Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 60-3: Ai vô sỉ hơn ai (3)

"Ta hiểu ý tứ của ngươi. Mọi người cùng nhau ra sức, tìm một số người có tư chất, cùng đi vào có đúng hay không?”

"Các hạ nói không sai, nhưng phải thật sự là người có bản lãnh, đám giang hồ hiệp khách bình thường đều là một đám ô hợp, không phải chúng ta treo giải thưởng là có thể tìm được, mà cần phải có sự trợ giúp của các ban phái giang hồ cùng gia tộc.”

"Chuyện này nguy hiểm như vậy, có chỗ nào tốt?” Đám quý tộc từ trước đến nay đều là người coi trọng lợi ích.

"Ha ha, ta trước tiên lấy ra một phần đồ quý báo từ trong cấm địa của Trần gia ra, để cho mọi người nhìn thấy. Nếu mọi người coi trọng có thể nói với ta, người Trần gia trước giờ không keo kiệt.”

Sau khi gia chủ Trần gia phân phó hai câu, Trần Nhu vươn bàn tay ngọc mềm mại, bên môi nở nụ cười, chậm rãi mở ra cái rương đầu tiên. Bên trong là hàn băng ti trắng tuyết trong suốt, cùng mỹ nhân trước mắt thập phần tương xứng, Trần gia cũng cực kỳ hiểu được cách thu hút người khác.

Giọng nói Trần Nhu chậm rãi nói: “Đây là Trần gia tìm được trong hầm băng trăm vạn năm, bên trong là tơ do nhền nhện còn sống nhổ ra, nếu làm thành y phục, có thể mùa đông không sợ lạnh, mặc vào cực kỳ nhẹ nhàng, hơn nữa có thể bách độc bất xâm.”

Mọi người chấn động. Loại này chỉ nghe nói qua trên Kim Lân Bảng, cũng chưa từng nhìn thấy, không khỏi kích động mở to hai mắt nhìn.

Gia chủ Trần gia vuốt râu nói: “Vốn là hàn băng ti có thể đưa cho chư vị dùng làm kết giao bằng hữu, nhưng có khả năng mọi người đều muốn có, vì để không tổn hại hòa khí, vẫn là bán đấu giá thì tốt hơn.”

Dung Chích lập tức cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Trần gia đều là lão hồ ly, nói cái gì muốn cho mọi người nhìn thử, thật ra là muốn kiếm bạc thôi, may mắn lần này ta có thể lấy được 3% lợi nhuận.”

"Ta ra một vạn lượng.”

"Ta ra một vạn tám ngàn lượng.”

"Ta ra ba vạn hai ngàn lượng.”

"Ba vạn năm ngàn lượng.”

". . . . . ."

"Mười vạn hai ngàn lượng. Thành giao. Hàn băng ti này chính là thuộc về Bạch tiên sinh ngài.”

"Vật này là một tảng hàn băng tìm được từ vết nứt trong cấm địa, đến bây giờ đã hai trăm ngày, vẫn nh cũ không thay đổi, có thể để vào mộ bồi táng, thi thể có thể giữ ngàn năm không mục rữa.”

"Được, năm vạn hai ngàn lượng. Thành giao. Tảng hàn băng ngàn năm này thuộc về Lục đại nhân.”

"Vật này là một mầm gốc cây trong cấm địa, không biết là loài thực vật gì, nhưng vẫn có sức sống như cũ, nếu dùng pha trà có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ.”

"Mười vạn hai ngàn lượng, cái này thuộc về Cao phu nhân, xin phu nhân cất kỹ.”

"Vật này nước phát hiện trong khe suối trong cấm địa, phàm là uống một giọt, làm cho người ta già đi một tuổi.”

"Chuyện này. . . . . . Cái này có ý gì?” Đại khái ai cũng không muốn trở nên già nua, không có ai ra giá.

"Cái này hình như có chút ý tứ, mua về cất giữ cũng tốt. Tám trăm lượng.” Băng Nhi cười cực kỳ dịu dàng, mở miệng ra giá.

Mọi người không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại nhìn thấy cái cằm xinh đẹp nhỏ bé của nàng, dưới ánh đèn sáng rực hiện ra bộ dáng đáng yêu lại có chút lãnh diễm, liếc mắt nhìn một cái, cực kỳ động lòng người. Ngay cả Trần Nhu cùng Trần Gia cũng nhìn Băng Nhi lâu thêm một chút.

