Người Mới Tức Giận

Chương 58

Đặt tên cho công chúa đầu tiên của Trương gia vẫn là một vấn đề lớn, theo gia phả, chữ lót của đời cháu này là chữ “Ngọc”. Vì vậy, con trai lớn của Trương Cảnh Diệu tên là Trương Ngọc Thành, con thứ hai là Trương Ngọc Niên, con trai lớn của Trương Cảnh Tín là Trương Ngọc Trù, con thứ hai là Trương Ngọc Cẩm. Lúc đầu tên của bốn đứa cháu trai này, đều là lấy từ điển, lật vài trang ra coi xong rồi đặt. Nhưng lần này là công chúa đầu tiên của Trương gia nên được đối xử hoàn toàn khác so với những đứa cháu khác.

Lúc đầu ông Trương tính đặt một chữ “Tú”, cùng với anh họ Trương Ngọc Cẩm, “Cẩm” kết hợp lại thành “Cẩm Tú”, ngụ ý tốt.

Kết quả bà Trương liếc mắt nhìn ông một cái, nói một chữ “tục”, liền đổi, ông lại lật thêm mấy trang sách, lại suy nghĩ công chúa sinh ra là vào mùa xuân, mà mọi vật đều phát triển vào mùa xuân, dứt khoát liền chọn một chữ “Xuân”.

Lần này đừng nói bà Trương mà ngay cả Trương Cảnh Trí cũng phản đối. Ngọc Xuân, Ngọc Xuân đọc không khéo thành ngu xuẩn.

Thủ trưởng Trương nổi giận, ném từ điển đi kêu mọi người tự đặt tên đi.

Bà Trương không sợ, ngược lại còn trách ông: “Lão già này tính tình càng lớn càng mất kiên nhẫn, không chọn tên được cũng phải được, bà nội nhất định sẽ đặt tên cho công chúa của chúng ta một cái tên rất có ý nghĩa”.

Tiểu công chúa giống như nghe hiểu được, nha nha nha toét miệng, nước miếng rơi xuống cằm.

Vì đặt tên cho tiểu công chúa, không thể không lật từ điển. Nhưng mỗi lần chọn một tên trong từ điển lại cảm thấy không được, suy nghĩ riết làm cho bà thần kinh bị suy nhược.

Trương Cần nhìn thấy vợ mình khổ cực như vậy thì đau lòng, lại nhìn tiểu nha đầu đang toét miệng kia, suy nghĩ hai người già bọn họ bận trước bận sau suy nghĩ tên cho cháu gái mình, còn hai người cha mẹ kia lại làm giống như không phải là con gái của mình. Ông giận dữ gọi điện cho Trương Cảnh Trí làm cho anh phải trở về nhà: “Con gái là con sinh, con tự mình đặt tên đi”.

Nói xong liền ôm bình trà lên lầu, hôm nay ông không có ôm cháu gái, tối nay ông phải dỗ cháu gái ngủ.

Anh cũng ngồi buồn rầu, lật từ điển ra tra từ.

Thái Niễu xuống lầu, nhìn thấy anh vẫn còn lật từ điển chọn từ, rót cho anh ly sữa tươi: “Sáng sớm mai anh còn phải trở về Cảnh Giang, đừng chọn nữa, tên gì mà không được, tên nào chúng ta cũng nuôi lớn. Tiểu nha đầu của chúng ta bị ba mẹ làm hư rồi”.

“Sủng”.

Anh vừa đọc lên chữ này, cô thở dài nói tiếp: “Đúng vậy, chưa từng thấy đứa bé nào đã qua đầy tháng mà còn yếu ớt như vậy, phải có người lớn ôm ngủ, vừa để xuống là thức dậy rồi khóc nguyên cả đêm”. Cô yên lặng nhớ tới.

Chỉ là trọng điểm của anh không phải ở chổ con gái bị làm hư mà chỉ là một chữ sủng này. Anh cười lên, kéo cô qua hôn một cái, rồi vừa đi lên lầu vừa nói: “Liền đặt tên này, liền đặt tên này”. Bước vào phòng ngủ của thủ trưởng Trương, anh liền hưng phấn nói: “Ba mẹ tìm được tên để đặt rồi”.

“Tìm được rồi”, hai người bọn họ suy ghĩ cả nữa tháng cũng không đặt được, con mình về mới mấy tiếng mà đã chọn được tên.

Hai người dường như không tin hỏi: “ Tên gì?”.

“Sủng”, anh nhìn con gái mình rồi nói: “Gọi là trương ngọc sủng, con gái nhà chúng ta được cưng chìu trân quý giống như ngọc”.

Ah, cũng không tệ lằm, bà Trương cười lên, dường như rất hài lòng.

