CHƯƠNG 53: TRAI ĐẸP ĐỐI ĐẦU
Tia nắng hiếm hoi yếu ớt xuyên thủng tầng mây màu xám, uể oải len lỏi xuống khu chợ Xuân, làm đậm thêm mấy khóm đào bích, đào phai tái nhợt vì gió lạnh. Tôi kéo tay Quân chạy nhanh về gian hàng nơi chị Nhi chờ sẵn, lúc này có vài cô gái trẻ đang đứng ngắm nghía mấy cành phát lộc xinh đẹp. Tôi chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng Quân ngọt xớt một cách đáng buồn nôn:
“Mấy bạn chọn khéo thật. Phát lộc là loại cây rất phù hợp để trang trí nhà đón Tết, và cái tên thôi cũng đủ đem lại may mắn rồi. Cây này siêu dễ trồng mà nhỏ gọn nữa, bày ở đâu cũng xinh xắn hết.”
Mấy cô gái ngẩng đầu về nơi phát ra giọng nói, lập tức ngẩn người, trên tay còn cầm nguyên chậu phát lộc bụ bẫm xanh mượt. Và rõ ràng là, chậu cây đáng thương của tôi đã kém xinh đẹp hơn rất nhiều khi Quân mỉm cười với các cô gái.
Tôi vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên gương mặt, hé mắt sang nhìn Quân. Cậu ta đứng đó, cười nhẹ ân cần giải thích về tên, ý nghĩa mấy loại hoa cho khách. Quần áo sành điệu ôm sát vóc người cao lớn, gương mặt hồng hào dù ngoài trời lạnh 12 độ C và không khí như lưỡi dao vô hình liếʍ vào những nơi da thịt để lộ ra. Tôi hừ mũi, bõ công tôi mạnh tay đãi cậu ta tam la cà lấu bao nhiêu thứ trên trời dưới đất. Tôi nhìn Quân bằng ánh mắt thỏa mãn như nhìn con lợn sữa béo tròn mình hết lòng chăm sóc nay đã đến lúc đưa lên làm vận động viên nhào lộn trên lò nướng than hồng.
Kết thúc cuộc chăm sóc khách hàng sặc mùi mỹ nam kế, Quân bán được tới 2 chậu phát lộc và 5 bông hoa ly. Quân quơ tập tiền trước mặt tôi, gương mặt sáng bừng và tự đắc như đứa bé mẫu giáo khoe khoang phiếu bé ngoan, chờ cha mẹ ngợi khen. Tôi cũng híp mắt cười với hắn, gật gù tán thưởng:
“Trước đây tôi từng nghĩ, ngoài đẹp trai ra thì cậu chả được cái nước non gì. Giờ nghĩ lại, thấy chỉ cần đẹp trai, mọi sự thô lỗ, nông cạn, hẹp hòi, ngoa ngoắt đều có thể được tha thứ hết.” Tôi với tay lấy xấp tiền trong tay Quân, hớn hở cho vào ví.
Quân xịu mặt, rõ ràng rất bất mãn với phát ngôn của tôi:
“Cậu thì biết cái gì, ẩn bên trong vẻ đẹp xuất chúng thế gian khó sánh này là cả một tâm hồn đa sầu đa cảm, giàu lòng bác ái vị tha. Tôi là chàng trai ấm áp như gió xuân, dịu dàng như... “
“...nắng sớm. Gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, hoa nhường nguyệt thẹn. Gặp được cậu là phúc phần mà tôi đã tu bảy bảy bốn chín kiếp mới gặp được, cậu tài năng nhưng khiêm tốn, sang trọng nhưng không cảnh chó, đôn hậu nhưng không thảo mai, dịu dàng nhưng không bánh bèo. Cậu là chàng trai mà mọi cô gái trên thế gian này đều khao khát...
Tiếp theo cậu sẽ nói vậy đúng không?”
Tôi không kiên nhẫn ngắt lời Quân, bắt chiếc cái giọng dở hơi của cậu ta, đầu hếch lên trời, hai tay chắp sau đít, mắt nhắm hờ, tuôn một tràng dài bài diễn văn đã nghe lần thứ một trăm linh hai đến nỗi thuộc từng câu từng chữ, chỗ nào ngắt nghỉ, nhớ cả đoạn cậu ta dừng lại để lấy hơi. Xổ một tràng dài vào mặt Quân xong. Tôi tranh thủ hít thở điều hòa hô hấp, sau đó cất giọng gần như van xin:
“ Được rồi. Cốt cách thanh cao, có một không hai của cậu tôi đã được lĩnh ngộ sâu sắc, phiền cậu lần sau không cần “mở đài” với tôi nữa, được không?”
