Cánh Cửa

Quyển 1 - Chương 1: Đám cưới trắng

Con đường đông nghịt người. Tất cả đều lũ lượt đổ về cùng một hướng.

Cảnh tượng lạ lẫm ấy bất giác cuốn tôi hòa vào dòng người.

Họ đi qua những ngã rẽ, băng qua những cây cầu vượt, xuyên qua bến tàu

điện ngầm, ghé qua những hộp đêm, bước qua những ngõ chợ, đặt chân tới

bệnh viện, ngang qua những quán rượu… Vầng dương, ánh nguyệt thay nhau

nổi chìm.

Tôi chợt nhận ra người vừa khi nãy còn bên mình bỗng

nhiên biến mất, rồi một người mới từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, cứ như

thế mãi không thôi. Tôi hỏi một chàng trai vạm vỡ đi bên cạnh:

– Chúng ta đang đi về đâu?

– Về nơi cần đến! – Anh ta đáp.

Một câu trả lời thật vô nghĩa!

Đi thêm một quãng đường, anh ta vỗ vỗ vào vai tôi mà rằng:

– Tôi đến nơi rồi. Tạm biệt người anh em!

Tôi ngoảnh đầu nhìn theo, một nấm mộ bỗng xuất hiện ven đường, thoáng một cái người con trai đã biến mất.

Tôi chợt hiếu ra nơi cần đến mà anh ta nói tới không nơi đâu khác mà chính là đây.

Chúng tôi vẫn đang tiến về phía trước.

1

Màn đêm lặng lẽ đổ dần lên thành phố.

Nhà cửa mọc san sát, phố xá đan ngang dọc, những ngọn đèn của nhân gian

sáng lốm đốm tựa sao trời. Làn mưa buốt rì rào sa xuống khiến cho ánh

đèn càng hồng, men rượu càng nồng. Phía xa xạ, bóng núi cao vυ't in lên

nền trời những khoảng nhấp nhô đen kịt.

Thành phố này mang tên

Tây Kinh. Thật ra đó chính là thành phố hằng quen thuộc của bạn, chẳng

qua tôi chỉ tạm đổi cho nó một cái tên khác mà thôi.

Trên con

đường tĩnh mịch, có một quán rượu giờ này vẫn còn mở cửa. Dọc con phố

hầu hết là những cửa hàng buôn bán thư họa, tất cả đều đã say ngủ từ

lâu, duy chỉ còn ánh sáng tờ mờ đến từ chiếc đèn l*иg đỏ của quán rượu

hiu hắt cô quạnh giữa trời đêm.

Bên trong quán, một hôn lễ nho nhỏ đang được cử hành.

Hai bức màn tím buông rủ trên bục sân khấu nhỏ nhắn đang khép im lìm tựa

như một cánh cửa bị khóa chặt. Trên bức màn có treo một tấm phú:

“Mừng lễ thành hôn

Tát Nhĩ Hạnh – Cố Phán Phán”

Chú rể đang đội mưa đi đón cô dâu.

Lúc này, hai người chủ trì hôn lễ đang kêu gọi quan khách. Một người vừa

mập vừa lùn, người còn lại gầy nhưng dong dỏng, cả hai trông có vẻ đều

là sinh viên. Họ vận chiếc áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn kèm với quần âu,

cúc áo cài chỉnh tề trông rất trang trọng.

Khách khứa sáu mâm toàn thanh niên, tuổi đời đều sàn sàn đôi mươi. Người chủ trì có thân hình mập ú cười hấp háy và cất giọng:

– Lát nữa cả nhà phải ăn uống cho thật no say vào đấy! Do cử hành gấp gáp nên chắc hẳn sẽ có nhiều sơ suất, mong mọi người lượng thứ!

Một thanh niên nhuộm tóc xanh lên tiếng:

– Bọn này không ai biết Tát Nhĩ Hanh có bồ từ lúc nào luôn. Thế mà đùng một cái đã cưới, nhanh đến chóng cả mặt!

Người chủ trì mập ú nói:

– Cô dâu tên là Cố Phán Phán, hai người quen nhau qua mạng cũng phải được một năm rồi.

