Băng Nhi nghiêm túc viết một lát, mà trong tay áo của nàng đã viết xong mấy lá bùa, nhẹ nhàng vung, lập tức đánh ra một lá bùa, lá bùa bốc cháy.
Uy lực của lá bùa này cũng không có gì đặc biệt, ở huyền thuật có thể nói là gân gà, huống chi loại bùa chú này cực kỳ khó tả, nhưng nếu dùng thêm dầu hỏa, cũng chỉ có thể châm thêm một ít vật liệu bằng gỗ, cháy mạnh một chút, đối phó với cơ quan không có sinh cơ, nàng thấy hẳn là có chút tác dụng.
"Lạc Băng, chúng ta đều đã hắt dầu hỏa lên trên tường xong rồi.”
"Tất cả mọi người lui về phía sau, tốt nhất đều đến trước cửa đứng, sau khi lửa cháy có thể tùy thời chuẩn bị ra ngoài.” Nàng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Mọi người mang theo tiền bối Lâm Lang Các bị trói, ào ào lui về phía sau. Từ sau khi Băng Nhi phát hiện huyền cơ trong này, bọn họ đối với nàng có chút tín nhiệm. Mà sau khi biết được nàng muốn thiêu hủy cơ quan, mọi người đều cực kỳ đồng ý.
Băng Nhi dán lá bùa vào trên tường, châm lửa, sau đó làm lá bùa bốc lửa dính vào phạm vi cơ quan, ngọn lửa đột nhiên nổ bung “bốp”, phát ra một tiếng nổ vang, cơ quan bên trong đã cháy.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo Băng Nhi có chút cảm giác không ổn, nàng mở Thiên Nhãn ra nhìn, phát hiện bên trong cơ quan có thể rắn màu đen, giống như là……. Băng Nhi vội vã bay nhanh lui ra ngoài, đột nhiên “đùng” một tiếng nổ vang………
Trong không khí nổi lên dao động, giống như tình trạng nước sôi sùng sụt, “đùng!" một tiếng, chung quanh vách tường liền giống như núi lở, cửa sổ tứ phân ngũ liệt, tiếng động thanh thúy nhưng cũng bén nhọn..
Nội lực trùng kích cuồn cuộn đánh tới, bỗng chốc oanh liệt ra ngoài.
Băng Nhi chỉ kịp thời nhấc một tấm sắt, nằm ở phía dưới.
Nàng không ngờ bên trong cơ quan này lại chứa thuốc nổ, thế nhưng có thể tự bạo, thật sự là điên cuồng.
Âm thanh mới vừa rồi giống như là tiếng sấm từ chín tầng trời, một tiếng làm kinh động lòng người!
Con ngươi Nguyệt Phù Dung đột nhiên co rút lại, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Theo tình huống này mà nói không phải là……. Chuyện nàng sợ nhất: Đệ tử lão quái vật nhìn trúng bị thương? Như vậy vạn nhất bản thân bị Tiêu Lang chê trách, liền không phải là mất nhiều hơn được sao?
Vì vậy, Nguyệt Phù Dung bất chấp tất cả vọt vào. Thời điểm này nàng chỉ có thể lập công chuộc tội, mất bò mới lo làm chuồng.
Nguyệt Phù Dung thường ngày cũng không hốt hoảng như vậy. Thứ nhất là biểu hiện của nàng dè dặt cao quý; thứ hai là ngực giả của nàng không thể hành động mạnh. Hiện tại tất cả đều bị nàng vứt ra sau đầu, chỉ là không biết thiếu nữ quý tộc kia rốt cục ra sao? Sau khi Nguyệt Phù Dung nhảy vào gian phòng phía Tây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ quý tộc đã ngất đi, nàng vội vã đỡ nàng ta lên, kiểm tra toàn thân có bị thương hay không, lại cảm thấy có thứ gì đó dinh dính chảy từ trên trán xuống. Từ trước đến nay nàng là người sạch sẽ, liền lấy tay lau, phát hiện thế nhưng lại là dầ hỏa màu đen.
Nguyệt Phù Dung không nghĩ được nhiều, vội vàng ôm thiếu nữ quý tộc chạy ra ngoài.
"Là Nguyệt Phù Dung chưởng giáo, người có thể tới, thật sự quá tốt rồi."
"Không cần nói lời vô nghĩa, nơi này nguy hiểm, mau mau đi ra ngoài."
