Bảo Giám

Chương 2: Học lén (thượng)

Thương Châu nằm ở phía Bắc Trung Quốc, từ xa xưa có danh xưng bến tàu Thủy Hạn, con người Thương Châu thật thà chất phác, chăm chỉ lao động.

Bởi vì Thương Châu địa bàn rộng lớn, nên không thể tránh được việc tranh giành nhau, cổ có “Xa Ác quận châu”, thời Minh có “Tiểu Lương Sơn”, vùng duyên hải chừng 100km cây cối rậm rạp, người ở thưa thớt, là nơi mai danh ẩn tích lý tưởng.

Cho nên từ thời Minh, Thanh, một số phản tướng bị triều đình truy nã đã tìm đến đây, những người này mai danh ẩn tích, hóa trang thành tăng sư đạo sĩ, truyền nghề võ để sống, thanh danh “đất võ” của Thương Châu cũng từ đó mà được gây dựng nên.

Mặc dù ở trong 10 năm đầy biến động kia, một số nhân sĩ trong võ lâm vì một vài nguyên nhân nào đó đã bị kích động, rất nhiều quyền phổ và di sản văn hóa bị kích động, khiến cho sự phát triển của võ thuật Thương Châu tạm thời bị chậm lại.

Nhưng “làn sóng” học võ ở Thương Châu trước giờ không hề bị tắt đi, từ những năm 80 các loại trường võ mọc lên như nấm, nói là nhà nhà học võ người người học võ cũng không sai, thậm chí ngay cả lão Hồ bán bánh nướng cũng có vài phần công phu.

Tần Phong lúc này đang ngồi xổm ở sau tường của một nhà, nhà này họ Lưu, ở Thương Châu cũng được xếp vào hạng giàu có, chỉ riêng nhà ngói thôi cũng đã có hơn chục gian rồi.

Thời điểm hơn 10 năm trước, Lưu gia từng bị đánh một trận rất lớn, phòng ở bị thu hàng loạt, ở thời điểm những năm 80, chính phủ mới trả lại nhà cho Lưu gia, hiện tại bốn thế hệ cùng sinh sống trong một mái nhà.

Khác với sân của các gia đình bình thường khác, sân sau của Lưu gia rất rộng lớn, hơn nữa còn được “nâng cấp” thành một sân luyện võ, ở đây đặt giá hai hàng binh khí, bên trên cắm đầy 18 món binh khí như đao, thương, kiếm…

Ở giữa sân có chừng bảy tám đứa nhỏ đang đặt giá quyền, một ông cụ hơn 80 tuổi ngồi ở bên sân hai mắt nửa nhắm nửa mở, nhàn nhã thưởng thức trà nóng bên bàn.

Tuy nhiên chỉ cần một trong số những đứa trẻ kia lười biếng, nghỉ trộm thì ông cụ liền giơ chiếc roi thật dài quật liên tục vào người đứa trẻ đó.

- Kỹ năng phòng không phải chỉ đóng cọc ở việc dựa vào tường, muốn luyện bát cực quyền, thì trước tiên phải đứng vững giá quyền cho ta.

Nhìn thấy những người này đã đứng được nửa giờ, mồ hôi vã ra như tắm, ông cụ đứng dậy, ánh mắt hữu ý vô ý quét ra bên ngoài một chút.

- Hay là ông Lưu phát hiện ra mình rồi?

Tần Phong đứng nấp ngoài tường nhìn vào bên trong qua một lỗ thủng vội vàng rụt đầu lại.

Tập võ trở thành phong trào ở tc, tuy nhiên cũng rất chú ý đến việc truyền thừa của các môn phái, hành vi này của cậu thuộc loại học lén, nếu như bị phát hiện nhẹ nhất cũng bị đánh cho gãy chân, nặng thì có thể mất mạng.

Tuy nhiên ánh mắt của Tần Phong kiên định một cách dị thường, hai chân cũng làm động tác giống như đám trẻ trong san, tuy rằng hai chân run rẩy nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Khi Tần Phong đang nghĩ rằng ông cụ kia đã phát hiện ra mình, thì trong sân đột nhiên có một đứa nhỏ mở miệng nói:

- Sư gia gia, đứng bao lâu thì mới được coi là có công phu?

- Đứng bao lâu à? Đứng cả đời.

Ông cụ nhìn vẻ khó hiểu hiện trên khuôn mặt đám trẻ này, liền lắc đầu nói:

- Tổ sư gia của các con năm xưa tung hoành bốn biển, đánh thắng rất nhiều địch thủ trong giang hồ, trụ công này chỉ là công phu cơ bản.