Quân còn định gân cổ nói gì đó, nhưng bất chợt ánh mắt Quân hướng ra phía sau lưng tôi, lông mày hơi nhíu lại, tỏ ý bài xích nhè nhẹ.
Tôi quay đầu, bắt gặp Bảo đứng ngay đằng sau. Bảo mặc áo len cổ cao bên trong áo dạ dài ngang gối, quần kaki đen kết hợp với đôi bốt cao cổ dưới chân tạo thành một tổng thể hài hòa, gọn gàng nhưng ấm áp. Gương mặt Bảo cũng hướng về phía Quân, đôi môi hơi mím lại biểu lộ chút ngạc nhiên cùng không vui, sau đó, Bảo dời ánh mắt sang tôi, nét mặt dịu lại nhưng trong ánh mắt ẩn dưới cặp kính như đang tìm hiểu, chờ đợi thứ gì đó gần như là...một lời giải thích.
Tôi chẳng bận tâm nhiều đến thế. Không ngờ Bảo cũng đến đây phụ tôi, tôi vui sướиɠ reo lên nho nhỏ, sao đó chạy lại ôm lấy cánh tay Bảo, cười híp mắt.
“A ha. Chiến hữu của tôi. Cậu đến thật tốt quá.”
Bảo cười hiền, khoác vai tôi thân mật, cúi người khe khẽ nói:
“Có vẻ như...tớ đến muộn mất rồi.”
Không hiểu sao tôi cảm giác câu nói của cậu ấy còn mang một hàm nghĩa sâu xa nào khác. Nhưng tôi vốn là kiểu người đơn giản, “ăn mắm cáy, gáy o o” nên chả nghĩ ngợi nhiều, lắc đầu nguầy nguậy:
“Đâu có, đâu có. Bây giờ mới mở hàng thôi. Xem nào, cửa hàng của chị em tớ có hẳn hai mỹ nam. Có nên treo biển “mua một chậu, thơm một cái” để thu hút mấy cô gái yêu chuộng cái đẹp không nhở?”
“Ý kiến không tồi.” Chị Nhi lúc này mới lên tiếng, với tay đoạt lấy túi khoai lang nướng và hạt dẻ trên tay tôi, tiếp lời: “Hoài An, không hiểu sao chị cảm thấy thời khắc phát tài của chị em mình sắp đến rồi.”
Cả bốn người cùng cười vang. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, đánh gãy cái lạnh đang tung hoành ngang dọc, thắp lên những ánh lửa ấm trong đôi mắt mỗi người.
***
Tôi đang rất hoài nghi liệu rằng chị Nhi nhà tôi có phải là truyền nhân đời thứ 108 của Gia Cát Lượng hay không? Phán câu nào chuẩn câu ấy mới tài.
Sự xuất hiện của hai anh chàng bán hàng ngời ngời soái khí làm không khí khu chợ có sự chuyển biến rõ rệt. Gian hàng của tôi đặc biệt thu hút mấy cô gái trẻ dạo chơi sắm Tết, ngay cả các cô, các bác gái lớn tuổi cũng tò mò vì hai chàng trai thuận mắt đang cười tươi như hoa cứt lợn, nên cũng lục tục kéo qua bên này hỏi han, xem xét.
Quân và Bảo chia ra đứng hai bên, nhiệt tình giới thiệu với mọi người, mấy cô gái trẻ ngơ ngẩn nghe “lời vàng ý ngọc” nhả ra từ miệng soái ca, đầu gật gù lia lịa như được lấp trình, ánh mắt đờ đẫn, miệng há hốc. Bảo béo cười nhẹ đầy dịu dàng từ tính. “Quần hoa” lâu lâu nháy mắt điệu nghệ với mấy cô gái đang si ngốc nhìn mình. Kết quả, sau một hồi được “thôi miên” trong mãn nguyện. Các cô gái sẽ rời khỏi gian hàng trong trạng thái miệng cười ngô nghê, tay xách theo chậu cây nhỏ hoặc một bọc lớn các loại hoa.
Tôi và chị Nhi vừa ngồi xổm cắn hạt dẻ, vừa không rời mắt khỏi hai thân hình cao lớn phía trước. Mắt chị Nhi di động trên người Quân và Bảo, mắt nổi lên ký hiệu đồng đô la lấp lánh. Đoạn chị quay sang vỗ vai tôi, chân thành nói:
“Hoài An, giờ chị mới chân chính hiểu cái gọi là quy tắc “trái dấu hút nhau”. Thử nhìn em xem, vừa khờ, vừa phàm phu tục tử, ngoại hình như khỉ đột leo cây thế mà lại thu hút được hai chàng trai duyên dáng, phong độ nhường này, có khác nào hai bông hoa nhài cắm chung bãi ấy trâu đâu. Chậc chậc, ngẫm lại chị mà thấy buồn. Ta nói xinh đẹp, yêu kiều, thanh tú, đáng yêu âu cũng là cái tội.” Chị Nhi thở dài thườn thượt, bộ dáng đau lòng cho số kiếp “hồng nhan bạc phận” của mình.
