Bảo Giám

Chương 5: Thay đổi

- Ăn ở tại nhà cậu?

Tần Phong nghe vậy liền trở nên trầm mặc, một lúc sau mới lắc đầu nói:

- Tử Mặc, cho dù vật đó giá trị đến đâu thì cũng là quà mình tặng cho cậu rồi, tiền này…mình không thể nhận được.

- Tần Phong, sao cậu cố chấp thế nhỉ, đừng nói bây giờ cậu không có khả năng tặng quà có giá trị cho mình, mà có đi chăng nữa thì mình nhận cũng sẽ cảm thấy không yên lòng, cậu đừng bướng bỉnh như vậy nữa, tiền này cậu phải nhận.

Nghe những lời của Tần Phong, Lưu Tử Mặc có chút dở khóc dở cười, người bạn này cái gì cũng tốt, duy chỉ có lòng tự trọng quá cao mà thôi.

- Cậu nói cũng đúng, được rồi, tiền này mình nhận, nhưng mình chỉ nhận một nửa thôi, còn lại cậu giúp mình đem trả lại cho ông nội nhé.

Tần Phong nghĩ một chút, liền nhận nửa số tiền, còn lại nhét vào tay Lưu Tử Mặc nói:

- Ăn cơm ở nhà cậu không vấn đề gì, nhưng mình và em gái sẽ không ở đó đâu, còn nữa, mình muốn Lưu gia gia sẽ dạy mình cách phân biệt đồ cổ, số tiền này coi như là học phí nhé.

Quan hệ giữa Tần Phong và những đứa trẻ kia không tốt lắm, cậu cũng không muốn em gái bị người khác coi thường, cho nên không muốn ở lại Lưu gia.

Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là mỗi khi nhìn thấy các bậc cha mẹ cưng chiều con cái mình, trong lòng Tần Phong luôn cảm thấy chạnh lòng và có một cảm giác đau xót khó nói thành lời.

Còn cách nhận biết đồ cổ, Tần Phong thật sự muốn học, bởi vì chiếc lọ thủy tinh cũ kỹ kia mà được nhiều tiền như vậy, quả thật khiến cho cậu cảm thấy khϊếp sợ, cậu không muốn vì sự thiếu hiểu biết của mình mà sau này sẽ phải tiếc nuối.

- Cậu đúng là một quái thai, học thứ đó để làm gì?

Lưu Tử Mặc trừng mắt nhìn Tần Phong một hồi lâu, lắc đầu nói:

- Mình không dám đảm bảo đâu, cậu cứ cầm tiền đi, ngày mai tự mình nói chuyện với ông nội.

Tuy rằng cái tên nghe rất văn nhã, nhưng Lưu Tử Mặc vẫn ghét văn thích võ, thân công phu cũng là lợi hại hơn Tần Phong một bậc, đó cũng là nguyên nhân khiến Lưu lão gia luôn mang theo cậu bên mình, chính là vì muốn truyền lại y bát cho cậu.

- Được, ngày mai mình sẽ nói chuyện với Lưu gia gia.

Tần Phong gật đầu, sau đó nói tiếp:

- Thôi mình phải về rồi, hôm nào mình dẫn cậu đi bắt dế mèn nhé, ở vườn ớt nhà ông Lý xuất hiện một ‘đại tướng quân’, tuy nhiên nó chạy mất rồi.

- Được, cậu đừng quên nhé.

Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Lưu Tử Mặc mặt mày hớn hở, nếu không phải Tần Phong còn phải về với em thì có lẽ cậu đã kéo Tần Phong đi bắt dế luôn rồi.

Tạm biệt Lưu Tử Mặc xong, Tần Phong liền trở về “căn nhà” bên cạnh đường sắt của mình, con chó Đại Hoàng vốn đang nằm im, khi thấy Tần Phong về liền đứng dậy ngoáy đuôi mừng cuống quít.

Tục ngữ nói “chó biết cắn người thường không sủa”, con chó Đại Hoàng này được anh em Tần Phong nuôi từ nhỏ, tuy là chó địa phương nhưng lại rất dữ, ngay cả con chó săn ở trường võ khi gặp nó cũng phải cụp đuôi chạy trốn.

Mấy hôm trước có một kẻ dở tỉnh dở điên định xông vào đây, nếu như không phải Tần Phong về kịp thời mà ngăn lại thì e rằng Đại Hoàng đã cắn chết người đó rồi.

Vuốt vuốt bộ lông mượt mà của Đại Hoàng, Tần Phong nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào, ngọn nến trên bàn đã sắp cháy hết.