Người thanh niên tóc xanh lại hỏi:

– Nhưng cưới xin gì mà lại chọn cái giờ muộn thế này

Người chủ trì trả lời, vẻ hơi gượng gạo:

– Tát Nhĩ Hạnh làm gì cũng hơi khác người một chút mà…

Người thanh niên tóc xanh bật cười:

– Nếu vậy, so với các cô gái, người yêu hắn chọn chắc cũng không bình thường lắm nhỉ!

Người chù trì mập ú thất thần quay sang nhìn người bạn gầy. Nhận thấy từ

“không bình thường” dùng không được đúng chỗ cho lắm, người thanh niên

tóc xanh liền sửa lại:

– Ý tôi nói người yêu hắn chọn chắc không giống với các cô gái khác.

Người chủ trì gầy liếc nhìn người thanh niên với vẻ không mấy dễ chịu.

Một thanh niên tóc đỏ cao giọng hỏi:

– Phòng tân hôn ở đâu ấy nhỉ? Lát nữa miệng đánh chén đã đời rồi thì tai bọn này vẫn còn rảnh lắm.

Người chủ trì béo lại quay sang nhìn bạn mình và bắt đầu tỏ ra lúng túng:

– Ờ… Vụ này…

Gã tóc đỏ lại tiếp lời:

– Hà hà, vợ chồng mới cưới cũng không đến nỗi phải màn trời chiếu đất đấy chứ! Dự báo thời tiết bảo rồi, hôm nay mưa cứ là dầm dề cả đêm.

Người chủ trì gầy vội chữa cháy:

– Địa điểm phòng tân hôn tạm thời được giữ bí mật theo yêu cầu của cô dâu chú rể – Rồi lảng sang chuyện khác – Ai có nhu cầu gì thì cứ gọi mình.

Ngày thường tất cả đều là anh em với nhau nhưng hôm nay thì khác, mình

nguyện làm chân phục vụ cho cả nhà!

Mưa trút xuống mỗi lúc thêm

nặng hạt, sét thi thoảng lại rạch ngang nền trời xa thẳm, vậy mà chẳng

hề nghe thấy một tiếng sấm âm vang.

Không một ai chú ý đến sự

xuất hiện của con chó hoang ngồi phủ phục đối diện bên đường trong bóng

đêm suốt nãy giờ. Đôi mắt lạnh tanh của con vật hướng về phía khung cửa

sổ, quan sát. Chiếc đèn l*иg in lên con ngươi nó, ánh lên hai đốm đỏ

hoang dại.

Thi thoảng lại có người cầm ô, kẻ đi xe đạp vội vã lướt qua.

Nó vẫn im lìm ngồi đó.

Bị nước mưa trút ào ạt lên người, nó vẫn không buồn tránh né. Lớp lông xám phủ trên mình con vật giờ đây đã sũng nước, dính bết lên người khiến nó trông như đang trần trụi.

Có thể nó là một con chó dại.

Cũng có thể, nó hoàn toàn không phải chó…

Giả như có một con sói lẩn vào chốn thành thị, lẳng lặng đi qua từng bờ

tường với đôi mắt ghì sát xuống đất, liệu có ai nhận ra nó là sói hay

không?

Từ chỗ con vật ngồi có thể nghe thấy âm thanh lao xao từ quán rượu vẳng tới.

Một cô gái môi mỏng cất giọng lanh lảnh:

– Sao vẫn chưa thấy mặt mũi cô dâu đâu? Bọn này đang muốn biết em nào đã “bắt cóc” được chàng Tát Nhĩ Hạnh đẹp trai đây này!

Người chủ trì mập ú đáp:

– Chắc là sắp tới rồi đấy!

Gã tóc đỏ nói:

– Lâu thêm chút nữa là thành đám cưới đêm khuya. Thế mới gọi là khác người!

Người chủ trì trả lời:

– Chú rể Tát Nhĩ Hạnh vừa nhắn tin rằng trời mưa quá nên đang tắc đường, xe hoa sẽ đến muộn một chút!

