Sau khi Trịnh Dũng Cương mang theo Dương Phàm rời đi, Trịnh Thiết Quân nhìn Lý Dật cười cười, nói: “Cậu rất chiếu cố với người trẻ tuổi tên Dương Phàm kia.”
“Hắn là huynh đệ của tôi, tôi chiếu cố hắn hẳn là đương nhiên.” Lý Dật gật đầu.
“Người trẻ tuổi kia thoạt nhìn rất trung tâm đối với cậu, bất quá, hắn không thích hợp hỗn hắc đạo.” Trịnh Thiết Quân thở dài, nói: “Nếu muốn trở thành hắc đạo đại ca chân chính, ý nghĩ, thủ đoạn, trợ thủ ba thứ này cũng không thể thiếu. Huynh đệ cậu mặc dù trung thành, thế nhưng có một số thứ hắn còn bị hạn chế…”
“Điều này tôi hiểu rõ, đa tạ Trịnh thúc nhắc nhở.” Không đợi Trịnh Thiết Quân nói cho hết lời, Lý Dật liền mở miệng cắt đứt lời Trịnh Thiết Quân nói, hiển nhiên, Lý Dật không muốn ở sự kiện này có quá nhiều dây dưa.
Cử động của Lý Dật cũng không làm cho Trịnh Thiết Quân không vui, hắn nhìn ra được tâm tình của Lý Dật cũng không tốt lắm, vì vậy không hề tiếp tục trọng tâm câu chuyện, mà là nói sang chuyện khác: “Cậu còn nhớ rõ Trúc Liên Bang không?”
“Nhớ kỹ.” Lý Dật gật đầu, lại nghi hoặc: “Lẽ nào người của Trúc Liên Bang lại tới Thượng Hải?”
Nghe được Lý Dật nói, Trịnh Thiết Quân tán thưởng liếc mắt nhìn Lý Dật, sau đó trầm thấp nói: “Người của Trúc Liên Bang thật ra không có lá gan trở lại Thượng Hải, bất quá chỗ dựa vững chắc của Trúc Liên Bang đã tới.”
Chỗ dựa của Trúc Liên Bang?
Trịnh Thiết Quân nói làm cho Lý Dật nhiều ít có chút không giải thích được, mặc dù hắn đã dung nhập vào con đường này đã một tháng, thế nhưng đối với những bang phái, hắc bang xã đoàn hiểu biết rất ít.
Thấy Lý Dật lộ ra biểu tình không giải thích được, Trịnh Thiết Quân âm trầm giải thích: “Đài Loan trước kia do Tam Hợp Hội làm chủ, Trúc Liên Bang chỉ là hắc bang mới quật khởi gần đây. Chỗ dựa vững chắc phía sau bọn họ chính là Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ. Chính vì sự giúp đỡ của Sơn Khẩu Tổ, mà trên thực tế, Trúc Liên Bang chỉ là một khôi lỗi(bù nhìn) của Sơn Khẩu Tổ tại Đài Loan thậm chí tại Trung Quốc mà thôi.”
Lý Dật không biết Trúc Liên Bang là bởi vì ở thế kỷ 21 trung kỳ vốn không có danh tự của bang hội này.
Thế nhưng tên của bang hội Sơn Khẩu Tổ, Lý Dật thập phần quen thuộc.
Tại thời gian thế kỷ 21 trung kỳ, Sơn Khẩu Tổ không chỉ là đại hắc bang đệ nhất Nhật Bản, cũng thành đại hắc bang đệ nhất Châu Á với thực lực có chút cường đại.
“Lẽ nào người của Sơn Khẩu Tổ muốn đánh đuổi chúng ta ra khỏi Thượng Hải?” Lý Dật nhìn ra Trịnh Thiết Quân không có hảo cảm với người Nhật Bản. Bởi vậy giọng nói có chút chẳng đáng. Sơn Khẩu Tổ mặc dù thế lực khổng lồ trong nước Nhật, thế nhưng nếu muốn đến Thượng Hải khiêu chiến thế lực của Tiêu Thanh Sơn, đó chính là muốn chết.
Mãnh long quá giang có thể đạp chết địa đầu xà thỉnh thoảng cũng có phát sinh. Thế nhưng để mãnh long quá giang muốn đem bọn rắn thổ địa đuổi tận gϊếŧ tuyệt đây là chuyện không có khả năng!
