Duyên Tiền Định

Chương 4

“Đừng ngạc nhiên như vậy, thật ra mục đích tôi tới đây chỉ là muốn thương lượng trong hoà bình chứ không có ý gì khác. Vậy nên đoạn ghi âm trong điện thoại tôi sẽ không công bố ra ngoài nếu như anh đồng ý ký vào bản thoả hiệp là sẽ tự huỷ tư cách khách hàng cũng như sẽ không gây khó dễ cho công ty chúng tôi nữa, còn về phía khách hàng nữ bị anh quấy rối chúng tôi sẽ dùng số tiền anh bồi thường vì huỷ hợp đồng để trả cho cô ấy làm phí tổn thất tinh thần.” Đồng Đồng lấy điện thoại trong túi xách ra bật lên đoạn nói chuyện của Bành Kiến Quốc lúc nãy cho hắn nghe, sau đó cô mới bắt đầu đưa ra thoả hiệp.

“Cô dám gài bẫy tôi?” Bành Kiến Quốc tức giận đập bàn.

“Anh Bành, tôi không gài bẫy anh, là do anh luôn có ý nghĩ xấu xa trong đầu nên không thể trách tôi được.” Đồng Đồng cười trả lời. Tuấn Khải ngồi bên cạnh nhìn Đồng Đồng thì cảm thán về cách xử lý công việc của cô.

Bành Kiến Quốc tức giận giật lấy điện thoại của Đồng Đồng nhưng đã bị cô giữ lại, cả hai cứ kẻ lấy người giữ qua một lúc sau cũng vẫn chưa kết thúc. Bành Kiến Quốc thấy vậy buông tay tát một cái khiến Đồng Đồng ngã xuống ghế, lợi dụng lúc Đồng Đồng còn chưa kịp định thần hắn ta giật lấy điện thoại rồi tát cô thêm một cái.

Tuấn Khải thấy Đồng Đồng bị đánh thì tức giận, anh muốn lôi tên khốn họ Bành đó ra nhưng không chạm được vào hắn ta. Tuấn Khải gấp gáp nên hét lên rồi lao vào người Bành Kiến Quốc nhưng vẫn không chạm được hắn. Đột nhiên đèn trong phòng cứ lúc chớp lúc tắt khiến Bành Kiến Quốc hơi khựng lại, lợi dụng lúc đó Đồng Đồng đấm mạnh vào bên hông của hắn rồi đạp hắn té ra sau.

Đồng Đồng nhanh chóng lấy lại điện thoại định rời đi nhưng chân cô bị Bành Kiến Quốc giữ lại kéo cô ngã xuống sàn. Bành Kiến Quốc ngồi dậy dùng tay bóp cổ Đồng Đồng khiến cô khó thở, thấy Đồng Đồng hô hấp khó khăn khiến Bành Kiến Quốc cảm thấy phấn khích.

“Tốt nhất là anh... dùng sức bóp chết tôi đi. Như vậy thì cảnh sát.... mới có đủ bằng chứng mà bắt tên da^ʍ dê biếи ŧɦái như anh... vào tù.” Đồng Đồng tuy nói ngắt quãng nhưng trên môi vẫn cười vì cô chợt nhìn thấy camera giám sát nên mới nhớ ra sẽ có người đến cứu mình.

Bành Kiến Quốc nghe vậy thì tay hơi nới lỏng, Đồng Đồng nắm một ngón tay của hắn bẻ ngoặc ra ngoài khiến hắn đau quá phải buông tay ra sau đó cô theo quán tính chộp ngay vật gần nhất để tấn công hắn, may mắn vật đó là bình xịt hơi cay bị rơi ra từ túi của cô khi cả hai giằng co. Đồng Đồng xịt hơi cay vào mặt Bành Kiến Quốc rồi đá một cú vào hạ bộ của hắn khiến hắn vừa ôm mặt vừa ôm phía dưới nằm lăn lộn.trên sàn.

Khi nhân viên khách sạn và quản lý Trương vào được phòng thì họ chỉ biết đứng đó im lặng nhìn căn phòng.

