Cố Lâm đứng bên cạnh chờ anh uống hết thuốc rồi thu dọn đồ, đốt hương cho anh. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng của Cố Lâm, hỏi: "Sao thế, mới sáng sớm cô đã để tâm trí đi đâu rồi?".
Cố Lâm dừng động tác, cung kính trả lời: "Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, mưa lớn quá".
Hoa Thiệu Đình đóng màn hình, tựa vào thành ghế nghịch hai viên Oanh Ca Lục1! Nghe cô nói vậy, anh "ờ" một tiếng: "Tiếng sấm rất lớn, cô theo tôi lâu như vậy, tôi chưa từng hỏi cô, cô có sợ sấm không?".
Cố Lâm lắc đầu: "Tám tuổi tôi đã bị bán vào chợ đen, từng nhìn thấy xác người chết. Nếu sợ sấm chớp, tôi làm sao có thể sống đến ngày hôm nay để phục vụ tiên sinh".
Vậy cô sợ hãi điều gi? Người nào mà chẳng có nỗi sợ?" Hôm nay Hoa Thiệu Đình dường như có hứng thú tán gẫu với cô: "Ví dụ có người sợ rắn, có người sợ rết. Còn cô thì sao, cô sợ điều gì?".
Cố Lâm xúc tàn hương, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp khẽ: "Tôi sợ bị bỏ rơi, giống một thứ đồ vật bị vứt đi. Năm đó, bố mẹ tôi bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi nên họ đã bỏ rơi tôi".
Cô nói vắn tắt, không muốn giải thích thêm.
Hoa Thiệu Đình cười, nhưng nụ cười của anh không hề có chút thương hại.
Cố Lâm bắt đầu căng thẳng. Trò chuyện với Hoa Thiệu Đình, mỗi câu mỗi chữ đều phải thật lòng. Anh lên tiếng: "Tôi sẽ không tùy tiện vứt đồ, nhưng với điều kiện là, đồ vật đó biết chủ nhân của nó là ai".
Nghe câu này, Cố Lâm chệch tay, khiến chiếc dập hương bằng vàng ròng bị ép lệch, làm hình hoa sen in bằng bột hương lẹm sang một bên. Cô vôi thu dọn. Đoán Hoa tiên sinh đã nghe thấy gì đó, cô buộc phải nói một câu đẻ lấp liếʍ. Thế là Cố Lâm mạnh dạn tiếp lời: "Hôm này tiên sinh muốn giáo huấn tôi đúng không?".
Vẻ mặt Hoa Thiệu Đình dịu đi, anh vừa ngắm hai viễn gỗ màu xanh lục vừa nói đùa: "Tôi làm gì có bản lĩnh giáo huấn cô. Rõ ràng cô có tâm sự, thấy Bùi Bùi trở về, trong lòng cô không thoải mái". Mắt trái của anh dường như ngày càng sợ ánh sáng, anh dịch người sang một bên, tiếp tục lên tiếng: "Cô còn trẻ, có những việc chỉ là nhất thời xúc động. Nhưng thứ con người muốn, không có nghĩa có thể giành được. Nhiều lúc phải trả cái giá rất đắt mới hiểu được điều đó".
Cố Lâm yên lặng đốt hương. Xong xuôi, cô mới quay người lên tiếng: "Tiên sinh, tiên sinh nói tôi còn trẻ... nhưng tiên sinh cũng bảo tôi giống chị ấy năm mươi tám tuổi".
Hoa Thiệu Đình đột nhiên dừng động tác, hơi cúi đầu che mắt. Một hạt tròn trong tay rơi xuống đất. lăn đi rất xa.
Cố Lâm đi tới định đỡ anh, anh lắc đầu: "Tôi không sao", đồng thời bảo cô đi nhặt hạt tròn. Có lẽ cảm thấy câu nói vừa rồi của Cố Lâm thú vị, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có phải bọn họ bảo tôi chỉ thích mấy cô gái nhỏ? Là ai nói, Tùy Viễn ư? Câu này xem ra không phải phong cách của cậu ta. Hừm, chắc là anh em Trần Phong? Họ mới là người của Trần gia, Lan Phường vốn thuộc về bọn họ".
