pháp chế phục cô ta, thế nhưng Lý Dật cũng không lựa chọn mạo hiểm, nếu Gia Cát Minh Nguyệt đã hẹn hắn tới đây, như vậy tự nhiên đã làm đủ sự chuẩn bị.
Hắn không hi vọng bi kịch sinh ra lần thứ hai!
Vì vậy, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
“Đã chết! Tiêu Thanh Sơn quả nhiên lựa chọn chủ động chịu chết! Cho tới nay, hắn không muốn theo ta đề cập tới chuyện ứng phó với sự trả thù của ngươi, nguyên lai từ lâu đã nghĩ Xong rồi a!” Gia Cát Minh Nguyệt nói tới đây, bỗng nhiên phá lên cười, tiếng cười thê lương: “Uổng phí ta giống như một đứa ngốc, để giúp hắn, ngày đêm đều lo nghĩ đối sách! Hắn thật là tuyệt tình a!”
“Tiêu Thanh Sơn là ta gϊếŧ, Huỳnh Huỳnh vô tội, thả Huỳnh Huỳnh.” Lý Dật bỗng nhiên mở miệng, đồng thời hướng Gia Cát Minh Nguyệt đi tới.
“Đứng lại!” Gia Cát Minh Nguyệt hô to một tiếng, sau đó chĨa súng nhắm ngay Lý Dật, trên gương mặt lộ ra dáng tươi cười âm trầm: “Ta biết trong tay ngươi có súng, ta cũng biết thuật bắn súng của ngươi tốt! Thế nhưng ta nói cho ngươi, ta lắp đặt bom trên người Tiêu Huỳnh Huỳnh, khống chế ở trong cơ thể của ta, một ngày tim ta dừng nhẩy, bom sẽ bạo tạc! Cho nên ngươi hay nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
Gia Cát Minh Nguyệt nói làm vùng lông mày của Lý Dật cau chặt lại, hắn có nghe nói qua loại bom khống chế kiểu nầy, nếu muốn gỡ bom, phải khống chế người lắp đặt bom trước.
“Nếu như ngươi hận Tiêu Thanh Sơn như thế, vì sao ngươi còn muốn đối phó ta?” Lý Dật nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Hắn đang nghĩ biện pháp giải quyết, theo hắn Xem ra, hắn phải dưới tình huống nhanh nhất bắn trúng cổ tay của Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó trong vòng vài giây tiếp cận thân thể nàng ta.
Thế nhưng giờ khắc này Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh vách núi, một khi hắn động thủ hắn vốn không thể bảo chứng Gia Cát Minh Nguyệt có trượt chân rơi Xuống vách núi hay không!
Dựa theo cách nói của Gia Cát Minh Nguyệt, trong thân thể cô ta lắp đặt trang bị bom, một khi rơi Xuống vách núi chết đi, như vậy Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng sẽ chôn cùng!
Đây là điều mà Lý Dật không muốn thấy!
Gia Cát Minh Nguyệt không thể đoán được ý nghĩ trong nội tâm của Lý Dật, chỉ thấy cô ta cười lạnh nói: “Ngươi nói không Sai! Ta hận hắn! Ta đem thanh Xuân của ta toàn bộ những gì của ta cho hắn! Vì hắn, ta đối đãi với sinh mạng người đàn ông yêu ta suốt bao nhiêu năm chẳng đáng một đồng! Ta vì giúp hắn, tình nguyện nhường cho người đàn ông yêu ta đi chịu chết! Vì giúp hắn, ta thậm chí nguyện ý lên giường cùng ngươi! Thậm chí ta có thể vì hắn mà chết!"
Giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên trở nên cực kỳ kích động.
“Thế nhưng hắn thì sao? Nhiều năm như vậy, những gì ta làm hắn đều nhìn thấy trong mắt! Thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không yêu ta! Cho tới bây giờ cũng không có! Một chút tình yêu cũng không có cho ta! Hắn yêu vĩnh viễn chỉ là người đàn bà đã nằm trong lòng đất! Thậm chí hắn làʍ t̠ìиɦ với ta cũng chỉ vì thả ra du͙© vọиɠ mà thôi! Không mang theo bất luận tình yêu gì! Chỉ có thú tính!”
