Trọn Kiếp Yêu

Chương 5

Người đó là một cô gái trẻ. Cô mặc bộ áo váy đen bình thường, trên người dính nước mưa, giống như cô đi bộ một đoạn đường dài hoặc ở bên ngoài trời mưa gió.

Mấy thân tín của Hội trưởng quá cố đều nhìn ra điều bất thường, có một người đột nhiên lên tiếng: "Tam tiểu thư?".

Phản ứng đầu tiên của Cố Lâm là rút súng chĩa vào kẻ vừa đột nhập, rồi bào thuộc hạ nhanh chóng bao vây đối phương, nhưng Hoa tiên sinh đã kéo tay cô lại.

Hoa tiên sinh đảo mắt một vòng, tất cả mọi người, tất cả mọi người lập tức lùi lại phía sau. Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn một mình anh ngồi bất động.

Tiếp thao, anh thong thả cầm khăn lau sạch ngón tay, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xuất hiện ở cửa, miệng mỉm cười: "Bùi Bùi, trở về là tốt rồi".

Cố Lâm giật mình. Đây chính là... Bùi Bùi mà tiên sinh nhắc tới?

Cô liền quan sát đối phương. Người phụ nữ này có gương mặt vốn rất xinh đẹp nhưng giờ đã bị nước mưa làm ướt đến mức nhợt nhạt tiều tụy. Cố Lâm đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này nhìn rất quen, hình như là một ngôi sao.

Cô còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Hoa tiên sinh đã lên tiếng: "Mọi người lùi lại cả đi".

Anh vừa dứt lời, người phụ nữ vừa đột nhập bất chợp rút súng, chĩa thẳng vào Hoa tiên sinh.

Tình hình xảy ra hết sức bất ngờ. Từ trước đến nay chưa có ai ngông cuồng tới mức tấn công chủ nhân của Kính Lan Hội ngay trước mặt mọi người. Các phân đường chủ vội vàng rút súng định lao về phía người phụ nữ vừa xuất hiện. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoa tiên sinh thốt ra một câu với đám đông: "Bỏ hết súng xuống cho tôi. Ai động đậy, tôi sẽ khiến kẻ đó chết trước".

Không một ai dám ra tay, ngay cả Cố Lâm cũng phải lùi ra sau lưng anh.

Hoa tiên sinh vẫn ngồi yên, dõi mắt về phía trước anh thản nhiên nghênh đón họng súng của người phụ nữ kia. Anh bình tĩnh mở miệng: "Bùi Bùi...".

"Câm miệng".

Đây là lần đầu tiên Bùi Hoan gặp lại người đàn ông này sau sáu năm xa cách. Sức khỏe của anh có vẻ sa sút hơn trước, tựa hồ khoảng thời gian sáu năm qua đã mài mòn sự kích động và niềm tin cuối cùng của anh. Chỉ ngồi bất động ở đó, nhưng phong độ của anh vẫn không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như trước.

Lòng bàn tay Bùi Hoan rịn mồ hôi. Cô ra sức nắm chặt khẩu súng ép bản thân phải bình tình: "Hoa Thiệu Đình, chính miệng anh nói, hôm nay tôi có thể gϊếŧ anh".

Nghe câu này, người đàn ông được gọi là lão hồ ly kia đột nhiên bật cười thành tiếng.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vì có kẻ dám gọi thẳng tên Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình lẩm bẩm: "Bùi Bùi, chỉ có lần này em nghe lời tôi. Được thôi, em đã giữ lời hứa quay về, vậy thì hãy ra tay đi".

Anh không né tránh, cũng không cho phép bất cứ người nào ngăn cản.

"Hoa tiên sinh!" Cố Lâm mặt biến sắc, định lao đến che chắn cho anh. Hoa Thiệu Đình trừng mắt với cô, Cố Lâm liền cứng đờ tại chỗ. Cô lại quay sang người phụ nữ khả nghi kia: "Nhưng chị ta...".

Nói đến đây, Cố Lâm ngậm miệng, đè nén mọi thắc mắc và chấn động.

Giữa đám đông ồn ào, hình bóng những người khác tựa như mờ dần, chỉ còn lại cô và anh.

Bùi Hoan nhìn chằm chằm vài đôi mắt không lộ vẻ vui buồn hay sợ hãi của Hoa Thiệu Đình. Nỗi hận tích tụ trong sáu năm qua chỉ chờ ngày bùng nổ, l*иg ngực cô đau đến mức không thể khống chế. Anh ở ngay trước mặt, tất cả chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Đây chính là Hoa Thiệu Đình, người đàn ông cô yêu hơn mười năm, yêu không oán hận. Anh là anh trai của cô, từng bảo vệ, chiều chuộng cô đến tận trời xanh.

Nhưng hôm nay, cô quay về để trả thù anh.

Mắt Bùi Hoan đỏ hoe. Hoa Thiệu Đình nhìn cô, thở dài: "Bùi Bùi, đừng khóc, em cần gì tôi cũng nhận lời em. Em muốn gϊếŧ tôi cũng sẽ không né tránh". Anh nói thật lòng, nhẫn nại dỗ dành cô: "Ngoan, em mau nổ súng đi".