Nghe Hoa Thiệu ĐÌnh vô duyên vô cớ nhắc tới Trần Phong và chuyện thừa kế Lan Phường, Cố Lâm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hứng thú: "Tôi nói sai rồi, tiên sinh cứ trách phạt".
Hoa Thiệu Đình không trách cô, vừa cười vừa lắc đầu: "Tôi lớn hơn cô ấy nhiều tuổi nên mọi người mỡi dễ hiểu nhầm".
Cuối cùng, anh nhướng mày liếc Cố Lâm. Cô vô thức lùi lại phía sau một bước, giả bộ đi rót trà để tự giải vây.
Hoa Thiệu Đình kéo vạt áo khoác, biếng nhác tựa vào thành ghế.
Anh không nhìn cô, cất giọng từ tốn: "Cố Lâm, ai mà chẳng thích những đứa trẻ nghe lời. Tôi không tùy tiện cử lý đồ vật của mình. Nhưng có một điều cô hãy ghi nhớ, chủ nhân của Lan Phường là ai, chủ nhân của mọi người là ai".
Toàn thân Cố Lâm cứng đờ, nước trà nóng đổ cả ra tay. Cô dừng động tác, gần như khuỵu xuống: "Tiên sinh, tôi... tôi chỉ muốn biết...".
Hoa Thiệu Đình hơi nhô người về phía trước, giơ tay sờ mặt Cố Lâm. Ngón tay lạnh lẽo của anh khiến cô bất giác rùng mình.
Cố Lâm chỉ mở to mắt nhìn anh, Hoa Thiệu Đình cũng không mở miệng. Cuối cùng cô mềm nhũn người, ngồi phịch xuống đất.
Sự dịu dàng của Hoa tiên sinh khiến cô sợ hãi. Anh nói chậm rãi: "Những điều có thể nói cho cô biết, tôi tuyệt đói không giấu cô. Những điều tôi không muốn nói, cô đừng tò mò".
Cố Lâm cúi đầu không dàm nhìn anh. Hoa Thiệu Đình vẫn vuốt ve mặt cô, thong thả bổ sung một câu: "Còn nữa, không có việc gì đừng tự ý đi tìm Trần Phong".
Cố Lâm sợ đến mức sắp chảy nước mắt, vội vàng ôm tay Hoa tiên sinh.
Cả ngày hôm đó, Cố Lâm như ngồi bên lò lửa. Tuy nhên, Hoa tiên sinh không hề đả động tới.
Cố Lâm có cảm giác, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sáu năm trước khi người phụ nữ đó rời đi, Lan Phường chỉ còn là vũng nước chết, giống như chủ nhân của ní. Sau khi đốt cháy hết sự nhiệt tình và ngông cuồng, cuối cùng Hoa Thiệu Đình chỉ còn lại sự thờ ơ và lạnh nhạt. Tình cảm cuồng nhiệt trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Tình cảm đó đã ngủ quên quá lâu nên một khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ khiến con người nảy sinh lòng tham. Ai cũng biết, kể từ giờ phút Bùi Hoan trở về, Kính Lan Hội sẽ không còn yên bình.
Buổi tối hôm đó, Trần Phong bị thương.
Anh ta cùng mấy người bạn đến câu lạc bộ do chính mình đứng tên vui chơi. Nơi đó là hang ổ của anh ta, là địa bàn của Kính Lan Hội, người bình thường không thể vào trong. Vì vậy, Trần Phong không dẫn theo thuộc hạ. Trời gần sáng, nhóm người giải tán, Trần Phong một mình đến nhà xe lấy ô tô. Anh ta bất thình lình bị tấn công, vùng bụng trúng một phát đạn.
Ngày hôm sau mọi người mới nghe tin này. Cố Lâm lờ mờ đoán ra phần nào nên không cho phép thuộc hạ đi thăm hỏi.
Người sống ở Lan Phường kị nhất hai chuyện, quá thông minh hoặc quá mồm mép. Dính vào một trong hai điều đó đều dễ gây thị phi.