Nhìn thời gian cũng kha khá rồi, ông cụ liền khoát tay nói:

- Các con đi nghỉ ngơi một chút đi, muốn học được công phu thực sự thì phải biết chịu cực khổ, nếu không thì về nhà cả đi.

- Sư gia gia, hãy kể cho chúng con nghe chuyện của Tổ sư gia đi ak.

Nghe thấy ông cụ nói như vậy, đám trẻ đều hoan hô, mấy đứa vây đến trước mặt ông cụ. Ngoài thời điểm luyện công ra, những lúc khác ông cụ đều tỏ ra vô cùng hòa ái.

Tần Phong đứng ngoài tường cũng giỏng tai lên mà nghe, cậu đa học lén ở đây mấy năm rồi, tuy nhiên mỗi lần nghe đến chuyện của “Thần thương Lý Thư Văn” thì vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

- Được, ta kể cho các con câu chuyện năm xưa sư phụ trốn thoát khỏi người Nhật Bản, năm đó sư gia gia của các con còn chưa ra đời…

Người già chỉ sợ cô đơn, ngay cả với người có thân thủ bát cực quyền thuần thanh, là một trong số ít các quyền pháp tông sư trong nước như ông cụ đây cũng không ngoại lệ, vô cùng thích kể những chuyện trong quá khứ.

Tuy nhiên thân là đệ tử duy nhất còn sống của “Thần thương” Lý Thư Văn, ông cụ là người có quyền kể lại mọi chuyện với độ chính xác cao nhất.

Đó là năm 1895, khi Viên Thế Khải luyện binh ở tiểu trạm Tân Nam Giao, ông ta lợi dụng mọi thủ đoạn và quan hệ để làm lung lạc các nhân sĩ võ nghệ cao cường, đồng thời tuyển chọn các cao thủ karate của Nhật Bản, các giáo quan quân sự của Đức để huấn luyện cho quân đội của mình.

Sư phụ của Lý Thư Văn là Hoàng Sĩ Hải có nhận được thư mời của Viên Thế Khải, bởi vì tuổi tác đã cao cho nên ông đã đề cử đệ tử của mình là Lý Thư Văn đến nhậm giáo.

Sau khi Lý Thư Văn đến binh doanh, cầm thư mời của Hoàng Sĩ Hải, tự nhiên có người dẫn ông đến gặp Viên Thế Khải. Viên Thế Khải và các huấn luyện viên khác nhìn thấy tướng mạo của ông không được ổn cho lắm, người còm nhom, trông không có vẻ uy phong hút nào, cầm một cây thương lớn thì sẽ khiến mọi người lầm tưởng là người hầu hoặc gia đồng của Hoàng Sĩ Hải.

Sau khi hỏi rõ tình huống, biết Lý Thư Văn đến làm huấn luyện viên thay cho sư phụ mình, mọi người liền bật cười ha hả.

Huấn luyện viên võ đạo của Viên Thế Khải tên Taro Ito nhìn Lý Thư Văn với vẻ miệt thị, nói:

- Đúng là một Đông Á bệnh phu.

Đồng thời liên tục dùng tay chỉ điểm xuống dưới.

Lý Thư Văn tính tình cương liệt sao có thể chịu được sự sỉ nhục này? Ông liền vung cây thương chĩa thẳng vào mặt Ito, đây là đang khiêu chiến với ông ta.

Ito cảm thấy mất thể diện, lập tức giận dữ, vung cây trường đao Nhật Bản lên đánh mạnh về phía đầu của Lý Thư Văn, nhưng không ngờ Lý Thư Văn giơ đao lên gạt mạnh khiến cây đao bay đi, sau đó dùng thương đâm vào cổ họng của Ito, ông tiếp tục vung thương một lần nữa khiến cho tử thi bay ra ngoài sảnh.

Biến cố đột ngột này khiến cho mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Huấn luyện viên võ đạo Nhật Bản Akino, Inoue, Noda nhìn thấy đồng nghiệp của mình bị Lý Thư Văn đâm chết, liền giơ đao lên hung hăng đánh về phía Lý Thư Văn. Chỉ thấy Lý Thư Văn lên xuosng như tia chớp, đại thương vung lên giống như con giao long nổi trên mặt nước, đâm bên trái bên phải, nhất thời máu thịt bay tứ tung.

Trong khoảnh khắc, thi thể của ba cao thủ võ đạo đều bị bay ra ngoài sảnh.

Sau một lát, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, Viên Thế Khải hô lên:

- Thần thương, Thần thương.

Từ đó trở đi biệt danh “Thần thương” của Lý Thư Văn cũng từ đó trở nên nổi danh thiên hạ.

- Tổ sư gia thật lợi hại.

