“Ngu Quân Duệ, ngươi
buông ta ra, buông ta ra......” Diệp Tố Huân ở trong mộng khóc rống lên, liều mạng đẩy, chống cự lại người ở phía trên, cũng chống cự lại
du͙© vọиɠ trong cơ thể mình.
”Không buông.” Trong mộng, khuôn mặt
của người ở phía trên nàng bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ mà vặn vẹo, nàng nhìn không
rõ diện mạo thật sự của người kia, nhưng nàng cảm giác được thống khổ
sâu trong nội tâm của chủ nhân khuôn mặt kia, chủ nhân của khuôn mặt
đang thì thào nói: “Tố Tố, đừng rời khỏi ta.”
Hắn không ngừng
trêu đùa nàng, dùng lực quyến rũ, một đôi tay như mang theo lửa, đôi tay đó đi đến chỗ nào là da thịt chỗ đó dấy lên từng trận nóng bỏng, vừa
chua xót lại vừa ngứa, trăm vị tạp trần khó phân biệt.
”Ngươi
đừng trêu đùa ta, được không?” Đẩy cánh tay không có lực buông xuống
cạnh người, khăn trải giường bị xoắn lại thành một đoàn, giọng nói trong tiếng khóc trừ kháng cự, còn là cầu xin sau khi bất đắc dĩ trầm luân.
”Tố Tố, nàng không thích ta làm vậy với nàng phải không? Như vậy thì sao?.”
Hắn nằm úp xuống phía dưới, đầu lưỡi giống như lưỡi rắn dò xét thâm nhập
vào địa phương ngượng ngùng của nàng, sau đó dừng lại ở chỗ hạt châu
nhạy cảm.
Các loại cảm giác tê dại, ngứa, đau xót thay phiên nhau đến, Diệp Tố Huân nghẹn ngào khóc rống: “Buông... Ta không cần...”
”Tố Tố, ngươi muốn, Tố Tố, đừng rời khỏi ta, ta sẽ khiến ngươi vui vẻ, vĩnh viễn…. vĩnh viễn......” Hắn đặt một nụ hôn xuống môi nàng, hôn lên những giọt nước mắt trên gò má nàng, dịu dàng mà triền miên giống như
thể hai người đang yêu nhau, điều đó làm cõi lòng Diệp Tố Huân đau như
cắt, không khống chế được mà giơ tay lên ôm cổ của hắn, khẽ ngẩng đầu
lên, cắn bờ vai của hắn.
Hắn liên tục ra vào, lúc nhanh lúc chậm lúc, khi nhẹ lúc nặng, lúc chợt dịu dàng lúc chợt mãnh liệt.