Làm cho buổi yến tiệc vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, một người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội màu xanh ngọc bích đang vội vàng và vụng về lau rượu dính trên váy. Người phụ nữ đứng đối diện với chiếc váy màu đỏ thì với một khuôn mặt đắc ý đang lắc lắc chiếc ly rỗng trong tay: “Là Bạch tiểu thư à, tôi nói ai mà đi đứng mắt mũi để đi đâu không biết.”
Bạch Dĩnh vừa tức vừa xấu hổ, chiếc váy vốn đã mỏng lúc này bị ngấm nước đã đang dần dần dính vào người cô và để lộ ra nội y bên trong, đứng vây xung quanh là một đám người, nhưng không có một ai dám đứng ra, dù gì thì đây là hai người phụ nữ có tiếng mà bọn họ không thể tùy ý dây dưa vào được.
Tiểu Tang đang ngồi ở trong một góc sắp ngủ mất rồi, đột nhiên bị tiếng ấm ĩ đánh thức. Cô đi ra xem xem, bình tĩnh kéo từ túi ra một chiếc khăn choàng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy phía bên đó vang lên tiếng ồn ào, cô giữ chiếc khăn choàng và len lỏi vào trong
Lúc này, Bạch Dĩnh đang khoác trên người một chiếc áo vest, khuôn mặt đầy sự cảm kích.
Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tú thoát tục của anh không phải ai cũng so sánh được, một tay cho vào túi quần, sắc thái tự nhiên, đôi mơi hơi mím lại, giống như quý tộc thời trung cổ, rõ ràng là phi phàm.
“Đó chẳng phải là Hoắc Thiệu Khiêm sao?”
“Đúng là nhị thiếu gia của Hoắc gia rồi, Bạch tiểu thư quyến rũ được anh ấy từ khi nào thế....”
Bên cạnh tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ tức đỏ mắt lên, vốn cô ta định làm cho Bạch Dĩnh xấu hổ, nhưng ngược lại cô ta đã gậy ông đập lưng ông, cô ta không can tâm liếc mắt trợn trừng nhìn Hoắc Thiệu Khiêm một cái rồi tức giận rời đi.
Hoắc Thiệu Khiêm rút chiếc khăn tay ra, khẽ mỉm cười: “Không sao chứ!”
Nụ cười đó làm cho Bạch Dĩnh có chút ngơ người ra, sau đó giật mình, ngại ngùng mở miệng: “Vừa nãy cảm ơn anh.....” mặt cô hơi nóng lên, Bạch Dĩnh quay đầu sang một bên không tự nhiên lắm, lại nhìn thấy Tiểu Tang liền vẫy tay: “Tiểu Tang.”
Tiểu Tang chỉ tay thể hiện rằng bản thân sẽ đợi cô ở bên đó.
Bạch Dĩnh gật đầu, quay đầu lại thì đang nhìn thấy Hoắc Thiệu Khiêm đang nhìn theo bóng dáng của Tiểu Tang, cười nói: “Đó là người luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi coi như là bảo mẫu Tiểu Tang.”
“Tiểu Tang.” Hoắc Thiệu Khiêm chỉ liếc nhìn Tiểu Tang như thể chẳng chú ý lắm, miệng nhoẻn cười nhưng như không cười: “Cái tên nghe khá thú vị.”
Bạch Dĩnh không hiểu, Hoắc Thiệu Khiêm liền đưa tay ra: “Không biết có thể mời tiểu thư xinh đẹp nhảy một điệu không?”
Đương nhiên là không từ chối, một đôi kim đồng ngọc nữ làm cho bao người phải ngước nhìn.
Tiểu Tang ngồi trong góc lại ngáp dài một cái, dụi dụi mắt, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, nghĩ tới cảnh Bạch Dĩnh vừa xung đột với cô ta, Tiểu Tang định đợi cô ta đi ra rồi mình mới vào.
“A lô, việc anh ta bảo tôi làm tôi đã làm rồi, anh ta muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng thành công rồi, những bức ảnh đó có thể trả cho tôi được chưa....”