Đắp lại chăn cho em gái, Tần Phong cũng ngủ luôn, từ trận biến cố cách đây năm năm, cậu không bao giờ cởϊ qυầи áo rồi mới đi ngủ.



- Tần Gia, nếu em nghe lời thì anh sẽ không cần em nữa đâu.

Đứng ở cổng trường tiểu học Đường sắt, Tần Phong cau mày. Tuy rằng hôm nay hai anh em đều mặc quần áo cũ nhưng trông rất sạch sẽ, cho dù là người thường xuyên gặp cũng không nhận ra đây là hai anh em Tần Phong.

Sự cứng đầu của cô bé, Tần Phong đã đoán trước được.

Ở thời điểm cậu đưa em đến trường đăng ký, Tần Gia đã được anh trai dạy cho đến chương trình lớp 4, nhưng lại giả ngây giả dại trước mặt thầy cô giáo, ngay cả bài kiểm tra đơn giản nhất khi nhập trường cũng không vượt qua.

- Anh trai xấu, nếu anh không cần Gia Gia nữa thì chẳng còn ai thương Gia Gia nữa đâu.

Nghe thấy những lời của Tần Phong, cô bé liền mếu máo rồi khóc òa lên.

- Gia Gia không cần đến trường, Gia Gia muốn ở cùng anh cơ.

Đối với Tần Gia mà nói, ký ức của cô bé đối với thế giới này không phải tốt đep, ngoài anh trai mình ra, những gì cô bé nhận được từ những người xung quanh là sự coi thường và cười nhạo, tuy rằng cô bé không hận những người đó nhưng Tần Gia không thể tự thuyết phục mình hàng ngày đi học cùng họ được.

- Được rồi, Gia Gia đừng khóc nữa, là anh không đúng, thôi được rồi không đi học thì không đi học.

Nhìn thấy em gái khóc òa lên, trong lòng Tần Phong cảm thấy đau đớn vô cùng, mỗi lần em gái khóc Tần Phong đều sẽ thỏa hiệp.

Tuy nhiên Tần Phong vẫn có vài phần tức giận, bởi vì cầm tiền Lưu Tử Mặc đưa ngày hôm qua, cậu đã chuẩn bị lên thị trấn để làm hộ khẩu cho mình và em gái, chỉ cần 18 tệ là đủ rồi.

Làm hộ khẩu, em gái được đi học, Tần Phong cũng tính sẽ đi học một nghề gì đó, từ nay về sau sẽ không bị mọi người ở đây khinh thường nữa, nhưng em gái lại không hiểu được sự khổ tâm của mình.

- Anh nói giữ lời nhé?

Tần Gia nói.

- Giữ lời, đừng khóc nữa, anh đưa em đến nhà anh Tử Mặc chơi nhé.

Tần Phong bất đắc dĩ cười khổ, cho dù biết em gái giả vờ nhưng cậu không nhẫn tâm đi quản giáo người thân duy nhất của mình.

- Gia Gia là ngoan nhất.

Nghe anh trai nói vậy, cô bé liền cười lên vui sướиɠ, ánh mắt lộ ra vẻ lém lỉnh khiến Tần Phong không thể trừng phạt được.

- Thôi được rồi, nếu không thích học thì thôi, đợi chúng ta học được cách nhận biết đồ cổ buôn bán có tiền rồi, thì cũng chẳng có ai khinh thường chúng ta nữa.

Lắc lắc đầu, Tần Phong dắt tay em gái đi thẳng đến Lưu gia.

Chuyện đồ cổ này thật sự có sức hấp dẫn đối với Tần Phong, cậu quyết định tạm hoãn việc làm hộ khẩu, dùng số tiền này làm vốn, đổi việc đi nhặt phế liệu thành thu mua phế liệu, cho dù một tháng mới kiếm được một vật đáng tiền thì cũng còn hơn đi nhặt phế liệu nhiều.

Lưu lão gia lên tiếng, lại có sự chiếu cố của Lưu Tử Mặc, những kẻ vốn không ưa anh em Tần Phong cũng không thể làm được gì, đưa em gái đi ăn cơm xong, Tần Phong được Lưu lão gia gọi vào phòng.

- Cậu bé, con thật sự muốn học cách nhận biết đồ cổ sao?

Đối với Tần Phong, Lưu Vận Tiêu vẫn rất có hảo cảm, chẳng qua là ông đã nhìn thấy trên người Tần Phong có lệ khí tận trời, mang tướng đoản mệnh chết non cho nên theo bản năng ông không muốn liên lụy quá sâu.

- Lưu gia gia, đúng vậy ạ, 100 tệ này là học phí của con.