Thanh niên tóc xanh không chịu ngồi yên liền çhen vào:

– Ha ha! Đừng bảo là tắc ở thôn Huyền Quái đấy nhé!

Thôn Huyền Quái tọa lạc ở vùng ngoại ô phía tây. Nơi đây cũng khá nổi danh

vì là đất hội tụ của một số họa sĩ lưu lạc đến từ xứ người. Nhiều người

bật cười bởi lẽ ngôi làng cách đây quá xa. Nhưng không hiểu sao khi nghe đến câu ấy, nụ cười trên khuôn mặt hai người chủ trì đột nhiên cứng đờ

lại.

Mưa cứ gõ từng nhịp lên khung cửa sổ tạo nên những âm thanh đơn điệu: “Lách tách, lách tách, lách tách, lách tách…”

Ngoài kia bị bao trùm bởi bức màn đen thăm thẳm, chẳng trông rõ bóng dáng con chó hoang bên đường đâu cả.

2

Tạm gác hôn lễ sang một bên, ta hãy xem câu chuyện đêm qua đã xảy ra như thế nào.

Cũng giống như bao thành phố khác, ngày nào giữa Tây Kinh cũng có vô số chuyện diễn ra…

Bao vụ làm ăn được thỏa thuận. Bao bản hợp đồng được ký kết. Hằng hà công

ty bỗng phá sản. Hằng hà công nhân phải ra đường. Cơ man người sa vào

tình ái. Cơ man kẻ tan cuộc hôn nhân. Người mới dọn tới nhiều, kẻ đi

cũng chẳng ít. Trong nhà trẻ, bao đứa bé nhận phiếu bé ngoan. Tại bệnh

viện, bao con người giã từ cuộc sống. Tính không siết số tai nạn xảy ra. Đếm không xuể số tội phạm bị bắt. Chẳng ai hay bao nhiêu con chó đã cắn người…

Câu chuyện tôi sắp sửa thuật lại dưới đây ít nhiều nhuốm màu kỳ bí, hẳn trăm năm mới xảy ra một lần.

Ở vùng ngoại ô phía đông Tây Kinh có một khu biệt thự sang trọng gọi là:

“Ngọc Mễ Hoa Viện”. Phía bắc hoa viên giáp với núi Uy Hổ, không phải núi Uy Hổ trong cuốn “Đồi tuyết Lâm Hải”, đấy chỉ là một sự trùng tên ngẫu

nhiên mà thôi.

Trăng lưỡi liềm cuối tháng cong veo, mỏng manh, treo lủng lẳng trên đằng trời tây bắc, đỏ au như máu.

Ngôi biệt thự số mười chín là tòa biệt thự nhỏ hai tầng, lợp ngói đỏ, nằm

sâu nhất trong khu biệt thự. Trong biệt thự có người đang lên mạng.

Phòng không bật đèn, ánh sáng của màn hình máy tính hắt vào mặt anh ta, tựa

như phủ lên lớp mặt nạ xanh lục. Chiếc máy tính màu kem siêu mỏng, toàn

bộ linh kiện PC đều được tích hợp hoàn hảo dưới lớp màn hình.

Hồ sơ QQ của anh hiển thị vài thông tin: Phục Thực, nam, 24 tuổi.

Phần còn lại để trống.

Phục Thực không phải gã bảnh trai nhưng lại có vẻ bề ngoài nam tính lạ

thường: tóc cắt đầu đinh, mặt hơi ngăm ngăm, cơ thể rắn rỏi, hàm răng

chắc đều và ánh mắt sắc sảo, linh hoạt.

Chủ nhân tòa biệt thự là

Mễ Gia, tổng giám đốc công ty điện ảnh Kim Tượng, còn Phục Thực là trợ

lý của cô. Căn bất động sản vốn thuộc sở hữu của Mễ Gia. Phục Thực cũng

thế.

Anh đang đợi một người.

Website riêng của công ty Kim Tượng có một góc mang tên “Diễn Đàn Nửa Đêm”. Tại đây, Phục Thực đã

quen một cô gái có biệt danh là Mục Phân Mục Phân. Cô xuất thân từ một

ngôi làng phía bắc đất Giang Tô, hiện là sinh viên trường Đại học Tây

Kinh và là một kẻ say mê truyện kinh dị. Hai người nói chuyện hợp nhau

như cá gặp nước, cùng chìm đắm vào một mối tình ảo tự lúc nào không hay.

