Cánh Cửa

Quyển 1 - Chương 18: Nhóm

Một người rời khỏi thành phố T ra nước ngoài tu học.

Một thân một mình nơi đất khách quê người cô độc biết mấy. Vào một đêm dài

đằng đẵng, người ấy bèn vào phòng chat thành phố T để tìm ai đó chuyện

trò. Có độ hơn chục người gì đó, ai nấy đều rôm rả đủ thứ chuyện trên

trời dưới bể cho tới tận lúc trời sáng mới từ biệt nhau và tan lượt

offline.

Ngày hôm sau, người đó nghe được tin, đêm hôm trước

thành phố T xảy ra cơn động đất 7,8 độ rích-te, gần như toàn thành phố

đều đã thiệt mạng.

Căn nhà của gã nhà văn nằm trên con đường Cát

Lợi với diện tích sinh hoạt một trăm mét vuông. Gã ở một mình nên vô

cùng trống trải, trông ra ngoài lại chỉ thấy mây trời mù khơi. Gã ở tầng hai mươi tư.

Trước cuộc li hôn giả mạo, căn hộ này đứng tên vợ

cũ. Giờ đây chẳng qua gã đang được ở miễn phí, vợ cũ về đòi nhà lúc nào, gã phải lập tức cuốn gói đi ngay lúc ấy.

Cố Phán Phán đã “cắn”

cho gã một nhát, khiến gã thấm thía hai mặt phẩm cách thiện, ác của thế

giới ảo. Gã cai lên mạng được mấy ngày nhưng chẳng bao lâu sau lại đắm

chìm vào nó.

Gã có một nhóm QQ cao cấp, kết nạp được tối đa hai

trăm người và tất cả đều là những kẻ tôn sùng gã. Họ tự xưng là “fan

cuồng”. Dường như chỉ khi luẩn quẩn ở đây, gã mới có thể tạm thời lãng

quên những nỗi khϊếp sợ trong thực tại. Tựa một con nhện, hễ xa rời tấm

mạng là gã không còn đường nào để đi lại.

Sau phen kinh hồn bạt

vía ở tòa nhà đạo cụ, suốt ba, bốn ngày trời gã không hề đặt chân đến

công ty. Hôm đó, gã vẫn ru rú bó chân trong nhà, đóng rèm cửa kín mít và lên nhóm QQ tán gẫu.

QQ chính là một cánh cửa. Bước qua đó, sẽ quen biết vô số kể những con người hư ảo.

Buổi chiều có một thành viên mới vào, tên là Mục Phân Mục Phân. Cái tên cổ

quái này đã thành ra quá quen thuộc đối với gã nhà văn. Mẩu tin nhắn bí

ẩn đó hẳn là của người này gửi tới!

Ở trong nhóm QQ này, người

tham gia có thể nói chuyện trực tiếp với nhau, đó là một chức năng rất

thú vị mà người dùng thông thường không có. Mục Phân Mục Phân không

giống với mọi người, chẳng hề chen vào nói chuyện. Dòng tên ấy cứ lặng

lẽ treo trên danh sách, cơ hồ vĩnh viễn chỉ là một khán giả.



nhà văn lục tìm hồ sơ của người này. Tên thật: Không. Tuổi: Không. Giới

tính: Không. Tỉnh thành, khu vực quốc gia: Không. Điện thoại liên hệ:

Không. Email: Không.

Gã nhà văn nói: “Chào Mục Phân Mục Phân. Bạn mới đến à?”

Mục Phân Mục Phân không đáp.

Diện tích khung hội thoại trong nhóm QQ có hạn, mười mấy người lên tiếng

cùng lúc cứ như là đang spam. Có thể vì thế mà Mục Phân Mục Phân không

nhìn thấy câu nói của gã nhà văn. Gã đang định đặt thêm câu hỏi thì cái

nick kia đột nhiên nói: “Thầy ơi, trời sắp tối rồi.”

Đúng thế,

trời sắp tối rồi, căn phòng đang nhuốm dần trong u ám. Gã nhà văn lại

hỏi: “Mục Phân, có phải cô là người từng gửi tin nhắn cho tôi?”