"Hoa Thiêu Đình... Câm miệng, anh câm miệng cho tôi". Nước mắt giàn giụa trên gò má Bùi Hoan. Từng câu từng chữ của anh đều khiến cô quay về phòng phụ sản giá lạnh buổi tối ngày hôm đó.

Rất nhiều người ấn tay cô, còn cô chỉ có thể mở to mắt nhìn mũi kim chứa thuốc an thần. Bọn họ bắt cô từ bỏ đứa bé trong bụng, muốn chặt đứt mọi tia hy vọng của cô. Cô đau đớn giãy giụa khẩn cầu, nhưng không ai cứu cô. Vào thời khắc đó, Bùi Hoan muốn gϊếŧ sạch tất cả. Ý nghĩ điên cuồng và nỗi hận khiến cô nghẹt thở.

Lúc đó, Bùi Hoan nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ bắt Hoa Thiệu Đình nếm trải sự đau đớn và mối hận ấy.

Gϊếŧ anh ta, cô nhất định sẽ gϊếŧ anh ta.

Bùi Hoan nhắm mắt, đầu óc hỗn loạn. Cô không còn lựa chọn nào khác, hai tay nắm chặt khẩu súng.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng đạn lên nòng, tiếp theo là tiếng súng giòn giã. Bốn bề trở nên náo loạn trong giây lát, vô số người hét lên, bàn ghế lật nhào, không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

Trung thu là tết Đoàn viên, chẳng ai có thể ngờ, bữa tiệc gia đình ở Lan Phường lại bị một người phụ nữ phá hỏng.

Bùi Hoan ngồi sụp xuống đất, tay vẫn cầm khẩu súng. Có người lao đến vặn tay cô, dùng chính khẩu súng đó chĩa vào gáy cô rồi kéo cô ra ngoài.

Không biết bao lâu sau, Bùi Hoan vẫn không dám mở mắt.

Cuối cùng cô cũng nổ súng. Vào thời khắc này, nhịp tim, hơi thở, mọi cảm xúc đều không thuộc về cô. Cô không còn cảm thấy đau, không còn lạnh, không còn khổ sở nữa.

Tất cả đều theo người đàn ông đó mà đi, giống như trong cuộc đời này, mọi nỗi yêu và hận đều bị thiêu rụi.

Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu một điều: Nếu Hoa Thiệu Đình chết, Bùi Hoan cũng sẽ chết.

Có câu "người tốt không trường thọ, kẻ xấu sống ngàn năm". Bởi vậy, lão hồ ly không dễ dàng đi chầu ông bà ông vải như vậy.

Người nói câu này chính là Tùy Viễn, bác sĩ riêng của Hoa Thiệu Đình. Tùy Viễn là thiên tài y học, nhưng giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một lằn ranh, càng là người thông minh thì càng cực đoan. Mấy năm trước, Tùy Viễn không được giới y học chính thống dung nạp nên gia nhập Kính Lan Hội, trở thành bác sĩ chữa trị chính của Hoa Thiệu Đình.

Ngày thứ ba sau biến cố hôm Trung thu. Tùy Viễn đóng cửa phòng, nhìn người đàn ông nằm trên giường. Mắt trái của anh băng miếng vải trắng, hơi thở bình ổn hơn nhiều. Thấy căn bệnh trong người Hoa Thiệu Đình không tái phát, Tùy Viễn mới yên tâm phần nào, nhưng cũng thầm thở dài, ăn một bữa cơm sao lại ra nông nỗi này?

Vừa rồi Cố Lâm mới nghe lời anh ta về phòng nghỉ ngơi. Cô gái Đại đường chủ trẻ tuổi này trông có vẻ kiên cường, nhưng khi tận mắt nhìn thấy gương mặt đầy máu của Hoa tiên sinh, viền mắt cô vẫn đỏ hoe, tâm trạng có chút kích động.

Tất cả đều là tai bay vạ gió, không biết bắt đầu từ đâu.

Hải Đường Các vốn là một phòng bệnh cao cấp. Vì Hoa tiên sinh không đi bệnh viện nên Tùy Viễn đành lắp đặt thiết bị y tế tại nhà.

Người đàn ông trên giường động đậy, tựa hồ muốn ngồi dậy. Tùy Viễn lại thấy bực bội, cảnh cáo anh: "Mấy ngày này anh ở nguyên một chỗ cho tôi. Sở dĩ anh có thể bảo toàn mạng sống là do Tam tiểu thư nhắm mắt nổ súng. Bằng không, anh có mấy cái mạng cho cô ấy chơi?".

Hoa Thiệu Đình cười khẽ, bình ổn hơi thở xong mới hỏi anh ta: "Bùi Bùi đâu rồi?".

"Tôi có thể khuyên Cố Lâm về phòng, nhưng không thể khuyển nổi cô ấy. Cô ấy ở trong sân không chịu đi trú. Cố Lâm muốn gây khó dễ cho cô ấy nhưng tôi đã ngăn lại. Anh mà không giải thích rõ chuyện này, người ở Lan Phường sẽ không bỏ qua cho cô ấy."

Người đàn ông trên giường trầm mặc một lúc rồi giơ tay chạm vào mắt trái đang băng bó của mình: "Mắt này của tôi có thể kiên trì bao lâu?".