"Vâng" Hai thiếu niên quý tộc cảm động đến rơi nước mắt, cùng nhau chạy ra theo nàng.
Lại là một tiếng nổ vang thật lớn, ngay sau đó cơ quan thứ hai cũng bị nổ tung.
"Đáng chết, đến tột cùng là người nào cho nổ cư quan, ta nhất định phải đào kẻ đó ra.” Nguyệt Phù Dung cắn chặt răng, bay nhanh ra ngoài cửa. Sao biết nàng đang chạy lại thấy thân thể thật nóng, liếc mắt chậm rãi nhìn lại, không ngờ trang phục trên người nàng thế nhưng bốc cháy, hơn nữa trên đầu nàng cũng phát ra âm thanh “tách tách bạch bạch”, thậm chí có một chút mùi khét khó ngửi.
Nguyệt Phù Dung vội vàng buông thiếu nữ quý tộc ra, sơ với an nguy của nàng ta, hiện tại nàng càng để ý đến an nguy của bản thân.
"Nguyệt Phù Dung chưởng giáo, người không sao chứ?"
"Ta không sao, hai người các ngươi mang nàng ra ngoài đi, ta ở trong này dập lửa.” Lửa nàng nói đương nhiên là lửa trên người bản thân.
Một thiếu niên quý tộc cõng thiếu nữ lên, nịnh nọt nhìn Nguyệt Phù Dung, nghĩ dáng người mê người kia, đại khái một lát là có thể nhìn thấy.
Băng Nhi đã từ dưới tấm sắt chạy ra, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Nguyệt Phù Dung, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ: Ngươi đã ép buộc chúng ta như vậy, liền cho ngươi nếm mùi một chút cũng tốt lắm.
Từ trước đến nay Băng Nhi cảm thấy, trên đời vì có loại người quá tự cao, khắp nơi xem thường người khác, cho nên cuộc sống mới trở nên thú vị.
Nếu để cho thứ người như thế có thể tự hiểu lấy, như vậy cũng là một chuyện cực kỳ thú vị.
Nghĩ đến đây, Băng Nhi khẽ đẩy thiếu niên quý tộc phía trước một cái. Thiếu niên liền vô ý giẫm đến dưới váy Nguyệt Phù Dung, nàng liền bổ nhào ngã quỳ trên mặt đất.
Vốn là bộ dáng cong mông của nữ nhân nhìn qua rất hương diễm, đồng thời đường cong đẹp nhất thân thể cũng sẽ bày ra, nhưng mà đối với Nguyệt Phù Dung hiện tại thì không phải vậy. Mông nàng cong lên cực kỳ cao, gương mặt lại chôn sâu trong bùn đất, mà bộ váy xinh đẹp của nàng đã bị thiếu niên giẫm lên.
Thiếu niên thất kinh, dưới chân lảo đảo, còn chưa đứng vững bước chân, liền trực tiếp ngã xuống.
Tư thế của hắn cũng giống với Nguyệt Phù Dung, không mặt có thể nói là không còn cơ hội lựa chọn, thân mật tiếp xúc với mông của Nguyệt Phù Dung.
Chính xác mà nói, là hai cái đệm lót đầy đặn. Đệm lót này làm bằng lụa, xúc cảm rất tốt, có chút hơi mát mát.
Có lẽ, “mặt nóng dán mông lạnh” trong truyền thuyết chính là như thế này.
Đương nhiên, động tác thân mật này đã bại lộ trước mặt mọi người trong Lâm Lang Các, theo đó hình tượng về sau của Nguyệt Phù Dung cũng sẽ không đi đến đâu. Búi tóc trên đỉnh đầu chậm rãi trượt xuống, thì ra kiểu tó xinh đẹp này lại là tóc giả. Đương nhiên đội tóc giả cũng là chuyện bình thường của nữ nhân đương thời, cũng không phải là bí mật không thể cho người biết.
Giờ phút này, Băng Nhi rất có ánh mắt, từ phía sau đi ra cầm một thùng nước dội trên thân thể nàng, nhưng mà thùng nước này là tìm được từ nhà xí.
Gặp nước, y phục trên người lập tức gắt gao bao lấy thân thể của Nguyệt Phù Dung, đường cong lung linh lượn lờ. Trước đó tóc giả cùng cái yếm trên người đã bị dầu hỏa đốt ra vài lỗ, cái yếm dán vào thân thể gần như trong suốt, trước ánh mắt mê đắm nhìn của đám nam nhân, hai cái lót ngực từ trong quần rơi ra.
