Nghe được lời nói của Trầm Dĩnh mày liễu của cô khẽ nhướn lên, sau đó sờ sờ cằm, nàng vốn vì Hiên Viên Lãnh mà chuẩn bị một điệu múa, hiện tại lại có người dùng cách này để kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng?
Cô nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ gợi lên một chút không dễ nhận ra: "Bổn vương phi cũng đã nhiều năm chưa từng khiêu vũ, hôm nay vừa vặn luyện tập để giãn gân cốt" Nói xong nhìn về phía Trầm Dĩnh, mà Trầm Dĩnh lại bị ánh mắt thâm trường của cô dọa cho phát run.
"Hừ... Ai... Ai chẳng biết ngươi từ nhỏ đã bất tài vô năng, kia... Kia danh xưng Thiên hạ đệ nhất tài nữ còn không biết thực hư là như thế nào!" Sắc mặt Trầm Dĩnh trắng bệch, run rẩy nói.
Mà cô cũng không thèm để ý, sau đó nhìn Trầm Dĩnh, ý bảo nàng ta có thể trước bắt đầu.
Mà Trầm Dĩnh cũng lấy lại thần sắc, đắc ý nở nụ cười, nàng cùng với Ôn Man ở Hiên Viên quốc được gọi là song tuyệt, cảm tình vô cùng tốt, hôm nay nàng nhất định phải làm cho Băng Tuyết Nhi kia không thể rời khỏi, vì Man
Nhi báo thù, và giải mối hận trong lòng nàng!
Trầm Dĩnh vừa mới chuẩn bị nhảy, cô lại khẽ mở miệng nói: “ Đợi chút, nếu đã là tỷ thí, vậy thì sẽ có thắng có thua, nếu là ngươi thua thì ngươi phải làm gì đây?”.
Nghe vậy Trầm Dĩnh cười khinh một tiếng, nàng thua? Khiêu vũ? Thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!
"Hừ, ngươi muốn thế nào cũng được!” Trầm Dĩnh cũng không phải tự phụ, từ nhỏ nàng đã được dạy khiêu vũ, mười mấy năm bồi dưỡng thì làm sao có chút lo lắng được?
Nghe vậy, ánh mắt cô xẹt qua một tia thâm thúy: “ Nếu ngươi thua…. Vậy thì đầu ngươi liền lưu lại đi” Dám coi nàng là quả hồng mềm để người khác tùy ý nắn bóp, nếu nàng không răn đe, sợ rằng sau này sẽ có nhiều chuyện vớ vẩn đến tìm nàng đi.
Nghe vậy cước bộ Trầm Dĩnh run lên, mặt đen kịt, đầu….? Nếu như không có đầu… nghĩ đến cảnh tượng kia, Trầm Dĩnh có chút hối hận vì đã đòi tỷ thí với cô nhưng bây giờ đang có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, nàng không muốn cũng phải đồng ý.
"Hảo, so... So liền so! Nếu như ngươi thua vị trí Lãnh Chính Vương phi kia sẽ là của ta, như thế nào?” Ánh mắt có chút si mê nhìn thoáng qua hắn, mà cô nhìn hắn bên cạnh vẫn ngồi vững như núi thái sơn, liền rùng mình một phát, lại dám đánh chủ ý lên người nam nhân của nàng?
"Hảo, nếu ta thua, vị trí Lãnh Chính Vương phi này liền là của ngươi” Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ sờ sờ vào chiếc chén bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt như nước nói.
Bởi vì vốn là chuẩn bị khiêu vũ, cho nên trước khi đến hoàng cung Trầm Dĩnh đã mặc vũ y bên trong. Nàng ta đã chuẩn bị tốt lắm, theo giai điệu, dáng người duyên dáng, ống tay áo khẽ bay, eo nhỏ đong đưa, theo âm nhạc dáng người khẽ chuyển động, giống như một con bướm đang múa.
Tất cả mọi người đều tán thưởng không thôi, sau đó dùng ánh mắt thương hại mà nhìn cô, vị trí Lãnh Chính Vương phi tốt thế nhưng lại sắp bị đoạt mất, thật sự là đáng thương.