Tiểu Tang đứng ở ngoài nghe một lát mới quay người rời đi nhưng dường như có suy nghĩ gì đó.
Khi buổi yến tiệc tan, Tiểu Tang lái xe tới cửa khách sạn, Tiểu Tang và Hoắc Thiệu Khiêm ở cửa khách sạn lưu luyến không rời, Hoắc Thiệu Khiêm ghé vào tai Bạch Dĩnh nói câu gì đó rồi Bạch Dĩnh đưa tay đập khẽ vào ngực Hoắc Thiệu Khiêm, anh ta tranh thủ lúc đó mà túm lấy tay Bạch Dĩnh.
Tiểu Tang muốn lái xe rời đi, nhưng lại nghe thấy có gọi gõ vào cửa xe, mở cửa kính xuống, là Bạch Dĩnh, cô với khuôn mặt đỏ lên: “Tiểu Tang, em về trước đi, lát nữa Hoắc Thiệu Khiêm sẽ đưa chị về.”
“Là Tiểu Tang à?” Hoắc Thiệu Khiêm đột nhiên xuất hiện, cúi người xuống, cười híp mắt lại: “Có muốn cùng đi chơi không?”
Tiểu Tang với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm khởi động xe rời đi.
Hoắc Thiệu Khiêm không hiểu gì, nhìn Bạch Dĩnh đang vẫy tay chào nói: “Anh đắc tội gì với cô ấy à?”
Bạch Dĩnh cười: “Ha ha, đừng để ý, tính cách Tiểu Tang lúc nào cũng như vậy.
Hoắc Thiệu Khiêm nhún vai, khoác một tay lên vai Bạch Dĩnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Tiểu Tang lái xe rời đi.
Tiểu Tang về tới căn biệt thự mà Bạch Dĩnh ở, với tư cách là người bảo mẫu lúc nào cũng theo sát Bạch Dĩnh, một ngày 24h đồng hồ cô đều phải ở bên cạnh Bạch Dĩnh, trừ buổi tối ngày hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Vừa về tới nhà, Tiểu Tang quăng mình xuống giường, lật người một cái rồi nằm ngủ.
Trong cơn mơ hồ, đột nhiên cô lọt vào lòng của một người lạ, với mùi thuốc lá và mùi nước hoa nhè nhè, mùi vị này rất đặc biệt, dường như không đến nỗi quá là đáng ghét.
Cái gì!
Cô mở mắt ra vài giây, cô đột nhiên giật mình suýt nữa thì nhảy dựng lên, nếu cô nhìn không nhầm thì người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô cười không nên xuất hiện ở đây mới phải.
“A.....”
Vừa lên tiếng liền bị Hoắc Thiệu Khiêm lấy tay bịt mồm lại, Tiểu Tang cố gắng vùng vẫy ra, nhưng bản thân là con gái sức lực đã yếu, chẳng bao lâu tứ chi của cô đều mềm nhũn ra và bị anh vắt ra phía sau ấn xuống giường.
Cô lập tức không vùng vẫy nữa, khuôn mặt đầy cảnh giác và phòng bị nhìn anh ta chằm chằm.
Người đàn ông “suỵt” một tiếng rồi cười, hôm lên má cô, lại nhìn cô, khẽ thì thầm: “Yên tâm, tuy anh rất muốn có em nhưng tối nay anh sẽ không làm vậy, ngày tháng còn dài.”
Tiểu Tang “ư ư” hai tiếng, Hoắc Thiệu Khiêm dường như nghe hiểu vậy, giả vờ với khuôn mặt khó xử: “Cái gì? Em muốn anh với em....sao?”
Tiểu Tang đột nhiên trợn trừng mắt, lại bắt đầu vùng vẫy, Hoắc Thiệu Khiêm không dễ dàng để lại khống chế cô, có chút tức giận: “Đừng động đậy, anh sắp không kiềm chế được rồi!”
Tiểu Tang chỉ có thể không can tâm mà yên tĩnh, ánh mắt cô nhìn anh ta như muốn nói: “ngươi cứ thử động vào lão nương thử xem.”