Bộ dáng xấu hổ này của Nguyệt Phù Dung lộ ra trước mặt mọi người. Sau đó lại đi ra một người, hình như là vị mang bài danh thứ ba của Lâm Lang Các, thế nhưng lại người ta trói lại, gương mặt toàn là máu, tóc tai hỗn độn, mặt mũi bầm dập, nhíu mày nhăn trán, hoàn toàn thay đổi.
"Không phải chứ? Cuộc thi khảo hạch người mới lần này sao lại thành như vậy? Thế nhưng lại xảy ra loại chuyện này, không ngờ bộ dáng tốt đẹp của Nguyệt Phù Dung lại là giả vờ.”
"Người am hiểu thuật dịch dung của Lâm Lang Các, không ngờ ngay cả thân thể cũng đều phải dịch dung, hơn nữa vị cao thủ đứng thứ ba kia lại bị đánh.”
"Nói là quét dọn phòng tối, một nửa căn phòng đều bị nổ tung, thật đúng là náo nhiệt mà.”
"Theo ta nói. . . . . . Đây chính là quét dọn đủ triệt để.”
Đột nhiên trong mọi người chợt truyền tới tiếng cười, mọi người vốn chú ý đến mặt mũi của Nguyệt Phù Dung, nhưng mà tiếng cười này lại phá vỡ yên lặng.
Tiêu Lang một bên nâng trán, một bên không kiềm được, bắt đầu tự cười. Một tiếng cười này cảm nhiễm mọi người xung quanh, người người thoải mái cười to.
Nghe thấy tiếng cười của mọi người, Nguyệt Phù Dung trong ngày thường còn có thể miễn cưỡng ưỡn ngực duy trì phong độ, nhưng lần này nàng thật sự rất mất mặt, lại không biết nên tìm ai trút giận, căn răng giậm chân, gương mặt xám xịt lao ra ngoài.
"Được rồi, năm người các ngươi đều có thể lưu lại, Lâm Lang Các sẽ xây thêm phòng, hẳn là không thành vấn đề.” Lão quái vật đã thay Tiêu Lang ra quyết định.
"Thật tốt quá!" Bốn đệ tử bần hàn tung Băng Nhi lên cao.
. . . . . .
Băng Nhi trở lại lầu các, mấy ngày nay đám đệ tử bần hàn đều tìm đến nàng vài lần, ai nấy đều bội phục nàng không thôi.
Hơn nữa sau khi biết thân phận của nàng, bốn người càng đối xử tốt với nàng, thậm chí trong mắt ba thiếu niên còn lại đã xuất hiện tia ái mộ.
Gió nhẹ thổi bên tai, ánh nắng ấm áp chiếu lên quanh thân, xa xa Tiêu Lang hơi thở dài một tiếng, giống như mê muội lúm đồng tiền kia.
Hắn thật sâu nhìn nàng, thiếu nữ trước mắt này càng ngày càng có chủ kiến rồi, làm cho hắn cảm thấy bản thân giống như đang đối mặt với một con ngựa thoát dây cương, bắt đầu dần dần không chịu để hắn nắm trong tay, thậm chí không báo trước sẽ chạy tới đâu. Huống chi thiếu nữ cho hắn cócảm giác thay đổi, giống như không phải chỉ có một chút thay đổi, đến tận bây giờ, hắn mới biết thân phận hiện giờ của hắn rất khó trói buộc nàng nữa.
"Băng Nhi." Tiêu Lang nhẹ giọng gọi nàng.
"Tam sư công, người có chuyện gì sao?” Băng Nhi buông sách, giống như cảm thấy hắn đến quấy rầy nàng.
Không ngờ nàng lại gọi hắn là Tam sư công, thật sự là rất xa lạ. Tiêu Lang thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Chúc mừng muội mở Thiên Nhãn, cũng chúc mừng muội có thể nhìn thấu bên trong y phục của người khác, nhưng mà ta muốn đề nghị với muội một chuyện.”
"Huynh nói chuyện Nguyệt Phù Dung?” Băng Nhi nhíu nhíu mày, đây là đến gây sự với nàng hay sao?
"Không phải nói chuyện của nàng, nhưng mà muội không cần tùy tiện nhìn bên trong y phục của người khác. Dù sao thế ngoại đào viên có rất nhiều nam tử, đôi khi sẽ nhìn đến thứ không nên nhìn, không phải là thật không tốt hay sao.”