Sau đó mọi người lại nghĩ đến thân phận của cô, ánh mắt lại chuyển thành sáng quắc, nếu nàng không còn là Lãnh Chính Vương phi, thì tất cả bọn họ không phải là có cơ hội hay sao?
Mà Hiên Viên Lãnh cảm nhận được ánh mắt của mọi người, dòng khí lạnh lẽo quanh thân lập tức phát ra, con ngươi lục sắc lạnh như băng nhìn lướt qua tất cả mọi người, khớp xương nổi rõ nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Nhất thời mọi người ở đây bị dọa cho sợ hãi, làm sao bọn họ có thể quên một pho tượng sát thần vẫn còn ở đây, nữ nhân của Ma chủ Ma Vực không phải là người bọn họ dễ dàng mơ ước?!
Nhạc kết thúc, Trầm Dĩnh ngoái đầu nhìn hắn ngại ngùng cười, nhanh nhẹn xoay người đi xuống.
" Vũ của ta đã xong, mời Lãnh Chính Vương phi lên sân khấu” Trầm Dĩnh lộ vẻ đắc ý nhìn cô, vũ đạo hôm nay của nàng so vói trước đó còn đẹp hơn, nàng cũng không tin nữ nhân này lại có thể thắng nàng! Haha, vị trí Lãnh Chính Vương phi nhất định sẽ là của nàng rồi!
Nghe vậy cô liền ghé vào tai hắn nói: "Lãnh, hảo hảo mà xem lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi a".
Nghe được cô nói, môi của hắn khẽ nhếch lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức giống như tiên hạ phàm, con ngươi cô nhất thời đen lại, nhéo nhéo mặt của hắn: “ Không cho cười ”.
Nói xong cô liền đi tới bên người Minh Trúc, nghe được ba chữ kia Hiên Viên LÃnh cũng sửng sốt, sau đó cười càng thêm thoải mái.
Minh Trúc mở hộp gấm trong tay ra, một đôi lụa đỏ như máu của Nghê Thường xuất hiện.
Ngón tay mảnh khảnh của cô giơ lên, vòng tay Ngọc Minh Ly liền hiện ra, sắc mặt những người từng vung tiền như rác nếu đã từng gặp qua vòng tay Ngọc Minh Ly đều bị kiềm hãm, Ngọc Minh Ly này giống như là được chế tạo riêng vì nàng.
Cô nhìn thoáng qua biểu tình của mọi người, đem ánh mắt nhìn lại về phía hắn, khóe miệng khẽ nhếch, môi đào khẽ mở nói: "Điệu múa này có tên là ‘ Cười Thiên’!”.
Nói xong cô liền bay người về phía vườn hoa mai.
Vườn hoa mai phía dưới, một cái bóng dáng đỏ bừng phía trên, mỉm cười một chút cũng làm run lòng người, từng bước vũ mang theo loại ngạo khí bất phàm!
Trong tay hai dải lụa đỏ vũ động càng lúc càng nhanh, cước bộ lại làm cho người ta nhìn xem hoa cả mắt, đúng lúc này tiếng đàn bất chợt vang lên, thế nhưng mọi người cũng chẳng thèm bận tâm là ai đang tấu, tay áo khẽ vung mềm mại như nước chảy mây trôi, vô số cánh hoa mai tung bay trong ánh nắng rực rỡ, phiêu lãng lay động, toàn bộ Ngự hoa viên đều mê mang chìm đắm trong cả biển hoa.
Tiếng đàn nhanh hơn, dáng người cô vũ động cũng càng lúc càng nhanh, bàn tay trắng nõn như ngọc uyển chuyển lưu luyến, làn váy tung bay, lưu quang phi vũ (ánh sáng lấp lánh vờn quanh), cả người giống như một bông hoa rực rỡ cách biệt trần thế, mông lung mờ ảo, bước vũ chớp động xinh đẹp, vừa gần trong gang tấc nhưng lại tựa hồ xa đến không thể nhận ra.