“Hay là ở trong mắt hắn, ta chỉ là một tiện nữ nhân, một tiện nữ nhân không biết Xấu hổ, một người vì muốn làm hắn hài lòng, không tiếc tất cả, một nữ nhân ngu ngốc!”
Nhìn Gia cát Minh Nguyệt đã rơi vào sự điên cuồng, Lý Dật nheo mắt lại
"Về phần ta đối phó ngươi! Hừ! Ta biết, tuy rằng ngươi gϊếŧ Tiêu Cường và chính hắn, thế nhưng dù hắn đi tơi âm tào địa phủ cũng sẽ không hận ngươi! Hắn mong muốn ngươi và con gái Tiêu Huỳnh Huỳnh của hắn hảo hảo sống sót!” Nói đến đây Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười tà ác, giờ khắc nầy cô ta giống như một ác ma tái thế, biểu tình trên mặt làm người cực sợ:" Nếu hắn vô tình! Như vậy đừng trách ta vô nghĩa! Hắn muốn các ngươi hảo hảo mà Sống sót, ta sẽ không cho hắn được như ý! Ta muốn gϊếŧ chết các ngươi! Ta muốn cho hắn thương tâm rơi lệ! Ta muốn đến âm tào địa phủ tận mắt nhìn thấy hắn thương tâm rơi lệ!"
Người điên.
Giờ khắc nầy Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ đã điên rồi: “Ta muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ta! Cho dù là bởi vì hận!”
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt nói ra câu cuối cùng, Lý Dật liền động, hắn giống như u linh, bỗng nhiên phóng về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
“Đi tìm chết!"
Nhận thấy được cử động của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt điên cuồng bóp cò súng.
Bang bang bang bang bang bang......
Gia Cát Minh Nguyệt trong tâm tình kích động bóp mạnh cò súng, trong nháy mắt những viên đạn bay ra.
Chỉ là nàng ta cũng không bắn trúng Lý Dật.
"Ba"
Lý Dật đã đến sát Gia Cát Minh Nguyệt, tay phải chém ra nhanh như thiểm điện!
Gia Cát Minh Nguyệt bị đánh trúng, thậm chí còn chưa kịp kêu rên, đã bật ngữa ra sau!
Lý Dật một tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, một hương thơm cơ thể cùng nước hoa của đàn bà dũng mãnh tràn vào mũi Lý Dật, Lý Dật cũng không có bất luận phản ứng gì, sau đó giật ra cửa Xe, thình lình nhìn thấy Tiêu Huỳnh Huỳnh ngất Xỉu bên trong.
Sau đó, Lý Dật dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra thân thể Tiêu Huỳnh Huỳnh, vẫn không thấy bom!
Điều phát hiện nầy làm Lý Dật chợt thấy trút được gánh nặng.
Suy nghĩ một chút, Lý Dật nhẹ nhàng gõ thêm một lần vào cổ Tiêu Huỳnh Huỳnh, sau đó cởi ra sợi dây trên người nàng, rút khăn bịt miệng, ẵm nàng Xuống Xe. Bỏ Tiêu Huỳnh Huỳnh vào trong Xe của mình, Lý Dật cũng không lập tức rời đi, mà lần thứ hai đi tới bên người Gia Cát Minh Nguyệt.
Dưới ánh trăng, Gia Cát Minh Nguyệt lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên mặt còn vương nước mắt, đôi môi khêu gợi đỏ tươi một mãnh.
Nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, Lý Dật rất rõ ràng, nữ nhân này luôn miệng nói hận Tiêu Thanh Sơn, kỳ thực nàng ta chỉ có tình yêu với Tiêu Thanh Sơn, mà căn bản không có hận!
Sở dĩ nàng tổn hao tâm tư dẫn dụ hắn tới Vân Sơn, chỉ bất quá là muốn báo thù cho Tiêu Thanh Sơn mà thôi!
Hiểu được điểm nầy, Lý Dật không động thủ đối với Gia Cát Minh Nguyệt, mà bế nàng bỏ vào trong Xe nàng.
Sau đó, Lý Dật thấy Xa Xa Xuất hiện ánh đèn Xe.
Hắn biết Trịnh Thiết Quân đã dẫn người lên núi
Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ hắc đạo.
