Đừng Tìm Em Darling

Chương 6-5

Edit: Lạc Lạc

Beta: Quảng Hằng

Aha! Đào Tử An trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm ra được nhược điểm của anh rồi a!

Đào Tử An làm sao chịu nghe yêu cầu của Nếp Hề Viễn? Cô biết Nếp Hề Viễn đã muốn nhẫn cũng không được, trong lòng thầm vui mừng, hai tay nắm lấy vật đang dâng trào, theo một đường xuống phía dưới,cuối cùng Nếp Hề Viễn ngẩng cổ thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng: "Ưʍ......” Thế nhưng đều ngừng mọi động tác.

Đào Tử An như là chiếm được thế thượng phong, hai tay thay đổi không ngừng, vừa mạnh mẽ chà xát lại vừa ôn nhu, trong tay cảm giác ngày càng nóng bỏng, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ của Nếp Hề Viễn.

Dần dần, Đào Tử An bỗng nhiên cảm thấy được không thích hợp, người ở phía trên không biết từ khi nào không có phát ra thanh âm, cô giương mắt lên, vừa thấy Nếp Hề Viễn chính là đang nhìn chằm chằm vào chính mình, anh nâng cằm của cô, khẩu khí không tốt nói: "Tại sao lại không tiếp tục? Tôi thực hưởng thụ đây!"

Đào Tử An cong môi lắc đầu, "Tôi Không phải!"

"Em cũng không nên hối hận." Nếp Hề Viễn lộ ra hàm răng trắng nõn, cười âm hiểm.

Đào Tử An nuốt nước miếng xuống, có chút kinh hoảng, "Anh..... anh muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn làm cái gì, em còn không biết sao?" Nếp Hề Viễn ám muội dán sát một bên Tai Đào Tử An, ngậm lấy vành tai của cô, cắn nhẹ một cái, "Tôi muốn cho em muốn ngừng mà không được!"

Đào Tử An còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hai tay Nếp Hề Viễn đã mở rộng hai bên đùi cô, vật cứng dưới thân lập tức xuyên qua một tầng rừng rậm mềm mại, thẳng lưng một cái, mọi dâng trào liền thẳng tắp tiến vào bên trong mật huyệt ẩm ướt.

Hư không nháy mắt bị lấp đầy, Nếp Hề Viễn giống như con ngựa hoang được phóng thích, ở trên người cô rong ruổi vùng lên.

"A!" Đào Tử An thét chói tai, thanh ngâm ngâm nga không dứt, "A! Nếp.....Hề Viễn......"

Đào Tử An thanh âm vỡ thành từng mảnh nhỏ, bất lực bắt lấy vai của Nếp Hề Viễn, Nếp Hề Viễn một tay nắm lấy một bên ngực, trong miệng khẽ ngậm lấy vành tai Đào Tử An, thở hổn hển.

Đào Tử An bởi vì Hề Viễn tấn công mạnh mẽ, thở hổn hển ngực hô hấp phập phồng, miệng khẽ nhếch, liền ngay cả nước miếng đều chảy ra.

Nếp Hề Viễn mỗi một lần va chạm đều hung hăng đâm sâu vào bên trong cơ thể cô thêm một chút, du͙© vọиɠ đã sớm tùy ý lan tràn, động tác hoàn toàn khắc chế không được mà thẳng tiến, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, thân thể mạnh mẽ va chạm phát ra "Lạch cạch", Đào Tử An phát ra một tiếng "Ân a" ngâm nga, dưới thân cảm thấy đau nhức đồng thời, một trận cảm giác tê dại khuây khoả từ trong cơ thể dâng lên, cả thân mình đều run rẩy.

hoa huy*t co rút lại kẹp chặt lấy vật cứng của Nếp Hề Viễn đang tham tiến trong cơ thể, mỗi một động tác cảm nhận được một trận Đào Tử An rụt rè, một cỗ nhiệt lưu từ trong cơ thể anh liền dâng trào.

Hai người ở đỉnh điểm cao trào gắt gao ôm nhau, hai người đều vùi thật sâu trong cơ thể của nhau, hai thân thể phù hợp không cần một chứng minh, bọn họ vốn chính là cùng một khối, chỉ vì đối phương mà run rẩy.

Qua hồi lâu, Nếp Hề Viễn thở hổn hển dần trở nên bình ổn, anh nâng cằm Đào Tử An, chỉ thấy từ khóe mắt Đào Tử An lướt qua một vệt nước mắt, nội tâm Nếp Hề Viễn lập tức vì thế nhói lên, bối rối mà nói: "Đào Nhi, em tại sao lại khóc? Tôi làm em đau phải không? Thực xin lỗi!"

