Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 42

Tại sao phần giới tính lại ghi là “Song tính”? Đó là bởi vì lúc ấy, Thẩm Hi lập ra tài khoản "Tại Hà Chi Châu" này, một mặt cô cảm thấy mình mới là "Tại Hà Chi Châu", mặt khác "Tại Hà Chi Châu" cũng là gương mặt đại

diện cho Hà Chi Châu. Giới tính của anh và cô không giống nhau, cho nên

cô mới chọn mục "Song tính" trong phần giới tính, đây là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Sau khi lựa chọn xong, Thẩm Hi còn rất vui vẻ tự khen

mình thông minh nữa.

Có đôi khi, Thẩm Hi cô chính là cơ trí như vậy đấy!

Hiện tại, hai chữ "Song tính" này lại khiến thân thể Tráng Hán chấn động không ngừng, anh ta run run nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một

hồi, sau đó thấp thỏm đi tới bên cạnh Hà Chi Châu, thử thăm dò: "Lão

đại, cậu..... song tính hả?"

Hà Chi Châu dựa vào thành ghế tập trung nhìn màn hình trước mặt, đang

suy nghĩ về lượng tử cơ học. Nghe thấy Tráng Hán dè dặt hỏi, anh dùng

ánh mắt lạnh lẽo quét qua anh ta một cái, sau đó nhàn nhạt trả lời:

"Không, tôi chỉ thích con gái."

Chỉ thích con gái...... Tráng Hán có cảm giác mình bị lừa gạt, lẩm

bẩm nói: "Vậy tại sao trong thông tin tài khoản cậu lại để là song tính, đúng là đại lừa gạt mà!”

Hà Chi Châu không cần nghĩ cũng biết cái từ “Song tính” mỹ miều kia từ

đâu mà tới. Anh hít sâu một hơi, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút! Hà

Chi Châu đứng lên, bước về phía ban công, trước khi đi còn không quên

hung ác trợn mắt với Tráng Hán: "Tôi thích thế!"

Hà Chi Châu đứng ngoài ban công, Lâm Dục Đường đi ra theo. Cửa ra được

đóng lại, nhất thời ngăn cách ban công với sự huyên náo trong phòng,

không khí bên ngoài mát lạnh lại yên tĩnh.

Đêm đã khuya, khung cảnh bên dưới chỉ còn một hai chỗ vẫn sáng đèn. Gió

đêm lành lạnh, Lâm Dục Đường khoác tay lên trên lan can, sau một hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Nghỉ hè cậu có dự định gì không?"

Dự định? Hà Chi Châu tựa cả người vào lan can, suy nghĩ một chút: Nếu là lúc trước, khi chưa quen biết Thẩm Hi thì đại khái anh sẽ nhận lời mời

đến học tập tại một viện nghiên cứu nổi danh của nước Mỹ. Một tháng

trước, luận văn mà anh viết đã nhận được sự đồng ý của bọn họ, anh cũng

đã xác định được mục tiêu phía trước cho mình. Mặt khác, tuy rằng tình

cảm của anh với ba mẹ không được gần gũi cho lắm, nhưng hai người họ đều sống ở bên đó, ba của anh cũng vô cùng hi vọng anh có thể qua Mỹ vào hè này.

Nhưng còn bây giờ? Ngày đó anh và Thẩm Hi đi xem phim xong, anh đã nói

với cô tương lai sẽ phát triển sự nghiệp ở trong nước......

Hà Chi Châu hít một hơi khí lạnh đêm khuya, quay sang nhìn Lâm Dục Đường: "Còn cậu thì sao?"

Lâm Dục Đường đưa mắt nhìn về phía bóng đêm xa xôi mông lung, nhẹ đẩy

gọng kính vàng trên sống mũi, ánh mắt kiên định hơn lúc nào hết: "Vốn

định thi IELTS xong thì ra nước ngoài học nghiên cứu, nhưng bây giờ đã

không còn ý định này nữa. Cứ thực tập rồi làm việc thôi, ngành này của

chúng ta, cơ hội phát triển trong nước cũng không ít, cần gì phải đi

lòng vòng cho phiền toái."

Hà Chi Châu không lên tiếng, hồi lâu sau mới gật đầu một cái.

Chuyên ngành mà anh và Lâm Dục Đường đang học, với thành tích cùng năng

lực của Lâm Dục Đường thì rất dễ dàng nhận được những lời mời làm việc

tốt nhất. Nhà của cậu ta và Thẩm Hi đều ở thành phố H, cách thành phố S

hai giờ chạy xe, lựa chọn ở lại làm việc ở thành phố S hay quay về thành phố H đều được. Ngành điện tử tại thành phố H đang rất phát triển......