Nàng căn bản cũng không đi nhìn người khác được hay không? Vì thế, Băng Nhi khinh thường nhìn Tiêu Lang “Ta không muốn nhìn thân mình của huynh, sợ đau mắt hột.”
Tiêu Lang không nói gì, nhìn thấy Băng Nhi muốn xoay người rời đi, lập tức theo bản năng kéo nàng lại, lại nhẹ nhàng đυ.ng phải ngực nàng, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm xúc mềm mại. Không thể không nói làn da Băng Nhi thật sự là rất tốt, hắn thậm chí nghĩ mỗi đêm đầu có thể ôm nàng mà ngủ.
"Chờ một chút." Tiêu Lang nói.
"Chuyện gì?" Băng Nhi ngước mắt hỏi.
Tiêu Lang trầm mặc chốc lát, rốt cuộc nói: "Ngày mai huynh trưởng muội tới.”
"Bịch" Quyển sách trên tay Băng Nhi rớt xuống, ánh mắt có chút kích động “Huynh nói thật không?”
"Ừ, là thật." Tiêu Lang khẽ nhếch môi. Tuy rằng thân phận của hắn không cách nào thu phục thiếu nữ trước mắt này, nhưng mà Lạc Ngọc Ly đã biến mất lâu rồi, chỉ sợ cũng không phải là cách tốt. May mắn nàng vẫn không có quên hắn, tuy rằng trong lòng cực kỳ an ủi cùng an lòng, nhưng lại có cảm giác nói không nên lời, rất hâm mộ một thân phận khác của hắn. Thế sự vô thường, nhớ lại năm đó, nếu có thể sử dụng thân phận thật sự của bản thân đến gần nàng thì tốt biết bao nhiêu? Đáng tiếc tất cả đã chậm, cho nên hiện tại hắn phải hai bút cùng vẽ.
"Tiêu Lang, ca ta hiện tại ra sao?” Băng Nhi nhíu mày.
"Tiêu Lang, ca ta đang làm chuyện gì? Vì sao lâu như vậy mới đến gặp ta?”
"Tiêu Lang, có thể để cho ca ta lưu lại một đoạn thời gian, theo bồi ta được hay không?”
"Tiêu Lang, ca ta hiện tại có phải cũng rất nhớ ta hay không?”
Tâm tình Băng Nhi kích động hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, phát hiện chẳng biết lúc nào Lạc Ngọc Ly đã thật sâu mọc rễ trong lòng nàng. Chỉ là ngắn ngủn mấy một tháng không gặp hắn, cũng đã nhớ đến phát cuồng, nếu không phải mỗi ngày ép buộc bản thân học những thứ này, nàng thật sự cảm giác thật trống rỗng thống khổ.
Nam nhân phản bội nàng kiếp trước gần như đã bị nàng chôn sâu vào dưới đáy lòng. Nhưng mà hình bóng Lạc Ngọc Ly lại thủy chung quấn quít lấy nàng, quấy nhiễu đến trong mộng của nàng.
Hai năm qua, nam tử thanh lãnh kia đã triệt để thay đổi trái tim của nàng, bảo hộ nàng, làm cho sau khi nàng tỉnh dậy không còn bị bóng đè cùng tâm ma quấy nhiễu.
Hôm sau, ban đêm.
Tiêu Lang, không, là Lạc Ngọc Ly đi đến lầu các.
Hắn đứng ở trước cửa, không biết vì sao biểu cảm có chút khẩn trương, nhưng một lút lâu sau cũng không nhìn thấy thiếu nữ đang đợi hắn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Thầm nghĩ chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi, nàng vốn không vội gặp mặt hắn, chỉ là bản thân hắn tự mình đa tình. Dù sao, mấy ngày nay nàng thường xuyên đi ra ngoài cùng đám đệ tử bần hàn, đại khái là chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ, thậm chí quên mất hôm nay hắn sẽ đến. Nha đầu đáng giận này, tính tình càng ngày càng hoang dã, xem ra bản thân thật sự rất lâu không để ý dạy dỗ nàng rồi.
