Trong lòng tuy nghĩ như vậy, Lý Dật cũng nhàn nhạt cười, nói: “Tôi hẳn là đối thủ.”
“Lý Dật, không có việc gì, chúng ta chỉ là tiêu khiển mà thôi, không cần lưu ý.” Bối Văn tuy rằng không rõ tiêu chuẩn chơi golf của Lý Dật, thế nhưng cũng rất rõ ràng tiêu chuẩn chơi golf của Yến Nam Thiên, tiêu chuẩn của Yến Nam Thiên đã đạt tới chuẩn chức nghiệp tuyển thủ, thậm chí dù là chức nghiệp tuyển thủ bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Yến Nam Thiên cũng không cho là đúng, cười cười: “Bối Văn, lời này của anh sai rồi, tôi nói, tôi không phải là đối thủ của Lý tiên sinh, anh tin hay không tin?”
Yến Nam Thiên nói ra không chỉ làm Bối Văn ngây ngẩn cả người, đồng thời cũng làm Lý Dật cả kinh!
Bối Văn đối với tư liệu về Lý Dật rõ như lòng bàn tay, ở trong trí nhớ của hắn, trong tư liệu cũng không có ghi lại Lý Dật biết đánh golf.
Lý Dật cổ quái liếc mắt nhìn Yến Nam Thiên, không biết trong hồ lô của Yến Nam Thiên đang bán thuốc gì, mà Yến Nam Thiên cũng mỉm cười nói: “Bối Văn, ba người đàn ông như chúng ta chơi golf suông cũng thấy không thú vị, không bằng đánh cuộc một chút thế nào?”
“Được.” Cũng giống như Lý Dật, Bối Văn cũng rất hiếu kỳ rốt cục là Yến Nam Thiên muốn làm gì.
Yến Nam Thiên thấy Bối Văn đáp ứng, cười nói: “Khu đất huyện H vốn là vật trong lòng bàn tay của tập đoàn Hoa Thanh, bất quá nửa đường chạy ra một Kiều Uy, tập đoàn Hoa Thanh liền dữ nhiều lành ít. Không bằng như vậy đi, nếu ngày hôm nay tôi bại bởi Lý tiên sinh, anh nói với Bối thúc thúc một tiếng, đem khu đất huyện H cấp cho tập đoàn Hoa Thanh, thế nào?”
Nếu như lúc đầu Lý Dật chỉ là kinh ngạc, giờ này khắc này hắn thật sự là chấn kinh!
Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Yến Nam Thiên lại đưa ra một điều kiện đánh cuộc như vậy.
Nhìn dáng tươi cười hiền hòa trên mặt của Yến Nam Thiên, Lý Dật không khỏi thầm hỏi chính mình, người này rốt cục muốn làm gì?
Lẽ nào hắn và Bối Văn từ đầu đã biết ý đồ đến của mình, nên cố ý nói như vậy sao?
Trong lúc đang nghi hoặc, Lý Dật thình lình nhìn thấy con ngươi của Bối Văn cũng đột nhiên phóng lớn. Biểu tình vẻ mặt không thể tin tưởng, hắn tựa hồ như nhớ tới điều gì, đăm chiêu liếc mắt nhìn Lý Dật, lại nhìn Yến Nam Thiên cười nói: “Nam Thiên đại ca, anh không phải sẽ cố ý thua cho Lý Dật để trêu chọc tôi đi?”
Thấy Bối Văn lộ ra biểu tình như vậy, Lý Dật hiểu được, hai người hẳn là không hề thông đồng trước, như vậy cách làm của Yến Nam Thiên đã làm cho hắn phải suy nghĩ sâu xa. Hắn không tiếp thu ý nghĩ là Yến Nam Thiên đột nhiên hảo tâm giúp đỡ cho hắn, thế giới này không có bữa cơm ăn không trả tiền, huống chi Yến Nam Thiên ở ý nghĩa nào đó lại là địch nhân của hắn?
“Kỹ thuật của tôi anh biết rõ, nếu như tôi nhường thì xem như vụ đánh cuộc không tồn tại.” Vẻ nhíu mày của Lý Dật hoàn toàn rơi vào trong mắt Yến Nam Thiên. Thế nhưng Yến Nam Thiên cũng không có biểu thị gì.
Bối Văn đầu tiên là nhíu mày trầm tư vài giây, sau đó ha hả cười: “Tốt! Nếu Nam Thiên đại ca có hứng thú như vậy, tiểu đệ sẽ cùng hai người chơi một chút.”