Hà Chi Châu bỗng cảm thấy có chút hâm mộ Lâm Dục Đường.

"Vậy dự định của cậu?" Lâm Dục Đường lại hỏi Hà Chi Châu một lần nữa,

"Đừng nói chưa nghĩ ra, đó không phải là tính cách của cậu."

Hà Chi Châu quay đầu: "Biết S&N không? Tôi định gia nhập với bọn họ."

S&N, Lâm Dục Đường tất nhiên đã nghe nói qua, đó là một công ty khoa học kỹ thuật – điện tử mới được thành lập. Ưu điểm của nó là mới, nhưng khuyết điểm cũng là mới. Lâm Dục Đường quay đầu: "Cậu có biết tôi đang

nghĩ gì không? Tôi thật sự hy vọng cậu sẽ đi nước Mỹ, đi xa thật xa."

"Tôi cũng vậy." Hà Chi Châu chẳng cần khách khí nữa, nhàn nhạt khẽ nhếch khóe môi, "Tôi vô cùng ủng hộ cậu ra nước ngoài học nghiên cứu."

Tháng 6 là thời điểm tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối. Là khoảng

thời gian kết thúc học tập và tạm biệt trường đại học, đồng thời cũng là dấu mốc để ước mơ và tương lai bắt đầu. Ước mơ là gì? Đó là một vấn đề

liên quan trực tiếp đến tâm huyết và trách nhiệm của một người đàn ông.

Học kỳ cuối sắp kết thúc, mấy người Lâm Dục Đường sẽ phải chuẩn bị lập

kế hoạch, hoạch định cho con đường sau này của mình. Mấy ngày nay, có

rất nhiều công ty nổi danh cũng tới Đại học S để chiêu mộ thực tập sinh; các loại băng rôn, thông báo tuyển dụng treo đầy trên sân trường.

Ngay cả Tráng Hán vốn sống mà không có kế hoạch gì, hai ngày nay cũng không ngừng nói đến vấn đề này.

Buổi trưa, Hà Chi Châu, Hầu Tử và Tráng Hán đi ăn cơm cùng nhau. Lâm Dục Đường phải ở lại thảo luận với giáo sư điều gì đó nên tạm thời không đi cùng.

Tráng Hán rất nghiêm túc nói: "Nếu tôi mở một cửa hàng bán đồ tình thú trên Tao Bao thì mấy cậu có mua ủng hộ cho tôi không?"

Hầu Tử trả lời: "Cứ cần đã rồi nói tiếp."

Miễn cưỡng quá đấy! Tráng Hán mong rằng cả đời này Hầu Tử cũng không cần dùng đến đồ tình thú. Không nhận được kết quả vừa lòng từ chỗ Hầu Tử,

Tráng Hán lại đem tầm mắt đặt ở trên người Hà Chi Châu: "Lão đại, cậu

thì sao?"

Hà Chi Châu đang dùng đũa gẩy gẩy thức ăn trong khay, anh đã quen cùng

ăn cơm với Thẩm Hi, hôm nay Thẩm Hi lại muốn đi ăn với Đậu Đậu, nhưng

anh vẫn theo thói quen để phần lại những món cô thích ăn. Ăn được một

miếng, Hà Chi Châu ngẩng đầu lên trả lời Tráng Hán: "Không biết, vì tôi

có bạn gái rồi."

Tráng Hán bị nội thương, ôm ngực hộc máu.

Nghe Hà Chi Châu nói đến bạn gái thì Hầu Tử bỗng lên tiếng hỏi: "Lão đại, cậu và Thẩm mỹ nhân thật sự nghiêm túc?"

Hà Chi Châu để đũa xuống: "Rất nghiêm túc."

Sự kiện “Đào góc tường” đã qua, phòng 921 cuối cùng cũng khôi phục lại

bầu không khí hài hòa. Dĩ nhiên Hầu Tử chỉ cảm thấy đây là hòa bình ở

mặt ngoài thôi, nói không chừng lão Tam đang vận sức chờ phát động,

chuyển thủ sang công đấy. Chỉ có điều, chuyện tình cảm cũng rất khó nói, lão Tam chưa từng thừa nhận quan hệ giữa cậu ta và Thẩm mỹ nhân, quan

hệ của hai người chỉ có thể coi là thanh mai trúc mã mà thôi.

Ba người ăn được một lát thì Lâm Dục Đường bưng khay thức ăn tới, vẫn ngồi đối diện với Hà Chi Châu như cũ.

Lâm Dục Đường tách đũa ra, cúi đầu tập trung ăn cơm. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên: "Hầu Tử, cậu nhìn tôi làm cái gì?"

Hầu Tử vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Nhìn cậu lớn lên đẹp trai như thế nào thôi!"

