Người Mới Tức Giận

Chương 12

“Có thể do tôi ăn nói quá uyển chuyển, cô giáo Thái nghe không hiểu.” Nhìn bộ dáng có chút căng thẳng của Thái Niểu, ông ta nói tiếp, “Tích Niên nhà tôi, trong nhà đã sớm sắp đặt đối tượng hẹn hò cho nó, Tích Niên bình thường ham chơi, có chút vui đùa, cô giáo Thái không nên cho đó là thật.” Ông ta tự nói sau đó cười cười, lại nói: “Chẳng qua là tôi nghĩ điều tôi vừa nói là không cần thiết, người ưu tú như cô giáo Thái đây, bên cạnh lại có người nổi tiếng như Phó thị trưởng Trương, Tích Niên nhà tôi làm sao có thể thuận mắt của cô.”

Ngay lập tức Thái Niểu căng thẳng siết chặt bàn tay, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, “những lời này của viện trưởng Hoạt là có ý gì?”

Viện trưởng Hoạt khẽ thở dài, “cô giáo Thái là người thông minh, sao lại không hiểu ý của tôi.” Mới đầu ông phản đối con trai mình cùng cô qua lại, chẳng qua vì không môn đăng hộ đối, nhưng nghe lời đồn giữa cô và Phó thị trưởng Trương, bất kể như thế nào, phụ nữ của lãnh đạo ắt phải kính nhi viễn chi. “Cô giáo Thái, cô cùng Tích Niên đều còn trẻ, hai người đều có tiền đồ. Có lẽ, tương lai của cô còn tốt hơn so với tương lai của Tích Niên nhà tôi nữa.”

Ruột gan Thái Niểu cảm giác khó chịu đến phát đau, xem ra điều cậu út nói là thật, mỗi người đều có một bộ mặt xấu xí, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Thái Niểu cắn cắn môi dưới, khom người cúi chào viện trưởng Hoạt một cái, cắn răng nói: “Cám ơn lời nhắc nhở của viện trưởng Hoạt, tôi sẽ nhớ kỹ lời của ngài, sau này sẽ duy trì một khoảng cách nhất định với thầy giáo Hoạt. Còn nữa, ngài nói lời nói của thầy giáo Hoạt chỉ là nói đùa, tôi cũng chưa bao giờ cho là thật. Mặt khác, tôi không muốn giải thích nhiềut quan hệ của tôi cùng Phó thị trưởng Trương, tôi chỉ có thể nói anh ấy là một vị trưởng bối, Phó thị trưởng Trương là người chính trực, tôi hi vọng người thông minh biết lời đồn này là giả.” Thái Niểu nói xong, xoay người bước đi.

Viện trưởng Hoạt cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ mình hiểu sai rồi.

Thái Niểu vào thang máy, cửa thang máy còn chưa kịp khép lại cô chợt bị kéo đi ra ngoài.

Vẻ mặt Hoạt Tích Niên tức giận, “Quan hệ của hai người rốt cuộc là thế nào?”

“Quan hệ thế nào có liên quan tới anh hay sao?” Quan hệ thế nào có quan trọng sao, chẳng lẽ cứ một cô gái quen biết một lãnh đạo thì sẽ là quan hệ không đứng đắn sao? Thái Niểu trợn mắt nhìn, “Hoạt Tích Niên, anh nghĩ nó là quan hệ gì thì nó chính là quan hệ đó.”

Một phần lý trí tỉnh táo thúc giục cô nên giải thích rõ ràng, nhưng tâm tình kém khiến cô không còn tâm trí quan tâm nữa. Thái Niểu không nói thêm gì nữa, trừng mắt nhìn anh rồi xoay người vào thang máy. Cô trở về phòng làm việc không lâu thì Hoạt Tích Niên cũng trở về. Nhìn bộ dạng anh ta chẳng khác gì có người thiếu nợ anh ta tám trăm vạn khiến cho không khí phòng làm việc trở nên lúng túng.

Chị Trần có ý muốn nói gì đó, nhưng bất kể là cái gì chỉ cần không phải nói trực tiếp phá bỏ chỗ này, chẳng qua là tính cách Hoạt Tích Niên quái gở nói tiếp hai câu, còn không bằng trực tiếp phá bỏ nơi này còn tốt hơn.