Trong Ngự hoa viên, mỗi người đều giống như ngây ngốc, ánh mắt dõi theo bóng dáng càng vũ càng mau trên vườn mai kia, ánh mắt đều không nỡ chớp mắt một cái, sợ rằng chỉ một cái nháy mắt thôi người trên vườn mai kia sẽ biến mất vậy.
Một điệu vũ kết thúc, người trên vườn mai khẽ vung tay lên, những cánh hoa mai đủ mọi màu sắc liền tung bay hình thành dòng chữ: "Ký quân nhất vũ, loạn thế khói lửa, cả đời nhất thế một đôi nhân".
Xong cô liền đứng ở trong mưa hoa xinh đẹp, cùng Liệt Hỏa Kình Thương xa xa tương đối, thản nhiên cười, khiến ngay cả đóa hoa cũng mất đi nhan sắc.
Tự ngày ấy, ba chữ "Băng Tuyết NHi" cũng giống như bản thân của nàng liền trở thành thần thoại khắp Lăng Thiên đại lục.
Qua rất lâu sau đó mọi người mới hồi phục tinh thần lại, nhìn cô ánh mắt đột nhiên đều trở nên sùng kính như vậy, không biết vì sao, cô vừa mới vũ như vậy, thật giống như một tiên tử lăng không mà đến, lạnh nhạt xuất trần.
Trầm Dĩnh giờ phút này sắc mặt trắng bệch ngã ngã xuống đất, chỉ chốc lát lại cười ha hả, thị vệ cầm đao liền trực tiếp kết thúc sinh mạng nàng ta, nhưng mà thấy một màn như vậy cô vẫn như trước mặt không đổi sắc.
Trầm Dĩnh đời này chính là dựa vào vũ đạo để sinh tồn, nhưng mà cô lại đánh nát điểm tựa của nàng, năng lực hèn kém như vậy, dù cho hiện tại không chết, cũng sống không được bao lâu. Bất luận ở đâu trên thế gian này, cuối cùng có thể sống, đều chính là cường giả!
Mà Mộc Uyển Hi nhìn thoáng qua thi thể Trầm Dĩnh, trong con ngươi xẹt qua một tia tàn nhẫn, trước cho ngươi đắc ý, đợi đến lúc đó ta liền xem ngươi còn có thể náo loạn như thế nữa hay không!
"Ha ha ha, hay cho một điệu vũ ‘Cười thiên’, Tuyết Nhi quả thực không giống những nữ tử tầm thường!" Hiên Viên Tiêu vẻ mặt tươi cười nói.
"Kêu ta Băng Tuyết Nhi" Mà cô cũng vẫn mặt không đổi sắc, chỉ là mặt mày hiện lên trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Mà nghe nói như thế sắc mặt Hiên Viên Tiêu khẽ biến, hung hăng siết chặt nắm tay, Băng Mai nhìn Hiên Viên Tiêu bị cô kia nhục nhã, lập tức phẫn nộ, đứng lên liền chửi ầm lên: "Phế vật, ngươi lại dám ăn nói như thế với vua của một nước!"
Nghe vậy khóe miệng cô gợi lên một chút độ cong trào phúng, chính là chớp mắt liền đi tới bên cạnh ả: "Đối hắn như vậy thì như thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?", cô dứt lời, ả lập tức mở to hai tròng mắt té ngã trên đất, dưới chân tràn đầy máu tươi.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì ta? Làm gì?!" Một bên Hiên Viên Tiêu nhìn bộ dạng Băng Mai con ngươi chợt lóe, nhưng chưa mở miệng, nếu như vậy mà có thể làm cho cô hết giận theo hắn trở về, cũng đáng lắm.
Cô lạnh con ngươi nói: "Làm gì? Tâm nguyện kiêu ngạo nhất của ngươi không phải trở thành một quốc gia chi mẫu sao? Ta đây không biết Hiên Viên sẽ thừa nhận một quốc gia chi mẫu không thể đẻ trứng hay không a ".