Hoa tiên sinh giữ hai anh em Trần Phonh ở lại Lan Phường bao nhiêu năm, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Khi tin tức lan truyền, mọi người đều đoán là A Phong nói linh tinh, Hoa tiên sinh đưa ra cảnh cáo lần cuối với anh ta.
Trần Phong xuất thân từ gia tộc xã hội đen, tốt xấu gì cũng sống gần bam mươi năm. Anh ta không bị thương vào chỗ hiểm, ở bệnh viện quan sát một thời gian là ổn.
Điều khiến mọi người bận tâm là vợ Trần Phong đang mang thai tám tháng, đúng lúc này anh ta xảy ra chuyện. Đối với gia đình anh ta, quả là hơi tàn nhẫn.
Nhưng đây là quy tắc của Lan Phường.
Người em trai Trần Dữ đứng ngồi không yên, tự mình đi Hải Đường Các thăm dò tin tức. Lúc đó, Hoa Thiệu Đình đang đọc sách, dường như rất nhập tâm nên không để ý đến anh ta.
Trần Dữ ra sức bày tỏ lòng trung thành với Hoa Thiệu ĐÌnh. Mặc dù ngoài miệng anh ta không "đao to búa lớn" nhưng ý tứ rất rõ ràng, rằng hai anh em anh ta thõa mãn với cuộc sống hiện tại, không có suy nghĩ khác. Trần Dữ thậm chí vô tình mà hữu ý nhắc đến chị dâu của anh ta và đứa trẻ chưa chào đời, mong Hoa tiên sinh thông cảm.
Anh ta ở chỗ Hoa Thiệu Đình hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ nhận được một câu: "Chú về đi".
Cố Lâm khịt mũi khinh bỉ hành động của Trần Dữ, trong lòng nghĩ thầm: Hoa tiên sinh cho người cảnh báo Trần Phong, tiếp theo thế nào? Chuyện này liệu có êm xuôi?
Cố nghĩ đến nhiều khả năng. Người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách không hề nhìn cô, anh đột nhiên ném cuốn sách sang một bên: "Hai anh em nhà nà đã thành gia lập nghiệp, tôi tưởng bọn họ thông minh hơn một chút..." Anh giơ tay che mắt trái bị thương theo thói quen, nhướng mày nhìn Cố Lâm: "Vụ Trần Phong, không phải do tôi làm".
Cố Lâm hết sức kinh ngạc.
Hoa Thiệu Đình cười: "Nếu tôi muốn tìm người để trút giận, cô cho rằng... hắn còn có thể sống hay sao?".
"Thế thì là ai?"
Trong đầu Cố Lam vụt qua vô số khả năng nhưng nghĩ mãi vẫn không có manh mối. Cô chợt ý thức được một chuyện, bất kể là ai làm, đối phương đã đạt được ý đồ. Người nào là chủ mưu không quan trọng, quan trọng là cái dằm đã ngày càng cắm sâu hơn.
Gây xích mích và ly gián mới là điều đáng sợ nhất.
Sớm muộn cũng có ngày cục diện mà Hoa Thiệu Đình lao tâm khổ tứ duy trì sẽ bị phá vỡ.
Cố Lâm càng nghĩ càng bất an, nhưng Hoa Thiệu Đình dường như đã quên chuyện đó. Anh chuyển đề tài: "Vừa rồi Trần Dữ nhắc tôi chị dâu của cậu ta sắp sinh, tôi mới chợt nhớ ra. Cô hãy chuẩn bị quà mừng cho gia đình A Phong. Đúng rồi, cô có thích trẻ con không?".
Cố Lâm không nghĩ ngợi, lập tức trả lời: "Tôi không thích, trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức".
Hoa Thiệu Đình có chút tiếc nuối, tựa vào thành ghế phía sau, để mặc con Hắc Tử bò lên tay mình. Anh lẩm bẩm: "Dựa vào tính cách của A Phong, chắc chắn chú ấy muốn có con trai. Chẳng thú vị gì cả... nuôi con gái mới có phúc"".
Cố Lâm còn ít tuổi, chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cô thuận theo lời Hoa Thiệu Đình, lên tiếng: "Tiên sinh đối xử tốt với Tam tiểu thư như vậy, nếu có con chắc sẽ rất cưng chiều".