Thái Niểu dứt khoát giả câm điếc, để mặc cho anh ta chê cười, cô cũng không thể che được miệng lưỡi thế gian. Đến trưa, cô tới căng tin trước. Nếu biết trước đến đây sẽ gặp phải ai, cô thà đi về phía bản mặt xúi quẩy thúc giục của Hoạt Tích Niên còn hơn.

Từ Lương Cẩm trở lại đây là liên quan đến thuyên chuyển Đảng, không biết có nên dùng câu “Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa” để hình dung hay không, tóm lại lúc hắn nghe từ chỗ vị hôn thê nói Thái Niểu bấu víu Phó thị trưởng Trương, hắn có cảm giác không nói lên lời.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy Thái Niểu cúi đầu đi về phía này, khác hẳn dáng vẻ khí phách trước kia, căn bản không giống bộ dạng chim đậu cành cao chút nào.

“Tiểu Điểu, đã lâu không gặp.”

Thái Niểu ngẩng đầu, trong đầu lập tức đề phòng. Mặt lạnh, muốn lách sang bên cạnh hắn đi tiếp, thật sự không có tâm trạng nào để nói chuyện với hắn.

Từ Lương Cẩm thật sự chặn ngang kéo cô, “Thế nào? Bám được quan lớn liền trở mặt rồi.”

Trái tim Thái Niểu dứt khoát thình thịch, căn bản không thèm để ý tới hắn, nhưng Từ Lương Cẩm dùng sức kéo cô, “Như thế nào, có một Hoạt Tích Niên còn chưa đủ, lần này lại còn là Phó thị trưởng Trương, Tiểu Điểu, cô cũng thật có năng lực nha. Xem ra về sau tôi còn phải học cô nhiều rồi.”

“Anh đủ rồi đó!” Thái Niểu nói.

Từ Lương Cẩm căn bản lại không cảm thấy đủ, “Tiểu Điểu, cô nói thật một câu, có phải hay không lúc chúng ta ở bên nhau cô cũng đã…”

“Ba!”

Từ Lương Cẩm bưng mặt, nhìn sang một bên.

Thái Niểu bị kéo một phen, Lưu Ly giống như gà mẹ bảo vệ gà con đem cô kéo ra phía sau, mở miệng liền mắng: “Con mẹ nó, Từ Lương Cẩm, tim anh bị chó ăn, anh cho là Tiểu Điểu sau lưng anh quyến rũ người khác, nghĩ ai cũng vô sỉ (1) như anh.Tôi cảnh cáo anh, anh còn ở đây quấy rầy Tiểu Điểu, tôi liền đưa Tiểu Điểu đến gặp cha vợ tương lai anh uống trà.” Lưu Ly thấy hắn khẽ hừ một tiếng khinh thường, nói thêm, “Phó thị trưởng Trương tìm ông ta uống trà đoán chừng ông ta chính là bò cũng phải bò đi.”

Từ Lương Cẩm lập tức bước tới, Thái Niểu chỉ cảm thấy trong lòng rét run từng đợt. Hắn sờ sờ mặt, chân mày cau lại, cười cười nhún vai rời đi.

“Chó má.”(2) Lưu Ly quay đầu nhìn cô một cái, bộ dạng chỉ tiếc hận sắt không thành thép, “Bạn không cần lịch sự với tên đê tiện(3) kia! Lần sau gặp hắn, bạn tát một cái rồi tiện thể đá bước qua, dù sao bạn giải thích cho người bạn và Phó thị trưởng Trương không có quan hệ gì, còn không bằng không giải thích, dù cho có quan hệ thì thế nào, bọn họ muốn cũng không được!” Lưu Ly nói không nhỏ, lúc này rất nhiều giáo viên đều đi về căng tin, lúc đầu còn chỉ chỏ hai người họ, nghe cô nói xong, tất cả đều cúi đầu bước nhanh qua.

Thái Niểu nhắm chặt mắt, cố nén nước mắt, cổ họng khó nhọc một câu cũng không nói ra.