“Bọn họ tới một người lão tử gϊếŧ một người. Đến hai người lão tử gϊếŧ một đôi. Đến một trăm lão tử giải quyết hết toàn bộ!” Trịnh Thiết Quân vẻ mặt sát ý nói. Cũng giống như đại đa số người Nam Kinh, đối với người Nhật Bản Trịnh Thiết Quân thập phần cừu hận. Huống chi ông nội của hắn ngày trước chết trong tay người Nhật Bản.
Nghe Trịnh Thiết Quân vừa nói như thế, Lý Dật hiểu rõ, Trịnh Thiết Quân gọi mình đến hơn phân nửa là muốn mình đi chấp hành nhiệm vụ.
Quả nhiên, Trịnh Thiết Quân nói lời kế tiếp đúng với sự suy đoán của hắn.
“Vốn ta nghĩ tự mình đi giải quyết đám tạp chủng Sơn Khẩu Tổ, nhưng Tiêu đại ca nói chuyện lần này để cho cậu đứng ra giải quyết.” Trịnh Thiết Quân nghiêm mặt nói: “Ta đã dặn Dũng Cương, khi cậu làm chuyện này thì dẫn theo người của hắn, một hồi ta giao tư liệu của đám tạp chủng kia cho cậu.”
Tiêu Thanh Sơn muốn mình đứng ra?
Trịnh Thiết Quân nói làm Lý Dật có chút kinh ngạc.
Từ lần kia tại biệt thự Tiêu gia nói chuyện với Tiêu Thanh Sơn, hơn một tháng Lý Dật cũng không có gặp qua Tiêu Thanh Sơn. Mà có thể Tiêu Thanh Sơn đã cảnh cáo Tiêu Cường, cho nên hơn một tháng tới nay, Tiêu Cường cũng không tìm Lý Dật phiền phức.
Hắn muốn mình đứng ra đối phó người của Sơn Khẩu Tổ là có ý tứ gì?
Trong lòng Lý Dật có chút nghi hoặc.
“Tiểu Dật, nếu như ta không có đoán sai, lần này Tiêu đại ca cho cậu đứng ra, hẳn là muốn tạo uy tín cho cậu trong bang hội.” Trịnh Thiết Quân cười cười, nói: “Tuy rằng Tiêu đại ca cố tình muốn cho cậu tiếp nhận vị trí của hắn, thế nhưng then chốt cần phải xem cậu, nếu như chính cậu không cách nào tạo được uy tín trong bang hội…”
Trịnh Thiết Quân cũng không nói câu kế tiếp, thế nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Vô luận là hắc đạo hay con đường làm quan, nếu muốn bò lên cao ngoài việc có người bên ngoài giúp đỡ, còn phải tạo dựng một phen thành tích, làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Đó cũng giống như chuyện mạ vàng.
Tuy rằng Tiêu Thanh Sơn toàn lực nâng đỡ Lý Dật, thế nhưng nếu như Lý Dật không làm ra thành tích gì tạo nên uy tín trong bang hội, để cho đám thủ hạ bái phục, như vậy ngày sau rất khó trở thành người nắm giữ Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang.
Nhưng mà, Lý Dật nghe được lời của Trịnh Thiết Quân cũng trở nên trầm mặc.
Tiêu Thanh Sơn đối tốt với hắn, thậm chí so với những người cha bình thường đối đãi con mình còn tốt hơn.
Thế nhưng…Tiêu Thanh Sơn thực sự sẽ giao thế lực Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ bang cho mình sao?
Nếu như hắn đem thế lực giao cho mình, như vậy Tiêu Cường làm sao bây giờ?
Tiêu Cường sẽ nguyện ý?
Tiêu Cường nói như thế nào cũng là con trai ruột thịt của hắn, lại cùng hắn sinh sống một nơi suốt hai mươi mấy năm, mà mình nói khó nghe một chút, chỉ là…một đứa con riêng của hắn mà thôi!
Trong đầu hiện lên mấy thứ này, biểu tình Lý Dật trở nên có chút phức tạp, hắn không có lập tức trả lời.
Trịnh Thiết Quân cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Dật, thấy Lý Dật nửa ngày không nói lời nào, cho rằng Lý Dật không có lòng tin, vì vậy nói: “Không đủ tự tin làm được?”
Lý Dật lắc đầu nói: “Không phải, chỉ nghĩ vì sao hắn lại giao việc này cho tôi làm.”