Khách hàng nam đang lăn lộn kêu la dưới sàn. Khách hàng nữ ngồi cách đó không xa tóc tai quần áo đều xộc xệch có chỗ còn bị rách trong tay đang cầm bình xịt hơi cay. Mọi thứ trong phòng bừa bãi không khác nào vừa có trận hỗn chiến xảy ra.

Quản lý Trương nhanh chóng cởϊ áσ khoác cho Đồng Đồng rồi đưa cô qua một căn phòng khác, chuyện còn lại thì để cho nhân viên và cảnh sát giải quyết.

Đồng Đồng thay đổi bộ quần áo thoải mái hơn đã được chuẩn bị sẵn, chải lại tóc sau đó cô dùng khẩu trang che vết sưng trên má rồi lên xe về nhà. Suốt quãng đường Tuấn Khải luôn dựa vào người Đồng Đồng khiến cô cảm thấy nổi cả gai óc nhưng cũng không nỡ nói gì anh vì nhìn Tuấn Khải trong suốt hơn bình thường.

“Anh sao vậy?” Đồng Đồng giả vờ đeo tai nghe nhỏ giọng nói.

“Tôi mệt.” Tuấn Khải mệt mỏi trả lời.

“Vì lúc nãy anh làm chớp đèn trong phòng đó sao?”

“Ừ.” Tuấn Khải trả lời xong thì im lặng tựa vào Đồng Đồng nhắm mắt lại. Đồng Đồng cũng im lặng tựa vào ghế ngủ mất.

--- ------ ----

“Mẹ vẫn chưa ngủ sao ạ? “ Đồng Đồng ngạc nhiên hỏi vì thấy bà Trịnh vẫn còn ngồi trên ghế xem tivi.

“Bé Kiệt không chịu ngủ cùng mẹ, thằng bé cứ bảo đợi dì Đồng Đồng về. Mẹ hết cách rồi mới phải cùng nó ngồi đây đợi con nhưng mặt con bị sao vậy? Sao phải mang khẩu trang?” Bà Trịnh nhìn Đồng Đồng hỏi.

“Con không sao đâu mẹ, chỉ là, là bị dị ứng tôm thôi ạ. Lúc nãy con đi ăn với đồng nghiệp nên vô tình bị dị ứng thôi ạ. Để con đưa bé Kiệt về phòng, mẹ cũng đi ngủ sớm đi nha mẹ. Chúc mẹ ngủ ngon.” Đồng Đồng bịa một lý do rồi ôm bé Kiệt đi lên phòng.

Về đến phòng cô lập tức gửi cho Boss một email kèm theo hình mặt của cô để báo cáo hoàn thành công việc và xin nghỉ phép dưỡng thương.

--- --------

“Nè, cậu sao vậy? Khách hàng đó không chịu thỏa hiệp sao?” Lý Minh Ngọc dùng chân chọc chọc vào lưng Lâm Gia Hào hỏi.

“Cậu xem đi.” Gia Hào đưa laptop cho Minh Ngọc tự mình xem.

“Hả? Nặng vậy luôn sao?” Minh Ngọc ngạc nhiên kêu lên khi thấy hình Đồng Đồng gửi qua. Nhưng lập tức cô liền bật cười vì email của Đồng Đồng.

“Boss à, em đã giải quyết xong tên da^ʍ dê biếи ŧɦái đó rồi. Bản thỏa hiệp mai em sẽ giao đến công ty cho Boss nhưng mà em bị thương khi làm việc có được tính là tai nạn lao động không ạ? Nếu là đúng thì Boss cho em xin nghỉ dưỡng thương kèm lương và tiền trợ cấp khi bị thương nhé! Chúc Boss ngủ ngon.”

“Cậu cười cái gì? Cô Đồng Đồng này đúng là luôn có cách moi tiền của tớ.” Gia Hào gãi đầu rồi tiện tay ném gối vào Minh Ngọc sau đó đi về phòng. Nhưng lần này đúng là cũng nên thưởng cho Đồng Đồng vì dám hi sinh vì công ty.