"Được, nếu vị tiểu thư xinh đẹp này muốn, vậy tám trăm lượng này ta xem như cùng tiểu thư kết giao bằng hữu.” Gia chủ Trần gia cười đưa cái lọ cho Băng Nhi.

Rất nhanh, liền nhìn thấy vật phẩm gia chủ Trần gia mang đến bán đấu giá đều đã sạch sẽ không còn, chỉ còn lại một tảng đá vô dụng nằm ở đó, cũng không có người nào nguyện ý muốn.

"Xin hỏi, tảng đá này có tác dụng gì?” Băng Nhi nở nụ cười rực rỡ, lông mi khẽ chớp động, tiếp theo hỏi.

"Tảng đá này cũng là mang ra từ cấm địa, nơi đó là một cái khe rãnh, khắp nơi đều là những tảng đá này. Năm đó địa phương kia hình như là một cái quặng mỏ, khoáng vật đã bị đào bới hết, nhưng mà tảng đá này lại cực kỳ cứng rắn, chúng ta vốn không đập vỡ được, cũng đã thử qua rất nhiều biện pháp nhưng vô dụng. Sau này rốt cuộc tách được một cục ra, lại hư tổn thần binh lợi khí giá trị xa xỉ, đáng tiếc bên trong cái gì cũng không có.” Gia chủ Trần gia thở dài nói.

Băng Nhi khẽ mỉm cười, tay nâng lên một tảng đá nặng bốn năm cân, dùng Thiên Nhãn nhìn thử, nào biết vừa nhìn thấy, trong lòng đột nhiên nhảy lên.

"Trần lão tiên sinh, những tảng đá này nếu đã vô dụng, không bằng lấy một ngàn lượng bán cho ta như thế nào?”

"Nữ nhân kia là đang nhặt rác à? Đồ vô dụng gì cũng lấy, thật là chưa từng trải việc đời.” Hắc y nam tử ở sau tấm màn không nhịn được lên tiếng.

Những người khác cũng không khỏi khẽ nở nụ cười, gia chủ Trần gia nói: “Tiểu thư cần phải suy nghĩ kỹ, mua về không có tác dụng gì, tuyệt đối chỉ la một tảng phế thạch, đến lúc đó chớ oán trách Trần gia chúng ta.”

"Những tảng đá này hình dáng không tồi, mua về đặt trong sân cũng tốt, chư vị hẳn là không để ý chứ?” Băng Nhi dịu dàng cười.

"Dĩ nhiên không ngại, chỉ cần tiểu thư nguyện ý.”

"Đây là ngân phiếu một ngàn lượng.” Băng Nhi đặt ngân phiếu xuống trước mặt gia chủ Trần gia, “Ta còn muốn đập ra nhìn xem.”

"Tiểu thư thật sự là nói đùa, chúng ta không có bản lĩnh đập vỡ.”

Lại nhìn thấy Băng Nhi đi đến phía trước tảng đá, lấy ra một cây trâm, trong tay không ngừng, chậm rãi tách ra.

Gia chủ Trần gia không ngờ bản thân vất vả lao tâm lao lực mới miễng cưỡng đập vỡ một tảng đá, nhưng trong tay thiếu nữ này lại là chém sắc như chém bùn.

"Ngươi. . . . . . Trong tay ngươi là kim loai tinh luyện…… Ngươi đến cùng là người phương nào?” Gia chủ Trần gia không thể tin nhìn Băng Nhi.

Nhưng mà chuyện giật mình còn ở phía sau. Chỉ thấy Băng Nhi đập vỡ tảng đá ra, bên trong thế nhưng còn cất giấu đồ vật, là một tảng đá đen thùi, nhìn như không có gì đặc biệt.

Nhưng khuôn mặt già nua của gia chủ Trần gia nhất thời tràn ngập kích động, run giọng nói: “Cư nhiên là khoáng vật cấm địa, có thể tạo thành binh khí cho người trong giang hồ cùng sư phụ huyền thuật. Lúc trước Âu Dã Tử chính là sử dụng nó rèn nên Xích Tiêu, Thất Tinh Long Uyên bảo kiếm.

Mọi người nhất thời sôi trào, kêu lớn: "Vật này, có thể bán cho chúng ta hay không?”