Nói tới đó, Bối Văn liếc mắt nhìn Lý Dật nói: “Lý Dật, ngày đó khi ăn cơm với Trần Lâm, tôi có thiếu anh một nhân tình, nguyên bản anh có trắc trở thì tôi nên hỗ trợ, nhưng chuyện khu đất huyện H rất vướng tay chân, hơn nữa anh hẳn là rõ ràng, lão nhân nhà tôi là một người bảo thủ, thật khó thuyết phục.”
Nói đến đây, Bối Văn vừa cười nói: “Nhưng nếu Nam Thiên đại ca đã mở miệng, tôi cũng không thể quét mặt hai người, nếu như trận golf ngày hôm nay anh thắng thì khu đất huyện H sẽ là của Hoa Thanh!”
Lúc Bối Văn nói những lời này, biểu tình trên mặt rất tự tin, hắn nói ra lý do này cũng không phải là không có biện pháp giúp Lý Dật, chỉ là hắn cho rằng nhân tình kia của Lý Dật không đáng cho hắn phải trả lại bằng chuyện này mà thôi.
Lúc này Lý Dật đã hoàn toàn lãnh tĩnh xuống tới, tuy rằng hắn không biết trong hồ lô Yến Nam Thiên rốt cục đang bán loại thuốc gì, thế nhưng chuyện này đối với hắn mà nói là trăm lợi mà không một hại, vì vậy hắn mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Được rồi, vậy cứ định như thế, tính theo mỗi lần đánh, tôi sẽ đánh đầu tiên, sau đó sẽ thưởng thức sự biểu diễn của hai người.” Bối Văn mỉm cười, dẫn đầu cầm gậy golf đi tới khu phát bóng.
Bối Văn tựa hồ bình thường cũng chơi golf, hắn cũng không khai bóng mù quáng, mà ở ngay tại chỗ hoạt động thân thể một chút, sau đó mới bày ra động tác đánh bóng. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua lỗ bóng, sau đó dụng lực huy khởi gậy golf, bóng golf bay vυ't lên, ở không trung lướt qua một đường vòng cung mỹ lệ, cuối cùng rơi xuống cách lỗ golf không đầy ba thước.
Chỉ là một lần đánh, Bối Văn đã biểu hiện ra tiêu chuẩn không tầm thường, thậm chí có thể nói là đạt được trình độ của chức nghiệp tuyển thủ.
“Được rồi, đến hai người!” Bối Văn quay đầu lại nhìn Lý Dật và Yến Nam Thiên cười cười, sau đó trực tiếp hướng chỗ trái bóng rơi xuống đi đến.
“Tôi biết anh hiếu kỳ vì sao tôi lại giúp anh, bất quá có phải gọi là giúp anh hay không, hiện tại nói còn chưa tính, anh phải thắng được trận so đấu này đã.” Yến Nam Thiên làm như đoán được tâm tư của Lý Dật, cười cười, sau đó cất bước đi tới khu phát bóng.
So sánh với động tác đánh golf của Bối Văn, Yến Nam Thiên tựa hồ càng tiêu chuẩn hơn, hơn nữa càng tiêu sái hơn một chút!
“Bá!”
Nương theo một tiếng vang giòn, Yến Nam Thiên dùng một cú đánh đã đánh bóng lên tới không trung, bay xa một khoảng cách, rơi trên mặt đất lăn thêm vài thước, cuối cùng dừng lại cách lỗ golf không tới một thước.
Yến Nam Thiên tựa hồ tương đối thỏa mãn với một gậy này, quay đầu lại nhìn Lý Dật cười cười, sau đó không đợi Lý Dật làm ra biểu thị, hướng ngay lỗ golf đi đến.
Lý Dật híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Yến Nam Thiên vài giây, sau đó mang theo gậy golf đi tới khu phát bóng, cũng không hề làm động tác nóng người, mà ngắm nhìn lỗ golf phía xa, trực tiếp phát bóng.
“Bá!”
Trong sự quan tâm của Bối Văn và Yến Nam Thiên, trái bóng do Lý Dật đánh ra bay một khoảng cách, rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, trực tiếp lăn vào trong lỗ…
Nhìn thấy một màn như vậy, Bối Văn từ xa xa trợn tròn đôi mắt, tựa hồ không thể tin được tất cả đều là thật!
Mà Yến Nam Thiên trong lòng nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng không biểu hiện trên mặt, mà nhìn Bối Văn lộ ra mỉm cười, tựa hồ đang nói với Bối Văn, tôi cũng không lừa anh.
Trên thực tế, Lý Dật đối với việc một gậy mà mình có thể đánh ngay vào trong lỗ cũng có chút kinh ngạc, kiếp trước tuy rằng tiêu chuẩn đánh golf của hắn không tệ, thế nhưng kiếp này chưa từng đánh qua lần nào, nhiều ít cũng có chút mới lạ, đối với việc này, hắn cũng biết mình có chút vận khí trong cú đánh đó.