Thủ trưởng Trương suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nhìn tiểu nha đầu trong ngực mình, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng như thế: “Sủng nhi của chúng ta phải mau lớn lên nha, lớn lên, ông nội dẫn con đi công viên chơi”.

Thái Niễu đi lên lầu nghe được tên này liền choáng váng, trong trường hợp này lại đặt tên này, không biết khi lớn lên sẽ thành dạng gì đây, cô không dám tưởng tượng đến rồi.

Đến khi các anh họ nghe đến tên của em gái họ mình thì cảm giác như mây đen kín trời, người nhỏ nhất là Trương Ngọc Cẩm cũng nhăn mặt nói: “Em đã bị bà nội ghét bỏ rồi, hiện giờ xuất hiện Sủng nhi, ta giống như không phái cháu của bà nội”.

Trương Cảnh Tín nghe được, liền đánh con mình một cái: “Con nói bậy gì đó, nói bậy như vậy không khéo ba cho con trờ thành người không nói có ba mẹ”, nói xong qua đầu lại nhìn vợ mình: “Lão bà, em nhanh lên một chút, nếu không không kịp máy bay về thăm Sủng nhi, ba nói tiểu nha đầu người gặp người yêu, không khóc không làm khó”.

“Được rồi”, Phan Dương Niên cầm túi lớn túi nhỏ đi ra, trên gương mặt có vẻ mong đợi, nhìn con trai mình, như có phần ghét bỏ, phân phó nói: “Ba với mẹ ba ngày nữa mới về, con ở nhà làm hết tất cả bài tập, nếu làm không hết, mẹ về sẽ thu thập con”. Sợ mình nói không đủ trọng lượng, còn giơ tay lên giơ quả đấm. nói xong liền theo lão công đi thăm cháu gái.

Trương Ngọc Cẩm khóc không ra nước mắt, chạy đi gọi điện thoại cho anh họ: “Anh họ, em sống không được, em muốn gϊếŧ Trương Ngọc Sủng”.

Chỉ là khi nhìn thấy Sủng nhi, bị nụ cười toét miệng của tiểu nha đầu này thu phục rồi, thích còn không kịp, làm gì còn nhớ đến việc đòi gϊếŧ tiểu nha đầu này.

Con trai của Lưu Ly là Bạch Thịnh so với Sủng nhi lớn hơn một tuổi, hai đứa bé đúng lúc có thể kết bạn, Sủng nhi từ nhỏ đã dễ thương, ai nhìn thấy cũng hỏi ở đâu ra đứa bé đáng yêu như vậy. Đến khi biết nói, lại thêm miệng ngọt ngào, cả ngày lẫn đêm đều gọi “Bà bội”, "Ông nội" không ngừng, đem hai lão gia thu phục hoàn toàn.

Chỉ là con trai nhà Lưu Ly không tươi cười, buồn bực cũng không nói gì, tuổi còn nhỏ nhưng đã mang mặt than.

Hai đứa bé đến tuổi đi học, Thái Niểu vì lo lắng, liền để Ngọc Sủng cùng đi học chung với Bạch Thịnh, tiểu nha đầu này tính tự lập kém, có Bạch Thịnh học cùng cũng an tâm hơn.

Nhưng cô không biết, nha đầu này đem Bạch Thịnh trở thành tiểu bảo mẫu của mình.

Bạch Thịnh sáng sớm đi đón Ngọc Sủng, việc đầu tiên là nhận cặp xách từ tay Thái Niểu, rồi ngoan ngoãn từ biệt cô, nắm tay dắt tiểu nha đầu đi học. Trường học ở gần khu phố, hai đứa bé từ lúc lên lớp ba đã bắt đầu tự mình đi học.

Hôm nay tâm tình Ngọc Sủng dường như không tốt lắm, không giống như mỗi ngày vừa nhìn thấy cậu đã gọi: "Thịnh ca ca, Thịnh ca ca." Bạch Thịnh nắm tay nhỏ bé của cô hỏi: "Có gì không vui sao?"

"Mẹ nói lần sau còn thi không tốt sẽ không cho em đi học." Trương Ngọc Sủng vừa nói, vừa nghẹn ngào.

Bạch Thịnh nhíu mày, suy tư một lát liền nói: "Anh giúp em học bổ túc."

Ngọc Sủng lắc đầu một cái lại nhìn đồng phục học sinh của mình nói: "Đồng phục này xấu quá, làm em một chút tâm tình học cũng không có."

Đây là đồng phục học sinh, ai cũng phải mặc, điểm này Bạch Thịnh cũng không có cách nào giải quyết. Bạch Thịnh chau mày, không chú ý đến trước cổng trường học tập trung rất đông người, Trương Ngọc Sủng dắt cậu đến càng gần cổng trường.

thì ra là phóng viên của đài truyền hình đang phỏng vấn.

