Bữa tối là đến thiện sảnh dùng, Diệp Tố Huân để Lục La, Tử Điệp gắp thức
ăn, múc canh cho mình, cứ thế ăn luôn, cũng không xã giao hay khách sáo
với vợ chồng Ngu Diệu Sùng.
Yến hội trở thành sân khấu của
Diệp Tố Vân, nàng thi triển tất cả vốn liếng, thỉnh thoảng lại khoa
trương bình luận thức ăn, liệt kê món ăn ngon trên bàn, mời vợ chồng Ngu Diệu Sùng đánh giá.
Lưu Thị yêu thương mà cười cười, diễn
đạt nhân vật đương gia chủ mẫu, thần sắc Ngu Diệu Sùng có chút lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại thỉnh thoảng đảo qua trên mặt tỷ muội Diệp gia, lại lặp lại câu nói với Lưu Thị, mời đại phu khám thử cho Diệp Tố Huân.
”Tiểu thư, ngày mai mời đại phu bắt mạch, có thể bị lộ hay không?” Sau khi
trở về Lê Viên, Lục La và Tử Điệp mặt đầy vẻ lo lắng.
”Không sợ.” Diệp Tố Huân cười lắc đầu, nàng tuyệt không lo lắng, Ngu Quân Duệ
không có khả năng ngay cả việc nhỏ thế này cũng khong lo nổi.
”Mấy ngày liền mệt nhọc, các ngươi nghỉ ngơi đi thôi.” Diệp Tố Huân đuổi hai người Lục La đi. Trước kia nàng ngu ngốc, hai người Lục La thay phiên
trực trước giường nàng, đến khi nàng trở lại bình thường, cũng không hề
ngừng trực đêm, huống hồ, đêm nay, nàng đoán Lê Viên chắc chắn có khách
không mời mà đến.
Một tiếng sấm rền nổ vang, mưa to như trút nước. Diệp Tố Huân không hề buồn ngủ, ngồi phía trước cửa sổ, tay đưa
ra ngoài, lòng bàn tay nhận được những hạt nước man mát.
”Muội lại nghịch mưa rồi.” Một tiếng trầm thấp, sủng ái, kèm theo cười nhẹ
vang lên từ đằng sau, Ngu Quân Duệ xuất hiện, cũng không biết sao hắn có thể đi trong mưa mà xiêm y lại không có nửa điểm ẩm ướt.
Diệp Tố Huân quét mắt nhìn hắn một cái, không đáp lại, xòe tay để nước mưa trôi xuống.
”Giận huynh rồi hả?” Ngu Quân Duệ ôm lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên bả vai nàng, nhẹ nhàng liếʍ.”Tố Tố, hôm nay thực là bất đắc dĩ, nếu huynh nói
muốn kết hôn với muội, không chỉ không được cha đồng ý, nhân duyên chúng ta cũng theo đó mà đứt.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, huyễn hoặc
như nói mơ trong mộng, trầm thấp triền miên, Diệp Tố Huân không phải
không biết hắn nói đúng, nàng phiền chính là mình, đã muốn trốn tránh
Ngu Quân Duệ, rồi lại kìm lòng không được cùng hắn dây dưa không rõ, thế là thế nào?
”Tố Tố...” Thấy nàng không trả lời, Ngu Quân
Duệ ôm hai cánh tay của nàng không an phận giật giật, hơi thở nhẹ nhàng
ấm áp phun lên cổ Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân thầm than, quay đầu yên
lặng nhìn về phía Ngu Quân Duệ, thấp giọng nói: “Cái dạng này là bộ dạng bắt đầu lại của ngươi sao?”
Thân thể Ngu Quân Duệ cứng đờ, hai tay ôm chợt buông thõng xuống.
Hắn lặng yên đứng thẳng, không biết làm thế nào, Diệp Tố Huân cũng không
đẩy hắn ra, chỉ là có chút bi thương nhìn bầu trời đêm tối đen, yên lặng nâng đón hạt mưa liên tục rơi không ngừng.
Yên tĩnh hồi
lâu, Ngu Quân Duệ đột nhiên trầm thấp cười cười, vén vạt áo Diệp Tố
Huân, cách một tầng áo ngực, như có như không thổi vật đỏ hồng.
Bị vải tơ mềm mại ma sát, khơi mào mấy phần tư vị khó nói. Thân thể Diệp
Tố Huân run lên, nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập. Ngu Quân Duệ chậm rãi
nghiêng thân, dán lên bờ môi hơi lạnh.
Ngón tay đi vào trong áo ngực, mang theo vui sướиɠ như gãi không đúng chỗ ngứa, trêu chọc lòng người khó nhịn.
”Ngu Quân Duệ, ngươi đừng như vậy.” Diệp Tố Huân chống cự không nổi trêu
chọc như vậy, tim đập thình thịch, trên mặt lại cố trấn định, giọng điệu bình tĩnh, không kinh ngạc không giận dỗi.