“Giao cho cậu làm cũng rất bình thường.” Trịnh Thiết Quân cũng không chấp nhận: “Chuyện này sau khi kết thúc, ta nghĩ Tiêu đại ca sẽ đem cậu điều đi khỏi bên người ta, sẽ điều tới chỗ Gia Cát Minh Nguyệt. Luận chỉ số thông minh cùng với một ít tài làm thương nghiệp, ta có thúc ngựa cũng rượt không nổi Gia Cát Minh Nguyệt, cậu đi tới bên đó sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.”
Lý Dật cũng chưa từng hoài nghi chỉ số thông minh của Gia Cát Minh Nguyệt, mặc dù theo Lý Dật xem ra, Gia Cát Minh Nguyệt không đến nỗi thông minh biếи ŧɦái như Andrew Luofu, nhưng tuyệt đối cũng là một nữ nhân có trí tuệ ma quỷ.
“Tiểu Dật, tuy rằng ta hận không thể đem đám khốn khϊếp kia chém thành ngàn dao vạn dao, thế nhưng ta hiểu được Tiêu đại ca cũng không muốn dùng thủ đoạn sấm sét để xử lý chuyện này, cho nên cậu không cần vì ta đại khai sát giới, thế nào xử lý chuyện này hoàn mỹ, thì cứ làm như thế.” Thấy Lý Dật trầm mặc, Trịnh Thiết Quân bỗng nhiên thở dài, tuy rằng hắn căm hận người Nhật Bản, thế nhưng cũng biết tất cả phải lấy đại cục làm trọng, nếu như có thể hòa khí đánh đuổi mãnh long quá giang Sơn Khẩu Tổ này thì sẽ tốt hơn nhiều khi dùng vũ lực, dù sao, tạo ra một địch nhân cường đại đối với Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Mặt khác, Trịnh Thiết Quân cũng hiểu được tầm quan trọng của nhiệm vụ này đối với Lý Dật.
Đương nhiên…Nếu như người của Sơn Khẩu Tổ không biết phân biệt tốt xấu, đó chính là một chuyện khác.
“Tôi hiểu nên làm như thế nào.” Lý Dật nhìn Trịnh Thiết Quân nói.
Trịnh Thiết Quân cười, nói: “Cậu xem, hiện nay ta đã thật sự già rồi. Người lớn thêm mấy tuổi, thì sẽ nói nhiều hơn, đáng tiếc, bình thường không ai nghe ta lải nhải những thứ này. Tính tình Dũng Cương nóng nảy, vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, chỉ có cậu còn chú tâm nghe ta nói, đám tiểu hỗn đản thủ hạ của hắn thì càng không cần nói, cả đám thấy ta thì giống như thấy diêm vương, ngay cả đánh rắm cũng không dám. Cũng là tiểu tử ngươi tốt.”
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Trịnh Thiết Quân khó có thể che giấu được sự quan ái đối với Trịnh Dũng Cương.
Lý Dật cũng cười khổ, Trịnh Thiết Quân thân là Chiến Thần phía nam tướng mạo hung hãn không nói, tính tình lại táo bạo, tiểu đệ thuộc Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang nếu như dám cùng hắn trò chuyện việc nhà đó mới kêu là kỳ quái.
“Được rồi, nói xong chính sự, đi, đi ra ngoài đánh quyền.” Mắt thấy đã nói xong việc chính sự, trong lòng Trịnh Thiết Quân lại ngứa ngáy, trong khoảng thời gian này hắn phát hiện Lý Dật tiến bộ thần tốc, hôm nay dùng bảy thành thực lực cũng không lay động được Lý Dật nửa phần, xuất ra chín thành thực lực miễn cưỡng mới có thể thắng.
Lý Dật không cự tuyệt đề nghị luận bàn của Trịnh Thiết Quân, đối với hắn mà nói có thể luận bàn với Trịnh Thiết Quân là một chuyện tốt chỉ có lợi mà không hại, thậm chí đoạn thời gian này sở dĩ hắn tiến bộ nhanh như vậy, khả năng rất lớn chính là vì luận bàn cùng Trịnh Thiết Quân.
