Đừng Tìm Em Darling

Chương 6-7

Edit: Lạc Lạc

Beta: Quảng Hằng

Lí Kì cũng vừa mới mới biết được, Ôn Tuệ Liên hôm nay đến Đài Bắc, anh thật không ngờ cô sẽ đến nhanh như thế, có lẽ, cảm tình Ôn Tuệ Liên đối với Nếp Hề Viễn vẫn là rất sâu. Bằng không sẽ không vừa nghe được Nếp Hề Viễn có niềm vui mới, liền vội vã tới đây rồi. Điều này thực không giống với Ôn Tuệ Liên trước kia luôn trầm tĩnh, nhưng là Lí Kì cảm thấy được, việc Ôn Tuệ Liên đến đây cũng là hẳn là, đám hỏi sắp tới của hai nhà Nếp, Ôn ít nhất sẽ không đã bị ảnh hưởng.

Lí Kì nhận được thông báo của Ôn Tuệ Liên, vội vã ra khỏi khách sạn Kim Lợi, vừa nhìn thấy Đào Tử An vẫy một chiếc tắc xi chuẩn bị rời đi, anh liền gọi tới một chiếc tắc xi khác theo đuôi ngay sau đó.

Mà lúc này Nếp Hề Viễn, đang từ trên khách sạn xuống dưới tìm Đào Tử An, chính là vẫn như cũ không hề phát hiện thân ảnh của cô, thẳng đến lúc này, anh mới giật mình cảm thấy chuyện này thực nghiêm trọng. Nếu Đào Tử An cố ý rời khỏi anh, như vậy khẳng định sẽ không trốn ở nơi anh có thể tìm được! Kế sách hiện tại, chỉ có chết ngựa mới đem ngựa cứu sống, hy vọng Đàm Song Niên kia sẽ biết được, Đào Tử An hiện tại sẽ ở nơi nào!

Nghĩ tới điều này, Nếp Hề Viễn đáp thang máy đi vào bãi đỗ xe, mở xe thẳng hướng nhà trọ của Đào Tử An mà đi, anh hy vọng Đào Tử An chỉ là nhất thời nghĩ ngợi luẩn quẩn trong lòng, trở lại nhà trọ để trốn tránh anh, mà không phải......

Kỳ thật cô cũng không biết, chính mình hiện tại có thể đi tới đâu...... Đối với tình cảnh của cô trong hiện tại mà nói, cô đã không còn nhà để về.

Trước kia khi cha mẹ nuôi của cô còn sống, Đào Tử An cảm thấy được, chính mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này! Khi đó còn có Nếp Hề Viễn, bọn họ chính là những người thân yêu nhất của cô.

Thế nhưng, sau khi cùng Nếp Hề Viễn tách ra, cha mẹ nuôi lần lượt qua đời đã khiến cho cô từ trên thiên đường trong nháy mắt ngã xuống vực sâu vạn trượng, cô từng cam chịu qua, càng hận qua, oán qua, cho nên ba năm này cô đã quá đần độn, cuộc sống vì vậy cũng trở nên rối tinh rối mù.

Trừ bỏ Đàm Song Niên, cô không còn bất kỳ bằng hữu nào có thể thổ lộ tâm tình, trừ bỏ đi làm, bình thường đều ở tại nhà, không thích giao thiệp, lại càng không thích đi dạo phố...... Bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi phải nhìn thấy một đôi tình nhân ân ái trên đường, sợ hãi nhìn thấy gia đình người khác hòa thuận.

Có đôi khi Đào Tử An cho rằng, bản thân bị ông trời bỏ rơi, khiến cô phải sống cuộc sống cô độc như vậy, dần dần, ngay cả khí lực để oán hận cũng không còn, bởi vì đã trở thành thói quen, trở thành chết lặng...... Giống như thế giới của cô tồn tại là bởi vì có Nếp Hề Viễn, mà toả sáng nên nhiều màu sắc, cũng bởi vì anh rời đi mà biến sắc mờ mịt.

Đào Tử An suy yếu tựa vào cửa xe, sắc mặt phát hoảng, môi xanh trắng.

Lái xe từ sau kính chiếu hậu, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của nữ hành khách ngồi phía sau này, trong lòng cũng kinh ngạc hết sức, tràn đầy quan tâm hỏi: "Tiểu thư, thân thể cô không thoải mái sao?"

Đào Tử An lắc đầu, rũ xuống đôi mắt tiếp tục ngẩn người.

"Vậy cô rốt cuộc muốn đi đâu?"

"Tôi không có nơi để đi......"

Đào Tử An một bộ dạng buồn rầu thê lương, lái xe thấy vậy lại càng thêm nóng vội, "Vậy cô có muốn trước tiên đến chỗ thầy thuốc hay không? Có phải đã sinh bệnh không? Hoặc là...... Ăn một chút gì đi? Nghe nói ăn cái gì đó cũng có thể làm cho người ta tâm tình vui vẻ."

Đào Tử An yếu ớt nhấc lên mí mắt, nhìn ra phía ngoài, thế nhưng xe tắc xi bất tri bất giác, lại đi tới trước nhà cha mẹ nuôi của cô trước kia, cô rốt cục mở miệng, nói: "Vậy được rồi, dừng lại cho tôi dưới này”.

Thu tiền của Đào Tử An, người lái xe tắc xi có chút đăm chiêu nhìn hai mắt cô, cuối cùng nhịn không được an ủi: "Tiểu thư, nếu cô là đang thất tình, không cần thương tâm như vậy, nam nhân trên đời còn rất nhiều, nếu anh ta đã không phải của cô, nói không chừng trên đường của cô về sau lại gặp được bạch mã vương tử!" Nói xong, lái xe liền rời đi.

Đào Tử An trong lòng cười khổ, trên con đường về sau gặp bạch mã vương tử?

Sẽ không, bởi vì cô không phải công chúa.

Đào Tử An đứng ở bên đường cái, ánh mặt trời chiếu xuống thân hình yếu ớt của cô, cái bóng kéo đi thực dài, trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy vô cùng mờ mịt, đường ở ngay dưới chân, nhưng lại không biết đi con đường nào.

"Đào tiểu thư." Một tiếng không mặn không nhạt kêu gọi, cắt ngang suy nghĩ mờ mịt của cô, Đào Tử An quay đầu lại, nhìn thấy Lí Kì đứng ngay phía sau cô cách đó không xa.

"Ôn tiểu thư nghĩ muốn cùng cô gặp mặt." Lí Kì vuốt cằm, thực khách sáo lạnh nhạt nói, trong lời nói còn hiện lên ý tứ rõ ràng không để cho cô cự tuyệt. (>”