Nếp Hề Viễn không biết làm sao, luống cuống tay chân giúp Đào Tử An lau đi nước mắt; Đào Tử An nghẹn ngào hai tiếng nhưng không đáp lời, yên lặng xoay người nằm đưa lưng về phía Nếp Hề Viễn.

"Đào Nhi, sẽ không phải là do kỹ thuật của tôi quá kém đi? Cũng là em......" Nếp Hề Viễn tinh thần lại càng thêm luống cuống.

Chỉ nghe Đào Tử An thở dài, tiếp theo lắc đầu, "Không phải nguyên nhân ở anh, là tôi thấy mệt mỏi, anh trở về phòng ngủ đi!"

Nếp Hề Viễn sao có thể rời đi? Thấy Đào Tử An không muốn để ý tới mình, đành phải từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ giọng nói: "Đào Nhi, không cần suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc, tất cả vẫn là giống như trước đây."

Kỳ thật Nếp Hề Viễn là muốn nói với Đào Tử An, anh vẫn giống như trước kia hảo hảo yêu thương cô, nhưng vừa nói ra đến miệng, ý tứ thế nhưng lại thay đổi ; Có lẽ, anh tối nay cũng đã mệt mỏi, có rất nhiều chuyện không thể vội vàng giải thích, nhưng là có một chút, Nếp Hề Viễn phi thường hiểu được rõ ràng.

Anh đối với Đào Tử An rối rắm cũng tốt, tò mò cũng như vậy, chung quy trốn không khỏi một nguyên nhân ······ Đây là yêu a!

Đào Tử An hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghe xong lời nói của Nếp Hề Viễn, ngược lại khóc càng lớn, thì ra Nếp Hề Viễn chẳng qua chỉ đem sự tình cùng cô coi như một đêm tình mà thôi, chờ đến trời sáng, tất cả đều vẫn là giống như trước đây; Aanh không nhớ rõ chính mình là ai, mà cô hiện tại cũng chỉ là quản gia bên cạnh Nếp Hề Viễn mà thôi. (LL: đây chính là…ông nói gà, bà nói vịt á =.

Cao trào mạnh mẽ vừa qua đi, lại chỉ mang đến cho Đào Tử An càng nhiều cảm giác trống rỗng hơn nữa, nữ nhân vốn là tham lam, đang lúc Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn đạt tới đỉnh điểm nước và lửa giao hòa, cô liền hối hận, cô phát hiện du͙© vọиɠ của chính mình điên cuồng muốn Nếp Hề Viễn, vượt xa so với chính mình tưởng tượng.

Đào Tử An không muốn một tình yêu giống vụиɠ ŧяộʍ, cô và Nếp Hề Viễn cùng qua một đêm xuân, cô vẫn là rất yêu Nếp Hề Viễn, tiếp tục so với lúc trước lại càng thêm rõ ràng; Sau khi hiểu được rõ ràng tâm ý chính mình, càng gây cho Đào Tử An thêm mờ mịt về tương lai.

Cô nên làm cái gì bây giờ đây? Đào Tử An một đêm thức trắng.

Nếp Hề Viễn ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện chính mình còn ngủ ở trêm ghế sô pha, trên người còn đắp duy nhất cái chăn mỏng manh, chính là người bên cạnh cũng đã sớm không thấy bóng dáng; phản ứng người thứ nhất của anh chính là, Đào Tử An "Bỏ trốn"!

Khi Nếp Hề Viễn tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách gian phòng, lại vẫn như cũ không nhìn thấy Đào Tử An, ngay cả hành lý của cô cũng không còn chỗ cũ, anh quơ quơ dưới chân, thiếu chút nữa lảo đảo, té ngã trên mặt đất.

Đào Tử An đi rồi.... cô đã đi mà không một lời nhắn lại (bất cáo nhi biệt)!

Nếp Hề Viễn hối hận tới mức muốn dậm chân thật mạnh, anh tối hôm qua đã phát hiện Đào Tử An có điều gì kì lạ, chính là bởi vì thật sự quá mệt mỏi, lại cảm thấy được chuyện của hai người họ, có thể chờ về sau chậm rãi nói ra rõ ràng, dù sao anh cũng muốn xác định tâm ý chính mình, chỉ cần tiêu trừ hận ý của Đào Tử An đối với anh, lúc ấy sẽ đem câu nói kia nói ra là tốt rồi, nhưng là ai biết cô sẽ.......

Đào Tử An! tiểu nữ nhân này, ăn no liền muốn bỏ chạy!

Nếp Hề Viễn tức giận cười châm biếm, anh thật muốn nhìn, Đào Tử An lần này có thể chạy đến đâu, cho dù có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm cho ra cô mang trở về!