Tần Phong chân thành gật đầu, đem 10 tờ 10 tệ đặt trước mặt Lưu lão gia, cậu là người rất nhạy cảm, trong lòng mơ hồ có thể cảm giác được tâm tư của Lưu lão gia.

- Tiền thì thôi, cho con 200 tệ đã là ít rồi, không cần trả ta đâu.

Lưu lão gia khoát tay, ở Đài Loan ông vẫn còn sản nghiệp, do người con thứ ba quản lý, tuy rằng chưa phải phú hào nhưng cũng là người có tiền.

- Con là đứa trẻ thông minh, hiểu được đạo lý cho cá không bằng dạy cho cách kiếm được cá, thiên hạ này thái bình, thị trường đồ cổ sẽ càng đi lên.

Nhìn Tần Phong, ông cụ tán dương, sau đó nói tiếp:

- Sư phụ dắt vào cửa, tu hành được hay không là do bản thân mình, ở chỗ của ta, con chỉ có thể nhìn, không được hỏi, con có làm được không?

Yêu cầu chỉ nhìn không hỏi, chứng tỏ Lưu lão gia cũng đã động tâm tư, nếu Tần Phong có thể tránh được kiếp mệnh này thì ông sẽ nhận làm đồ đệ, còn nếu không thì mọi chuyện khỏi cần nói nữa.

Tần Phong gật đầu nói:

- Được ạ, Lưu gia gia, ông cứ yên tâm, con sẽ không mang lại phiền phức cho ông đâu.

- Được, hôm nay ta nói cho con một chút về lọ thuốc hít này, đây là bảo bối, năm xưa ta cũng có một cái do cung đình chế tạo, tuy nhiên không biết ném ở đâu mất rồi…

Lúc Lý Thư Văn ở Đài Loan, đã từng được làm huấn luyện viên võ thuật cho phủ tổng thống, được tiếp xúc với không ít đồ cổ, kiến thức vô cùng thâm hậu.

Thời điểm năm 1992 ở nội địa, những người cất giữ đồ cổ cũng không nhiều lắm, đừng nói đến một thị trấn hẻo lánh như ở đây. Lưu Vận Tiêu bình thường cũng không thấy người trao đổi, cũng cảm thấy rất buồn bực, lúc này gặp thời điểm ông nói một cách say sưa.

Nói suốt hai ba tiếng đồng hồ, khiến cho miệng lưỡi Lưu Vận Tiêu khô lại, tuy nhiên Tần Phong rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng cũng nói lời ‘nịnh bợ’, khiến cho ông cụ rất thoải mái.

Những lời nói có sách mach có chứng của Lưu lão gia khiến hai mắt Tần Phong sáng lên, cậu không thể hiểu được một chiếc lọ thủy tinh nhỏ mà cũng tỉ mỉ như vậy.

- Được rồi, ngày mai sẽ nói cho con về tranh chữ, giờ đi tìm Tử Mặc đi.

Nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, đến giờ bọn trẻ học võ rồi, Lưu lão gia dừng lại, tuy nhiên khi Tần Phong ra khỏi cửa, ông gọi lại dặn dò thêm:

- Thời gian con ở đây đừng có chạy lung tung nhé, càng không được đi đánh nhau với ai, nếu như ta biết là sẽ cấm cửa con đó.

Tuy biết thuật xem tướng nhưng Lưu Vận Tiêu không thể làm gì được, ông có thể nhìn ra Tần Phong trong vòng 1 năm rưỡi này sẽ gặp một kiếp nạn lớn, nếu không có cách nào hóa giải thì chỉ có thể dặn dò Tần Phong được như vậy mà thôi.

- Lưu gia gia, con biết rồi ạ.

Tần Phong gật đầu đồng ý, cao hứng chạy ra ngoài phòng, những kiến thức hôm nay Lưu lão gia truyền thụ cho cậu giống như đã mở cho cậu một cánh cửa, để giúp cậu bước vào một thế giới mới mà trước giờ cậu chưa từng biết đến.

Có sự chiếu cố của Lưu lão gia, cuộc sống của hai anh em Tần Phong cũng đã có được sự thay đổi rất lớn.

Từ hai người hàng ngày vùi mình trong các đống rác để nhặt phế liệu giờ đổi thành đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thu mua đồng nát, giấy vụn, buổi tối ở Lưu gia tập luyện võ nghệ.

Tần Phong vốn đang ở thời kỳ dạy thì, giờ được ăn uống được đảm bảo, chưa đến nửa năm, một cậu bé 13 tuổi gầy nhom ngày nào giờ đã cao gần 1m70, trên người cũng đã xuất hiện cơ bắp.