Hai người đi tới bãi cỏ bên ngoài biệt thự, Trịnh Thiết Quân nói: “Tiểu tử, ngày hôm nay ta muốn xuất ra toàn bộ thực lực, cẩn thận một chút, đừng để đến cuối cùng bị ta đánh vào bệnh viện, kết quả là Tiêu đại ca trách ta.”
“Ưʍ.” Lý Dật gật đầu, trong lòng cũng âm thầm quyết định muốn xuất ra toàn bộ thực lực đánh một trận với Trịnh Thiết Quân, đồng thời kiểm tra đo lường một chút hiệu quả huấn luyện gần đây.
Hai người đã tiến hành luận bàn quá nhiều lần, đây đó từ lâu đã quen thuộc, lời dạo đầu sau khi kết thúc, hai người đều ở trong thời gian quá ngắn tiến vào trạng thái nhập tâm.
Khác với dĩ vãng chính là, lúc này đây, Trịnh Thiết Quân chủ động xuất kích, chỉ thấy hai chân hắn phát lực, giẫm ngay tại chỗ, cả người giống như một mũi tên rời dây cung, hướng Lý Dật phóng tới.
Trịnh Thiết Quân từ nhỏ luyện Hồng quyền, lại trải qua việc tẩy lễ chém gϊếŧ trong hắc đạo, một ngày động thủ, khí thế trên người rất kinh khủng, mà hắn chủ động xuất kích, khí thế càng dọa người.
Đối mặt Trịnh Thiết Quân khí thế như hồng, Lý Dật không thối lui, mà là chủ động nghênh tới, tựa hồ muốn ở trong khí thế áp đảo Trịnh Thiết Quân.
“Tốt!” Trước mắt Trịnh Thiết Quân sáng ngời, quyền phải như đạn pháo bắn ra, khởi lên một trận gió rít sắc bén.
Thân thể Lý Dật lách qua một bên, đồng thời đùi phải nhanh như thiểm điện đá ra, một cú đá hung hăng hướng ngay chân Trịnh Thiết Quân đá vào, Trịnh Thiết Quân nhảy lên tại chỗ, thân thể bay lên không, hai chân liên tục đá ra hai cước!
Mã Đạp Yến!
Đây là một trong những sát chiêu của Trịnh Thiết Quân, lúc né tránh hai chân rất nhanh đá ra, giống như ngựa đạp chim yến, lực lượng thật lớn, độ cong xảo quyệt, làm đối thủ khó lòng phòng bị.
Trong nháy mắt Trịnh Thiết Quân nhảy lên, Lý Dật liền đã nhận ra nguy hiểm, không đợi Trịnh Thiết Quân đá ra hai cước, thân thể Lý Dật bỗng nhiên nghiêng về phía sau, hai tay chống đất, thân hình giống như hình cầu vòm bẻ ngược.
Thiết Bản Kiều!
Hai chân Trịnh Thiết Quân lướt qua trên quần áo trước ngực Lý Dật, cú đá sắc bén rít gió làm nơi ngực Lý Dật cảm giác một trận đau đớn, nhưng cũng không hề tạo thành thương tổn thực sự cho Lý Dật.
Trịnh Thiết Quân tựa hồ thật không ngờ Lý Dật có thể nhẹ nhàng tránh thoát như vậy, khi đang kinh ngạc, đã thấy thân thể Lý Dật đột nhiên ngã xuống đất, chân phải hướng ngay đũng quần của hắn đá tới!
Sắc mặt Trịnh Thiết Quân đại biến, vội vã dùng hai tay bảo vệ đũng quần!
“Phanh!”
Một tiếng vang trầm muộn qua đi, cả người Trịnh Thiết Quân bị đá bay ra ngoài, ngã trên mặt đất phát ra âm thanh trầm muộn, dáng dấp rất chật vật.
“Hay cho tiểu tử thối ngươi, không ngờ dùng liêu âm chân đối phó ta! Cậu muốn biến ta thành thái giám sao?”
Trịnh Thiết Quân hổn hển mắng, trong lòng cũng khϊếp sợ không ngớt, luận bàn cùng Lý Dật nhiều lần như vậy, hắn tự nhiên rõ ràng sức của đôi chân Lý Dật lớn bao nhiêu, hắn hiểu rõ, vừa rồi Lý Dật dùng một cước kia ngay cả ba thành lực lượng cũng chưa dùng tới.
Nếu như dùng toàn lực, thì Chiến Thần phía nam như hắn liền thực sự biến thành thái giám mất rồi…