Chỉ là tin tức truyền trông hắc đạo, Tiêu Thanh Sơn cũng không phải bị Lý Dật gϊếŧ chết, mà là bị chết vì tai nạn Xe cộ.
Mặc dù rất nhiều hữu tâm nhân đều biết trong này nhất định rất có vấn đề, nhưng tự nhiên là không ai dám đi nói lung tung.
So Sánh với việc ngầm an táng Đái Hồ, lễ tang của Tiêu Thanh Sơn long trọng hơn nhiều, hắc đạo kiêu hùng, trùm thương trường, thậm chí một ít đại lão chính giới cũng đều tham gia lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.
Lý Dật cũng tham gia lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.
Ðiều này làm cho những người dự lễ tang đều muốn rớt kính mắt!
Theo những người này Xem ra, Lý Dật vốn có thù không đội trời chung với Tiêu Thanh Sơn vô luận như thế nào cũng sẽ không Xuất hiện trong lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.
Thế nhưng Lý Dật đã Xuất hiện!
Hơn nữa còn để tang cho hắn!
Hơn nữa hắn dùng thân phận con trai Tiêu Thanh Sơn tham gia lễ tang.
Lý Dật dùng thân phận con trai Tiêu Thanh Sơn tham gia lễ tang đúng là một kỳ tích, đồng dạng, Gia Cát Minh Nguyệt không tham gia lễ tang, cũng là một kỳ tích!
Đêm đó, Gia Cát Minh Nguyệt theo đám người Trịnh Thiết Quân trở lại Thượng Hải thì biến mất, về phần đi nơi nào, không ai biết được.
Trong lễ tang, Tiêu Huỳnh Huỳnh khóc đến thập phần thương tâm!
Vài lần khóc đến hôn mê.
Nàng cũng không biết cái chết chân chính của Tiêu Thanh Sơn, mà có thể bởi vì quá mức thương tâm, nàng cũng không truy cứu chuyện Lý Dật gϊếŧ chết Tiêu Cường. Đương nhiên, có thể khẳng định chính là một ngày Tiêu Huỳnh Huỳnh hồi phục lại, nhất định sẽ truy cứu!
Chí ít, Tiêu Huỳnh Huỳnh sẽ không tha thứ cho Lý Dật trong thời gian ngắn.
Tiêu Thanh Sơn được chôn bên cạnh phần mộ của mẹ Lý Dật, đây là quyết định của Lý Dật.
Ngày thứ hai lễ tang kết thúc, hắn cho người đưa Tiêu Huỳnh Huỳnh đến chỗ Lưu Vi, theo Lý Dật Xem ra, chỉ có Lưu Vi có thể trong thời gian ngắn nhất sẽ giúp giảm bớt sự đau đớn trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh.
Đái gia diệt vong, Tiêu Thanh Sơn đã Chết, Trịnh Thiết Quân cũng không trả thù Lý Dật, còn để Lý Dật dùng thân phận làm con để tang cho Tiêu Thanh Sơn, điều này ngoài sự dự liệu của mọi người.
Ðồng dạng, hầu như tất cả mọi người không thể biết trước, hắc đạo phía nam chung quy sẽ phát triển thành dáng dấp như thế nào.
Theo những người này Xem ra, Lý Dật đã khống chế Ðịa Tự Đầu và Nhân Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, chỉ cần diệt trừ Trịnh Thiết Quân, trên CƠ bản liền thống nhất hắc đạo phía nam
Nhưng Lý Dật cũng không có làm như vậy.
Hắn biến mất.
Phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đi đâu.
Nữa năm sau, đại thảo nguyên Phi Châu.
Nguyên đại thảo nguyên hoang tàn vắng vẻ, lại Xuất hiện một ngôi nhà tranh đầy phong tình Phi Châu, dưới mái hiên treo đầy lụa trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và hạnh phúc. Chung quanh gian nhà tụ tập mấy trăm người, trong đó đại khái đều mặc áo vải bố, bọn hộ đều là cư dân bộ lạc địa phương.
Ngoài ra, còn có một nhóm người quần áo rất tinh tế, khí độ bất phàm, đều từ phương Xa tới tham gia hôn lễ.