Câu chữ là cơ thể, ánh mắt, bờ môi, còn QQ là nơi hẹn hò thầm kín. Họ lấy

câu chữ để ôm hôn trò chuyện và trao nhau nồng đượm. Mục Phân Mục Phân

là người đầu tiên Phục Thực quen qua mạng. Dường như cô chính là lý do

khiến anh mê mẩn thế giới ảo này, tựa như một bờ môi khô bỗng chốc gặp

được một nụ hôn ướŧ áŧ.

Hôm nay Mục Phân Mục Phân không online.

Cư dân mạng lên lên xuống xuống đông không kể xiết, người nọ nồng nhiệt

tán gẫu với kẻ kia. Phục Thực không tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào, chỉ ngồi trơ trọi, cô liêu trên ghế.

Lặng nhìn màn hình một lúc, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cái lạnh của nước tạt vào mặt khiến anh tỉnh táo ra nhiều. Quay trở về với

chiếc máy tính, anh đang định ngồi xuống thì bỗng dưng khựng lại… Tại

sao con chuột lại rơi khỏi mặt bàn? Nó đang lơ lửng giữa không trung và

đung đưa khe khẽ.

Như thể một điềm báo không lành.

Nhưng

Phục Thực không mấy để tâm. Anh khom người nhặt con chuột và cẩn thận

đặt về vị trí cũ. Nhưng di chuột một hồi mà con trỏ vẫn chết đứng trên

màn hình, anh chán nản thờ dài, đành thao tác bằng bàn phím để tắt. Anh

vươn vai ngáp một cái thật sâu rồi chuẩn bị đi nằm.

Căn phòng tĩnh mịch đến tiếng muỗi vo ve cũng chẳng nghe thấy.

Mễ Gia đang làm thêm trên công ty, chẳng biết đêm nay có về nhà không.

Theo thói quen, giờ này đáng lẽ cô đã gọi điện thoại báo trước. Đột

nhiên chiếc di động réo lên. Phục Thực bắt máy nhưng đầu bên kia hoàn

toàn im lặng. Anh nhỏ giọng hỏi:

– Ai thế?

Mãi một lúc sau đầu kia mới vang giọng con gái lạ lẫm, dường như đang cố hết sức để nén lại nhịp tim đập loạn xạ:

– Xin chào!

– Ai thế?

– … Anh đoán xem.

– Mục Phân Mục Phân.

– Sao anh biết là em? – Cô gái sửng sốt.

– Vì trên thế gian này anh chỉ quen biết mỗi mình em. Anh đáp thản nhiên, không có vẻ gì là đang đùa cợt.

– Thế anh có muốn… gặp em không?

– Muốn.

– Anh ở đâu?

– Núi Uy Hổ.

– Ngoại ô phía đông?

– Ừ.

– Ồ… Thế thì thôi…

– Sao vậy?

– Xa quá… Em ở tận ngoại ô phía tây cơ.

– Không sao! Đừng nói là ngoại ô phía tây, cho dù em đang ở phương Tây trái đất, anh cũng sẽ bay tới.

– Hi hi, thế nếu em ở… Tây Thiên thì sao?

– Chẳng sao! Anh… sẽ leo lên.

– Thế anh đến đi!

– Địa chi cụ thê?

– Thôn Huyền Quái.

Phục Thực cúp máy và nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ tối. Anh mặc quần áo rồi vội vã đi ra ngoài.

Vừa đặt chân tới mé cửa, chợt có thứ gì đó khiến anh phải khựng lại và chậm rãi ngoái đầu nhìn. Con chuột lại rơi xuống, buông thõng giữa nửa vời

không trung và đung đưa thong thả. Anh không quan tâm, chỉ lẳng lặng tắt đèn và sải bước rời khỏi phòng.

Giữa màn đêm, con chuột dần dần tĩnh lại, treo nguyên tại chỗ như một con nhện mang đầy ác ý.