”Tố Tố, khi
chúng ta cùng một chỗ rất vui vẻ!” Ngu Quân Duệ cũng không có tiến thêm
một bước trêu chọc, chỉ là dán ở bờ môi Diệp Tố Huân, thấp giọng nói
xong, cánh môi nhẹ nhàng rời đi, tư vị thân mật tươi đẹp thông qua cánh
môi thấm đến sâu trong đáy lòng Diệp Tố Huân.
Khi cùng một chỗ với hắn, thật sự rất vui vẻ, khắp Lê Viên từng lưu lại dấu vết bọn họ hoan ái.
Vui sướиɠ trước kia mơ màng tái hiện, tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể bất ngờ nổi
trống, thân thể trở nên nóng bỏng, tươi sống mà cấp bách, tràn ra như
cơn sóng lớn, Diệp Tố Huân với vô tri vô giác thay đổi, ôm lấy cổ Ngu
Quân Duệ, trầm thấp gọi một tiếng Quân Duệ ca ca, thân thể uốn éo dán
chặt hắn, tự nhiên như ngày trước phát ra tín hiệu cầu hoan...
Diệp Tố Huân bị chim chóc hót ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc. Mưa to đã ngừng,
mặt trời chói chang, Diệp Tố Huân đưa tay ra đấm lưng mỏi, cảm giác
quanh thân rất sảng khoái, nháy mắt mấy cái, chậm rãi nhớ tới tất cả
trước khi ngủ, có chút thất thần, tối hôm qua Ngu Quân Duệ xoa bóp cho
nàng hồi lâu, lại không có xâm phạm nàng.
”Tiểu thư, sao khí sắc người tốt như thế, thật không lo lắng?” Lúc búi tóc cho nàng, Lục
La nhìn Diệp Tố Huân vẻ mặt tươi tỉnh, nhịn không được hỏi, tối hôm qua
nàng và Tử Điệp thế mà lo cả đêm không ngủ được.
Diệp Tố Huân bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lục La, thấp giọng nói: “Không cần lo, để ý chút ít là được.”
Nàng hiện tại không sợ Ngu Quân Duệ không cho nàng danh phận, mà sợ thân phận định ra quá nhanh.
Chuyện của kiếp trước, nàng cần biết rõ ràng. Nàng phát hiện, sau khi tiến vào Ngu phủ, trong đầu ngày càng nhớ lại nhiều hơn.
Ví dụ như vào Lê Viên, nàng rất tự nhiên nhớ tới, kiếp trước chính mình ở trong Lê Viên.
Động tác Lưu Thị rất nhanh, buổi trưa các đại phu đều tới rồi.
Đại phu chẩn đoán bệnh lập lờ nước đôi, ý trong lời không khác lắm trong suy nghĩ của nàng.
Tình huống thân thể Diệp Tố Huân rất tốt, bệnh ngốc, xem ra là vì kinh hãi
quá độ, có thể trị nhưng không nói rõ là ngày nào thì trở về bình
thường.
Ngu Diệu Sùng phi thường không hài lòng với kết quả
chẩn đoán, ông muốn kết luận có thể trị sạch hoặc không thể chữa hết,
nhưng đại phu thành Giang Ninh đều đã tới, trăm miệng một lời, ông cũng
không thể tránh được.
Bệnh tình bất định, muốn từ hôn hay là muốn kết thân, Ngu Diệu Sùng trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý,
ông bèn Lưu Thị lưu lại tỷ muội Diệp gia làm khách, việc hôn nhân tạm
thời đặt xuống dưới.
Quy củ Ngu gia rất nhiều, Ngu Diệu Sùng một mực Cúc Viên của vợ trước, đó là cấm địa Ngu phủ, ngoại trừ nha
hoàn phục thị của ông và Ngu Quân Diệp, những người khác kể cả Lưu Thị,
Ngu Quân Duệ đều không được đi vào.
Lan Viên của Ngu Quân
Diệp ngay cạnh Cúc Viên, chính hắn dựng lên quy củ, ngoại trừ phụ thân
và người phục thị, người khác không được vào
Mà Lưu Thị ở
Văn Hương Lâu, Ngu Quân Duệ ở Thính Đào Các, mặc dù không có tuyên bố
quy củ gì nhưng đã có hai ví dụ trước, hạ nhân cũng tự giác không đi
vào. Ngu Diệu Sùng tuy nói chỉ có kế thất là Lưu Thị, nhưng Văn Hương
Lâu cực kì nhỏ bé, chỗ người một nhà tụ họp nói chuyện, đều ở Khánh Hi
Đường.
Sau một ngày qua cửa Ngu phủ, nghe xong những quy
định quái quỷ của Ngu gia, Tử Điệp cười nói: “Nào có quy củ như vậy? Ngu phủ thế này, chẳng khác gì mọi người sống ở đây không liên quan đến
nhau.”
Cũng không phải, trong gia đình lớn khó có được sự
hòa thuận, Ngu Diệu Sùng dẫn đầu dựng quy củ, bài trừ kế thất và nhi tử
thứ hai ở bên ngoài, đồng thời không nạp thϊếp, bằng không thì Lưu Thị
trong Ngu phủ, chỉ sợ là nửa bước khó đi. Hiện tại, trong phủ việc vặt
Lưu Thị xử lý, muốn chi từ một ngàn lượng trở lên, còn phải trải qua Ngu Diệu Sùng đồng ý mới có thể dùng.