Vô luận là cư dân địa phương, hay nhóm người ngoại lai quần áo sang trọng, bọn họ đều hợp thành một vòng tròn, vây quanh gian nhà cỏ kia.
Mà ở trước gian nhà trên bãi cỏ được trải lụa trắng tương trựng cho sự hạnh phúc, nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đã ngồi bên cạnh sáu nữ nhân mặc áo cưới.
Giờ khắc này, vô luận là nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hay sáu nữ nhân mặc áo cưới, bọn họ đều lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc.
Một lão già mặc áo vải bố đang ở cách bọn họ chừng ba thước, vừa theo tiết tấu kỳ quái nhảy múa, vừa bô bô hô gì đó, hắn mỗi khi kêu lên một tiếng, cư dân chung quanh đều phát ra tiếng ngân nga, thanh âm càng tinh thuần nguyên thủy, làm cho người ta có loại mỹ cảm thiên nhiên.
Bỗng nhiên...
Vị tù trưởng kia chợt ngừng lại, hắn dang rộng hai tay, ngữa đầu lên trời cao, đang hô lên điều gì.
Cư dân chung quanh cũng bộc phát ra tiếng hô vang thật lớn.
Lúc đó, dưới sự *** lĩnh của vị tù trưởng, nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn và sáu nữ nhân mặc áo cưới đi tới trước cửa phòng nhỏ, trước cửa có hai đống lửa, nam nhân cởϊ áσ quỳ trước đống lửa, sau đó vọt người nằm Xuống đống lửa.
“Chị Lâm, Lý Dật ảnh không có việc gì chứ?”
Ngày hôm nay Hạ Vũ Đình vô cùng mê người, gương mặt nàng lộ nụ cười hạnh phúc, thế nhưng thấy Lý Dật vọt người lên đống lửa, nàng cũng có chút lo lắng. Lý Dật Xử lý Xong chuyện trong quốc nội, Trần Diêm Vương dựa theo ước định lúc trước, cho Trần Lâm đến bên người Lý Dật.
Lúc này, nguyên Trần Lâm vẻ mặt đang tươi cười hưng phấn, nghe được câu nói lo lắng của Hạ Vũ Ðình, tức giận: “Em Vũ Ðình, tên vương bát đãn muốn kết hôn sáu đại mỹ nữ chúng ta, nếu không cho ăn chút khổ, chẳng phải là quá tiện nghi hắn sao?”
“Hay.” Andrew với mái tóc vàng rực cũng đi theo phụ họa, chỉ là ánh mắt nhìn về Lý Dật có chút sợ hãi.
Bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng, ngày hôm nay là đúng hẹn một năm giữa nàng với Lý Dật! Lý Dật cố ý chọn hôn lễ trong ngày hôm nay.
Bởi vì vội vàng Xử lý nghiệp vụ của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, hôm qua Lưu Tư Cầm mới từ Mỹ chạy tới hội họp với mọi người, hiện tại nàng cũng là người Xấu hổ nhất trong sáu nàng, hoàn toàn không còn chút phong phạm của nữ cường nhân, nhưng thật ra có điểm giống hoa cúc khuê nữ mới Xuất giá. Nàng Xác thực mới kết hôn lần đầu tiên, thế nhưng nàng cũng đã sắp được bốn mươi tuổi.
So sánh mà nói, dáng tươi cười trên mặt Anh Hoa nhạt hơn một chút, đương nhiên, đây là so sánh với mọi người mà nói, nếu như so sánh với trước đây, dáng tươi cười chỉ dùng từ sáng lạn để hình dung. Có thể kể từ ngày nàng hiểu chuyện tại tổ chức sát thủ, nàng chưa từng dám nghĩ tới, đời này lại có thể như những cô gái bình thường gã cho người đàn ông mà mình yêu thương.
Mộ Dung Tuyết hôm nay đã trở thành nữ thần âm nhạc được thừa nhận toàn cầu lại không cao quý giống như ngày thường, mà tràn ngập vị đạo thanh Xuân hoạt bát, trong tiếng hoan hô của mọi người, nàng bị hai phụ nữ địa phương lôi kéo, bước lên lưng Lý Dật đi qua.