Lâm Dục Đường khẽ cong khóe miệng: "Thần kinh!"

Ngày kỷ niệm thành lập trường của Học viện Sư phạm sắp bắt đầu, hệ vũ

đạo vô cùng bận rộn. Nhất là Trần Hàn, cô nàng hận không thể lấy toàn bộ thời gian để luyện tập khiêu vũ. Trần Hàn lấy được cơ hội biểu diễn

tiết mục trọng điểm, khi mọi việc đã được ấn định chính thức, Trần Hàn

mời mấy người trong phòng 636 đi ăn cơm, Thẩm Hi cũng đi. Địa điểm được

chọn là một quán ăn Giang Nam đối diện với Học viện.

Ở trong quán, Trần Hàn liên tục gọi thức ăn, khẩu vị đều chiều theo ý

của Hạ Duy Diệp. Hạ Duy Diệp này có chút ngang ngược, vậy nên thấy biểu

hiện của Trần Hàn như vậy cũng rất vừa lòng.

Thẩm Hi vùi đầu vào ăn, cô không nói nhiều. Gần đây cả phòng ký túc xá,

chỉ có cô với Đậu Đậu là rảnh rỗi nhất. Đậu Đậu đối với khiêu vũ không

có hứng thú, vì học khoa chính quy mới tới Học viện này, sau khi tốt

nghiệp sẽ không tiếp tục khiêu vũ nữa, lại càng không có hứng thú đi

tranh giành cơ hội biểu diễn gì đó trong ngày thành lập trường, mà giáo

sư Ôn cũng chỉ coi Đậu Đậu là người vô hình trong lớp.

"Thẩm Hi, lần này giáo sư Ôn cho mình cơ hội biểu diễn, mình còn phải

cảm ơn cậu đấy." Ăn ăn, Trần Hàn giơ lên một ly nước chanh, nói với cô,

"Như vậy đi, mình lấy nước chanh thay rượu, kính cậu một ly."

Thẩm Hi ngước mắt, không nói gì lập tức cầm nước chanh lên đυ.ng với Trần Hàn một cái. Cô uống hết một hơi, thẳng thắn vô tư đón nhận “lòng biết

ơn” của Trần Hàn: "Không cần cám ơn."

"Cám ơn" vốn là chỉ nói cho lịch sự, không ngờ Thẩm Hi lại thực sự chấp nhận nó. Trần Hàn khẽ

“Cám ơn” vốn là chỉ nói cho lịch sự, không ngờ Thẩm Hi lại thực sự chấp

nhận nó. Trần Hàn khẽ nhếch khóe miệng, trong giọng nói có chút chua:

“Mình còn tưởng rằng cậu sẽ để bụng cơ, hóa ra mình là tiểu nhân rồi.”

Ha ha. Thẩm Hi không muốn làm hỏng không khí, vẫn duy trì im lặng tiếp

tục ăn cơm. Lần này, bài biểu diễn của cô bị loại ra, cô không thể trách ai được, lại càng không muốn so đo với Trần Hàn. Chỉ có điều, Trần Hàn

cứ không ngừng nhai đi nhai lại chuyện này, khiến cô cảm thấy rất khó

chịu. Bài múa với lụa đỏ kia, cô đã phải luyện tập ròng rã trong ba

tháng trời đấy. Thời gian luyện tập cô bỏ ra không ít hơn Trần Hàn bao

nhiêu đâu.

Thẩm Hi cảm thấy nên kiếm việc gì đó cho mình làm mới được, như vậy mới

có thể xóa đi cảm giác tiêu cực của cô lúc này. Vậy nên khi quay về ký

túc xá, cô lập tức gọi điện thoại cho Hầu Tử, Tráng Hán cùng Hà Chi

Châu, kêu bọn họ qua đây để tập khiêu vũ.

Hầu Tử và Tráng Hán nhận được điện thoại của Thẩm Hi, tuy rằng trong

lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn rửa mặt sạch sẽ một phen, hấp tấp chạy đến

nơi hẹn.

Hà Chi Châu không biết tối nay có thêm hai người cùng đến tập nữa, khi

anh tới phòng múa thì đã thấy Thẩm Hi cùng Hầu Tử và Tráng Hán đang trò

chuyện vui vẻ rồi. Hà Chi Châu khó chịu ho khan hai tiếng.

Thẩm Hi đang nghe Hầu Tử cùng Tráng Hán cãi vả châm chọc lẫn nhau, trong lòng nhớ lại quãng thời gian vui vẻ ấm áp khi sống ở phòng 921, căn bản không có thời gian để ý đến người nào đó đang u oán đứng ở ngoài cửa

phòng.