Một hồi lâu sau, bên kia mới đáp: “Trời tối rồi, không tìm thấy nến. Không

tìm thấy nến thì không có ánh sáng. Không có ánh sáng thì không tìm thấy nến…”

Giữa màn đêm hiu hắt, những lời nói ấy lại trờ nên quái

đản bội phần. Gã nhà văn tiếp tục hỏi: “Mục Phân Mục Phân, bạn không đọc được những gì tôi nói sao?”

Lại một hồi lầu sau, bên kia mới tiếp tục trả lời: “Thầy ạ, em phải về nhà rồi, thật đấy, phải về rồi.”

Gã nhà văn trân trân nhìn vào dòng tên ấy rồi không nói gì nữa.

Đêm ấy, gã nhà văn mất ngủ.

Vào khoảng hơn một giờ sáng, gã không kìm nén được bèn ngồi đậy, bật máy tính và đăng nhập vào nhóm QQ một lần nữa.

Nhóm QQ giờ này chỉ là một chốn vắng lặng, ai nấy đều đã tản mác đi đâu hết.

Chỉ có Mục Phân Mục Phân vẫn online, dòng tên vẫn lặng yên hiện trên đó nhưng tuyệt nhiên chẳng nói năng gì.

Gã nhà văn mở lịch sử trò chuyện ra đọc lại một lượt những gì Mục Phân Mục Phân nói. Sau khi xem qua, đôi mắt gã chợt căng ra vì ngạc nhiên. Đoạn

nói chuyện ấy như sau:

Kẻ Nhát Gan: Mọi người có tin vào sự tồn tại của ma quỷ không?

Ngã Tư Charing: Tôi chỉ tin vào sự tồn tại của cậu thôi.

Nhà văn: Chào Mục Phân Mục Phân, bạn mới đến hả?

Ba Sợi Râu: Tôi chẳng sợ ma, chỉ sợ mỗi người.

Nô Bộc Của Người: Thầy giáo từng nói câu này: “Nghi hoặc càng đưa ta đến gần với chân lý”.

Xích Đu Buồn Phiền: Thế thì tôi là người gần với chân lý nhất, hề hề.

Nhà văn: Mục Phân Mục Phân, có phải cô là người từng gửi tin nhắn cho tôi?

Mãi Mãi Là Đứa Trẻ: Tôi thấy ở đây có một cái tên không giống của người.

Trương Cổ Đại: Tôi biết đó là ai, đó là “Người”.

Toàn bộ lời nói của các thành viên đều còn, chỉ Mục Phân Mục Phân là không.

Gã nhà văn đăm chiêu một hồi rồi nhấn vào cửa sổ nói chuyện với Mục Phân Mục Phân, gửi lời mời nói chuyện bằng webcam.

Không ngờ bên kia lại nhận lời mời.

Trống ngực gã nhà văn dội lên từng hồi điên loạn.

Kết nối hình ảnh hơi chậm một chút.

Gã giương mắt chờ đợi màn hình. Giờ đây, cuối cùng gã cũng đã được mục

kích điện mạo thực sự của Mục Phân Mục Phân… Cánh cửa video chậm rãi mở

ra, hình ảnh người kia hiện lên dần dần, đó là một Cố Phán Phán đã chết.

Lúc thu hình trong tòa nhà đạo cụ, gã nhà văn có nói một đoạn lời thoại thế này: “Cô gái ấy chết vì bị ai đó treo trên cây suốt cả một đêm dài đằng đẵng, mãi sáng sớm hôm sau mới có người phát hiện. Khi ấy, cơ thể của

cô như đã dài ra gấp đôi bình thường. Trời không nổi gió, ấy vậy mà cái

xác cứ chầm chậm quay vòng, chốc thì quay về hướng tây nam, lát lại quay về hướng đông bắc…”

“Mục Phân Mục Phân” (1) chẳng phải là “Phán Phán” chiết tự và dài ra gấp đôi hay sao?

Trong màn hình chợt thòng xuống một đoạn dây thừng to bản quàng vào cổ Cố

Phán Phán. Cố Phán Phán không nhìn vào ống kính, cứ chầm chậm tháo ra,

rồi lại thắt vào, cứ tháo ra, rồi lại thắt vào, cứ tháo ra, rồi lại thắt vào…

Gã nhà văn rút phịch nguồn điện máy tính.

1 Mục Phân chữ Hán viết là “目” “分” nếu ghép lại sẽ thành chữ “盼” nghĩa là Phán.