Lúc Lạc Ngọc Ly có chút nghiến răng nghiến lợi vọt vào trong lầu các, sau khi đi đến hậu viện, lại nhìn thấy thiếu nữ ngồi trong đình, ôm hai chân, đầu mày nhíu chặt, lông mi nửa đóng run rẩy, con ngươi như làn thu thủy lộ ra một chút mông lung ướŧ áŧ. Theo âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn lập tức vùi khuôn mặt vào giữa đùi, dùng sức dụi dụi mắt.
—— nàng thế nhưng đang khóc.
Bộ dáng sau khi khóc có chút chật vật, trên mặt đều là nước mắt, ánh mắt hồng hồng, hiện tại còn có một chút nước mắt.
Lạc Ngọc Ly cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu như thế của nàng. Tất cả buồn bực trước đó biến mất, tình cảm trong lòng lan tràn thoáng chốc vỡ đê, tràn ra ngàn dặm.
"Băng Nhi, muội làm sao vậy?” Hắn đi lên phía trước, ngồi xuống bên người nàng, lấy khăn tay ra.
Băng Nhi xấu hổ cúi đầu, dùng sức lau chùi nước mắt, nói: “Không có gì, là hạt cát bay vào trong mắt ta.”
Ánh mắt Lạc Ngọc Ly nhìn chung quanh, mặt nước thật yên tĩnh, càng không có gió, lời nói dối của nàng cũng không đáng tin.
"Băng Nhi, muội cũng không giỏi nói dối trước mặt ta.”
"Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Ta nhớ huynh, ta cùng huynh không có tách ra lâu như vậy, ta sợ huynh không cần ta nữa.” Băng Nhi xấu hổ khép hờ mắt.
Thật đúng là đứa bé! Lạc Ngọc Ly thở dài một tiếng, thấy nàng cúi thấp đầu, hắn vươn tay vuốt tóc nàng, trong mắt nhìn thêm một phần cưng chiều. Một ngón tay nhẹ nhàng xoa gò má của Băng Nhi, đưa ngón tay dính nước mắt vào miệng, chậm rãi nói: “Nước mắt của muội mặn, nhưng bất luận thương tâm cỡ nào, ta đều sẽ không vứt bỏ muội. Đương nhiên, Tiêu Lang cũng giống như ca ca yêu thương muội, nếu muội có chuyện gì không vui có thể tìm hắn, hơn nữa rất nhanh ta sẽ lại đến nhìn muội. Nếu nhớ ta có thể viết thư, Tiêu Lang cũng có thể chuyển giao cho ta.”
Lúc hắn nhớ tới bản thân thế mà lại nếm nước mắt của nàng, lập tức đối với sự luống cuống của bản thân vừa rồi rất kinh ngạc khó hiểu, ngày thường lực kiềm chế của hắn cực kỳ tốt, nhưng vừa rồi hắn lại luống cuống.
"Ta không muốn." Băng Nhi nhẹ nhàng ghé đầu vào vai hắn, hai tay còn vòng qua bờ vai hắn, thân thể mềm mại làm cho người ta vô cùng yêu thương. Nàng đối với hành động càn rỡ của hắn một chút cũng không để ý.
"Khụ." Lạc Ngọc Ly nhìn bộ dáng của nàng, nội tâm càng lúc càng mềm nhũn, thậm chí trong thân thể hắn có chút chân tình khác thường lưu động.
"Ca, ta biết huynh có chút bản lãnh, vì sao lại không lưu lại?”
Bóng đêm mê mông, bóng trăng dập dờn, Băng Nhi cau mày, không nói một tiếng chỉ cúi đầu bình tĩnh nhìn Lạc Ngọc Ly, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Lạc Ngọc Ly dịu dàng lau nước mắt cho nàng, xoa nhẹ gương mặt nàng. Lúc hắn vừa chạm vào thân thể nàng, không hiểu sao thân thể có chút cảm giác khô nóng.
Cái thân phận này, càng thêm không cách nào ngăn trở nội tâm không hề quân tử cùng ý tưởng và du͙© vọиɠ của hắn.
Thiếu nữ chợt ôm lấy cánh tay của hắn, ôm thật chặt, tuyệt không chịu buông ra.
"Ca, tối nay huynh lưu lại có được hay không?"
"Cái đó. . . . . . Được.” Lạc Ngọc Ly gật đầu. Sau khi hắn nhìn thấy nàng khóc, làm sao có thể nhẫn tâm rời đi.
"Tối nay huynh ngủ cùng ta có được hay không?” Băng Nhi tiếp tục ôm lấy cánh tay hắn, thật sâu nhìn hắn.