Trương Ngọc Sủng xinh xắn như búp bê, phóng viên thấy cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lập tức liền đến phỏng vấn hỏi: "Người bạn nhỏ, em thích đồng phục trường mình không?"

Trương Ngọc Sủng ánh mắt linh động, nhìn thấy hiệu trưởng ở xa, liền nâng lên nụ cười: "Thích, con mỗi ngày đều mặc đi học."

Bạch Thịnh chân mày chau lại, lại nhìn Trương Ngọc Sủng bên cạnh mình, liền nói: "không thích."

Phóng viên sửng sốt, ngay sao đó hỏi tiếp "Tại sao con không thích?"

Bạch Thịnh quệt miệng: "Cháu cho rằng các bạn học cùng lớp thành tích không cao được cũng bởi vì đồng phục học sinh quá xấu."

....

Buổi tối Lưu Ly bị chủ nhiệm gọi vào lớp, nghe chủ nhiệm nói hiệu trưởng rất tức giận, cùng với sự kiện vinh dự của con mình vào buổi sáng, cảm giác như muốn bốc lửa.

Buổi tối ăn cơm, đúng lúc tivi phát sóng buổi phỏng vấn hồi sáng, nghe con trai mình nói: "Cháu cho rằng các bạn học cùng lớp thành tích không cao được cũng bởi vì đồng phục học sinh quá xấu", liền tức giận đem đũa đập lên bàn.

"Bạch Thịnh, con nói đi, sao con cứ làm người ta không thích như vậy, con nhìn xem Sủng nhi, ngoan ngoãn nói thích không phải là xong rồi sao." Lưu Ly tức giận không hiểu nổi con trai mình.

Bạch Kỳ Trấn mặc dù ủng hộ tự do ngôn luận, nhưng lúc này đây cũng phải lên tiếng dạy dỗ con trai mình: "Thịnh Thịnh, lần sau không nên ăn nói như vậy."

Bạch Thịnh vẫn như cũ cúi đầu ăn cơm, coi như không nghe.

Lưu Ly tức giận, "Con còn ăn, phạt con buổi tối không được ăn cơm", mới nói xong chuông cửa liền vang lên.

Lưu Ly nhìn con trai mình một cái, liền đứng dậy mở cửa, nhìn người tới là Trương Ngọc Sủng: "Mẹ nuôi, con đến tìm Thịnh ca ca."

nói xong tiểu nha đầu len qua bên cạnh Lưu Ly đi vào nhà, đặt mông ngồi bên cạnh Bạch Thịnh, "Thịnh ca ca, đây là mứt dâu tây mẹ em làm, em cố ý mang đến cho anh."

Bạch Thịnh nhìn một cái: "Anh không thích ăn ngọt", nói xong cầm đũa lên ăn cơm tiếp.

Bạch Kỳ Trấn nhìn con trai mình im lặng không nói gì, còn Lưu Ly thì hận sao mình không sinh con gái.

Trương Ngọc Sủng bị từ chối vẫn cười hi hi nói: "không sao, có thể cho mẹ nuôi ăn, mẹ nuôi thích nhất ăn ngọt."

"Xem xem Sủng nhi chúng ta, nhiều người thương." Lưu Ly bị tiểu nha đầu kêu một tiếng mẹ nuôi, cả người liền mềm nhũn ra.

Trương Ngọc Sủng cười a a, tay nhỏ bé nắm vạt áo Bạch Thịnh: "Mẹ nuôi, thật ra thì con đến đây cảm ơn Thịnh ca ca."

"Cảm ơn cái gì?"

"Anh ấy giúp con nói ra chuyện con không dám nói, con nhát gan không dám nói, cho nên Thịnh ca ca giúp con nói."

"Cái gì?" Người lớn đều bị Ngọc Sủng làm hồ đồ.

Ngọc Sủng liền giải thích chuyện buổi sáng, Bạch Kỳ Trấn nghe xong liền bật cười, còn Lưu Ly nhìn con trai mình với ánh mắt quái dị.

Bạch Thịnh đỏ mặt, để đũa xuống đứng dậy liền nói: "Con ăn no, lên lầu đọc sách."

Lưu Ly cùng Bạch Kỳ Trấn đều không nói gì, Bạch Thịnh đi được hai bước, quay đầu nhìn Trương Ngọc Sủng, suy nghĩ một lát liền mở miệng nói: "Em đi theo anh lên lầu, anh giúp em học bổ túc."

Ngọc Sủng đồng ý, chạy theo lên lầu.

Hai đứa bé vừa đi, Lưu Ly nhìn về phía lão công mình, tròng mắt hơi híp lại: "Đồng chí lão Bạch, con trai anh dường như có tâm tư không nhỏ à."

"Tiểu tử này không phải là trưởng thành sớm chút đi." Bạch Kỳ Trấn cười khổ: "Tiểu công chúa Trương gia cũng không phải là ngươi có thể cưới à."