Nghe thế ả không chịu nổi đả kích lớn như vậy lập tức hôn mê.
Mà Băng Kiên cũng giận dữ ra tiếng: "Nghiệt súc, ngươi cư nhiên dám làm như thế với thân muội muội (muội muội ruột) của chính mình thân sao?!"
Nghe vậy U Tà xuy cười một tiếng: "Nghiệt súc? Thân muội muội? Thân muội muội chính là từ nhỏ đã đánh mắng ta? Thân muội muội chính là bên ngoài hủy hoại thanh danh của ta? Thân muội muội chính là phái người đi muốn lấy mạng của ta? Hay cho một "Thân muội muội"! Ngươi cho là toàn bộ Băng gia của ngươi có thể thoát được? Ngươi hãy hỏi một chút xem hảo phu nhân của ngươi đã làm ra cái chuyện gì? "
Hắn đứng ở bên cạnh cô, lạnh mặt nhìn một nhà băng gia, tay quyền nắm chặt, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.
Nghe vậy Băng Kiên nhìn về phía Phu nhân băng gia, mà Phu nhân băng gia
mặt đen như than té ngã trên đất, cũng không dám mở miệng, ấp úng cái gì đó đến nỗi nói không nên lời. Băng Kiên trong lòng run lên, cái tiện nhân này thật sự đã làm chuyện gì?!
Nhưng mà còn không đợi Băng Kiên lên tiếng, Lan Ảnh giống như bị đả kích, như người điên chạy đến chỉ vào mặt cô mà mắng: "Ngươi là yêu quái, ngươi nhất định là yêu quái, Lãnh Thiên, chàng xem, Lãnh thiên cách xa nàng ta một chút đi ".
Nghe vậy khóe miệng hắn gợi lên một chút độ cong lãnh liệt thị huyết, hai đạo kiếm khí vừa chuyển, mắt đẹp của Lan Ảnh lập tức bị móc ra. Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên, đệ nhị mỹ nhân giờ phút này đúng là ngay cả một nữ tử bình thường cũng không bằng được.
Thủ đoạn của hắn làm cho bốn phía lâm vào một mảnh yên tĩnh, trưởng Hoàng nữ của Nguyệt Tàn quốc mà Lãnh Chính Vương cũng dám động thủ, còn có chuyện gì hắn không dám đây?!
Mà Phu nhân băng gia lại sợ tới mức lạnh run, chỉ chốc lát hai mắt mở to, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh mà chết, Băng Trúc gắt gao ôm miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mà Băng Kiên dường như chỉ trong nháy mắt mà đã già đi đến mấy chục tuổi, vẫn ngơ ngác không nhúc nhích. Băng quốc đại tướng quân của một nước giờ phút này thế nhưng cũng chỉ như một ông lão bình thường. Lúc trước hắn cũng từng hoài nghi
Giờ phút này những cánh hoa mai rơi xuống Ngự hoa viên đột nhiên trở nên có chút dày đặc.Mộc Uyển Hi giữ vẻ mặt âm trầm ngồi,
Hiên Viên
Tiêu cũng là có chút sợ hãi, thậm chí thực hối hận đã đi đến Hiên Viên, mà Lăng Phong tuy rằng cũng có chút kinh hãi, nhưng lại vẫn như trước mặt không đổi sắc ngồi yên tại chỗ.
Tam quốc đối đầu, ngoại trừ Lăng a, hai quốc khác đều vô cùng thê thảm.
" Chư vị ba ngày sau Ma Vực ta sẽ lấy thiên lễ cưới Ma phi, nhớ rõ đến lúc đó trình diện. Hảo hảo hưởng thụ thời gian ba ngày này, ba ngày sau, Hiên Viên Lãnh ta sẽ khởi binh chinh phạt Lăng Thiên đại lục!" Thanh âm từ tính lãnh liệt thị huyết (lạnh lùng đầy sát khí) giống như ma âm quay cuồng ở khắp Ngự hoa viên thật lâu cũng chưa tiêu tán..