"Được.” Lạc Ngọc Ly đương nhiên đồng ý, nếu đổi lại thân phận “Tiêu Lang”, hắn càng thêm một trăm lần đồng ý.
"Về sau, huynh cũng lưu lại có được hay không? Ở trong này giành một phần công việc không phải tốt lắm sao?”
"Được.” Lạc Ngọc Ly ma xuy quỷ khiến đồng ý yêu cầu của nàng, không biết quyết định này lại làm nửa năm tới hắn đều trôi qua không tốt, hận không thể luyện thành thuật phân thân.
"Thật tốt quá, ở chỗ này ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt.” Băng Nhi cười tủm tỉm nhìn Lạc Ngọc Ly, nước mắt trong con ngươi thế nhưng biến mất không thấy. Lạc Ngọc Ly bỗng nhiên có loại cảm giác bị tính kế, nghĩ đến bản thân hắn mưu tính người khác, lần này lại trúng kế của nha đầu xảo quyệt này, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Hai người trở lại bên trong phòng ngủ, Lạc Ngọc Ly nhìn cái giường mới ngủ qua hai ngày trước, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần, thật sự là trước khác nay khác.
Vừa nghĩ tới thân phận Lạc Ngọc Ly dùng hai năm thời gian, cũng là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh. Mà thân phận Tiêu Lang này bất quá chỉ cùng nàng ở chung một tháng, đương nhiên không cách nào mở ra phòng bị trong lòng nàng. Nhưng mà, nếu tùy tiện tìm một nam nhân khác cũng có thể đá động lòng nàng, nhưng vậy nàng cũng không còn là Lạc Băng Nhi trong cảm nhận của hắn rồi.
Lạc Ngọc Ly ngoái đầu nhìn lại, nhìn Băng Nhi nửa nằm trên giường, không chút nào phòng bị cởi bỏ y phục bên ngoài, một đôi mắt như si như say, như mộng như ảo nhìn hắn, đôi môi màu đỏ hơi mở ra, dáng người hoàn mỹ có lồi có lõm, bất tri bất giác nha đầu này đã trưởng thành rồi.
Ngoài cửa sổ ánh trăng màu bạc theo song cửa xuyên vào, tình cảnh này thật là cực độ mê người, nội tâm của Lạc Ngọc Ly đã ngứa ngáy không chịu nổi.
Tiểu nha đầu này thật sự là tai họa chuyển thế! Chẳng lẽ đời trước bản thân thiếu nợ nàng cái gì, cho nên đời này toàn bộ trái tim đều nằm trên thân thể nàng.
Băng Nhi cười híp mắt phân nửa cái giường cho Lạc Ngọc Ly. Nam tử càng yên lặng thở dài trong lòng, quay người ngồi xuống giường.
"Băng Nhi, nghỉ ngơi sớm đi.” Sờ sờ tóc thiếu nữ, Lạc Ngọc Ly dịu dàng nói.
"Ừ. . . . . ." Băng Nhi mềm nhẹ đáp một tiếng, vươn tay gắt gao ôm lấy cánh tay nam tử, lôi kéo hắn nằm xuống, hơi hơi giật giật đầu, cả thân thể đều chui vào trong lòng nam tử, tai nghe tiếng nhịp tim đập của hắn, một bàn tay nhỏ còn lại đặt ở trên cổ của hắn, như có như không vuốt tóc Lạc Ngọc Ly.
Trái tim Lạc Ngọc Ly càng đập nhanh hơn, trong lòng ngàn vạn cảm khái. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mấy câu Nhan Ngọc nói với hắn trên thuyền.
"Tiêu Lang, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc thanh tỉnh. Thật ra chiến thuật đánh vào tâm lý của đệ có chút nóng vội. Chiếm được trái tim của nữ nhân so với chơi cờ không giống nhau, nhanh quá sẽ không được.”
"Dĩ nhiên đệ nóng vội cũng không có gì đáng trách, dù sao, nha đầu kia đã lớn, bên cạnh sẽ xuất hiện rất nhiều nam nhân. Thật ra thân phận Lạc Ngọc Ly này cũng rất tốt, ở trong lòng nàng là độc nhất vô nhị, đệ có nghĩ tới hay không?”
"Nếu là nàng thật thích đệ, làm sao còn để ý đệ là Lạc Ngọc Ly hay là Tiêu Lang đây?”