Tuy rằng đã nghe qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng đám trẻ vẫn nghe một cách đầy nhiệt huyết, cả đám đều trừng mắt, hận không thể tự tay mình đâm thương vào cổ họng tên Nhật Bản khốn kiếp kia.

Tần Phong cũng nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên tia thù hận, nếu như cậu có bản lĩnh như Lý Thư Văn thì thảm họa năm năm trước ở nhà cậu cũng đã không xảy ra.

Nhớ tới chuyện năm đó, trng ánh mắt của Tần Phong đều hiện lên cả tơ máu, nếu như không có lý trí chống đỡ thì e rằng cậu đã la lớn thành tiếng rồi.

- Ba, ba không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì thế?

Đúng lúc này một người đàn ông chừng 54, 55 tuổi đi vào hậu viện, tức giận liếc nhìn đám trẻ này, nói:

- Không lo luyện công cho ta đi, quấn lấy sư gia làm gì?

- Lão Nhị, trong phòng buồn lắm, ta ở với đám trẻ này thấy thoải mái hơn.

Ông cụ khoát tay, ngăn lại lời của con trai, nói:

- Tuy rằng ta không thể đạt tới cảnh giới của sư phụ, nhưng cũng biết mình chẳng sống được mấy năm nữa, có thể lưu lại chút gì đó cũng là chuyện tốt.

- Ba, xem ba nói kìa, ba trường mệnh, sống lâu trăm tuổi nhất định không thành vấn đề.

Nghe thấy lời của cha nói vậy, người đàn ông kia liền có chút nóng nảy.

- Sư phụ mới sống được 72, giờ ta đã hơn 80 rồi, sống thế là đủ rồi.

Ông cụ cười cười, nói:

- Lão Nhị, khí huyết của ta không ổn rồi, bát cực này không thể thi triển được nữa, con diễn luyện một chút cho đám trẻ coi, để chúng hiểu kỹ trụ công là thế nào.

- Ba, đám trẻ này chưa nắm vững cơ bản, liệu có thích hợp không?

Người đàn ông này có chút do dự, võ thuật TQ khác hẳn với quyền thuật của phương Tây, rất chú ý việc tiến hành theo chất lượng, biểu diễn công phu trước mặt những đứa trẻ này, không khỏi mang đến những ảnh hưởng không tốt đối với chúng.

Ông cụ đột nhiên mỉn cười với con trai, nói:

- Có gì không thích hợp đâu? Văn có Thái Cực an thiên hạ, Võ có Bát cực định Càn Khôn, những lời này không phải vô ích đâu, để cho lũ trẻ này mở mang tầm mắt chút đi.

- Vâng, thưa ba.

Nhìn thấy cha mình tươi cười, người đàn ông này dường như đã hiểu ra được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó bước lên phía trức, đi tới chỗ tường vây mới nói:

- Để cho các con chứng kiến sự lợi hại của công phu này.

Người đàn ông cũng không bỏ quần áo, cả người nhẹ nhàng, hai chân bất đinh bất bát dựa vào tường vây đứng lại.

Đột nhiên người đàn ông cúi thấp xuống, bả vai dựa vào tường vây sau người, chỉ nghe một tiếng rầm, bức tường vây hai mét chắc chắn bị ông làm đổ một đoạn.

- Ồ, tránh cũng nhanh thật đấy.

Người đàn ông lui lại sau đó xoay người đi tới bụi cỏ bên ngoài bức tường, quát:

- Thằng nhóc, xuất hiện đi, nếu ngươi chạy được 10 mét thì từ nay về sau chữ Lưu của ta sẽ viết ngược.

- Lưu sư phụ, là…là con.

Trong bụi cỏ truyền đến giọng nói của Tần Phong, vừa rồi bị ý nghĩ thù hận làm mơ hồ đầu óc, cho đến khi Lưu lão nhị đi đến gần tường mới phát hiện ra, khi Lưu lão nhị dùng lực huých tường thì cậu mới lăn ra để tránh.

Tuy nhiên trên mặt Tần Phong vẫn bị cát đá làm rách một miếng, cậu biết học lén võ nghệ là điều tối kỵ, cho nên cũng không dám lau đi mà cứ thế bò từ trong bụi cỏ ra.

- Hả, sao lại là ngươi?

Nhìn thấy máu tươi trên mặt Tần Phong, Lưu lão nhị cũng sửng sốt một chút, sau đó ngoảnh lại nhìn cha đang ngồi phía sau với ánh mắt trưng cầu ý kiến.

Thật ra việc Tần Phong lén học cõ mấy năm nay họ đều đã biết, chẳng qua lúc đó bị ông cụ từ chối, không biết tại sao lúc này lại muốn vạch trần Tần Phong.