Hoắc Thiệu Khiêm không thể bỏ hai tay ra, chỉ biết dùng miệng ghé sát vào tai cô nói: “Trời sáng anh sẽ đi, tin anh.”
Tin cái đầu anh ý! Đồ ngụy quân tử!
Hơi thở ấm nóng của đàn ông phải vào bên tai Tiểu Tang, một cảm giác tê dại được lan truyền ra khắp cơ thể, Tiểu Tang không tự chủ nuốt nước bọt ực một cái, rồi sau đó lại tự cảm thấy thật mất mặt.
Hoắc Thiệu Khiêm khẽ cười rồi lên tiếng: “Nếu em muốn anh làm gì với em thì anh cũng không ý kiến gì!”
Tiểu Tang chẳng thèm để ý tới anh ta, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, có chút bất an, bản thân không phải là người ở đây, lại không có học thức, bằng cấp gì, tìm một công việc cũng chẳng phải dễ dàng.
“Đừng lo lắng, Bạch Dĩnh uống say ngủ rồi....”
Tiểu Tang nhìn anh ta chằm chằm, cái tên ngụy quân tử này sau khi chuốc say tiểu thư, lại muốn tới ăn hϊếp cô thế này, đúng là đồ háo sắc mà.
Miệng bị bịt một lúc lâu, hơi thở bắt đầu không ổn định, Tiểu Tang dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta bỏ tay ra.
“Muốn anh bỏ tay ra cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh để cho anh ở đây một đêm.”
Tiểu Tang nghiến răng suy nghĩ một lúc rồi co rúm vai lại gật đầu.
Hoắc Thiệu Khiêm mãn nguyện bỏ tay ra, thở phào một tiếng, quay người nằm ngửa bên cạnh cô.
Tiểu Tang ho lên thì thiếu không khí, cô vận động tứ chi đang tê đi một chút, bên cạnh lại truyền tới giọng nói yếu ớt của một người: “Em dám đi ngày mai anh sẽ nói với tiểu thư nhà em rằng em quyến rũ anh.”
Thầm mắng trong lòng một tiếng, Tiểu Tang dừng lại việc đang khẽ luồn người trượt xuống dưới, lại từ từ đẩy người lên trên về chỗ cũ, cô nhổ ra hai từ: “Đê tiện!”
Hoắc Thiệu Khiêm dường như tâm trạng rất tốt, nhắm mắt lại, quay lưng vào cô và ngủ.
Hơi thở của anh ta dần dần ổn định, lúc này Tiểu Tang mới thở phào một tiếng, dùng chăm chùm kín người lại, ngay cả tóc cũng không hở ra ngoài, ngủ mà nơm nớp lo sợ.
Đang ngủ, đột nhiên có người kéo chăn cô ra, tiếp sau đó là đôi bàn tay lạnh thò vào trong, mở mắt ra, Hoắc Thiệu Khiêm đang cười cợt nhả nhìn cô: “Tiểu Tang, em là cái đồ ngốc, anh là một thằng đàn ông đấy, sao có thể ngồi im một chỗ khi em nằm bên cạnh thế này chứ, mau lại đây nào!”
Nói xong, đột nhiên anh ta nhảy bổ lên người cô!
“Không!”
Tiểu Tang giật mình mở mắt ra, hóa ra chỉ là một giấc mơ, cô quay trái quay phải nhìn bên cạnh mình, trống trơn không có ai cả.
Cô thở phào một tiếng, lại nằm thõng thoài ra, trời đã bắt đầu sáng lờ mờ, bên ngoài hình như còn lất phất mưa, Tiểu Tang lật người đi lật người lại nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
..................
Bạch Dĩnh dạo gần đây tâm trạng khá kì lạ, đang ở trong phòng thay đồ rộng lớn để chọn đồ, đột nhiên cô liền đẩy cả một dãy quần áo xuống đất, buồn bã ngồi dưới đất gục đầu lên hai đầu gối.
Tiểu Tang lặng lẽ thu đống quần áo lên, rồi hỏi: “Tiểu thư, chị vẫn ổn chứ?”