"Leng keng!" Chuông cửa đột nhiên chợt vang.

Khẳng định là Đào Tử An đã trở lại!

Nếp Hề Viễn vừa nghĩ đến Đào Tử An cư nhiên là "Lạc đường biết quay lại", trong lòng hưng phấn sải ba bước cũng chỉ giống như hai bước đi tới cửa, anh để ý sửa sang lại quần áo, làm bộ nghiêm chỉnh chậm rãi mở cửa phòng, tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười) nhếch lên khóe miệng, dùng thanh âm trêu chọc nói: " Em tại sao lại trở về ·······"

Anh vừa ngẩng đầu, thế nhưng phía đối diện lại hé ra một khuôn mặt ôn nhu, đối phương mở đôi mắt phượng, mặt tươi cười như hoa.

Nếp Hề Viễn nụ cười cứng ngắc dừng lại trên mặt, khóe miệng giật giật, anh nhìn chằm chằm người trước mặt, lại cúi đầu nhìn nhìn túi hành lý dưới chân người nọ, tựa hồ hiểu được một chút điều gì, ngữ khí đã hoàn toàn không giống với lúc trước, "Sớm a, Tuệ Liên."

Ôn Tuệ Liên mắt phượng cong lên, như là chưa từng nghe thấy câu nói vừa rồi của Nếp Hề Viễn khi mở cửa, giang rộng hai tay, Ôn Tuệ Liên tặng cho anh một cái ôm nhiệt tình, đổi môi đỏ mọng dán vào hai má Nếp Hề Viễn, phong tình vạn chủng mà nói: "Em không có làm phiền đến anh đang nghỉ ngơi chứ? Kỳ thật, em vốn là nghĩ muốn chờ anh tỉnh ngủ, mới đến đây tìm anh, chính là, em thật sự rất muốn ngay lập tức nhìn thấy anh, cho nên vừa xuống khỏi máy bay đã tới đây rồi."

"Không có, anh kỳ thật đã thức dậy." Nếp Hề Viễn quay lại tươi cười với cô, "Em mới vừa xuống máy bay nhất định là đã rất mệt mỏi, như vậy đi, anh phân phó Lí Kì giúp em thuê phòng, em trước tiên đi tắm rửa một chút, sau đó chúng ta cùng đi ăn bữa sáng."

Ôn Tuệ Liên nghiêng đầu, tựa hồ lo lắng, hỏi: "Như thế nào? Anh không muốn để em ở tại của phòng tổng thống này của anh sao? Hay là nói....." Đôi mắt phượng híp lại, "Anh ở trong phòng có che giấu nữ nhân khác hay sao, sợ em nhìn thấy?"

Cô cố ý cất cao thanh âm..... hướng vào trong phòng nhìn nhìn, Nếp Hề Viễn thấy Ôn Tuệ Liên nói như vậy, đành phải nghiêng mình sang một bên nhường đường cho cô, "Không cần nghĩ loạn, em đã không sợ anh đối với em làm chuyện gì quá đáng, xin mời vào đi!"

Ôn Tuệ Liên đắc ý ngẩng đầu, nhấc túi hành lý dưới chân hướng vào bên trong mà đi, Nếp Hề Viễn thấy cô vừa bước vào phòng, anh liền đứng ở ngoài cửa nhìn khắp chung quanh, trong lòng không khỏi lo lắng bắt gặp Đào Tử An.

Cô gái này rốt cuộc là chạy đi đâu? Nếu để cô nhìn thấy Ôn Tuệ Liên, anh chính là có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được!

"Hề Viễn, anh đứng ở cửa làm cái gì? Tại sao còn không vào?" Ôn Tuệ Liên đi đến bên cạnh Nếp Hề Viễn, lôi kéo cánh tay anh trở vào, "Mau vào, em đã mang theo quà cho anh đấy!"

Nếp Hề Viễn lại nhìn thoáng qua phía bên ngoài một lần nữa, cuối cùng vẫn không thấy được bóng dáng Đào Tử An, chỉ có thể bất đắc dĩ để cho Ôn Tuệ Liên ôm vào phòng đóng cửa.

Chính là Nếp Hề Viễn không nghĩ tới, Đào Tử An từ đầu đến cuối đều đứng ở chỗ rẽ thang máy, trông thấy thực rõ ràng một màn này từ đầu đến cuối; Lúc này Đào Tử An chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương, cái loại cảm giác rét lạnh này, là từ đáy lòng lan tràn tới bốn phía, tất cả đều giống như xé ruột xé gan, khiến cô muốn khóc lại khóc không được.