Băng Nhi khẽ mỉm cười, "Vật này không bán, nhưng những tảng đá kia ta có thể bán cho các ngươi một tảng đá một vạn hai ngàn lượng.”

"Một vạn hai ngàn lượng? Vừa rồi tiểu thư vừa dùng một ngàn lượng mua, bây giờ lại bán một vạn hai ngàn lượng, tiểu thư thật sự là không quá phúc hậu rồi.”

"Phụt” Sau tấm màn, yêu nghiệt nở nụ cười “Nữ nhân này quả thật so với ta còn biết làm ăn buôn bán hơn.”

"Vô sỉ, nữ nhân này thật là quá vô sỉ." Hắc y nam tử gần như muốn vỗ bàn đứng dậy.

Lạc Ngọc Ly nhìn Băng Nhi một cái, cũng là không biến sắc nhếch môi một chút.

Băng Nhi vỗ vỗ tay, nói: “Phải biết cấm địa là nơi người thường chưa bao giờ có thể đi vào, chỉ có sư phụ huyền thuật mới có thực lực có thể đi vào. Nơi đó nguy hiểm trùng trùng, khẳng định đã lấy đi rất nhiều sanh mạng của hậu nhân lực lượng hùng hậu. Những người này là cửu tử nhất sinh, cho nên tảng đá này có giá trị tuyệt đối xa xỉ. Ai có thể nghĩ đến địa phương mấy trăm vạn năm trước, bên trong có thể phát hiện bí mật gì? Các ngươi có nghĩ tới mấy thứ giá trị này hay không?”

Gia chủ Trần gia trợn mắt, những lời này hẳn là hắn nói mới đúng.

"Ngày xưa cấm địa từng có núi lửa bùng nổ, trong cấm địa cũng có vạn vật sinh tồn, không cách nào chạy ra, sao khi dung nham bùng nổ mới xuất hiện vật liệu đá kỳ quái này nọ. Mới vừa rồi ta dựa vào trực giác mạo hiểm, hẳn là có rất nhiều thứ bị bao vây trong tảng đá. Tảng đá này bản thân nó có giá trị, bên ngoài bao bọc tảng đá cứng rắn, bản thân thích hợp về mặt phòng thủ quân sự. Thí dụ như chế thành áo giáp, chế thành binh khí, cũng có thể làm thành toà thành vững chắc. Bên trong có cái gì, mọi người hẳn là càng hy vọng, thí dụ như dược liệu quý hiếm trăm ngàn năm, có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí bên trong còn có khoáng sản tinh khiết.”

"Nhưng ngộ nhỡ đập vỡ ra, bên trong lại không có gì thì làm sao bây giờ?” Có người nghi ngờ hỏi.

"Cái này phải xem vận khí rồi. Ta nghĩ bây giờ Trần gia có thể vận chuyển đá, bán cho người bên ngoài, cũng là một biện pháp kiếm tiền.”

Nói xong, Băng Nhi lại dùng trâm phá vỡ một tảng đá, bên trong là một khoáng thạch bằng đồng sắc màu đen. Tuy rằng hoàn toàn khác với khoáng thạch lúc trước, nhưng rất thích hợp để chế tạo binh khí cho sư phụ huyền thuật cùng nhà toán số sử dụng. Nếu có thể có được những thứ này càng hấp dẫn nhiều sự chú ý của sư phụ huyền thuật, giá trị tuyệt đối vượt qua một vạn hai ngàn lượng.

"Đợi chút, những thứ này Bạch gia ta đều muốn.”

"Không, Tô gia ta đều muốn.”

"Trương gia ta rất có hứng thú, nguyện ý mua lại.”

"Đủ rồi, những thứ này Trần gia ta thu hồi lại.” Gia chủ Trần gia nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tính toán.

Ánh mắt Băng Nhi đảo qua gia chủ Trần gia. Trần gia vốn đã rất nhiều tiền, vẫn như cũ không biết thỏa mãn, xem ra đây là muốn trở thành phú khả địch quốc. Tiếp theo có thể chiêu binh mãi mã, thu mua lòng người, hơn nữa đối với vật liệu trong đá có loại hứng thú không nói nên lời, đại khái là có dã tâm mưu phản.

Chỉ là nàng tin tưởng người Trần gia rất nhanh sẽ trở lại tìm nàng, mà nàng cũng có thể lợi dụng Trần gia đạt được mục đích của bản thân.