Sau đó vài lần đánh chứng minh được ý nghĩ trong lòng Lý Dật, hắn không tiếp tục khoa trương dùng một gậy liền đánh vào lỗ như lần đầu.
Bất quá cũng may là mỗi lần điểm rơi của bóng cũng đều rất gần lỗ, làm hắn có thể dễ dàng đưa bóng vào trong lỗ.
So sánh với mấy gậy sau đó của Lý Dật, Yến Nam Thiên tuyệt không hề thua kém, thậm chí so với biểu hiện của Lý Dật còn tốt hơn. Hắn cũng đánh được một gậy vào lỗ, những lần khác đều hai gậy, số lần đánh cũng hòa với Lý Dật.
So sánh với hai người mà nói, Bối Văn thua kém hơn một chút, hắn không đánh được một gậy nào chỉ một lần là vào lỗ, ngược lại còn có khi phải ba lần mới vào, cứ như vậy, hắn liền kém hơn hai người hai lần.
Đợi Bối Văn lần kế tiếp đánh bóng ra, Yến Nam Thiên lại dùng tư thế tiêu sái đánh tiếp theo.
Sau một khắc, trong ánh mắt nhìn kỹ của Lý Dật và Bối Văn, bóng rơi xuống đất, nhảy lên, sau đó thẳng tắp rơi vào trong lỗ!
Thấy bóng lần nữa chỉ một gậy liền vào lỗ, Yến Nam Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, tựa hồ hắn thật không ngờ có thể lần thứ hai dùng một gậy liền đánh vào lỗ. Sau đó hắn mỉm cười nhìn Lý Dật làm một thủ thế, ý tứ là muốn Lý Dật nỗ lực lên.
Thấy thủ thế của Yến Nam Thiên, Lý Dật hiểu được, Yến Nam Thiên tuyệt đối sẽ không cố ý nhường nhịn, nếu như muốn có được khối đất tại huyện H thì phải dựa vào chính mình đi tranh thủ!
Hiểu được điểm này, biểu tình của Lý Dật nghiêm túc hơn rất nhiều, híp mắt ngắm lỗ golf vài giây, dùng lực đánh bóng ra!
“Bá!”
Một tiếng giòn vang qua đi, bóng thật chuẩn xác không lầm hạ xuống gần lỗ golf, chuẩn xác lăn vào trong động.
Xa xa, Bối Văn nhìn thấy tất cả liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, hiển nhiên theo hắn xem ra, ngày hôm nay hắn đang chơi bóng cùng hai quái vật!
Mà Lý Dật thì khác, Yến Nam Thiên có vẻ có chút hưng phấn, hiển nhiên Lý Dật đã khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn, thế cho nên làm hắn có thể phát huy hết trình độ, đồng thời hắn cũng thật chờ mong xem Lý Dật có thể đánh ra được thành tích như thế nào.
So đấu sau đó, Bối Văn hoàn toàn phối hợp diễn tới lúc hắn thẳng thắn không thèm đánh nữa, mà là cố ý đi tới bên người Lý Dật quan sát động tác đánh bóng của Lý Dật.
Bởi vì…năm gậy sau đó Lý Dật lại có hai gậy chỉ một lần liền đánh vào trong động, điều này làm Bối Văn thiếu chút nữa cho rằng hai mắt của mình xảy ra vấn đề.
So sánh với hắn mà nói, biểu hiện của Yến Nam Thiên cũng không có biếи ŧɦái như trước đó, tuy rằng mỗi lần đều cho bóng nằm gần lỗ golf, thế nhưng cũng không còn một gậy đánh vào lỗ lần nào.
Đợi tới thời gian so đấu sắp kết thúc, sắc mặt Bối Văn rốt cục thay đổi, hắn có loại xung động như muốn ói máu.
“Lý Dật, tôi muốn hỏi anh, trước đây anh từng đánh golf sao?” Lời của Bối Văn vừa thốt ra, liền hối hận, hiển nhiên nếu như Lý Dật chưa từng đánh golf, lại có được tiêu chuẩn như vậy tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Lý Dật cười gật đầu: “Trước đây từng chơi qua vài lần.”
“Chơi qua vài lần?” Bối Văn cảm thấy bản thân muốn điên cuồng: “Trời ạ, anh có biết hay không, tiêu chuẩn của anh có thể đấu với cả tuyển thủ chức nghiệp đứng đầu. Hơn nữa với biểu hiện ngày hôm nay của anh, tôi nghĩ dù là Tiger Wood cũng không phải là đối thủ của anh đi?”