Khi còn đi học, Từ Lương Cẩm vì mua cho cô một cái áo khoác hình chùm quất, ba tháng liền đều ăn màn thầu lại đột nhiên liền thay đổi vì sự nghiệp, vì tiền thành một người đáng ghét, cô kiên quyết không quay lại, muốn hận cũng không hận nổi.

Tình yêu với cô mà nói một chút cũng không giống nhau.

Lúc này, cô tự dối lòng là bản thân mình thất vọng về Từ Lương Cẩm, nhưng cô thực ra chính là đang thất vọng về bản thân mình.

“Được rồi được rồi, xem cái bộ dạng kinh hãi của bạn này.” Lưu Ly phì phò thở dài, kéo cô đi về phía lớp học, để cô ngồi ở phòng làm việc của mình, để cô ngồi đó chờ rồi lại đi. Chỉ một lúc sau mang theo túi xách của cô quay trở lại, “Cho phép bạn nghỉ, đi, cùng bạn ra ngoài giải sầu.”

“Xin nghỉ?”

“Bạn bây giờ là người bên cạnh Phó thị trưởng, xin nghỉ thì sợ cái gì.”

“.....”

Lần này Lưu Ly thật sự không nghĩ sẽ dẫn tay mơ đi uống rượu, nhưng ra khỏi trường học Thái Niểu lại tự mình chủ động muốn cùng cô đi uống rượu. Lưu Ly đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Hai người đến số 101 đường Cẩm Tú, chủ quán rượu là bạn Lưu Ly, thấy cô mang bạn bè tới liền trực tiếp dẫn cô tới ngồi gần băng ghế dài, đưa lên đĩa hoa quả.

“Làm ơn cho chúng tôi một tá rượu.”

“Hai tá.” Lưu Ly nói với bồi bàn.

Bồi bàn rất nhanh mang tới, hai cô hào hứng mở nắp, chỉ là khi Lưu Ly vừa nâng chén muốn chạm cốc với cô, Thái Niễu đã mơ hồ uống rồi. Lưu Ly sững sờ, trời ơi, cô nàng này không phải là uống mà là nuốt chửng rượu, thật là trâu bò mà.

Thái Niểu đích thực là muốn đem mình uống say, một ly lại một ly, cái gì cũng không nói chỉ chuyên tâm uống rượu…, không biết mình đã hù dọa Lưu Ly một phen.

Thái Niểu tửu lượng kém, không tới mười lăm phút đã cảm thấy sàn nhà chuyển động, trần nhà ở đây cũng di chuyển, ngay cả Lưu Ly ngồi đối diện cũng chuyển động theo.

Nhìn ánh mắt cô mung lung cũng biết nha đầu này uống nhiều, Lưu Ly chuyển mắt, lấy điện thoại di động từ trong túi của cô, mở danh bạ tìm hai chữ “Cậu út” (4), nhếch miệng nhấn phím gọi.

Trương Cảnh Trí đang nghe Bạch Kỳ Trấn báo cáo công việc, nghe tiếng chuông điện thoại vừa nhìn thấy Tiểu Điểu gọi tới giơ tay một cái ý bảo anh dừng lại, sau đó nhận điện thoại. “Tiểu Điểu.”

“Có phải là Phó thị trưởng Trương không ạ?”

Vừa nghe giọng nói không phải là Tiểu Điểu, đầu lông mày Trương Cảnh Trí nhăn lại, giọng nói trầm đi một phần, “Là tôi, xin hỏi cô là?”

“Tôi là Lưu Ly, bạn của Tiểu Điểu, chính là người ngồi nhờ xe ngài lần trước, ngài còn nhớ không?”

Dường như có chút ấn tượng, “Đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Điểu sao?”

“Không phải là chuyện gì xui xẻo, chỉ là tâm trạng Tiểu Điểu không tốt lắm… Uống nhiều một chút…”(5)

Nghe mấy chữ “uống nhiều một chút”, Trương Cảnh Trí giọng nói lại trầm thêm một phần. “Các cô đang ở đâu?”

Lưu Ly nghe giọng nói không vui của anh, có chút hối hận, ngoan ngoãn nói tên địa chỉ, Trương Cảnh Trí ném ra một câu “Chăm sóc tốt cho cô ấy, hai mươi phút sau tôi đến.” Liền cúp điện thoại.