Cô chỉ buột miệng nói ra, nhưng ánh mắt Hoa Thiệu Đình đột nhiên lạnh ngắt. Cố Lâm vội tiếp lời: "Tôi tưởng tiên sinh thích trẻ con?".
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, cất giọng mệt mỏi: "Làm sao không thích cơ chứ? Nếu tôi có con gái, nó muốn phóng hỏa tôi sẽ giúp nó châm lửa".
Sau vụ Thịnh Linh, Bùi Hoan không còn gặp người của Kính Lan Hội nữa. Cô bận rộn liên hệ bác sĩ giúp trại trẻ mồ côi Huệ Sinh. Nhờ mối quan hệ của Tưởng Duy Thành, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Chị Kính kiếm được kịch bản phim ngắn Thời gian không gặp gồm bảy tập cho Bùi Hoan. Nội dung phim đơn giản, thời gian quay tương đối ngắn, chỉ một tháng là hoàn thành, rất thích hợp với cô. Xem xong kịch bản, Bùi Hoan tỏ ra rất thích bộ phim này.
Chị Kính hiếm có dịp chứng kiến Bùi Hoan tập trung tinh thần vào công việc như vậy. Dường như kịch bản hợp khẩu vị nên cô hoàn toàn phối hợp, còn chủ động xin diễn lại đến khi nào hoàn hảo mới thôi.
"Sang trái, sang trái một chút, đi đến vị trí đó." Đạo diễn cầm kịch bản làm mẫu, một động tác nhỏ cũng không bỏ qua.
Bùi Hoan từ từ tìm vị trí, điều chỉnh ánh sáng theo lời đạo diễn. Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cô đợi các diễn viên khác đến khớp lời thoại.
Gần đây không ai dám gây phiền phức cho Bùi Hoan, nhưng cũng không ai chịu mời cô. Bùi Hoan cảm thấy vô cùng thoải mái, định kết thúc bộ phim ngắn này sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Không rõ Trần Phong dùng thủ đoạn gì, sau vụ ở trung tâm thương mại, Bùi Hoan không còn nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Linh. Công ty quản lý tuyên bố, cô ta ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức. Người phụ nữ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người từ đây.
Nổi tiếng cũng vậy, thành danh cũng thế, loáng một cái đã không ai còn nhớ đến.
Ngành giải trí thật sự tàn khốc. Năm xua chị Kính đã từng nhắc nhở Bùi Hoan, nhưng cô không hề bận tâm. Chị Kính tưởng cô muốn dựa vào Tưởng Duy Thành để leo cao. Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng hiểu, lời nói của Bùi Hoan năm đó là sự thật.
Cô đúng là chỉ đi ngang qua chứ không có ý định gia nhập làng giải trí.
Thật ra Bùi Hoan đợi chị Kính chủ động gặng hỏi về vụ ở trung tâm thương mại, nhưng người quản lý của cô có phản ứng ngoài dự liệu.
Lúc Bùi Hoan đi tìm, chị Kính vừa hút thuốc vừa đưa cốc nước cho cô rồi mắng cô lười biếng. Chị liệt kê tật xấu của Bùi Hoan, cuối cùng ném mẩu thuốc, trừng mắt với cô: "Đừng tưởng tôi sẽ sợ cô như đám phế nhân đó. Con bé chết dẫm này... dù cô có bản lĩnh đến mấy cũng do tôi dẫn dắt, tôi có mắng chửi cô, cô cũng phải nghe theo".
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, khoác tay chị Kính dù bị chị hất ra. Hai người cùng đi thay quần áo.
Chị Kính khó chịu một lúc, cuối cùng nói với Bùi Hoan: "Được rồi, tôi biết cô sẽ không nói thật. Nếu muốn nói, cô đã tiết lộ với tôi từ mấy năm trước. Chị đây là người từng trải nên không chấp nhặt cô". Chị vỗ tay Bùi Hoan, có chút cảm khái: "Chúng ta cũng không cần khách khí, nói một câu thật lòng, tôi đã bỏ biết bao tâm huyết vào người cô, tôi sẽ không bỏ rơi cô. Tuy nhiên, cô mà không ra gì, tôi vẫn cứ mắng như thường".