“Nữ thần may mắn ngày hôm nay đã chiếu cố tôi.” Lý Dật cười lần nữa đánh ra một gậy, một gậy này hắn đánh thật tùy ý, thế nhưng vẫn chính xác đến dọa người, chỉ kém một chút đã vào lỗ.
Thấy một màn như vậy, Bối Văn rốt cục bị đánh bại, hắn nói lời tận đáy lòng: “Lý Dật, nếu như anh tuyển chọn làm tuyển thủ chức nghiệp, anh sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ.”
Lý Dật nhún vai, cũng không nói gì nữa.
Cuối cùng, Lý Dật không hề hư huyễn thắng được cuộc so đấu.
“Nam Thiên ca, có phải trước đây anh từng đánh golf qua với người này?” Thấy Yến Nam Thiên vẻ mặt sáng lạn tươi cười đi tới, Bối Văn bước lên đón, phiền muộn hỏi thăm.
Yến Nam Thiên lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sao anh biết được người này lại biếи ŧɦái như thế?” Bối Văn có chút bất đắc dĩ, nguyên trong lòng hắn luôn nghĩ tố chất của mình trong bạn bè có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, thế nhưng những gì nhìn thấy ngày hôm nay xác thực làm hắn thật chấn động không ít.
Yến Nam Thiên nhìn Lý Dật đang hướng bên này đi tới, dùng một loại giọng nói cổ quái nói với Bối Văn: “Anh hẳn là biết chuyện hắn so đấu với Điền Đằng Cương chứ?”
“Biết, hắn nhờ vào trận chiến đó mà thượng vị.” Bối Văn gật đầu.
Yến Nam Thiên cũng lắc đầu: “Anh sai rồi. Dù là không có trận chiến ấy, hắn vẫn sẽ thượng vị. Bất quá, anh không biết chính là, ngày hôm đó, người Nhật Bản đặt cược trên người Điền Đằng Cương gần mười triệu nhân dân tệ, mà tôi, lại đặt cược trên người Lý Dật mười triệu!”
“Mười triệu?” Bối Văn có chút kinh ngạc, hắn rất hiểu Yến Nam Thiên, tuy rằng Yến Nam Thiên quyết đoán, thế nhưng rất ít khi làm chuyện mà hắn không nắm chắc.
Yến Nam Thiên cười nói: “Ngày hôm đó, hầu như tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ bại, thế nhưng tôi tin tưởng hắn có thể thắng, tuy rằng trận chiến ấy cửu tử nhất sinh, thế nhưng hắn xác thực thắng.”
“Vì sao anh tin tưởng hắn như vậy?” Bối Văn nghi hoặc hỏi.
Yến Nam Thiên khe khẽ thở dài: “Trong số những người trẻ tuổi tôi quen biết, hắn là một người duy nhất làm tôi nhìn không ra.”
Tuy rằng Bối Văn biết đó không phải là đáp án thật lòng của Yến Nam Thiên, thế nhưng hắn cũng biết, Lý Dật có thể được Yến Nam Thiên thừa nhận như vậy, tuyệt đối không có lửa làm sao có khói.
“Được rồi, Bối Văn, trước tiên anh nên tạm thời lảng tránh một chút, hắn hẳn là có chuyện muốn hỏi tôi.” Yến Nam Thiên thấy Lý Dật đi đến gần, vỗ vỗ vai Bối Văn.
Bối Văn gật đầu, hướng xa xa đi đến, đợi Bối Văn rời khỏi một khoảng cách, Lý Dật đi tới bên người Yến Nam Thiên.
“Tôi nghĩ, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân rồi.” Lý Dật hỏi thẳng vào vấn đề.
“Anh và Điền Đằng Cương đánh một trận giúp tôi lời được mười triệu, đó là một nguyên nhân.” Yến Nam Thiên dừng ngay con ngươi của Lý Dật, gằn từng chữ: “Một nguyên nhân khác là, tôi muốn anh thiếu tôi một nhân tình.”
“Tựa hồ với thân phận của anh, mặc dù tôi có thiếu anh nhân tình cũng không thể giúp anh làm được gì.” Lý Dật nhíu mày, ở trên người Yến Nam Thiên, hắn ngửi được khí tức cực kỳ bất an.
Yến Nam Thiên cười lắc đầu: “Nếu có một ngày đêm, anh tuyển chọn rời khỏi Tiêu Thanh Sơn, tôi mong muốn anh làm việc cho tôi.”
Yến Nam Thiên nói làm Lý Dật sững sờ tại chỗ, dưới ánh mặt trời, dáng tươi cười của Yến Nam Thiên thật sáng lạn!