Sau đó năm nàng còn lại cũng học theo hình dạng Mộ Dung Tuyết, lảo đảo bước lên lưng Lý Dật đi tới.
“Tiểu Lâm, em nhanh lên một chút, anh sắp bị nóng đến hôn mê.” Khi Trần Lâm là người cuối cùng đạp lên lưng Lý Dật đi qua, Lý Dật nhịn không được nói.
Trần Lâm vốn vừa bước được một bước, ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, làm bộ trượt chân, nhất thời phát sinh một tiếng kêu lên.
Biến cố thình lình Xảy ra làm cư dân chung quanh ngẩn ra!
Trong đó một ít cư dân thậm chí quay mặt sang nơi khác, rất sợ nhìn thấy một màn bi kịch.
Khác với bọn họ, những nhân sĨ ngoại lai cũng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí dáng tươi cười trên mặt cũng không giảm nữa phần.
Trong đó một lão nhân da vàng còn cười nhìn lão nhân bên cạnh nói: “Lão Ni à, lão Mỹ các ngươi vì sao không thể yên tĩnh một chút đi? Hai ngày nay hạm đội thứ bẩy của các ngươi lại bắt đầu khoe khoang trong hai vực quốc gia của ta, các ngươi có phải không có việc gì kiếm đánh a? Có muốn ta phái người dùng đạn đạo đem hạm hàng của các ngươi oanh đi không?”
Bên cạnh, Trần Phong nhận nhiệm vụ phiên dịch cho Trần Diêm Vương nghe được Trần Diêm Vương nói, vẻ mặt biểu tình quái dị.
“Nhìn cái gì? Phiên dịch cho lão gia hỏa này nghe đi.”
Trong lúc Trần Diêm Vương cùng người nắm quyền Nick của gia tộc Hyde Gus, người đại biểu cho lục quân nước Mỹ đang đấu võ mồm, bên chỗ Lý Dật cũng không hề phát Sinh bi kịch.
Trong một khắc Xuất hiện biến cố, Lý Dật bỗng nhiên Xoay người, một tay chống dưới đất, lưng hướng đống lửa, một tay ôm Trần Lâm đang bị trượt chân vào trong ngực.
"Oa"
Thấy một màn như vậy, hiện trường lần thứ hai bộc phát ra tiếng gọi ầm ĩ nhiệt liệt. Mà hôn lễ đặc thù đơn giản đến lúc đó cũng kết thúc. Trong sự dẫn dắt của tù trưởng, mọi người đều đi tới hướng lễ đường cách đó không Xa, phóng mắt nhìn lại, có nhiều bàn được bầy nơi đó, bên trên đều bầy thực phẩm đặc sắc của địa phương.
“Trần Lâm, Xem tối nay anh làm sao thu thập em!” Lý Dật đi trong đám người, ngực truyền đến cảm giác nóng bỏng, nhớ tới trò đùa dai của Trần Lâm, nhịn không được uy hϊếp nói.
Trần Lâm rất không khách khí ưỡn bộ ngực cao chót vót, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Ai sợ ai a! Chẳng lẽ sáu người chúng tôi còn không qua được một mình anh sao?”
Lời của Trần Lâm vừa thốt ra, nguyên Andrew vốn luôn giữ thân như ngọc cũng nhìn Lý Dật nháy mắt, phảng phất như đang nói: “Anh yêu, lời hứa em nhất định sẽ tuân thủ, chỉ cần anh là siêu nhân thì được.”
Mà Hạ Vũ Đình vốn luôn rụt rè, nghe được lời nói trắng trợn của hai người, gương mặt không khỏi đỏ bừng lên, con ngươi mê người, nhu tình như nước, ánh mắt lại như chờ mong, lại hỗn loạn sự sợ hãi nhàn nhạt.
Thấy biểu tình của các cô gái, nguyên Lý Dật nghĩ tối nay trên giường phải hung hăng giáo huấn Trần Lâm chợt nhíu mày, vẻ mặt biểu tình như bi kịch, phảng phất như đang nhìn ông trời tố khổ: “Nguyên lai nhiều lão bà, cũng là có chỗ hỏng nha, nhất là phải động phòng hoa chúc chung một ngày.”!!!!!!!!!
HẾT