Tôi bĩu môi “xì” một tiếng. “Nếu ảo tưởng sức mạnh là một căn bệnh thì chị đang ở giai đoạn cuối rồi đó.”
Chị Nhi chả thèm để tâm câu nói của tôi, cười híp mắt nhìn ví tiền ngày một nặng:
“Ta nói “nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” quả không sai. Với mức độ cuồng nhiệt của các chị em thế này, chị đang nghĩ có nên điều động thêm một xe Container hàng đến thêm không.”
“Nghêu sò đánh nhau” ? Tôi đâu có thấy ai đánh nhau ở đâu đâu nhở. Tôi và chị Nhi đương nhiên không phải rồi. Tôi ngước lên nhìn hai người trước mặt. Đang lúc hiếm hoi ngớt khách, hai bên đang đứng đối diện nhau. Ánh mắt Quân nhìn Bảo ánh lên vẻ thách thức, còn Bảo cũng lạnh lùng nhìn lại, quẳng cho “Quân” bản mặt “không thèm chấp”. Lạ nhỉ? Hai người này “rảnh rỗi sinh nông nổi” hay sao mà đi ganh đua với nhau ác liệt thế không biết. Liếc thấy bản mặt ngơ ngơ như bò lạc của tôi, chị Nhi bày ra bản mặt “biết ngay mà”, ôn tồn giải thích:
“Trong cuộc chiến giữa giống đực với nhau, cuộc chiến khốc liệt nhất không phải để giành lãnh thổ, thức ăn hay quyền lãnh đạo, mà là cuộc chiến giành con cái.”
Nhận thấy gương mặt nhăn nhó khó hiểu của tôi, Chị Nhi thở dài bất lực:
“Chị quên mất, An “ngơ” có bao giờ coi mình là phụ nữ đâu...”
***
Mới qua nửa buổi sáng, hàng đã được bán gần hết. Lúc này, Quân đang gói hoa Dơn cho một chị khách. Dáng người chị phốp pháp, gương mặt hồng hào làm nổi bật đôi mắt ti hí gần như bị nuốt trửng bởi lớp mỡ núng nính trên mặt. Không biết Quân nói với chị điều gì, chỉ thấy chị ngửa cổ cười khùng khục như “công nông lên dốc”làm tôi giật mình thon thót. Trước lúc đi, chị còn tranh thủ vỗ cái “đét” vào cặp mông căng tròn của Quân, “Ối dời ơi, người đâu mà dễ thương thế chứ lị”, không quên nháy mắt với mỹ nam.
Tôi sốc đến độ cằm sắp rớt xuống đất, chị Nhi và Bảo phản ứng nhanh hơn, không khách xáo cười ầm lên. Quân quay lại nhìn tôi, gương mặt khóc dở mếu dở, đáng thương nói:
“Hoài An, Không phải tôi đã nói “chỉ bán nghệ không bán hương” hay sao? Cậu tính bồi thường thân thể bị xâm hại của tôi thế nào đây?”
Tôi cố gắng dùng vẻ mặt an ủi nhìn Quân,giật giật khóe miệng, mặt đỏ bừng vì cố ngăn cho tràng cười không xổ ra ngoài l*иg ngực. Tôi phủi mông đứng dậy, vỗ vỗ vai Quân coi như tuyên dương tinh thần “xả thân quên mình” vừa rồi. Đoạn quay sang hỏi Bảo: “Thế nào? Luôn chân luôn tay sáng giờ, cậu mệt lắm đúng không?”
Bảo cười hiền, bước đến xoa đầu rồi thân mật khoác vai tôi. Quân xịu mặt, lôi tôi ra khỏi cánh tay chắc mịch của Bảo, giận dỗi nói:
“Hoài An, sao cậu có thể vô tâm như vậy. Tôi đang đau lòng muốn chết đây này. Cậu có biết là ngoài lần bị cậu cưỡng hôn ra, chưa bao giờ tôi bị thiệt thòi như lúc này không?”
Quân dứt lời, bầu không khí lập tức có chuyển biến lơn. Bảo lập tức ra sầm nét mặt, còn chị Nhi thì giơ tay che miệng, mắt mở lớn, sau đó chị nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy thông thiệp: “Hoài An, khi về chị sẽ cho em biết tay.”
Trong lòng tôi đánh “ầm ầm” hai tiếng. Lúc này, đầu óc quay mòng mòng sau đó chỉ hiện đi hiện lại đúng ba chữ: “XONG ĐỜI RỒI”.