Đây là sợ Lưu Thị nắm
quyền, bạc đãi Ngu Quân Diệp, có thể thấy rõ Ngu Diệu Sùng bất công, đời trước Ngu Quân Duệ lấy quyền làm chủ từ tay Ngu Diệu Sùng thế nào? Diệp Tố Huân thật không hiểu.
Ba ngày sau, Lưu Thị thân thiết
triệu kiến tỷ muội Diệp gia, nói cho các nàng biết muốn vì hai người mở
tiệc tẩy trần, mời khuê tú, sĩ tử trong thành Giang Ninh đến làm quen
với hai người.
Mời khuê tú còn được, nhưng còn sĩ tử? Tỷ
muội Diệp gia ở đây làm khách, một người nhất định là con dâu, còn người kia thì một lòng hướng về Ngu đại thiếu gia. Sau khi Diệp Tố Vân nghe
xong lời nói của Lưu Thị, tay áo hơi run, Diệp Tố Huân nghiêng mắt nhìn, âm thầm buồn cười, cười Diệp Tố Vân nóng vội, đắc tội bà bà Lưu Thị này rồi.
Nàng ta cho rằng chỉ cần đạt được Ngu Diệu Sùng, Ngu
Quân Diệp đồng ý, liền có thể leo lên cái ghế Ngu đại thiếu nãi nãi, lại không biết Lưu Thị tuy là không có quyền quyết định, nhưng ngáng chân,
hạ dược, đủ loại trò bà ta có thể làm.
”Tiểu thư, người muốn mặc cái gì?” Sáng sớm, Lục La và Tử Điệp đã kéo Diệp Tố Huân rời giường.
Diệp Tố Huân ngáp một cái, có chút nhàm chán nói: “Thanh lịch là được.”
Hôm nay có hội ngắm hoa, Lưu Uyển Ngọc tất nhiên sẽ xuất hiện, vẻ đẹp xinh
xắn động lòng người, toàn bộ khuê tú Giang Ninh cũng không bì kịp, mình
lại có quan hệ với hắn, Diệp Tố Huân không muốn phân cao thấp với ả ta.
Lưu Uyển Ngọc quả nhiên là đến, còn tới rất sớm, giống như chủ nhân tự nhiên, hào phóng tiếp khách.
Diệp Tố Huân được Lục La dìu gặp qua các vị khuê tú, sau đó véo tay Lục La, ý bảo nàng đỡ mình đến đình nghỉ ngơi.
”Vị biểu tiểu thư này thật xinh đẹp.” Lục La khen.
Lưu Uyển Ngọc rất đẹp, lông mày đen như mực vẽ, mắt phượng ẩn tình, hôm nay nàng sơ búi tóc Vân Kế xõa xuống đúng mốt,mặc váy dài đỏ thẫm mạ vàng
tơ thêu bươm bướm đậu trên hoa, thân thể đẫy đà, diễm quang bức người.
Nàng ta và nhóm khuê tú nói cười an nhàn, trâm phượng màu hồng trên tóc lóe
sáng dưới ánh mặt trời, đôi hoa tai bóng loáng theo nụ cười thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, hay cho một đóa hoa thược dược yểu điệu, nồng đậm
men say.
Diệp Tố Huân nhẹ nhàng, yên lặng nhìn người gϊếŧ mình kiếp trước, trong lòng cảm khái vô hạn.
”Tiểu thư, tam tiểu thư bị cô lập.” Lục La hạ giọng nói.
Diệp Tố Huân lúc này mới chú ý tới Diệp Tố Vân lẻ loi trơ trọi đứng ngoài
vòng tròn đám khuê tú nói chuyện, có chút lo lắng xoắn khăn tay.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Lưu Thị mời khuê tú, tất cả đều là
con vợ cả. Lưu Uyển Ngọc xinh đẹp vô song, lại là cháu gái Lưu Thị, rất
nhiều người đều biết nàng ta là chính thất dự định của Ngu Quân Duệ, lại thêm Ngu Quân Duệ có một gương mặt lạnh nhạt, chúng thiếu nữ hoài xuân
cũng không thích hắn, các nàng thích Ngu Quân Diệp ôn nhuận nhanh nhẹn,
Diệp Tố Vân dòm ngó ghế Ngu đại thiếu nãi nãi, là tình địch của các
nàng, cũng không phải con vợ cả, những người kia tất nhiên là cố ý trưng mặt lạnh với nàng ta.
Phu nhân tiểu thư của thế gia đại tộc, thủ đoạn thiết yếu đơn giản nhất là thủ đoạn giao tiếp, không đánh vào vòng khuê tú Giang Ninh, làm sao có thể chứng minh năng lực của mình cho phụ tử Ngu gia nhìn? Diệp Tố Vân có chút sốt ruột, tròng mắt đảo lòng vòng, đánh chủ ý lên đầu Diệp Tố Huân.