Bởi vì không có ai ở đây “nghênh đón” nên Hà Chi Châu chỉ có thể tự mình đi vào. Anh rất tư nhiên đi tới bên cạnh Thẩm Hi: “Tôi tới rồi đây.”

Thẩm Hi quay đầu cười nói: “Tôi biết, vừa rồi nhìn thấy anh cứ đứng mãi ở cửa không đi vào, còn đang nghĩ không biết có phải anh đi nhầm phòng

rồi hay không?”

Hà Chi Châu hất mặt.

“Cúp Thanh niên” sẽ được tổ chức vào thứ năm tới, sớm hơn ba bốn hôm so

với ngày kỷ niệm thành lập của Học viện Sư phạm. Ba người cùng khiêu vũ, Tráng Hán và Hầu Tử đã tập rất tốt rồi, Hà Chi Châu cũng coi như đạt về mặt động tác, tuy nhiên biểu cảm trên mặt vẫn không được thích hợp cho

lắm.

Nhảy Jazz nên giống như Tráng Hán đây này, nhiệt tình lại tự do phóng

khoáng, trong tự do phóng khoáng lại lộ ra hai phần xinh đẹp; hoặc cũng

có thể như Hầu Tử, động tác lưu loát, biểu cảm thoải mái.

Dáng dấp của Hà Chi Châu rất được, động tác cũng rất đẹp mắt, đẹp trai

nhưng không mất đi khí chất nam tính. Nhưng mà, Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Hà Chi Châu, cô cảm thấy có lẽ nên mua cho anh một cái mặt

nạ, đeo khi khiêu vũ nhất định sẽ rất tuấn tú.

Trong đầu Thẩm Hi tưởng tượng ra dáng vẻ Hà Chi Châu nếu đeo mặt nạ, ánh mắt cô nhìn anh sáng long lanh y như thỏ trắng, vô cùng hí hửng.

Cô tách Hầu Tử và Tráng Hán ra để sửa lại các động tác, do không quá để ý nên vô tình thốt ra cái tên quen thuộc: “Tráng Tráng, anh nắm tay rồi

vung ra sau đi.”

Tráng Hán nghe lời hất tay, hất xong mới lấy lại tinh thần, chớp mắt mấy cái: “Hi Hi, em gọi anh là gì cơ?”

“Tráng Hán đó!” Thẩm Hi phản ứng lại rất nhanh.

Tráng Hán ôm đầu, Trời ạ, anh ta xuất hiện ảo giác rồi! Tráng Hán muốn

tiếp tục hỏi tiếp, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Hà Chi Châu thì đành

ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Hi nói ra ý tưởng để cho Hà Chi

Châu đeo mặt nạ khi biểu diễn. Cô đứng ở trước mặt anh, ra sức ca ngợi

có mặt nạ sẽ đẹp ra sao. Sau đó ngước đầu lên, bộ dáng đáng thương cầu

xin: “Thế có được không?”

Hà Chi Châu uống một ngụm nước, nụ cười của Thẩm Hi khiến anh mềm lòng, tương đối dễ thương lượng: “Tùy em.”

Tráng Hán cũng muốn mặt nạ: “Hi Hi, anh cũng muốn có!”

Hầu Tử trực tiếp đả kích Tráng Hán: ‘Mặt của cậu lớn như vậy, đi đâu tìm được cái mặt nạ vừa với mặt cậu chứ, đeo lên cũng chẳng khác đeo khẩu

trang là mấy.”

Sức chịu đựng của Tráng Hán vốn mạnh mẽ: “Đàn ông mặt vuông như tôi thế này mới là đẹp nhất.”

Thẩm Hi của hùa theo: “Đúng, đúng. Đẹp trai như Tráng Hán đây thì nhất

định phải lộ ra khuôn mặt anh tuấn trước các học muội mới được! Nếu

không, làm sao anh có thể để lại cho Đại học S một truyền thuyết lưu

danh của mình trước khi ra ngoài xã hội chứ, có đúng hay không?”

Thẩm Hi mềm mại, ngọt ngào nói xong, toàn là những câu đập mạnh vào trái tim Tráng Hán. Anh ta gật đầu liên tục nói: “Được rồi, tôi không mang

mặt nạ nữa. Nhưng tôi cảm thấy Hầu Tử đứng biểu diễn ở giữa thì người

cần đeo mặt nạ phải là cậu ta mới đúng chứ!”

Mẹ kiếp! Tiện nhân mà.

Đột nhin, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ, sau đó cửa phòng múa được

mở ra. Thẩm Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Dục Đường với nụ cười chuẩn mực, tay phải giơ lên gõ vào cánh cửa hai cái lấy lệ: “Tôi mời khách,

có muốn đi ăn khuya không?”